“Trước đây, ta vốn là Thiếu Bảo chủ của Thượng Thiên bảo ở phương Bắc, mẫu thân ta thân thể vốn rất kém, khi ta còn rất nhỏ nàng đã qua đời. Phụ thân ta chỉ có mình ta là con trai độc nhất, vì vậy ta được bảo vệ rất cẩn thận. Tại năm ta năm tuổi, hắn nạp vào cửa Cầm di nương người Khiết Đan, không lâu sau thì có tin vui, phụ thân thật vui vẻ lập tức đem nàng thành chính thất, sau này nàng thuận lợi sinh hạ nhi tử, khi đó nàng ở sau lưng phụ thân nơi chốn đều nhằm vào ta, trong sáng trong tối hại ta không ít lần. Ta nói cho phụ thân biết, hắn cũng không tin, hắn nói cưới di nương vào cửa, nàng đối ta rất tốt, không có khả năng làm ra loại sự tình này…A…” Liễu Phong Liễm lộ ra vẻ mặt bi ai tự giễu, “Này còn chưa tính, sau đó chẳng rõ vì sao nữ nhân đó đột nhiên không làm hại ta nữa, ta còn cho rằng phụ thân cuối cùng đã tin lời ta, mặc dù nét mặt trách cứ ta nhưng lại ngầm cùng nàng hòa hảo nói qua, nàng mới có thể yên đi.”
Tiểu Bảo nhìn vẻ mặt buồn bã của Liễu Phong Liễm, trong lòng yêu thương không ngớt, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Liễm, không nói gì thoải mái nhìn y. Tiểu Bảo biết y hiện tại cần một người an tĩnh nghe y kể chuyện.
Liễm lặng yên một hồi: “…Dần dần ta lớn lên, trong thời gian đó tất cả đều bình an trôi qua. Một ngày bỗng xuất hiện một người tên là Tần Nguyên. Chúng ta trò chuyện với nhau rất vui vẻ, kết làm bằng hữu tốt. Ta đối gã ngưỡng mộ ngày càng sâu sắc. Gã là cháu ngoại trai của phụ thân ta, lại trăm triệu lần không nghĩ tới hắn lại là tư sinh tử của lục Vương Gia.” Nói tới đây y dừng một lúc.
“Lục vương gia dã tâm bừng bừng, muốn sớm đem thế lục võ lâm thu về tay mình nhưng lại không biết hạ thủ từ đâu. Mà cha ta lại là người đừng đầu võ lâm phương Bắc, như vậy khiến cho Tần Nguyên có cơ hội tranh công. Về sau gã càng đối ta ân ái không ngừng. Ai có thể ngờ rằng Cầm di nương đúng lúc lại là mật thám do Lục vương gia phía đi Khiết Đan, sau lại được được an bài để phụ thân mang nàng ta về, như vậy liền dễ dàng sắp xếp bên người phụ thân cơ sở ngầm. Chờ ta chân chính có tình cảm với Tần Nguyên, gã cũng cùng mẫu tử Cầm di nương chính thức đat thành nhận thức, chuẩn bị mượn tay ta loại bỏ phụ thân, sau đó là ta, đem Tường Thiên bảo thu vào trong tay.
“Có tưởng tượng cũng không được, người tính không bằng trời tính, thuộc hạ của ta trong lúc vô tình bắt được bồ câu đưa tin của bọn họ, biết âm mưu bọn họ định làm, đồng thời còn biết được đệ đệ cùng ta vốn dĩ không cùng huyết thống. Cầm di nương khi vào cửa nhà ta vốn dĩ đã mang thai. A… Ta cùng phụ thân đều bị đùa giỡn xoay quanh, bất quá ta cũng ngu ngốc, lại chạy đến chất vấn Tần Nguyên khiến bọn họ biết bị bại lộ kế hoạch. Đêm đó, cha ta chết bất đắc kì tử, ta bị người truy sát, may mắn có đám thuộc hạ liều mình đột phá vòng vây. Thế nhưng ta bị Tần Nguyên chặn đứng, đánh rớt xuống vách núi. Vốn tưởng rằng cửu tử nhất sinh, lại được ngươi cứu giúp.” Liễu Phong Liễm thần tình có chút cô đơn, nhắc đến Tiểu Bảo thần tình mới dần giãn ra.
“Nên mạng ngươi không nên tuyệt, vậy mới có thể cũng ta gặp gỡ.” Tiểu Bảo mỉm cười trấn an y.
“Vì vậy, trừ ngươi ra, với ta trên thế gian này không còn ai là người thân.”
“Vậy còn Tần Nguyên?”
“Đối gã ta đã sớm mất đi ái tình, vậy làm sao oán? Còn lại chỉ là cừu.” Liễu Phong Liễm hai mắt đỏ đậm, trong mắt chỉ có huyết hải thâm cừu.
Tiểu Bảo nhìn vẻ mặt buồn bã của Liễu Phong Liễm, trong lòng yêu thương không ngớt, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Liễm, không nói gì thoải mái nhìn y. Tiểu Bảo biết y hiện tại cần một người an tĩnh nghe y kể chuyện.
Liễm lặng yên một hồi: “…Dần dần ta lớn lên, trong thời gian đó tất cả đều bình an trôi qua. Một ngày bỗng xuất hiện một người tên là Tần Nguyên. Chúng ta trò chuyện với nhau rất vui vẻ, kết làm bằng hữu tốt. Ta đối gã ngưỡng mộ ngày càng sâu sắc. Gã là cháu ngoại trai của phụ thân ta, lại trăm triệu lần không nghĩ tới hắn lại là tư sinh tử của lục Vương Gia.” Nói tới đây y dừng một lúc.
“Lục vương gia dã tâm bừng bừng, muốn sớm đem thế lục võ lâm thu về tay mình nhưng lại không biết hạ thủ từ đâu. Mà cha ta lại là người đừng đầu võ lâm phương Bắc, như vậy khiến cho Tần Nguyên có cơ hội tranh công. Về sau gã càng đối ta ân ái không ngừng. Ai có thể ngờ rằng Cầm di nương đúng lúc lại là mật thám do Lục vương gia phía đi Khiết Đan, sau lại được được an bài để phụ thân mang nàng ta về, như vậy liền dễ dàng sắp xếp bên người phụ thân cơ sở ngầm. Chờ ta chân chính có tình cảm với Tần Nguyên, gã cũng cùng mẫu tử Cầm di nương chính thức đat thành nhận thức, chuẩn bị mượn tay ta loại bỏ phụ thân, sau đó là ta, đem Tường Thiên bảo thu vào trong tay.
“Có tưởng tượng cũng không được, người tính không bằng trời tính, thuộc hạ của ta trong lúc vô tình bắt được bồ câu đưa tin của bọn họ, biết âm mưu bọn họ định làm, đồng thời còn biết được đệ đệ cùng ta vốn dĩ không cùng huyết thống. Cầm di nương khi vào cửa nhà ta vốn dĩ đã mang thai. A… Ta cùng phụ thân đều bị đùa giỡn xoay quanh, bất quá ta cũng ngu ngốc, lại chạy đến chất vấn Tần Nguyên khiến bọn họ biết bị bại lộ kế hoạch. Đêm đó, cha ta chết bất đắc kì tử, ta bị người truy sát, may mắn có đám thuộc hạ liều mình đột phá vòng vây. Thế nhưng ta bị Tần Nguyên chặn đứng, đánh rớt xuống vách núi. Vốn tưởng rằng cửu tử nhất sinh, lại được ngươi cứu giúp.” Liễu Phong Liễm thần tình có chút cô đơn, nhắc đến Tiểu Bảo thần tình mới dần giãn ra.
“Nên mạng ngươi không nên tuyệt, vậy mới có thể cũng ta gặp gỡ.” Tiểu Bảo mỉm cười trấn an y.
“Vì vậy, trừ ngươi ra, với ta trên thế gian này không còn ai là người thân.”
“Vậy còn Tần Nguyên?”
“Đối gã ta đã sớm mất đi ái tình, vậy làm sao oán? Còn lại chỉ là cừu.” Liễu Phong Liễm hai mắt đỏ đậm, trong mắt chỉ có huyết hải thâm cừu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook