“Cầm nương, chúng ta lại gặp mặt.” Tần Nguyên nhìn Cầm nương trên mặt đất, cười nhạt.
“Phi! Tần Nguyên ngươi không chết tử tế được, đáng tiếc con ta đối với ngươi một mảnh cuồng dại, ngươi lại vì lợi của mình mà đưa nó tặng cho đại ca ngươi thích ngược thành tính hại nó bị hành hạ tới chết.” Cầm nương lòng tràn đầy hận ý, nước mắt tuôn ra trừng hướng Tần Nguyên, nghiến răng nghiến lợi hận không thể ăn chết Tần Nguyên để giải mối hận trong lòng.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tần Nguyên lúc này đã sớm bị Cầm nương ngàn đao vạn quả (xé xác), lăng trì đến chết. Đáng tiếc lúc này Cầm nương bị áp chế trên mặt đất, võ công bị phế, không thể nhúc nhích.
“A, ta cũng không có bắt buộc hắn, chính hắn tự nguyện a, ta chỉ gợi ý một chút, hắn liền gật đầu đồng ý, tại sao lại nói ta hại hắn?” Tần Nguyên không thèm quan tâm Cầm nương nhìn chằm chằm, ngữ khí ung dung thay chính mình biện bạch.
“Nếu không phải con ta ngây thơ, nhẹ dạ tin lời đường mật của ngươi, yêu ngươi quá sâu, làm sao sẽ vì ngươi nỗ lực như vậy, ta thật hận trước đây để hắn quen biết ngươi cái loại cầm thú không bằng này.”
“Ha! Hắn ngây thơ? Nếu như hắn ngây thơ, sẽ không vì một người ngoài như ta đi giết cha huynh cùng hắn ở chung hơn mười năm bằng thuốc độc.” Tần Nguyên như là nghe được chuyện buồn cười, nhẹ nhàng cười nhạt.
“Ngươi… Ngươi… Này tất cả đều là ngươi xui nó!”
“Cũng là ngươi làm mẹ quá dung túng con mình.” Tần Nguyên lạnh giọng bổ sung nói.
“Ngươi… Thì là như vậy, ngươi ngay cả tình cũ cũng không niệm sao?”
” Tình cũ? Ngươi có từng thấy ta niệm tình cũ chưa? Đến cả Liễu Phong Liễm ta cũng động thủ được, huống chi là hắn.” Tần Nguyên biểu tình lãnh khốc, thanh âm lạnh nhạt, không một tia tình cảm, “Hãy bớt sàm ngôn (nói nhảm) đi, vật đó đâu? Giao ra đây, như vậy ngươi sẽ ít phải khổ sở hơn.”
Tiểu Bảo nghe bên trong nhắc tới Liễu Phong Liễm, nhịn không được hướng Liễu Phong Liễm bên cạnh nhìn, thấy y dường như không có việc hì, diện vô biểu tình tiếp tục nghe động tĩnh bên dưới, Tiểu Bảo thoáng an tâm.
Cảm giác được đường nhìn bên cạnh truyền đến, Liễu Phong Liễm quay về hướng Tiểu Bảo không tiếng động mỉm cười, làm hắn yên tâm.
“Hừ! Ngươi đừng vọng tưởng nữa, vật đó sớm bị ta gửi đi rồi, lúc này sợ là đã đến trong tay lục Vương gia, ngươi muốn tiêu diệt hắn, chuyện lớn như thế, khi hắn biết được, ngươi nói hắn sẽ làm sao đối phó ngươi a? Ta chết không lo, chí ít ngươi cũng phải đi theo, ta chết cũng thấy đáng.” Cầm nương nói xong, cười ha ha.
Nghe tiếng cười sắc nhọn của Cầm nương, sắc mặt Tần Nguyên dần dần trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trên trán gã chảy xuống. Đột nhiên một người từ sau giá sách đi ra, thấp giọng tại bên tai Tần Nguyên thì thầm chốc lát Sắc mặt. Tần Nguyên trong khoảnh khắc khôi phục như thường, nụ cười nhạt lần thứ hai treo trên cái miệng của gã.
“Ngươi cho rằng hắn còn có thể có cơ hội sao? Thánh chỉ của hoàng thượng sợ là đã tới rồi.”
“Phi! Tần Nguyên ngươi không chết tử tế được, đáng tiếc con ta đối với ngươi một mảnh cuồng dại, ngươi lại vì lợi của mình mà đưa nó tặng cho đại ca ngươi thích ngược thành tính hại nó bị hành hạ tới chết.” Cầm nương lòng tràn đầy hận ý, nước mắt tuôn ra trừng hướng Tần Nguyên, nghiến răng nghiến lợi hận không thể ăn chết Tần Nguyên để giải mối hận trong lòng.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tần Nguyên lúc này đã sớm bị Cầm nương ngàn đao vạn quả (xé xác), lăng trì đến chết. Đáng tiếc lúc này Cầm nương bị áp chế trên mặt đất, võ công bị phế, không thể nhúc nhích.
“A, ta cũng không có bắt buộc hắn, chính hắn tự nguyện a, ta chỉ gợi ý một chút, hắn liền gật đầu đồng ý, tại sao lại nói ta hại hắn?” Tần Nguyên không thèm quan tâm Cầm nương nhìn chằm chằm, ngữ khí ung dung thay chính mình biện bạch.
“Nếu không phải con ta ngây thơ, nhẹ dạ tin lời đường mật của ngươi, yêu ngươi quá sâu, làm sao sẽ vì ngươi nỗ lực như vậy, ta thật hận trước đây để hắn quen biết ngươi cái loại cầm thú không bằng này.”
“Ha! Hắn ngây thơ? Nếu như hắn ngây thơ, sẽ không vì một người ngoài như ta đi giết cha huynh cùng hắn ở chung hơn mười năm bằng thuốc độc.” Tần Nguyên như là nghe được chuyện buồn cười, nhẹ nhàng cười nhạt.
“Ngươi… Ngươi… Này tất cả đều là ngươi xui nó!”
“Cũng là ngươi làm mẹ quá dung túng con mình.” Tần Nguyên lạnh giọng bổ sung nói.
“Ngươi… Thì là như vậy, ngươi ngay cả tình cũ cũng không niệm sao?”
” Tình cũ? Ngươi có từng thấy ta niệm tình cũ chưa? Đến cả Liễu Phong Liễm ta cũng động thủ được, huống chi là hắn.” Tần Nguyên biểu tình lãnh khốc, thanh âm lạnh nhạt, không một tia tình cảm, “Hãy bớt sàm ngôn (nói nhảm) đi, vật đó đâu? Giao ra đây, như vậy ngươi sẽ ít phải khổ sở hơn.”
Tiểu Bảo nghe bên trong nhắc tới Liễu Phong Liễm, nhịn không được hướng Liễu Phong Liễm bên cạnh nhìn, thấy y dường như không có việc hì, diện vô biểu tình tiếp tục nghe động tĩnh bên dưới, Tiểu Bảo thoáng an tâm.
Cảm giác được đường nhìn bên cạnh truyền đến, Liễu Phong Liễm quay về hướng Tiểu Bảo không tiếng động mỉm cười, làm hắn yên tâm.
“Hừ! Ngươi đừng vọng tưởng nữa, vật đó sớm bị ta gửi đi rồi, lúc này sợ là đã đến trong tay lục Vương gia, ngươi muốn tiêu diệt hắn, chuyện lớn như thế, khi hắn biết được, ngươi nói hắn sẽ làm sao đối phó ngươi a? Ta chết không lo, chí ít ngươi cũng phải đi theo, ta chết cũng thấy đáng.” Cầm nương nói xong, cười ha ha.
Nghe tiếng cười sắc nhọn của Cầm nương, sắc mặt Tần Nguyên dần dần trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trên trán gã chảy xuống. Đột nhiên một người từ sau giá sách đi ra, thấp giọng tại bên tai Tần Nguyên thì thầm chốc lát Sắc mặt. Tần Nguyên trong khoảnh khắc khôi phục như thường, nụ cười nhạt lần thứ hai treo trên cái miệng của gã.
“Ngươi cho rằng hắn còn có thể có cơ hội sao? Thánh chỉ của hoàng thượng sợ là đã tới rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook