Tiểu Thư Giả Mạo
-
Chương 12
- Đến giờ tâm sự rồi!
Trang kéo tay nó đi trước ánh mắt khó hiểu của Mạnh.
Cô bé dẫn nó đến nơi vắng vẻ, nhiều cây mát để tránh nóng.
- Á! Cái con này đau tay tao! - Nó xuýt xoa cổ tay đau sau khi tháo tay Trang ra khỏi.
- Giờ nói được rồi chứ! Nói đi mày sao vậy, đồ dở hơi? - Trang khoanh tay trước ngực.
- Sao là sao? Tao vẫn bình thường đó thôi.
- Thế tại sao, lúc ra khỏi căn tin ra mặt mày y như bị... Tao hỏi không đáp, chạy 1 lèo đi vậy?
- Nếu mày là tao mày cũng sẽ như thế thôi! Tao không hiểu tao đã làm gì mà mọi người ai cũng kêu tao là quyến rũ anh Tú. Người thì nói mỉa tao, người thì dọa đánh, người nói xấu. - Nó quay đi hướng khác nhìn quang cảnh nơi này.
- À, ra là mày lên cơn như vậy vì chuyện đó sao! Có chuyện tao vẩn chưa kể cho mày. Mày nghe xong sẽ hiểu lí do thôi!
.............
" Nó ngất đi, nằm xuống sân trải bê tông. Những giọt mồ hôi vẫn lăn đều trên trán, mắt nhắm nghiền. Người chạy phía sau hoảng hốt chạy đến cạnh bên nó, hồ hào gọi người đằng trước.
Trang lo lắng đỡ đầu nó lên, lấy tay tát vào mặt nó:
- Ê nè, không phải lúc giỡn đâu. Tỉnh lại đi cái con kia! Tỉnh lại đi, Thu!
Thảo bình tĩnh hơn, chỉ huy mọi người đứng tránh ra để nó có không khí thở. Đúng là lớp trưởng có khác!
- Mình nghĩ cho cậu ấy lên phòng y tế thôi! Khẩn trương đi mọi người! - Thảo góp ý:
- Trong lớp ta người cao to và có sức khỏe chắc chỉ có bạn Mạnh thôi! Mạnh, cậu có thể đưa bạn Thu lên phòng y tế được không?
Mạnh đang ung dung ngắm trời đột ngột bị nhắc đến tên, mặt cậu thẫn lại:
- Sao? Cậu bảo tôi vác cậu ta lên ấy hả?
- Ừ, trông sự vào cậu. - Thao gật đầu.
- Tôi không làm! Nhìn cậu ta béo thế kia nhỡ gãy tay tôi thì sao đây. - Mạnh chối từ.
- Thôi coi như giúp người đi! Cậu giúp Thu xong sau khi Thu tỉnh, Thu sẽ giúp lại cậu.
Mạnh nghe xuôi xuôi tai:
- Được rồi, tôi đưa cậu ta lên. Tôi giúp cậu ta chẳng biết cậu ta có giúp lại không hay lại hại nữa!
Mạnh miễn cưỡng cúi đầu xuống, đỡ đầu nó từ tay Trang, đoạn định nâng chân lên thì...
- Để tôi đưa lên phòng y tế! - Giọng nam trầm ấm vang lên. Mọi người quay ra nhìn người cất tiếng nói, đi đến chỗ nó, ngày một gần, bước vào đám đông.
Lũ con gái lớp nó hét lên sung sướng lần đầu tiên thấy cận mặt Tú. Gương mặt toát lên vẻ lạnh lùng, thanh tú, giết chết bao trái tim cô gái đang cúi xuống gạt tay Mạnh ra khỏi đầu nó để thế tay mình lên. Tú nâng bổng nó lên, để một tay nó ngoắc vào cổ cậu. Trước khi đi, cậu để lại câu nói:
- Qủa bóng ném vào đầu cô bé này là do tôi. Vì tôi bất cẩn nên mới xảy ra chuyện. Tôi sẽ đưa cô bé lên phòng y tế! Còn lại mọi người về vị trí học.
Lũ con gái đưa mắt nhìn Tú bế nó đi giữa những tia nắng vàng óng ánh như mật, lòng đầy ghen tị. Mạnh đứng dậy phủi quần quay ngoắt đi, tỏ vẻ không quan tâm. Trang quàng tay lên vai Thảo ngắm khung cảnh đẹp này, thầm chúc cho người bạn trên tay Tú... Nhưng có ai biết rằng, sau gốc cây gần đó có một người đứng nhìn theo lòng đau thắt lại, tay nắm thành quả đấm từ bao giờ..."
- Mọi chuyện là như thế. - Trang kết luận. - Giờ đã biết lí do chưa? Chẳng biết ai trong lớp mình ác mồm ác miệng đặt điều rằng mày quyến rũ anh Tú rồi loan đi khắp trường.
- Vậy cứ để họ nói đi! Người ta chỉ nói trong ba ngày chứ không ai nói cả đời.
Trang thở dài, nhìn theo hướng mắt nó:
- Mày lạc quan thật đấy! Tao cũng muốn xin lỗi mày chuyện vừa rồi. Mày bị mấy fan cuồng anh Tú vây quanh đánh mà tao chỉ gương mắt ra nhìn. Giận tao không?
- Giân chứ, vô cùng giận.
Trang hất tóc, gật gù hiểu ý:
- Muốn ăn gì?
- Ăn như bữa trước đi! - Nó quay sang, khoác tay Trang, cười toe toét.
Tiếng chuông reo, hai đứa nắm tay nhau dung dăng dung dẻ vào lớp. Ánh nắng cũng dần dịu lại, có cơn gió nhẹ chạy lướt qua, tinh nghịch hất tóc mái của nó. Con gái là vậy, mới lúc nãy còn giận dỗi, sau đã cười đùa vui vẻ...
Tan học,
Nó ngả người vào ghế, nhắm mắt cho đỡ mỏi, Trang ở bàn trên đang đứng thu sách vở, ngó xuống bàn nó:
- Đi ăn luôn không?
- Mai đi nha! Giờ tao phải đi làm thêm rồi. - Nó đứng dậy, đeo cặp lên vai.
- Chẹp, tiếc quá nhể! Vậy mai nha! - Trang nháy mắt với nó.
Nó nhìn chiếc đồng hồ treo tường, vội vã chạy khỏi lớp, không quên nắm tay Trang lôi đi. Đến nhà xe nó thả tay Trang ra, đứng thở hồng hộc. Trang đứng sau, vỗ vào lưng nó:
- Thở từ từ thôi! Ai bảo mày chạy làm gì.
- Trông kìa, tao có nhìn nhầm không vậy? Ai đây nhỉ? - Giọng nói quen thuộc, gương mặt thân quen. Hải Nguyệt cùng hai đứa đàn em quen thuộc đến gần nó.
- Lại gì nữa đây? - Trang nhíu mày, chống tay vào eo.
- Không liên quan đến mày, đây là chuyện giữa tao và nó. Tránh ra! - Hải Nguyệt đưa ánh mắt lạnh chết người liếc Trang.
- Nhưng tôi lại thích dính đến đấy. - Trang đáp lại.
Nó đẩy Trang ra, ngăn không có sự xích mích nào:
- Thôi được rồi, Trang! Mày đi về trước đi.
- Không được tao sẽ ở lại, đề phòng con nhỏ xấu xa này làm gì mày.
- Được rồi, tao không có nhiều thời gian đâu, đi vào vấn đề chính đi. Thu, tao hỏi mày. Mày đã dùng chiêu trò gì để dụ dỗ được anh Tú của tao vậy? Mày giỏi lắm, giả vờ ngất đến hai lần để anh Tú bế mày. - Hải Nguyệt nhìn thẳng vào mặt nó.
- Tôi không làm gì hết. Tôi cũng không hiểu bạn nói gì cả.
- Thấy chưa, Thu bảo nó không làm gì hết. Tại cậu bất tài thôi. Theo như cậu nói thì anh Tú là của cậu, sao cậu giữ chặt anh ấy đi, đến đây gây sự vô bổ. Kệ cậu ta đi, nhanh đi thôi kẻo trễ. - Trang thúc giục.
Không để nó kịp phản ứng, Trang lôi nó đi trước ánh mắt nảy lửa của Hải Nguyệt:
- Hai chúng mày dám...
Nó và Trang bước đều về phía nhà xe. Nó quay lại nhìn Hải Nguyệt lòng ái ngại.
- Đừng nhìn hay quay lại. Nó sẽ lại suy nghĩ linh tinh mày khiêu khích nó đấy! - Trang nhắc nhở.
- Nhưng làm thế sẽ...
- Nhưng nhị gì, thôi đi đi kẻo muộn!
Trang kéo tay nó đi trước ánh mắt khó hiểu của Mạnh.
Cô bé dẫn nó đến nơi vắng vẻ, nhiều cây mát để tránh nóng.
- Á! Cái con này đau tay tao! - Nó xuýt xoa cổ tay đau sau khi tháo tay Trang ra khỏi.
- Giờ nói được rồi chứ! Nói đi mày sao vậy, đồ dở hơi? - Trang khoanh tay trước ngực.
- Sao là sao? Tao vẫn bình thường đó thôi.
- Thế tại sao, lúc ra khỏi căn tin ra mặt mày y như bị... Tao hỏi không đáp, chạy 1 lèo đi vậy?
- Nếu mày là tao mày cũng sẽ như thế thôi! Tao không hiểu tao đã làm gì mà mọi người ai cũng kêu tao là quyến rũ anh Tú. Người thì nói mỉa tao, người thì dọa đánh, người nói xấu. - Nó quay đi hướng khác nhìn quang cảnh nơi này.
- À, ra là mày lên cơn như vậy vì chuyện đó sao! Có chuyện tao vẩn chưa kể cho mày. Mày nghe xong sẽ hiểu lí do thôi!
.............
" Nó ngất đi, nằm xuống sân trải bê tông. Những giọt mồ hôi vẫn lăn đều trên trán, mắt nhắm nghiền. Người chạy phía sau hoảng hốt chạy đến cạnh bên nó, hồ hào gọi người đằng trước.
Trang lo lắng đỡ đầu nó lên, lấy tay tát vào mặt nó:
- Ê nè, không phải lúc giỡn đâu. Tỉnh lại đi cái con kia! Tỉnh lại đi, Thu!
Thảo bình tĩnh hơn, chỉ huy mọi người đứng tránh ra để nó có không khí thở. Đúng là lớp trưởng có khác!
- Mình nghĩ cho cậu ấy lên phòng y tế thôi! Khẩn trương đi mọi người! - Thảo góp ý:
- Trong lớp ta người cao to và có sức khỏe chắc chỉ có bạn Mạnh thôi! Mạnh, cậu có thể đưa bạn Thu lên phòng y tế được không?
Mạnh đang ung dung ngắm trời đột ngột bị nhắc đến tên, mặt cậu thẫn lại:
- Sao? Cậu bảo tôi vác cậu ta lên ấy hả?
- Ừ, trông sự vào cậu. - Thao gật đầu.
- Tôi không làm! Nhìn cậu ta béo thế kia nhỡ gãy tay tôi thì sao đây. - Mạnh chối từ.
- Thôi coi như giúp người đi! Cậu giúp Thu xong sau khi Thu tỉnh, Thu sẽ giúp lại cậu.
Mạnh nghe xuôi xuôi tai:
- Được rồi, tôi đưa cậu ta lên. Tôi giúp cậu ta chẳng biết cậu ta có giúp lại không hay lại hại nữa!
Mạnh miễn cưỡng cúi đầu xuống, đỡ đầu nó từ tay Trang, đoạn định nâng chân lên thì...
- Để tôi đưa lên phòng y tế! - Giọng nam trầm ấm vang lên. Mọi người quay ra nhìn người cất tiếng nói, đi đến chỗ nó, ngày một gần, bước vào đám đông.
Lũ con gái lớp nó hét lên sung sướng lần đầu tiên thấy cận mặt Tú. Gương mặt toát lên vẻ lạnh lùng, thanh tú, giết chết bao trái tim cô gái đang cúi xuống gạt tay Mạnh ra khỏi đầu nó để thế tay mình lên. Tú nâng bổng nó lên, để một tay nó ngoắc vào cổ cậu. Trước khi đi, cậu để lại câu nói:
- Qủa bóng ném vào đầu cô bé này là do tôi. Vì tôi bất cẩn nên mới xảy ra chuyện. Tôi sẽ đưa cô bé lên phòng y tế! Còn lại mọi người về vị trí học.
Lũ con gái đưa mắt nhìn Tú bế nó đi giữa những tia nắng vàng óng ánh như mật, lòng đầy ghen tị. Mạnh đứng dậy phủi quần quay ngoắt đi, tỏ vẻ không quan tâm. Trang quàng tay lên vai Thảo ngắm khung cảnh đẹp này, thầm chúc cho người bạn trên tay Tú... Nhưng có ai biết rằng, sau gốc cây gần đó có một người đứng nhìn theo lòng đau thắt lại, tay nắm thành quả đấm từ bao giờ..."
- Mọi chuyện là như thế. - Trang kết luận. - Giờ đã biết lí do chưa? Chẳng biết ai trong lớp mình ác mồm ác miệng đặt điều rằng mày quyến rũ anh Tú rồi loan đi khắp trường.
- Vậy cứ để họ nói đi! Người ta chỉ nói trong ba ngày chứ không ai nói cả đời.
Trang thở dài, nhìn theo hướng mắt nó:
- Mày lạc quan thật đấy! Tao cũng muốn xin lỗi mày chuyện vừa rồi. Mày bị mấy fan cuồng anh Tú vây quanh đánh mà tao chỉ gương mắt ra nhìn. Giận tao không?
- Giân chứ, vô cùng giận.
Trang hất tóc, gật gù hiểu ý:
- Muốn ăn gì?
- Ăn như bữa trước đi! - Nó quay sang, khoác tay Trang, cười toe toét.
Tiếng chuông reo, hai đứa nắm tay nhau dung dăng dung dẻ vào lớp. Ánh nắng cũng dần dịu lại, có cơn gió nhẹ chạy lướt qua, tinh nghịch hất tóc mái của nó. Con gái là vậy, mới lúc nãy còn giận dỗi, sau đã cười đùa vui vẻ...
Tan học,
Nó ngả người vào ghế, nhắm mắt cho đỡ mỏi, Trang ở bàn trên đang đứng thu sách vở, ngó xuống bàn nó:
- Đi ăn luôn không?
- Mai đi nha! Giờ tao phải đi làm thêm rồi. - Nó đứng dậy, đeo cặp lên vai.
- Chẹp, tiếc quá nhể! Vậy mai nha! - Trang nháy mắt với nó.
Nó nhìn chiếc đồng hồ treo tường, vội vã chạy khỏi lớp, không quên nắm tay Trang lôi đi. Đến nhà xe nó thả tay Trang ra, đứng thở hồng hộc. Trang đứng sau, vỗ vào lưng nó:
- Thở từ từ thôi! Ai bảo mày chạy làm gì.
- Trông kìa, tao có nhìn nhầm không vậy? Ai đây nhỉ? - Giọng nói quen thuộc, gương mặt thân quen. Hải Nguyệt cùng hai đứa đàn em quen thuộc đến gần nó.
- Lại gì nữa đây? - Trang nhíu mày, chống tay vào eo.
- Không liên quan đến mày, đây là chuyện giữa tao và nó. Tránh ra! - Hải Nguyệt đưa ánh mắt lạnh chết người liếc Trang.
- Nhưng tôi lại thích dính đến đấy. - Trang đáp lại.
Nó đẩy Trang ra, ngăn không có sự xích mích nào:
- Thôi được rồi, Trang! Mày đi về trước đi.
- Không được tao sẽ ở lại, đề phòng con nhỏ xấu xa này làm gì mày.
- Được rồi, tao không có nhiều thời gian đâu, đi vào vấn đề chính đi. Thu, tao hỏi mày. Mày đã dùng chiêu trò gì để dụ dỗ được anh Tú của tao vậy? Mày giỏi lắm, giả vờ ngất đến hai lần để anh Tú bế mày. - Hải Nguyệt nhìn thẳng vào mặt nó.
- Tôi không làm gì hết. Tôi cũng không hiểu bạn nói gì cả.
- Thấy chưa, Thu bảo nó không làm gì hết. Tại cậu bất tài thôi. Theo như cậu nói thì anh Tú là của cậu, sao cậu giữ chặt anh ấy đi, đến đây gây sự vô bổ. Kệ cậu ta đi, nhanh đi thôi kẻo trễ. - Trang thúc giục.
Không để nó kịp phản ứng, Trang lôi nó đi trước ánh mắt nảy lửa của Hải Nguyệt:
- Hai chúng mày dám...
Nó và Trang bước đều về phía nhà xe. Nó quay lại nhìn Hải Nguyệt lòng ái ngại.
- Đừng nhìn hay quay lại. Nó sẽ lại suy nghĩ linh tinh mày khiêu khích nó đấy! - Trang nhắc nhở.
- Nhưng làm thế sẽ...
- Nhưng nhị gì, thôi đi đi kẻo muộn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook