Giữa trưa, đoàn người chạy tới trấn trên, Quý Lăng Tiêu đầu tiên hỏi thăm người qua đường nơi đâu bán ngựa tốt nhất, sau khi mua hai con rồi, Quý Lăng Tiêu ngay cả xe ngựa đổi thành lớn, bộ thượng lưỡng con ngựa nhi, làm như vậy so với trước kia nhanh hơn rất nhiều. Mà Tiểu Bảo thì cẩn thận tỉ mỉ đi mua vải bố chắn gió.
Một lần nữa chuẩn bị hành trang, bọn họ lần thứ hai vội vã ra đi, lúc này người đánh xe là Hà Ý Nhân, khi gã tiếp nhận dược hoàn Quý Lăng Tiêu đưa cho, gã thở dài, lắc đầu nhưng không có nói gì.
“Liễm, ngươi tỉnh rồi.”
“Phải… Tiểu Bảo…”
“Nào, ăn vài thứ đi, ta giúp ngươi.” Tiểu Bảo cẩn thận nâng dậy Liễu Phong Liễm, để y tựa ở trên cái đệm đã được chuẩn bị tốt trước đó, vốn dĩ hắn là muốn cho Liễm tựa ở trong lòng hắn, nhưng ngẫm lại bản thân hẵng còn nhỏ, cuối buông tha cái ý tưởng này.
Tiểu Bảo đã lên trấn trên mua chút chao thanh đạm, từng muôi từng muôi đút cho Liễu Phong Liễm ăn, nhìn y chậm rãi nuốt xuống phía dưới, thẳng đến ăn hết một chén mới thôi.
“Còn muốn nữa không?”
Liễu Phong Liễm lắc đầu: “Ngươi đã ăn chưa?”
“Ân, ta sẽ chăm sóc tốt chính mình, bởi vì ta còn có ngươi cần chăm sóc a.”
Liễu Phong Liễm thâm tình nhìn Tiểu Bảo mắt kiên cường trước mắt: “Được, ta biết.”
“Còn muốn ngủ nữa không?”
“Không, ta ngủ bao lâu rồi?”
“Hơn bảy canh giờ rồi (1 canh = 2 tiếng).” Tiểu Bảo đáp, kéo tay Liễu Phong Liễm bắt đầu bắt mạch, “Có cảm giác khó chịu gì không?”
Liễu Phong Liễm lắc đầu: “Hay thấy cháng váng đầu, muốn ngủ.”
“Tam đệ.”
“Nhị ca.” Nhìn thấy Quý Lăng Tiêu từ ngoài đi vào, Liễu Phong Liễm mỉm cười chào hỏi.
“Cảm thấy sao rồi?”
“Không có gì trở ngại, vẫn như cũ. Nhưng thật ra hai huynh lại vất vả rồi.” Liễu Phong Liễm mặt lộ vẻ áy náy nói.
“Nói cái gì thế, chúng ta là huynh đệ, không phải sao?” Quý Lăng Tiêu khó chịu nhíu mày, nhìn Tiểu Bảo một chút, khẩu khí lộ rõ sự lo lắng, “Kỳ thực vất vả nhất chính là Tiểu Bảo, chúng ta còn được Tiểu Bảo đưa cho dược bổ thân. Hắn thân thể yếu đuối, nhưng lại đem cho chúng ta…”
“Nhị ca!” Tiểu Bảo đột nhiên cắt lời Quý Lăng Tiêu, “Đừng nói như thể đó là chuyện nghiêm trọng, nói đến nghiêm trọng như thế, nhìn xem làm hai người đều sầu lo, mặt cũng đều nhăn nhăn lại rồi kìa, cả mặt nhìn y chang khổ qua (quả mướp đắng). Được rồi, đừng đề cập tới việc này nữa, nhắc lại là ta sẽ giận.” Tiểu Bảo làm bộ tức giận, cong cong môi, làm ra một bộ dáng ‘Ai dám nói, ta liền giở mặt với kẻ đó’.
Hai người thấy hắn thật có lòng, không thể làm gì khác hơn là không nhắc lại nữa.
Cứ như vậy, đoàn người mỗi lần đến một thành trấn thì dừng lại đổi ngựa, bổ sung thức ăn nước uống, thời gian còn lại đều là chạy đi, liên tiếp chạy ba ngày Liễu Phong thân thể Liễm cũng không có xuất hiện phản ứng dị thường, tâm Tiểu Bảo thủy chung u ám cuối cùng có chút thả lỏng.
Một lần nữa chuẩn bị hành trang, bọn họ lần thứ hai vội vã ra đi, lúc này người đánh xe là Hà Ý Nhân, khi gã tiếp nhận dược hoàn Quý Lăng Tiêu đưa cho, gã thở dài, lắc đầu nhưng không có nói gì.
“Liễm, ngươi tỉnh rồi.”
“Phải… Tiểu Bảo…”
“Nào, ăn vài thứ đi, ta giúp ngươi.” Tiểu Bảo cẩn thận nâng dậy Liễu Phong Liễm, để y tựa ở trên cái đệm đã được chuẩn bị tốt trước đó, vốn dĩ hắn là muốn cho Liễm tựa ở trong lòng hắn, nhưng ngẫm lại bản thân hẵng còn nhỏ, cuối buông tha cái ý tưởng này.
Tiểu Bảo đã lên trấn trên mua chút chao thanh đạm, từng muôi từng muôi đút cho Liễu Phong Liễm ăn, nhìn y chậm rãi nuốt xuống phía dưới, thẳng đến ăn hết một chén mới thôi.
“Còn muốn nữa không?”
Liễu Phong Liễm lắc đầu: “Ngươi đã ăn chưa?”
“Ân, ta sẽ chăm sóc tốt chính mình, bởi vì ta còn có ngươi cần chăm sóc a.”
Liễu Phong Liễm thâm tình nhìn Tiểu Bảo mắt kiên cường trước mắt: “Được, ta biết.”
“Còn muốn ngủ nữa không?”
“Không, ta ngủ bao lâu rồi?”
“Hơn bảy canh giờ rồi (1 canh = 2 tiếng).” Tiểu Bảo đáp, kéo tay Liễu Phong Liễm bắt đầu bắt mạch, “Có cảm giác khó chịu gì không?”
Liễu Phong Liễm lắc đầu: “Hay thấy cháng váng đầu, muốn ngủ.”
“Tam đệ.”
“Nhị ca.” Nhìn thấy Quý Lăng Tiêu từ ngoài đi vào, Liễu Phong Liễm mỉm cười chào hỏi.
“Cảm thấy sao rồi?”
“Không có gì trở ngại, vẫn như cũ. Nhưng thật ra hai huynh lại vất vả rồi.” Liễu Phong Liễm mặt lộ vẻ áy náy nói.
“Nói cái gì thế, chúng ta là huynh đệ, không phải sao?” Quý Lăng Tiêu khó chịu nhíu mày, nhìn Tiểu Bảo một chút, khẩu khí lộ rõ sự lo lắng, “Kỳ thực vất vả nhất chính là Tiểu Bảo, chúng ta còn được Tiểu Bảo đưa cho dược bổ thân. Hắn thân thể yếu đuối, nhưng lại đem cho chúng ta…”
“Nhị ca!” Tiểu Bảo đột nhiên cắt lời Quý Lăng Tiêu, “Đừng nói như thể đó là chuyện nghiêm trọng, nói đến nghiêm trọng như thế, nhìn xem làm hai người đều sầu lo, mặt cũng đều nhăn nhăn lại rồi kìa, cả mặt nhìn y chang khổ qua (quả mướp đắng). Được rồi, đừng đề cập tới việc này nữa, nhắc lại là ta sẽ giận.” Tiểu Bảo làm bộ tức giận, cong cong môi, làm ra một bộ dáng ‘Ai dám nói, ta liền giở mặt với kẻ đó’.
Hai người thấy hắn thật có lòng, không thể làm gì khác hơn là không nhắc lại nữa.
Cứ như vậy, đoàn người mỗi lần đến một thành trấn thì dừng lại đổi ngựa, bổ sung thức ăn nước uống, thời gian còn lại đều là chạy đi, liên tiếp chạy ba ngày Liễu Phong thân thể Liễm cũng không có xuất hiện phản ứng dị thường, tâm Tiểu Bảo thủy chung u ám cuối cùng có chút thả lỏng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook