“Ngươi làm cái gì?” Cầm nương kinh hoảng không ngớt, run giọng kêu to, “Hắn là phụ thân của ngươi a!”

“Hừ! Hắn coi ta là con của hắn sao? Hắn bất nhân, ta bất nghĩa, hắn lợi dụng ta làm công cụ cho hắn, ta đương nhiên có thể đem hắn đạp dưới chân.” Tần Nguyên biểu tình lãnh khốc, khinh bỉ liếc nhìn Cầm nương trên mặt đất, chẳng đáng cười nhạt.

“Nếu đã biết vật kia ở đâu, lưu lại ngươi đã không tác dụng. Chu Thế Hiền, nàng giao cho ngươi xử lý ” Tần Nguyên kêu một gã thủ hạ phía sau, đối gã chỉa chỉa Cầm nương trên mặt đất.

“Rõ, chủ tử.” Nam tử tuân lệnh, cong người hành lễ. Đột nhiên nam tử thẳng đứng dậy, trong nháy mắt ra tay, chủy thủ (dao nhỏ) lóe ra ánh sang băng lạnh thẳng hướng yết hầu Tần Nguyên.

Tần Nguyên kinh hách (kinh hoàng + ngạc nhiên) vạn phần, trong lúc nhất thời không thể làm ra phản ứng gì, may mà hộ vệ phía sau nhanh chóng ra tay, ngăn lại thế tiến công của nam tử.

Ba người trên nóc nhà nhìn lén đều bị chuyện bỗng dưng biến hóa trước mắt khiến cho kinh ngạc đến ngây người, ba người đều là không hiểu ra sao, liếc nhìn nhau, không ra tiếng nhìn xuống phía dưới, bình tĩnh quan sát tình hình.

“Chu Thế Hiền, ngươi dám phản bội ta!” Tần Nguyên trong mắt bắn ra lạnh lẽo, âm ngoan trừng nam tử đang cầm chủy thủ trong tay ở phía trước.

Nam tử còn không có nói, một bên Cầm nương như cũ nằm úp sấp nằm trên đất cũng đã điên cuồng cười ra tiếng: “Ha hả a… Tần Nguyên ngươi không chết tử tế được a, hiện tại ngay cả thủ hạ tâm phúc đều phản bội ngươi, có thể thấy được ngươi làm chủ tử chính là rất thất bại mà, ha ha ha…”

“Câm miệng, tiện nhân!” Bị đêm đau nhức Tần Nguyên trong giọng nói mang theo điểm hổn hển, với tay lấy cái cái bình trên bàn ném lên đầu Cầm nương, Cầm nương bị trúng kêu lên một tiếng đau đớn, hôn mê bất tỉnh.

“Chu Thế Hiền, ngươi vì sao phản bội ta, lẽ nào ngươi không sợ…” Mới nói được phân nửa, Tần Nguyên bỗng nhiên ngừng lại, mang theo nghi vẫn không xác định được, quan sát nam tử trước mặt, trong miệng thì thào tự nói, “Chu Thế Hiền không có khả năng mặc kệ sống chết của muội muội hắn, hắn tuyệt đối sẽ không phản bội ta, trước kia hắn chính là vì bảo vệ mệnh muội muội của hắn mới thuần phục ta, lúc này hắn tuyệt không có khả năng làm ra loại chuyện này. Trừ phi…” Tần Nguyên nhìn chằm chằm nam tử.

“Trừ phi ngươi không phải Chu Thế Hiền, nói ngươi rốt cuộc là người phương nào? Chu Thế Hiền đâu?” Tần Nguyên cả giận nói.

“… Công tử thực sự là nhãn lực tốt a.” Nam tử mi mắt buông xuống, thân thủ bóc diện cụ (công cụ dung để dịch dung) trên mặt, ” Phụ vương ngươi ra một vạn lượng hoàng kim mua mạng của ngươi, chỉ cần ngươi đối hắn có ý làm phản, ta sẽ lập tức động thủ.”

“Ồ.” Tần Nguyên cưỡng chế trấn định, “Sợ rằng lúc này phụ vương ta đã bị thánh thượng xét nhà diệt tộc, nghĩ đến vàng của ngươi là không còn nữa rồi, không bằng ngươi lúc này thu tay lại, ta có thể trả ngươi thù lao gấp bội.”

”Ha hả, đáng tiếc a công tử, thù lao Vương gia trả từ lâu đã thanh toán tiền, thù lao ta thu so với ngươi trả còn nhiều hơn.”

“Hắn điều không phải chỉ trả một vạn sao? Sao có thể?”

“Còn có tam vạn lượng hoàng kim hiện nay của thánh thượng, tổng cộng là bốn vạn, hơn nữa ta đệ nhất danh thủ tín, đã đáp ứng nhất định phải hoàn thành.”

” Nhuyễn Cước Hà kia còn muốn qua sông chặt cầu?” Một trận hoa mắt chóng mặt đứng không vững vừng đánh tới Tần Nguyên, trong nháy mắt gã sắc mặt trắng bệch, thân thể run lên, thế nhưng lời hắn nói ra vẫn như cũ lãnh ngạnh (lạnh lùng + cương ngạnh), “Muốn giết ta, vậy cũng phải nhìn ngươi ngày hôm nay có hay không khả năng này.” Vung tay lên, thuộc hạ bên người từ lâu vận sức chờ lệnh lập tức hướng nam tử hình thành một vòn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương