Lâu Thành nhìn biểu tình của Đinh Tuyết Nhuận, phát hiện cậu rất tự nhiên hơn nữa dáng vẻ còn vô cùng chuyên chú, xem ra chỉ có mình anh cảm thấy rất kỳ quái? Tuy rằng anh cảm thấy kỳ quái nhưng lại không hề muốn rút tay ra. Anh nhận thấy từ tay trở đi có một cảm giác như điện giật, trong lòng lại có một chút thẹn thùng, nghĩ rằng Tiểu Đinh sao lại làm thế này.

Giáo viên vừa đi vào phòng, Đinh Tuyết Nhuận liền buông tay anh ra. Không còn tay của cậu, Lâu Thành có một chút mất mát chà xát tay, còn cúi đầu ngửi một chút, nhíu mày nói: "Tại sao mùi trên tay cậu lại không giống thế này......."

"Tay cậu hình như thơm hơn một chút." Anh nói rất chuẩn xác.

Đinh Tuyết Nhuận đang đọc bài khóa hạ thấp giọng nói: "Đó là bỏi vì tay cậu có mồ hôi."

Lâu Thành nghẹn một chút, giống như hiểu được tại sao anh lại cảm thấy trơn và dính, đm, thì ra là mồ hôi.

Hôm giáng sinh, cũng chính là đêm bình an, giữa học sinh với nhau lưu hành tặng táo.

Hôm đó đúng lúc vào cuối tuần, không phải đi học, nhưng mà vẫn phải tự học buổi tối.

Buổi chiều Đinh Tuyết Nhuận tới sớm, đã thấy trên bàn Lâu Thành để không ít quả táo gói rất khéo léo. Hộp nhỏ xinh đẹp, dùng ruy băng thắt nơ con bướm.

Một lát sau lại có nữ sinh lớp khác lén lút đi vào, hỏi cậu: "Chào bạn, đây là chỗ ngồi của Lâu Thành à? Có thể giúp tớ đưa cái này cho cậu ấy không?"

Đinh Tuyết Nhuận đưa mắt nhìn, lại là táo, còn có một tấm thiệp màu trắng tinh khiết.

"Để lên bàn đi."

Trên bàn Lâu Thành đều bị xếp đầy, trong ngăn bàn cũng chật ních, những nữ sinh này còn không buông tha cho chiếc ghế dựa.

Đinh Tuyết Nhuận không khoa trương như anh, cũng nhận được vài quả táo, là của nữ sinh trong lớp tặng, xem ra là giống như mấy thứ bán ở cửa hàng văn phòng phẩn bên ngoài, hộp không tinh xảo bằng những hộp trên bàn Lâu Thành, nhưng tâm ý thì không giống nhau. Triệu Mạn Sa ngồi đằng trước cậu nói: "Cậu tặng nhiều bút cho tớ như thế, có qua có lại — hôm nay tặng táo cho cậu tương đối tốt."

Cậu chụp một bức ảnh đống quà trên bàn Lâu Thành gửi cho anh, Lâu Thành qua một lúc lâu sau mới trả lời, nhưng mà trả lời không liên quan: "Tiểu Đinh, buổi tối có ra ngoài không? Ở quảng trường thuyền buồm có hoạt động đêm bình an, tôi tới đón cậu."

Đinh Tuyết Nhuận nói không đi.

"Cậu phải làm bài tập à? Vậy nghỉ tết dương lịch tôi sẽ dẫn cậu đi chơi."

Ngày tiếp theo, khi Lâu Thành đi học, đúng lúc đụng phải hai nữ sinh đang hỏi bài Đinh Tuyết Nhuận, Đinh Tuyết Nhuận rất kiên nhẫn với bọn họ, khi cậu giảng bài giọng nói rất nhẹ nhàng, hai nữ sinh kia cũng rất chăm chú, thỉnh thoảng còn đặt câu hỏi: "Điểm M là trung điểm của BC? Hay là........"

Lâu Thành hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, anh ngồi xuống, chào buổi sáng Đinh Tuyết Nhuận, không biết có phải cậu quá chú tâm giảng bài hay không, mà không hề phản ứng lại, trong lòng Lâu Thành không vui, nhưng vẫn không làm phiền cậu giảng bài cho người khác.

Một lúc sau, cậu giảng bài xong rồi, hai nữ sinh kia đột nhiên hiểu ra: "Thì ra là thế này, thầy Hoàng giảng cả buổi tớ đều không hiểu gì, vẫn là học bá Đinh giỏi, vừa giảng tớ liền hiểu."

Lâu Thành quay đầu qua cười nhạo một tiếng, thổi phồng quá đi, làm gì giỏi tới mức ấy, còn không phải vì coi trọng Tiểu Đinh học tốt lại đẹp trai, tính cách cũng tốt.

Đinh Tuyết Nhuận vốn cũng đẹp trai, nhưng mà bởi vì quá gầy, không cường tráng, không phải là loại hình hấp dẫn nữ sinh. Cộng thêm việc khi chuyển tới trên mặt cậu đầy vết thương, lại im lặng ít lời, làm cho người ta cảm giác cậu không dễ tiếp xúc, cho nên cơ bản không kết bạn bè gì.

Nhưng mà bây giờ thì khác rồi, ánh hào quang học thần bao phủ, người bình thường còn có chút ánh sáng, huống hồ Đinh Tuyết Nhuận lại trắng nõn như vậy, giọng nói lại dịu dàng kiên nhẫn, tự nhiên thường thường có người tới hỏi bài cậu.

Lâu Thành vốn còn rất bình tĩnh, bởi vì anh đã quen với chuyện này rồi.

Nhưng mà khi anh thấy Đinh Tuyết Nhuận lấy hai quả táo được gói cẩn thận trong ngăn bàn ra, tặng cho bọn họ, anh lập tức không bình tĩnh nổi nữa.

Lâu Thành giống như nhìn chằm chằm vào hai nữ sinh, trong lòng nói chẳng ra làm sao, cậu trừ học tập tốt thì còn có ưu điểm gì? Đinh Tuyết Nhuận cũng đủ cợt nhả đi, một lần tặng hai, còn tặng trước mặt hai người.

Anh thừa dịp Đinh Tuyết Nhuận đi giao bài tập, lén lút nhìn vào trong ngăn bàn cậu, khi thấy vẫn còn hai quả táo nữa, lúc này mới an tâm lại — cái này chắc là để tặng cho mình rồi?

Anh thong dong ngồi đó, kết quả là đợi cả buổi sáng! Anh tận mắt nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận tặng hai quả táo cho hai bạn nữ trong lớp.

Đm! Cũng lăng nhăng quá đi!! Cùng một lớp mà cậu ta dám thả thính như vậy?? Không biết chừng mực!!!

Lâu Thành không khắc chễ được bản thân phẫn nộ, trong tay cầm một quả táo không biết ai tặng, gặm rột rột.

Xuất phát từ trả thù, giữa trưa Lâu Thành đi theo Đinh Tuyết Nhuận trở về ký túc xá, vừa nhìn lại thấy trên bàn cậu vẫn còn mấy quả táo, hơi an tâm một chút: "Trong lớp cũng không có mấy bạn nữ xinh xắn, mấy người không xinh lắm đều bị Đinh Tuyết Nhuận thả thính rồi, vẫn còn lại hai người trông cũng kha khá, ở đây vẫn còn ba quả, ít nhất cũng có một quả cho mình chứ?"

Anh cũng không hiểu bản thân mình tại sao lại xoắn xuýt chuyện nhỏ nhặt này.

Không kiềm chế được, Lâu Thành giả vờ như lơ đãng hỏi một câu: "Có phải cậu đã quên mất chuyện gì không?"

"Cái gì?" Đinh Tuyết Nhuận muốn ngủ trưa, cậu đang thay quần áo.

Lâu Thành nhìn cũng thất lễ mà không nhìn cũng thất lễ, liền liếc mắt nhìn tấm lưng trắng tới chói mắt của cậu: "Cậu không nhớ ra chuyện gì sao?"

"Nhớ ra cái gì?"

Lâu Thành hoàn toàn cạn lời, trong lòng nghẹn một hơi, thô lỗ nói: "Không có gì."

Anh không đổi ga giường, vỏ chăn, sẽ không muốn ngủ, cả buổi trưa luôn nghịch điện thoại, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, anh còn giấu kính mắt mà Đinh Tuyết Nhuận đặt bên gối đi.

Một rưỡi chiều, Đinh Tuyết Nhuận bị tiếng chuông báo đánh thức, khi tỉnh dậy không tìm thấy kính cậu cũng không quan tâm, cậu xuống giường, tìm một lát vẫn không thấy: "Đâu mất rồi.........."

Trước nay cậu đều sắp xếp đồ đạc vô cùng chỉnh tề, chưa từng xếp lộn lộn, cũng chưa từng vứt đồ đạc lung tung.

"Lâu Thành, cậu có nhìn thấy kính của tôi không?" Cậu vội vàng hai giờ tới phòng học, cho nên luống cuống tay chân thay quần áo, vừa thay vừa tìm kính.

Lâu Thành nói: "Cậu không tìm thấy à?"

"Không, cậu có nhìn thấy không?"

"Vậy cậu lại đây." Lâu Thành ngồi trên ghế, gác chân lên bàn.

Thoáng cái Đinh Tuyết Nhuận đã phản ứng lại: "Ở chỗ cậu có phải không?"

"Trên người tôi," Lâu Thành giang rộng hai tay, nháy mắt nói: "Cậu tới tìm xem."

Đinh Tuyết Nhuận mới thay quần áo được một nửa, chưa mặc áo khoác, cậu thở dài một hơi đi qua: "Sao cậu lại giấu kính của tôi? Thú vị lắm à?"

Lâu Thành ngẩng đầu nhìn cậu, Đinh Tuyết Nhuận không đeo kính trông rất đẹp mắt, bởi vì mắt cậu rất đẹp, vừa đen vừa to, hơn nữa lại lóng lánh trong suốt, giống như hai viên thủy tinh đen.

Trong lòng Lâu Thành cảm thấy tủi thân: "Tiểu Đinh.......... đã mấy ngày rồi cậu không tới nhà tôi làm bữa sáng, thức ăn trong tủ lạnh đều hỏng cả rồi."

"Gần đây ôn thi, rất bận." Cậu đi tới bên cạnh Lâu Thành, vươn tay, "Đưa kính cho tôi."

"Không đưa," Lâu Thành lắc đầu, dáng vẻ rất vô lại, "Cậu muốn kính thì tự mình tìm, dù sao cũng ở trên người tôi."

Đinh Tuyết Nhuận chỉ cận có hai độ, kỳ thực vẫn có thể nhìn rõ, cậu cảm thấy có lẽ trên người Lâu Thành không có, nhưng vẫn cúi người tìm.

Bắt đầu mò từ túi áo anh.

Lâu Thành bất chợi bị cậu chạm vào hông, "Ai" lên một tiếng: "Ngứa quá."

Mặt Đinh Tuyết Nhuận lạnh như băng, im lặng không lên tiếng sờ soạng túi quần anh, hai chân gác lên bàn của Lâu Thành đột nhiên cứng lại, nhất thời khổ không nói lên lời, yết hầu khô khốc: "Cậu đừng sờ loạn......"

Đinh Tuyết Nhuận không bị ảnh hưởng: "Không ở trên người cậu, kính ở đâu?"

Lâu Thành hừ hừ nói: "Ngay ở trên người tôi, không tin thì cậu sờ một lần nữa."

Đinh Tuyết Nhuận ban đầu còn tưởng rắng tính tình anh như trẻ con, ngây thơ như học sinh tiểu học, cố ý giấu đồ nhưng mà vẫn có chừng mực, biết dừng lại đúng lúc. Không ngờ rằng anh lại có thể ấu trĩ tới mức độ thế này.

"Thôi bỏ đi." Đinh Tuyết Nhuận nhìn đồng hồ, "Sắp 1h50 rồi, tôi tới lớp đây, tốt nhất nhất cậu đưa cho tôi đi." Một chốc lát cậu không cần kính cũng không sao, nhưng cậu lại ngồi bàn cuối cùng, không nhìn rõ bảng đen.

Thấy cậu mặc áo đồng phục vào muốn đi, căn bản không lấy táo trên bàn, có thể thấy rằng căn bản không phải là tặng cho mình. Lâu Thành hờn dỗi, khi cậu đi ngang qua anh, anh cố ý đưa tay túm lấy.

Lâu Thành mạnh mẽ kéo cậu tới bên người anh, cánh tay túm lấy không cho cậu đi: "Có phải cậu đã quên cái gì không?" Giọng nói của anh rơi vào tai Đinh Tuyết Nhuận, thở ra một hơi nóng, "Có phải cậu muốn yêu đương với mấy bạn nữ trong lớp chúng ta không?"

"Cậu đang nói cái gì thế?" Đầu Đinh Tuyết Nhuận bị anh đặt vào ngực, Lâu Thành không hề cố kỵ ôm cậu, chua xót nói: "Cậu còn giả vờ không hiểu, sáng nay tôi đã thấy cậu tặng táo cho bọn họ rồi, tra nam! Cậu không biết bọn họ là bạn tốt sao? Cậu không sợ thất bại!"

"Đó là đáp lễ."

Lâu Thành lập tức cứng đờ: ".........."

"Hôm qua người ta tặng cho tôi, tôi không chuẩn bị, sáng nay mới đi mua ở tiệm hoa quả." Đinh Tuyết Nhuận giải thích.

Lâu Thành không tin tưởng: "Nhóm của mấy cô ấy đều thích cậu?"

".......cậu nghĩ nhiều rồi, đều là bạn học." Cậu đè lên người Lâu Thành, rầu rĩ thở dài.

"Tôi cũng là bạn học, còn là bạn cùng bàn của cậu, sao cậu không mua cho tôi?"

"Chỉ vì một quả táo, có tới mức như vậy không?" Đinh Tuyết Nhuận dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của Lâu Thành, đến lúc này rồi, cậu cũng không vội nữa, không nhanh không chậm chống vai anh đứng dậy, "Cậu muốn ăn? Tôi tới cửa hàng hoa quả mua cho cậu."

Hai tay cậu đặt trên vai Lâu Thành, cong lưng, ánh mắt trong veo nhìn chăm chú Lâu Thành.

Lâu Thành ban đầu cũng không có ý kiến gì, vừa tiếp xúc với ánh mắt cậu liền luống cuống. Đinh Tuyết Nhuận gần anh quá, hơn nữa lại rất đẹp, ánh mắt nhìn anh chăm chú như vậy, xem ra..........giống như muốn hôn anh...

Đinh Tuyết Nhuận trước lúc ngủ có bôi son nẻ, cậu rất ghét cảm giác khô nẻ của mùa đông, rất nhiều nữ sinh chú ý những chi tiết nhỏ này, cậu cũng rất chú ý, đôi môi không khô chút nào, rất hồng mịn.

Lâu Thành nhìn chằm chằm tới xuất thần, cảm thấy môi Đinh Tuyết Nhuận nhìn trông rất mềm mại.

Trong lúc Lâu Thành tâm ý thất thường, cửa ký túc xá đột nhiên bị người gõ.

Đinh Tuyết Nhuận dường như biết là ai, đứng thẳng dậy, vỗ hai cái vào đầu Lâu Thành: "Tôi không thể tới muộn, cậu nhớ lát nữa mang kính tới cho tôi."

Lâu Thành sững sờ "Ừ" một tiếng, Đinh Tuyết Nhuận ra mở cửa, sau khi anh nhìn thấy người đứng ngoài cửa là ai nhất thời nổi giận.

Sao lại có thể là tên hèn hạ Trần Trì Bang!!!!

Tại sao cậu ta lại tìm Đinh Tuyết Nhuận cùng tới lớp! Có biết xấu hổ hay không!

Trần Trì Bang nhìn thấy anh sắc mặt cũng khẽ biến.

Lâu Thành nhanh chóng đứng dậy, vội vàng chỉnh lý lại một hồi, khi đuổi theo ra ngoài, hai người kia đã đi xa rồi.

Chân anh dài, chạy nhanh hơn chút, đợi khi anh vào trong phòng học, lại không thấy Trần Trì Bang với Đinh Tuyết Nhuận — cũng không biết hai người họ đi đường nào.

Chuông vào lớp vang lên, Đinh Tuyết Nhuận và Trần Trì Bang vừa kịp lúc đi vào trong lớp.

Khi Đinh Tuyết Nhuận ngồi xuống vẫn còn thở, còn chưa lấy sách vở ra đã bị Lâu Thành túm lấy cánh tay hỏi: "Tại sao cậu lại đi cùng với tên Trần Trì Bang ngu ngốc kia? Cậu có biết ngu ngốc cũng có thể lây nhiễm hay không?"

"Bình thường tôi đều đi một mình tới lớp, cậu ta tới gọi tôi, đúng lúc thì cùng đi." Đinh Tuyết Nhuận nói xong, đột nhiên nhét gì đó vào trong tay Lâu Thành.

Lâu Thành cúi đầu nhìn, là một quả táo đỏ, đỏ giống như mặt Đinh Tuyết Nhuận lúc này.

"Loại đóng gói ở cửa hàng hoa quả đã bán sạch rồi, tôi chọn cho cậu một quả dễ nhìn." Đinh Tuyết Nhuận giải thích một chút.

Trong lòng Lâu Thành chợt ấm áp, cảm thấy cũng không giận nữa, đặt kính lên trên bàn nói: "Vậy Trần Trì Bang đi theo cậu làm gì? Cậu ta nói gì với cậu?"

Đinh Tuyết Nhuận đeo kính lên, lấy sách giáo khoa ra, mở tới bài học đang học, không ngẩng đầu lên nói: "Cậu ta nói chúng ta không nên chơi chung với nhau."

"!" Lâu Thành thiếu chút nữa đập bàn đứng dậy, phản ứng lại mới lấy một cục tẩy ném qua đó.

Anh là thần ném, ném đâu trúng đó, Trần Trì Bang đau kêu lên một tiếng, sờ sờ gáy quay đầu lại nhìn.

Đinh Tuyết Nhuận liếc mắt nhìn anh: "Tại sao cậu lại đánh người ta."

"Cậu ta xen vào việc của người khác." Lâu Thành không biết phải làm sao, đỏ mặt cầm lấy quả táo, thì ra........người khác suy nghĩ về mối quan hệ hữu nghị thuần khiết của anh với Đinh Tuyết Nhuận như thế.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Lâu Thành: Ai, ai đồng ý ở bên em, không biết xấu hổ.......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương