Tuy rằng Tiểu Bảo đã ngủ, nhưng luôn luôn ngủ không an ổn, nhưng hắn lại sợ làm phiền đến Liễu Phong Liễm cùng Quý Lăng Tiêu, chỉ có thể nhắm lại con mắt nghỉ ngơi. Trong đầu vẫn còn lo lắng đến thân thể Liễu Phong Liễm, còn có hai người Quý Lăng Tiêu cùng Hà Ý Nhân, ngày đêm ra đi như vậy, không biết thân thể bọn họ có chịu được không.
Hắn có mang theo dược hoàn, chờ trời sang thì tìm chút dược thích hợp cho bọn họ dùng mới được. Rốt cuộc Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ, không bao lâu chịu không được mà ngáp lên, chậm rãi nhắm mắt lại, hô hấp bình ổn ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau trời vẫn còn tờ mờ Tiểu Bảo đã tỉnh ngủ. Hắn ngồi dậy, lấy tay thử xem nhiệt độ trên trán Liễu Phong Liễm, không có nóng rần lên, hô hấp cũng ổn định, xốc lên chăn kiểm tra ngực y, tối hôm qua xoa bóp máu tụ đã có xu hướng tan đi, cũng không có bị sưng phù. Bắt mạch nửa ngày, xác định ngoại trừ luồng khí không rõ ràng trong người thì không có gì bất thường, Tiểu Bảo thoáng an tâm.
Quay đầu thấy Hà Ý Nhân vén rèm bước vào trong xe, vẻ mặt gã uể oải, Tiểu Bảo thân thiết mở miệng: “Đại ca, ngươi chạy một đêm rồi, mau đi nghỉ đi.” Nói đoạn, Tiểu Bảo chủ động ngồi dịch ra cho Hà Ý Nhân nghỉ ngơi.
“Tiểu Bảo, tỉnh rồi sao? Tam đệ sao rồi?” Hà Ý Nhân hiểu ý tiến đến, thấy Liễu Phong Liễm sắc mặt có vẻ tái nhợt, nhíu mày.
“Vẫn ổn, chính là trong cơ thể y có luồng di chuyển.” Tiểu Bảo lo lắng nói.
“Ai…”
“Đại ca, chúng ta mất bao lâu mới có thể chạy tới Miêu Cương?”
“Nếu đi cả ngày lẫn đêm không ngừng, nhanh nhất cũng muốn hơn hai mươi ngày.”
“Hơn hai mươi ngày?”
“Phải.”
Tiểu Bảo yên lặng, hắn biết đây là nhanh nhất rồi, chỉ hy vọng dọc theo đường đi Liễm không xuất hiện phản ứng dị thường gì.
“Đại ca, ngươi mau nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài giúp nhị ca.”
“Được.” Hà Ý Nhân không nói gì thêm, gã phải tận lực tích lũy thể lực để buổi tối thay nhị đệ đánh xe.
“Nhị ca.” Tiểu Bảo nhấc rèm xe lên, ngồi xuống bên cạnh.
“Sao không ngủ thêm?”
“Không ngủ được.” Tiểu Bảo túm bao quần áo trong tay, cúi thấp đầu.
“Tiểu Bảo, đợi sau khi vào thành trấn, thay ngựa, chúng ta liền tiếp tục chạy đi.”
“Được.” Tiểu Bảo vẫn như cũ cúi thấp đầu, cởi ra bao quần áo, lấy ra chai chai lọ lọ bên trong, tỉ mỉ phân loại tìm kiếm, lấy ra hai bình trong đó, đổ ra viên dược hoàn đưa cho Quý Lăng Tiêu.
“Nhị ca, đây là dược bổ khí cùng nâng cao tinh thần.”
Quý Lăng Tiêu biết Tiểu Bảo là lo lắng thân thể hắn, không nói gì, tiếp nhận dược hoàn ngửa đầu nuốt vào.
“Còn ngươi thì sao?”
“Ta không cần đánh xe, không cần đến.” Tiểu Bảo đem hai bình bạch ngọc nhét vào trong lòng Quý Lăng Tiêu rồi căn dặn nói, “Chờ đại ca tỉnh, ngươi cũng cho hắn mỗi bình lấy một viên, hai ngày uống một lần.”
Quý Lăng Tiêu biết, cũng không phải Tiểu Bảo không cần, mà là không đủ dược, bản thân không ăn là vì tiết kiệm cho hắn và đại ca. Chỉ mới ở chung một thời gian ngắn nhưng hắn nhìn ra Tiểu Bảo chỉ cần gặp phải sự kiện gì cũng luôn luôn nghĩ tới người khác đầu tiên, quá mức thiện lương a.
Hắn có mang theo dược hoàn, chờ trời sang thì tìm chút dược thích hợp cho bọn họ dùng mới được. Rốt cuộc Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ, không bao lâu chịu không được mà ngáp lên, chậm rãi nhắm mắt lại, hô hấp bình ổn ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau trời vẫn còn tờ mờ Tiểu Bảo đã tỉnh ngủ. Hắn ngồi dậy, lấy tay thử xem nhiệt độ trên trán Liễu Phong Liễm, không có nóng rần lên, hô hấp cũng ổn định, xốc lên chăn kiểm tra ngực y, tối hôm qua xoa bóp máu tụ đã có xu hướng tan đi, cũng không có bị sưng phù. Bắt mạch nửa ngày, xác định ngoại trừ luồng khí không rõ ràng trong người thì không có gì bất thường, Tiểu Bảo thoáng an tâm.
Quay đầu thấy Hà Ý Nhân vén rèm bước vào trong xe, vẻ mặt gã uể oải, Tiểu Bảo thân thiết mở miệng: “Đại ca, ngươi chạy một đêm rồi, mau đi nghỉ đi.” Nói đoạn, Tiểu Bảo chủ động ngồi dịch ra cho Hà Ý Nhân nghỉ ngơi.
“Tiểu Bảo, tỉnh rồi sao? Tam đệ sao rồi?” Hà Ý Nhân hiểu ý tiến đến, thấy Liễu Phong Liễm sắc mặt có vẻ tái nhợt, nhíu mày.
“Vẫn ổn, chính là trong cơ thể y có luồng di chuyển.” Tiểu Bảo lo lắng nói.
“Ai…”
“Đại ca, chúng ta mất bao lâu mới có thể chạy tới Miêu Cương?”
“Nếu đi cả ngày lẫn đêm không ngừng, nhanh nhất cũng muốn hơn hai mươi ngày.”
“Hơn hai mươi ngày?”
“Phải.”
Tiểu Bảo yên lặng, hắn biết đây là nhanh nhất rồi, chỉ hy vọng dọc theo đường đi Liễm không xuất hiện phản ứng dị thường gì.
“Đại ca, ngươi mau nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài giúp nhị ca.”
“Được.” Hà Ý Nhân không nói gì thêm, gã phải tận lực tích lũy thể lực để buổi tối thay nhị đệ đánh xe.
“Nhị ca.” Tiểu Bảo nhấc rèm xe lên, ngồi xuống bên cạnh.
“Sao không ngủ thêm?”
“Không ngủ được.” Tiểu Bảo túm bao quần áo trong tay, cúi thấp đầu.
“Tiểu Bảo, đợi sau khi vào thành trấn, thay ngựa, chúng ta liền tiếp tục chạy đi.”
“Được.” Tiểu Bảo vẫn như cũ cúi thấp đầu, cởi ra bao quần áo, lấy ra chai chai lọ lọ bên trong, tỉ mỉ phân loại tìm kiếm, lấy ra hai bình trong đó, đổ ra viên dược hoàn đưa cho Quý Lăng Tiêu.
“Nhị ca, đây là dược bổ khí cùng nâng cao tinh thần.”
Quý Lăng Tiêu biết Tiểu Bảo là lo lắng thân thể hắn, không nói gì, tiếp nhận dược hoàn ngửa đầu nuốt vào.
“Còn ngươi thì sao?”
“Ta không cần đánh xe, không cần đến.” Tiểu Bảo đem hai bình bạch ngọc nhét vào trong lòng Quý Lăng Tiêu rồi căn dặn nói, “Chờ đại ca tỉnh, ngươi cũng cho hắn mỗi bình lấy một viên, hai ngày uống một lần.”
Quý Lăng Tiêu biết, cũng không phải Tiểu Bảo không cần, mà là không đủ dược, bản thân không ăn là vì tiết kiệm cho hắn và đại ca. Chỉ mới ở chung một thời gian ngắn nhưng hắn nhìn ra Tiểu Bảo chỉ cần gặp phải sự kiện gì cũng luôn luôn nghĩ tới người khác đầu tiên, quá mức thiện lương a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook