Lần thứ hai tiến hóa tiêu hao năng lượng quá lớn Vân Bạch Bạch trực tiếp ngủ đến bốn ngày, sau khi tỉnh lại cũng không dám tùy ý hành động, chỉ có thể luôn nằm ở trên giường, ở một nơi xa lạ như vậy trong lòng cậu tràn ngập bất an.
Năm nay bão cát đến quá khéo, cậu không hề có chuẩn bị đã được đưa về Trùng tộc, trái cây mà Duy Địch bác sĩ cố ý đi đến tận mặt trái tinh cầu hái cho cậu, còn có đồ chơi và đồ ăn mà Á Tác cùng Khác Nhĩ Tư cho cậu hay nhà nhỏ bên trong hang mà Biến Dị Thỏ tiên si vì cậu mà tự mình xây lên.
Những thứ đó đều bị cậu bỏ lại Hoang Tinh, Vân Bạch Bạch đi sau lưng tướng quân Trùng tộc lo lắng nghĩ, cũng không biết Trùng tộc nói nhanh chóng có thể trở về là khi nào.

Nhưng rất nhanh, hiện tại đã không cho phép cậu suy nghĩ những việc này.
Quân hạm của Trùng tộc quá lớn, đi ngắm cảnh ở dọc đường hai bên gặp rất nhiều Trùng tộc cúi đầu chào hỏi với bọn họ, hơn nữa khi nhìn cậu ánh mắt bọn họ đều giống với ánh mắt của những bác sĩ kì lạ ban nãy.
Nhưng cũng may có Lục Đình, hắn dọc theo đường đi đều cố ý vô tình giúp chính cậu ngăn cách những ánh mắt đó.
"Lục Đình, cảm ơn anh."
Lục Đình quay đầu lại, trong mắt trước giờ luôn lạnh lùng hiện tại đều là sủng ái, "Bạch Bạch sao đột nhiên lại cảm ơn tôi?"
"Bọn họ đều đang nhìn tôi, tuy rằng tôi biết rằng mình lớn lên rất xấu, nhưng mà..."
Tướng quân luôn trầm ổn thiếu chút nữa bước nhầm tự giẫm lên chân, "Bạch Bạch cảm thấy cậu lớn lên rất xấu sao?"
"Chẳng lẽ không phải sao? Nếu không phải lớn lên rất xấu, sao Trùng tộc chỉ nhìn qua là quya đầu đi còn có cử chỉ kỳ quái"
Vân Bạch Bạch lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc mặc quân trang đi ngang qua, gương mặt này cậu đã nhìn thấy ba lần, còn có vừa rồi Trùng tộc kia lại rẽ vào chỗ không nên rẽ đến khi Lục Đình nhìn thoáng qua mới giật mình rẽ sang, kết quả đâm đầu vào quân hạm.

Chẳng lẽ cậu xấu nhìn rất độc đáo sao?
Lục Đình thượng tướng cảm thấy sự tình có chút nghiêm trọng, hình như phương diện nhận tri của ấu tể Trùng đực xuất hiện sai lầm.
Hắn hơi cúi người để vừa với tầm mắt của ấu tể, "Bạch Bạch, cậu không xấu một chút nào cả."
Ngược lại, cậu sẽ trở thành tiểu Trùng đực xinh đẹp nhất Đế Tinh
"Thật sao?" Vân Bạch Bạch hai mắt mở to, dựng đồng màu vàng hơi co rút lại.
"Thật đấy, chờ cậu trở lại Đế Tinh những Trùng tộc nhìn thấy cậu đều sẽ vì cậu mà điên cuồng".

Lục Đình thề son sắt an ủi ấu tể, dự định sau khi trở lại Đế Tinh sẽ cho cậu xem một số tư liệu lịch sử Trùng tộc.
Vân Bạch Bạch vẫn luôn sinh hoạt ở trên Hoang Tinh, làm giống loài hình người duy nhất, cho dù cậu làm cái gì mọi người sẽ đều cảm thấy đáng yêu, cậu vừa phá xác đã bị Duy Địch bác sĩ vội vàng dùng túi bao ngậm về, vỏ trứng cũng bị Á Tác cùng Khắc Nhĩ Tư đem về theo Duy Địch bác sĩ.

Trên Hoang Tinh cuộc sống rất tẻ nhạt đột nhiên xuất hiện ấu tể hình người, tất cả đều thấy rất hiếm lạ nhất là gia tộc thỏ biến dị, đứng đầy một mảng lớn, số lượng nhiều gấp ba lần giống loài khác.

Các con vật biến dị tính tình thẳng thắn, cảm thấy đẹp sẽ vẫn ngắm mãi, ngắm xong còn cảm thán vài câu làm cho các ẩu tể sau này đối với cậu tò mò không thôi.
Cho nên Vân Bạch Bạch đã quen người khác nhìn cậu bằng ánh mắt tràn ngập yêu thích cùng si mê, chợt đi tới Trùng tộc, tuy rằng mọi người đối với cậu vẫn rất hữu hảo, có điều sẽ không vây xem cậu trong một thời gian dài, cho dù ngẫu nhiên nhìn thấy cũng sẽ quay đầu đi, lúc này mới làm cho cậu sinh ra ảo giác hóa ra ở nơi đâu đâu cũng là hình người như Trùng tộc cậu thật ra lớn lên cũng không có gì đặc biệt.
Hiểu lầm này cũng thật lớn.
Khi Vân Bạch Bạch yên lặng suy ngẫm câu nói của Lục Đình, lúc này trên đầu vang lên giọng nói quen thuộc.
"Đến rồi, nơi này chính là khu vực dùng để ngắm cảnh lớn nhất trên quân hạm."
Vân Bạch Bạch ngẩng đầu liền thấy một vũ trụ huyền ảo, rốt cuộc vẫn là trẻ con, cậu không suy nghĩ đến vấn đề còn hoang mang trong lòng nữa, cậu chạy lại bước lên bậc thềm không khỏi cảm thán, trước giờ vẫn luôn ở trên Hoang Tinh nên cậu chưa từng thấy qua tinh cầu từ góc nhìn này.
Thượng tướng vốn dĩ trầm mặc ít nói lúc này lại là bộ dáng đem tất cả sự hiểu biết của mình nói hết với đối phương, hắn chỉ về một tinh cầu nước màu xanh, "Đó là Tháp Tháp Tinh một tinh cầu phụ thuộc Trùng tộc, là hành tinh du lịch nổi tiếng với các hoạt động trên nước"
"Còn có tinh cầu bên cạnh nó, bên ngoài quay quanh một vòng dây lưng màu hồng phấn, đó là Ma Đóa Tinh, là nơi các ấu tể Trùng tộc thích đi nhất, trên mặt tinh cầu tất cả đều là các khu trò chơi lớn, chờ cậu tĩnh dưỡng cơ thể lại thật tốt, cũng có thể tới chơi"
"Ở chỗ màu xanh lục xa nhất là kia tinh cầu nguyên thủy nổi tiếng của Trùng tộc, bên trong có rất nhiều loại trái cây ấu tể thích ăn, có điều mấy thứ này Đế Tinh nhất định đã sớm chuẩn bị tốt cho cậu"
Lục Định giới thiệu cho Vân Bạch Bạch tất cả các hành tinh xinh đẹp mà quân hạm bay qua, cho đến khi đi đến một mảnh vành đai thiên thạch.
"Lục Đình, bên đó là tinh cầu gì?"
Lục Đình đi qua xem trầm măch một chút mới nói "Đó là KJ-712 tinh cầu đá"
"712 tinh cầu đá? Vì sao phía trước đều có tên cùng tóm tắt, cái này là để đánh số thứ tự?" Vân Bạch Bạch trong lòng rất nghi hoặc.
"KJ-712 hành tinh đá là một hành tinh lưu đày, trên đó là nơi sinh sống của một số giống loài phạm tội ở Tinh Tế, sẽ không có Trùng tộc nào đi đến đó."
Vân Bạch Bạch không biết vì sao vẫn luôn nhìn tinh cầu kia, khi ngắm xong Lục Đình dẫn cậu quay về, trên đường về cậu mới nhẹ giọng hỏi "Tinh cầu của tôi có phải cũng là một tinh cầu lưu đày hay không?"
Trước giờ trong lòng cậu, Hoang Tinh tuy rằng điều kiện hà khắc, nhưng các con vật luôn giúp đỡ nhau rất có tình, hiện tại nghe Lục Đình nói như vậy cậu không khỏi nghĩ chẳng lẽ hành tinh của cậu cũng là hành tinh bị lưu đày.

Chỉ là không thấy có giống loài bị lưu đày, chỉ có Trùng tộc đến đây để đổ rác
Lần này Lục Đình không trả lời cậu, là một Trùng cái vốn dĩ hắn không nên cự tuyệt Trùng đực tôn quý hỏi chuyện.

Có điều tình huống của Vân Bạch Bạch đặc thù, đối với tiểu trùng đáng yêu như thế này Lục Đình thật sự không nói được ba chữ hành tinh rác này, hành tinh lưu đày ít nhất Trùng tộc còn sẽ tiến hành quản chế, còn tinh cầu rác đó chính là tinh cầu bị vứt bỏ, giống loài trên đó đều là tự sinh tự diệt, những lời này đối với ấu tể còn chưa thành niên mà nói quá tàn khốc.
Nhưng mà Vân Bạch Bạch lại giống như từ sự trầm mặc của hắn biết được cái gì.
Từ ngày hôm đó trở đi cậu không yêu cầu muốn ra ngoài nữa, thậm chí khi Lục Đình đến thăm cậu cũng gặp, đoàn đội Bác Ni mỗi ngày theo lệ đến kiểm tra khi ra ngoài đều có vẻ mặt trầm trọng.
Lục Đình hỏi "Vẫn không nói câu nào sao?"
"Đúng vậy, lúc kiểm tra vẫn rất phối hợp, khi đói cũng sẽ tự mình tìm sữa dinh dưỡng uống có điều từ đầu đến cuối đều không chịu nói nửa lời, tôi đã liên hệ Lí Du sự trưởng của hiệp hội bảo hộ Trùng đực, chờ ấu tể đến Đế Tinh sẽ lập tức chuyển đến viện nghiên cứu Trùng đực tiến hành chăm sóc."

Lục Đình nghe được lời này không hiểu vì sao nhớ đến ngày đó khi biết được có thể ra ngoài đi dạo trong mắt ấu tể dường như có ánh sáng, một ấu tể có tính cách tự hoạt bát như vậy có thể quen với cuộc sống trong viện nghiên cứu Trùng đực sao?
"Chuyện này tôi hy vọng Bác Ni viện trưởng suy xét lại một chút, thời gian nhiệm vụ này quá trùng hợp, chúng ta vẫn chưa kịp để ấu tể chuẩn bị tâm lý gần như là cưỡng chế mang ấu tể từ Hoang Tinh đến đây, chưa kể dù sao ấu tể cũng ở đó sinh sống mười tám năm chợt thay đổi hoàn cảnh, vẫn nên thận trọng một chút thì hơn."
Bác Ni không khỏi kinh ngạc khi vị thượng tướng mặt lạnh này lại nói một câu dài như vậy, ông cẩn thận suy ngẫm một chút, "Được rồi, có điều chuyện này một mình tôi không quyết định, còn phải thảo luận với hội nghị Đế Quốc và hiệp hội bảo hộ Trùng đực mới được."
Lục Đình gật đầu, "Chỉ cần không giải quyết dứt khoát trước là được, hiện tại trạng thái tâm lý của ấu tể rất tệ, tôi nghĩ ngài hiểu rõ sự quan trọng vấn đề tâm lý của Trùng đực hơn ai hết."
Bác Ni nhìn thoáng qua báo cáo kiểm tra cơ thể của Vân Bạch Bạch trên quang não, thở dài một hơi không nói câu nào rời đi.
***
Hôm nay là ngày mà hẳn toàn bộ Trùng tộc chờ đợi đã lâu, vị Trùng đực các hạ không biết vì nguyên nhân gì lưu lạc đến Hoang Tinh kia sắp về đến Đế Tinh
Trùng tộc đứng đầy cảng hàng không, ngoại trừ công dân Đế Tinh còn có Trùng tộc từ những tinh cầu phụ thuộc cố ý chạy đến.

Bởi vì sự kiện là ảnh hưởng quá lớn, hội nghị Đế Quốc cùng hiệp hội bảo hộ Trùng đực đều phái đại biểu đến đón tiếp ấu tể.
"Các hạ Ellen tôn quý, hướng ngài vấn an." Nghị viên hội nghị Thụy An bước đến cúi chào Trùng đực kia, hắn là ứng cử viên tiếp theo cho bị trí chủ tịch Quốc hội đứng đầu Trùng cái.

Ellen hừ lạnh một tiếng: "Đừng cho là tôi không biết cậu đánh chủ ý gì, nếu tôi nhớ không lầm nhà cậu cũng có một Trùng cái ở quân đội, các người chán ghét Trùng tộc vậy mà khi nhìn đến Trùng đực mới lại không khác gì chó ngửi thấy mùi máu."
Còn không phải sao, cái nơi như Đế Tinh này tùy tiện đi ra ngoài là có thể dẫm chết một mảnh thượng tầng quan quân, ngoại trừ Lục Định có giá trị vũ lực thật những Trùng cái đó có ai không phải là gen cao cấp quý tộc làm hậu thuẫn chứ, có điều không phải ai cũng có thể tìm được hùng chủ, quân thư trong nhà Thụy Ân kia tên là Thái Luân năm nay mới 55 tuổi vừa vặn phù hợp với danh sách quân thư xin bảo hộ ấu tể Trùng đực.

Nghe thấy Ellen nói như vậy Thụy Ân cũng không tức giận, còn tốt tính cười cười, "Thay tôi gửi lời hỏi thăm đến Tiêu Ân thiếu tướng."
Tiêu Ân chính là thư quân của Ellen.
"Hy vọng các người có thể như ý nguyện, dù sao thì lần này thực hiện nhiệm vụ cứu viện ấu tể chính là Lục Đình thượng tướng." Trong giọng nói Ellen tràn đầy ý tứ xem kịch vui
Thụy Ân "Tất cả đều phải xem ý muốn của vị các hạ Trùng đực này."
Ý là cho dù Lục Định chiếm hết thời cơ thì làm sao? Trùng đực không muốn tuyển hắn làm thư quân, tất nhiên sẽ không có Trùng tộc nào ngăn cả, thậm chí còn vì thế mà vui mừng không thôi.
"Hơn nữa ngoại trừ nhà chúng tôi, lần này đề đơn lên còn có anh trai của Lâm Du lí trưởng, Lâm Phong trung tướng.

Tóm lại đứng trước sự cám dỗ này, những quân thư có đạt đủ yêu cầu ở Đế Tinh đều đã vào danh sách sơ tuyển." Thụy Ân lại lần nữa khách khí giải thích.
Ellen trừng mắt liếc nhìn con cáo già này một cái liền thu hồi tầm mắt, Thụy Ân nói làm hắn nhớ đến thời điểm mỗi lần tiến hành tuyển chọn quân thư bảo hộ đều xuất hiện trường hợp hỗn loạn.

Lúc này còn cần mặt mũi để làm gì?
Có mặt mũi thì không có hùng chủ, ngay cả thượng tướng lúc trước vốn dĩ lạnh nhạt ít nói cũng đã tự thân xuất mã, anh trai của lí sự trưởng cùng Thái Luân thật sự có thể được như ý nguyện sao?
Nghĩ đến thư quân nhà mình khóe miệng Ellen không khỏi co rút, nhu cầu của Trùng cái quá tràn đầy, lúc trước những Trùng cái còn muốn mở cuộc họp thương nghị lại sắp xếp cho mỗi vị Trùng đực thêm một thư hầu, nhưng cuối cùng bị hiệp hội bảo hộ Trùng đực bỏ phiếu phủ quyết.

Hắn đã xem qua video nhãi con uống sữa siêu hot trên Tinh Võng, nhãi con này đúng là vô cùng đáng yêu, còn có thể thỏa mãn khai thông tinh thần của bất kể Trùng cái có gen tinh thần lực cường đại ra sao, không cần nghĩ cũng có thể đoán được vị trí quân thư bảo hộ ấu tể này sẽ bị tranh đoạt như thế nào, chỉ mong cậu có thể thừa nhận "Sinh hoạt áp lực" sau này.
Khi không khí ở cảng hàng không dần dần sôi trào, quân hạm tiến hành nhiệm vụ cứu viện cuối cùng cũng phát tín hiệu sắp hạ cánh xuống, nhóm Trùng tộc áp chế tâm tình kích động của mình, không chớp mắt nhìn về quái vật khổng lồ đang thong thả đáp xuống.
Bên trong quân hạm.
"Bạch Bạch, chúng ta nên đi ra ngoài rồi".

Lục Đình gõ gõ cửa phòng trị liệu, nghe được âm thanh cộc cộc từ bên trong truyền đến, nhưng vẫn không thấy tiếng đáp lời.
Hắn thử nói, "Tôi vào được không?"
Đẩy cửa vào liền thấy ẩu tể đang đứng trên mặt đấy, mấy ngày nay đều uống sữa dinh dưỡng ấu tể rốt cục cũng tốt lên một chút, không còn bộ dáng ốm yếu có thể bị gió thổi bay của lúc trước.
Mấy ngày cũng chưa nói chuyện Vân Bạch Bạch cuối cũng đã mở miệng, "Hành tinh của tôi quá xa xôi, đã không thể trở về được rồi đúng không? Các người đều gạt tôi, ngày đó tôi nghe được mấy người muốn đem tôi nhốt vào bên trong cái viện nghiên cứu gì đó."
Lục Đình chấn động, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn ngày thường, "Làm sao có thể? Bạch Bạch, cậu hiểu lầm rồi, cậu là ấu tể Trùng đực quý giá, chúng tôi sao có thể nhốt cậu lại được?"
......??
"Anh nói, tôi là cái gì nhãi con?"
Lục Đình khó được có chút chần chờ, không phải sẽ như hắn đoán đi?
"Cậu là ấu tể Trùng đực, chẳng lẽ Bác Ni viện trưởng không nói với cậu?"
Vân Bạch Bạch: "......"
Trách không được luôn cảm thấy kỳ quái chỗ nào, vị bác sĩ kia quá mức kích động ngược lại sẽ xem nhẹ vấn đề quan trọng nhất này, có lẽ ở trong lòng ông Vân Bạch Bạch đã sớm biết bản thân là nhãi con Trùng đực, nhưng lại không nghĩ đến nhãi con này vẫn luôn sinh sống ở trên Hoang Tinh, ban đầu ngay cả mình là Trùng tộc còn không biết, sao có thể chỉ thông qua ngữ khí kích động đến không rõ ràng của Bác Ni mà liên tưởng đến bản thân vậy mà là một Trùng đực.
Vân Bạch Bạch đột nhiên nghĩ đến Á Tác và Khắc Nhĩ Tư có nói cậu cùng với con thú bông Trùng tộc giống đến bảy phần.
【 Chủng loại: Mô hình mô phỏng
Giới tính: Trùng đực.
Mức độ được hoan nghênh: Bạo đỏ.


Giới tính: Trùng đực.
"Cho nên, những Trùng cái trên Tinh Võng và Đế Tinh bọn họ cũng đều biết?"
Lục Đình bất đắc dĩ gật đầu, không cần nghĩ cũng biết hiện tại cảng hảng không này có bao nhiêu Trùng cái, ấu tể mới biết được cậu là Trùng đực, chắc chắn vẫn chưa biết làm Trùng đực cậu còn sắp có thêm ba quân thư bảo hộ đâu nhỉ?

"Lát nữa đi ra ngoài khả năng sẽ có rất nhiều Trùng tộc đến đón tiếp cậu, nhưng mà Bạch Bạch không cần sợ bọn họ đều là Trùng tộc tốt, có điều cần nên tránh nhìn những Trùng tộc mặc quân trang bởi vì quân thư Đế Tinh đều tương đối....!nhiệt tình."
Lục Đình nắm chặt cơ hội cuối cùng cho mình, tranh thủ bôi đen những tình địch sắp chạm mặt một chút.
"Vậy anh không phải cũng mặc quân trang sao?" Cuối cùng cũng rõ ràng giới tính của bản thân, Vân Bạch Bạch hỏi.
".....! Tôi không giống bọn họ, tôi có thể khống chế được bản thân." Chính quân tự cao Lục Đình làm sao có thể cùng một đám quân thư đã định là thất bại kia trộn lẫn vào nhau?
Vân Bạch Bạch từ vài câu nói của hắn cố gắng hình dung cuộc sống sắp tới của mình, cậu không có mang giày chân trần giẫm lên mặt sàn lạnh lẽo của quân hạm, ngón chân hơi phiếm hồng không khỏi hơi rụt lại.
Lục Định không tự giác bắt đầu điều động tinh thần lực ẩn nấp xung quanh đề cao lực chú ý, hắn phát hiện ấu tể hình như tích góp dũng khí để mở miệng nói câu tiếp theo.
Quả nhiên.
" Lục Đình, tôi là tiểu Trùng đực trân quý của Trùng tộc, có phải từ nay về sau sẽ luôn có sữa dinh dưỡng uống, cũng sẽ không vì đồ ăn cùng hoàn cảnh ác liệt mà phát sầu?"
Lục Đình nhìn ấu tể gật đầu, "Đương nhiên, không chỉ có thế cậu sẽ còn được ở nơi an toàn nhất cùng những đồng loại Trùng đực khác, Trùng tộc sẽ dùng tất cả lực lượng để nuôi dưỡng nhóm các hạ Trùng đực.
"Có phải từ nay về sau tôi chỉ có thể ở lại Đế Tinh, nơi nào cũng không thể đi?"
Vấn đề này Lục Đình nghĩ một chút, sắp xếp lại từ ngữ cho hợp lý "Không phải, cậu còn nhớ những hành tinh tôi chỉ cho cậu trên đường về không? Chúng nó đều rất xinh đẹp, mỗi mỗi cái đều chơi rất vui, nếu cậu muốn ra ngoài chơi sẽ có quân thự hộ vệ cùng cậu đi, đến lúc đó --"
Vân Bạch Bạch từ nhỏ đã sống một mình, gần như có thể hiểu rõ tình huống hiện tại của mình, cậu lần đầu tiên cắt ngang lời nói của vị thượng tướng này "Nơi tôi muốn đi không phải là những hành tinh xinh đẹp đó, tôi cũng biết Trùng tộc sẽ không để ấu tể quay lại nơi khắc nghiệt như vậy, nhưng mà nơi tôi muốn về chính là hành tinh bị lưu đày trong miệng các người hoặc nói chính là hành tinh rác, bởi vì cho dù tạm biệt, tôi cũng không nghĩ dùng cách thức như thế này, các người hiểu không?"
Lục Đình trầm mặc.
"Không được sao?" Trùng đực ấu tể hỏi tiếp.
"Có lẽ các anh sẽ cảm thấy tôi rất kỳ quái, không bao giờ phát sầu vì sinh hoạt không phải rất tốt sao, vì sao còn muốn quay về, thật ra mấy hôm nay tôi suy nghĩ rất nhiều", Vân Bạch Bạch dừng một chút, hít sâu một hơi, lần nữa mở miệng hốc mắt đã không thể kìm được có chút đỏ lên, "Dù cho nơi đó là Hoang Tinh bị Trùng tộc vứt bỏ, đó cũng là nơi tôi từ nhỏ lớn lên, tuy rằng nơi đó không có đủ thức ăn, hoàn cảnh cũng không tốt ban ngày ánh nắng chói chang có thể nướng chín mọi thứ, ban đêm lại có gió lốc gào thét, nhưng mà nơi đó tôi có bạn bè, có bạn tốt nhất, cùng yêu nhất Biến Dị Thỏ tiên sinh, tuy rằng củ cải ông ấy làm, tôi nuốt không nổi..."
Trùng đực ấu tể nói tới đây đã bắt đầu nghẹn ngào, lời nói cũng nói đứt quãng, nhưng lại bướng bỉnh không chịu dừng lại.
"Còn có bác sĩ duy nhất chú Duy Địch, trái cây bên mặt trái tinh cầu rất thưa thớt muốn tìm cũng rất không dễ dàng tìm thấy những mỗi mùa tôi đều có trái cây khác nhau để ăn."
"Đây đều là các con vật trên Hoang Tinh mười mấy năm như một yêu quý giúp đỡ tôi, có lẽ các anh không biết lúc tôi vẫn còn là một ấu tể nho nhỏ là sống trong hang thỏ ở Hoang Tinh, khi đó hoàn cảnh sinh tồn của các con vật ở Hoang Tinh so với bây giờ còn gian nan hơn rất nhiều lần, nhưng bọn họ lại đem huyệt động lớn nhất ấm áp nhất nhường cho tôi, buổi tối mỗi ngày khi tôi ngủ sẽ có con thỏ thay phiên nhau ở cạnh trông chừng, cứ như vậy đến năm tôi ba tuổi mới dọn ra khỏi hang --"
Mới rời đi vài ngày ngắn ngủi như vậy, trong lòng Vân Bạch Bạch vô cùng thấy nhớ các con vật ở Hoang Tinh, nhịn hồi lâu nước mắt cuối cùng vẫn không kìm được rơi xuống, giống như mưa rơi hoài không dứt, cực kì bi thương.
"Tôi hy vọng các anh có thể hiểu cho tôi, đối với Trùng tộc cường đại mà nói Hoang Tinh chỉ là một số thứ tự, là một nơi có thể tùy ý đổ rác xuống, nhưng đối với tôi mà nói nơi đó chính là nhà của tôi, là nơi tôi sống trước khi được các anh tìm thấy, ở đó tôi sống rất vui vẻ cũng được rất nhiều tình yêu thương, ở nơi đó tôi phá xác sinh ra và đó cũng ở đó bình an lớn lên."
Chỉ mới nghe cậu nói được một nửa tinh thần lực của Lục Đình liền vặn vẹo thành một đoàn, hắn cố gắng ngăn chặn chính mình, lại nhìn thấy nước mắt của ấu tể tức khắc tất cả sự khắc chế đều sụp đổ.
Từ nhỏ Lục Đình đã được dạy rằng Trùng đực tôn quý hẳn là kiêu ngạo, là hạnh phúc mà không phải như bây giờ quá mức hiểu chuyện, trong lòng chất chứa vạn thứ lại chỉ có thể dùng cách trực tiếp nhất để biểu lộ là nói ra hết cùng một đồng loại không quá quen thuộc như hắn.

Cậu bất an, cậu nhớ nhà, cậu càng không theo kịp sinh hoạt của Trùng tộc cho nên trước khi đối mặt với cục diện sắp gặp phải đem tất cả lưu luyến trong lòng nói ra.
Ấu tể không lường trước phải trải qua đủ loại tình huống như thế này, từ bị vứt bỏ ở Hoang Tinh cách Đế Tinh một khoảng cách rất xa xôi, cho đến không hiểu ra sao bị đón về, từ đầu đến cuối đều không phải lựa chọn của mình, cậu nói không sai, cho dù Trùng tộc nào gặp phải tình huống này, trong lòng đều sẽ không thể buông bỏ.
Lục Đình không dám hành động thiếu suy nghĩ, tinh thần lực lực từ sau lưng tràn ra tới trước mặt ấu tể nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu, lại dịu dàng đem tinh thần lực vờn quanh tựa như đang ôm lấy ấu tể đang khóc đến run kia.
"Bạch Bạch đừng khóc."
"Tôi lấy danh nghĩa thượng tướng của Đế Quốc cam đoạn với cậu, chúng ta sẽ trở về.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương