“Liễm, ngày mai chúng ta đi được không?” Tiểu Bảo chống hai tay lên má, quỳ rạp trên mặt đất nhìn chòng chọc Liễu Phong Liễm đang ngồi trên đất thu công.
“Nghĩ muốn đi?” Liễu Phong Liễm theo trên mặt đất kéo Tiểu Bảo lên, ý bảo hắn ngồi bên người y.
“Ân.” Tiểu Bảo thành thật gật đầu, “Vốn dự định là khi thương thế ngươi tốt ta sẽ đi ra ngoài. Hiện tại đã hơn một tháng, thương thế của ngươi sơm được rồi, tâm pháp cũng đã luyện tới tầng thứ tư, Xích châu quả có thể giúp công lực ngươi tăng tiến mười năm. Hiện tại ra ngoài nếu gặp phải người quen cũng không cần phảisợ nữa.” Tiểu Bảo mỉm cười nhìn Liễu Phong Liễm.
Hắc hắc! Hắn thật lợi hại a, có thể làm cho võ công của Liễm tăng tiến lên hàng cao thủ a. Ha ha! Ngay cả chính hắn cũng thật bội phục hắn, hắn thật là vĩ đại a! Tiểu Bảo trong lòng kiêu ngạo nghĩ đến.
“Ta ở bên ngoài trừ bỏ thuộc hạ không có người quen.” Liễu Phong Liễm thấp giọng tự giễu nói, “Có cũng chỉ là người qua đường không quen biết cùng địch nhân.”
“Thuộc hạ của người ta có thể nhận thức, không quan hệ. Khách qua đường cũng chỉ là quá khứ. Địch nhân thì… Ân… Phỏng chừng hiện tại họ đánh không lại ngươi.” Tiểu Bảo nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mơ màng cười, “Na… Còn người nào đối với ngươi nữa không?”
“…Tiểu Bảo…”
“Ân, ta nghe đây.”
“Ta nói cho ngươi một cố sự.” Liễu Phong Liễm cúi thấp đầu, nhắm mắt, nội tâm đấu tranh, chốc lát sau bắt đầu nói.
“Chờ một chút, người là thật sự muốn nói?” Tiểu Bảo ngăn cản Liễu Phong Liễm sắp thốt ra lời nói, con mắt bất an nhìn y nghi vấn.
Liễu Phong Liễm nhìn ra một tia bất an trong lòng Tiểu Bảo, vỗ vỗ tay hắn, trong mắt đầy nhu tình, khẳng định nói: “Ừ, ta muốn nói. Ngươi có nguyện ý nghe không Tiểu Bảo?”
Kì thực chuyện quá khứ trong lòng y cũng lưu lại nhiều nỗi ưu tư, nhưng nỗi ưu tư này đại biểu việc biết thế lúc trước y không làm, hối hận ngày đó quá ngu xuẩn, ngu ngốc, cho dù người kia có xuất hiện một lần nữa trước mặt y y cũng không để ý đến sự tồn tại của gã nữa, dù sao không yêu sẽ không hận.
Cũng đã mệt mỏi rồi. Cái kinh nghiệm suýt nữa tử vong khiến cho y nghĩ thông suốt, nghĩ thấu, hồi đó đơn giản là vì tự tôn của mình, y cảm thấy không cam lòng mới có thể dẫn đến sự dây dưa mãi sau. Hiện tại y chủ động bỏ đi đoạn dây dưa không ngớt này. Nay y một thân một mình, thoải mái, tự tại, cũng là ông trời ưu ái giúp y nếm được tư vị hạnh phúc, cuộc đời này y đã thấy thỏa mãn rồi.
Vì vậy y không muốn đối Tiểu Bảo giấu diếm bất kì điều gì, muốn thẳng thắn kể hết mọi chuyện.
“Ân.” Tiểu Bảo kiên định lên tiếng trả lời.
“Nghĩ muốn đi?” Liễu Phong Liễm theo trên mặt đất kéo Tiểu Bảo lên, ý bảo hắn ngồi bên người y.
“Ân.” Tiểu Bảo thành thật gật đầu, “Vốn dự định là khi thương thế ngươi tốt ta sẽ đi ra ngoài. Hiện tại đã hơn một tháng, thương thế của ngươi sơm được rồi, tâm pháp cũng đã luyện tới tầng thứ tư, Xích châu quả có thể giúp công lực ngươi tăng tiến mười năm. Hiện tại ra ngoài nếu gặp phải người quen cũng không cần phảisợ nữa.” Tiểu Bảo mỉm cười nhìn Liễu Phong Liễm.
Hắc hắc! Hắn thật lợi hại a, có thể làm cho võ công của Liễm tăng tiến lên hàng cao thủ a. Ha ha! Ngay cả chính hắn cũng thật bội phục hắn, hắn thật là vĩ đại a! Tiểu Bảo trong lòng kiêu ngạo nghĩ đến.
“Ta ở bên ngoài trừ bỏ thuộc hạ không có người quen.” Liễu Phong Liễm thấp giọng tự giễu nói, “Có cũng chỉ là người qua đường không quen biết cùng địch nhân.”
“Thuộc hạ của người ta có thể nhận thức, không quan hệ. Khách qua đường cũng chỉ là quá khứ. Địch nhân thì… Ân… Phỏng chừng hiện tại họ đánh không lại ngươi.” Tiểu Bảo nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mơ màng cười, “Na… Còn người nào đối với ngươi nữa không?”
“…Tiểu Bảo…”
“Ân, ta nghe đây.”
“Ta nói cho ngươi một cố sự.” Liễu Phong Liễm cúi thấp đầu, nhắm mắt, nội tâm đấu tranh, chốc lát sau bắt đầu nói.
“Chờ một chút, người là thật sự muốn nói?” Tiểu Bảo ngăn cản Liễu Phong Liễm sắp thốt ra lời nói, con mắt bất an nhìn y nghi vấn.
Liễu Phong Liễm nhìn ra một tia bất an trong lòng Tiểu Bảo, vỗ vỗ tay hắn, trong mắt đầy nhu tình, khẳng định nói: “Ừ, ta muốn nói. Ngươi có nguyện ý nghe không Tiểu Bảo?”
Kì thực chuyện quá khứ trong lòng y cũng lưu lại nhiều nỗi ưu tư, nhưng nỗi ưu tư này đại biểu việc biết thế lúc trước y không làm, hối hận ngày đó quá ngu xuẩn, ngu ngốc, cho dù người kia có xuất hiện một lần nữa trước mặt y y cũng không để ý đến sự tồn tại của gã nữa, dù sao không yêu sẽ không hận.
Cũng đã mệt mỏi rồi. Cái kinh nghiệm suýt nữa tử vong khiến cho y nghĩ thông suốt, nghĩ thấu, hồi đó đơn giản là vì tự tôn của mình, y cảm thấy không cam lòng mới có thể dẫn đến sự dây dưa mãi sau. Hiện tại y chủ động bỏ đi đoạn dây dưa không ngớt này. Nay y một thân một mình, thoải mái, tự tại, cũng là ông trời ưu ái giúp y nếm được tư vị hạnh phúc, cuộc đời này y đã thấy thỏa mãn rồi.
Vì vậy y không muốn đối Tiểu Bảo giấu diếm bất kì điều gì, muốn thẳng thắn kể hết mọi chuyện.
“Ân.” Tiểu Bảo kiên định lên tiếng trả lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook