Tiểu Thư Giả Mạo
-
Chương 11
Nó hậm hực đi nhanh ra khỏi căn tin, để mặc sau lưng tiếng gọi của Trang:
- Thu! Đợi tao với! Thu!.....
Nó cứ thế tiếp tục chạy, chạy hết từ dãy hành lang này đến dãy hành lang khác. Xung quanh hành lang là những nhóm nhỏ ông tám, bà tám đang bàn tán sôi nổi, xì xầm về nó. Thấy nó đi đến vội vã dừng cuộc nói chuyện dàn ra thành hàng nhường chỗ cho nó đi. Tất cả đều giật mình vì khuôn mặt tức giận, đáng sợ của nó đang đi đến một gần. Ánh mắt nảy lửa cảm tưởng như bất cứ ai nhìn vào có thể mất mạng. Nó vừa đi khỏi thì hội các bà tám đã hoạt động trở lại.
- Ối giời! Bà thấy không cái con nhỏ xấu như ma chê quỷ hờn thế kia mà có thể quyến rũ được anh Tú sao? Tôi không tin đâu! - Bà tám thứ nhất bĩu môi
- Bà không tin à? Con nhỏ ấy nhìn vậy thôi mà ghê gớm ra phết đấy. Đến cả chị Hải Nguyệt mà cũng nể nó một phần đấy! Việc nó quyến rũ anh Tú to như thế mà Hải Nguyệt chưa động gì đến nó cả! - Bà tám thứ hai góp phần
- Chắc là chưa ra tay thôi, chứ làm gì có chuyện để yên. Tôi hiểu tính chị Nguyệt mà. - Xuất hiện bà thứ ba
- À này, mấy bà nghe chuyện gì chưa. Vừa rồi fan của anh Tú tụ lại ở căn tin đánh con nhỏ. Khổ nỗi chưa kịp đánh thì đại ca Bình "lu" xuất hện cứu nhỏ ấy. Các bà phải hiểu là nó có đại ca Bình "lu" chống lưng chứ không phải vừa đâu! - Bà thứ tư
- Đại ca máu mặt ở trường, bố là xã hội đen khét tiếng, mẹ là giám đốc công ty lớn. Ý bà là Bình "lu" thiếu gia hả? - Bà tám thứ nhất há hốc
- Chứ ai nữa, tuy thân hình không đẹp nhưng nhà giàu, có thế lực, giỏi đánh nhau là được rồi phải không mấy bà?
Tiếng cười cất lên, ai cũng đồng ý với ý kiến cuối cùng......
Chân bước thật nhanh xuống cầu thang. Mải mê theo từng bậc thang một mà nó quên cả việc mồ hôi trên trán nó bắt đầu rơi. Đang bước xuống cầu thang cuối cùng chợt một bàn tay kéo nó quay lại:
- Đừng chạy nữa! Tao mệt quá rồi! - Trang thở hổn hển
Vừa nhìn thấy gương mặt nó thì sắc mặt Trang thay đổi:
- Mày sao vậy? Nói tao biết đi mày! Làm sao thế?
- Buông tao ra - Nó hất tay Trang khỏi người nó, rồi đâm đầu chạy một mạch.Trang đứng ngây một lúc nhìn theo bóng nó xa dần dưới ánh nắng mùa thu.
Nó chạy thẳng một mạch đến đằng sau trường, nơi có tin đồn là có ma. Các bậc tiền bối thường kể cho các đàn em mình nghe về truyền thuyết lâu năm của trường. Người nọ rỉ tai người kia dần dần thì ai cũng biết truyện này.
Truyện kể rằng ở sân sau có một cây đa cổ thụ. Dưới cây đa này, ngày trước người ta đem chôn xác của những người chết do bị bom đạn Mỹ ném xuống trong thời kì chống Mĩ cứu nước. Những oan hồn ở đây thường bắt những ai bén mảng đến nơi đây..... về chơi chung với họ!!?..... Truyện chỉ có thế mà khiến bao người khốn đốn, sợ sệt, ít người bén mảng đến đây và thành bỏ hoang.
Từng có một thời kì nó rất sợ ma sau khi nghe truyện này. Đến nỗi tối khi làm thêm về thường gọi anh trai đến đón. Đêm ngủ nó không tắt điện mà còn bắt Tuấn phải nằm bên cạnh cho đỡ sợ.....
Không hiểu sao hôm nay nó lại có dũng khí đến đây. Nó chọn chỗ ngồi cách xa cây đa một chút. Rồi bắt đầu ngửa mặt lên trời nhìn những đám mây phiêu du thả hồn theo chúng. Cảm giác thật thoải mái, nơi đây quá lí tưởng để thư giãn, suy nghĩ về những chuyện đã qua.....
Bất chợt, nó thấy sống lưng mình lành lạnh. Con chim nhỏ đậu trên cành cây cất tiếng hót như bị ai bóp cổ làm nó giật mình thon thót. Ngó ngàng xung quanh tìm cảm giác an toàn. Nơi đây có cảnh đẹp tuyệt đẹp như thế này sao có ma được nhỉ? Bông cẩm tú mai, hồng tỉ muội khoe sắc thắm dưới nắng vàng ngọt ngào. Đàn bướm bay nhảy trên những cánh hoa. Gió thoảng nhẹ qua trên cánh hoa mỏng manh. Tất cả tạo nên một bản nhạc thiên nhiên yêu đời....
Chìm đắm vào trong cảnh đẹp nên nó rời khỏi ghế từ lúc nào không biết, hơn nữa lại còn đứng ngay cạnh cây đa có ma.....
- Thu! Đợi tao với! Thu!.....
Nó cứ thế tiếp tục chạy, chạy hết từ dãy hành lang này đến dãy hành lang khác. Xung quanh hành lang là những nhóm nhỏ ông tám, bà tám đang bàn tán sôi nổi, xì xầm về nó. Thấy nó đi đến vội vã dừng cuộc nói chuyện dàn ra thành hàng nhường chỗ cho nó đi. Tất cả đều giật mình vì khuôn mặt tức giận, đáng sợ của nó đang đi đến một gần. Ánh mắt nảy lửa cảm tưởng như bất cứ ai nhìn vào có thể mất mạng. Nó vừa đi khỏi thì hội các bà tám đã hoạt động trở lại.
- Ối giời! Bà thấy không cái con nhỏ xấu như ma chê quỷ hờn thế kia mà có thể quyến rũ được anh Tú sao? Tôi không tin đâu! - Bà tám thứ nhất bĩu môi
- Bà không tin à? Con nhỏ ấy nhìn vậy thôi mà ghê gớm ra phết đấy. Đến cả chị Hải Nguyệt mà cũng nể nó một phần đấy! Việc nó quyến rũ anh Tú to như thế mà Hải Nguyệt chưa động gì đến nó cả! - Bà tám thứ hai góp phần
- Chắc là chưa ra tay thôi, chứ làm gì có chuyện để yên. Tôi hiểu tính chị Nguyệt mà. - Xuất hiện bà thứ ba
- À này, mấy bà nghe chuyện gì chưa. Vừa rồi fan của anh Tú tụ lại ở căn tin đánh con nhỏ. Khổ nỗi chưa kịp đánh thì đại ca Bình "lu" xuất hện cứu nhỏ ấy. Các bà phải hiểu là nó có đại ca Bình "lu" chống lưng chứ không phải vừa đâu! - Bà thứ tư
- Đại ca máu mặt ở trường, bố là xã hội đen khét tiếng, mẹ là giám đốc công ty lớn. Ý bà là Bình "lu" thiếu gia hả? - Bà tám thứ nhất há hốc
- Chứ ai nữa, tuy thân hình không đẹp nhưng nhà giàu, có thế lực, giỏi đánh nhau là được rồi phải không mấy bà?
Tiếng cười cất lên, ai cũng đồng ý với ý kiến cuối cùng......
Chân bước thật nhanh xuống cầu thang. Mải mê theo từng bậc thang một mà nó quên cả việc mồ hôi trên trán nó bắt đầu rơi. Đang bước xuống cầu thang cuối cùng chợt một bàn tay kéo nó quay lại:
- Đừng chạy nữa! Tao mệt quá rồi! - Trang thở hổn hển
Vừa nhìn thấy gương mặt nó thì sắc mặt Trang thay đổi:
- Mày sao vậy? Nói tao biết đi mày! Làm sao thế?
- Buông tao ra - Nó hất tay Trang khỏi người nó, rồi đâm đầu chạy một mạch.Trang đứng ngây một lúc nhìn theo bóng nó xa dần dưới ánh nắng mùa thu.
Nó chạy thẳng một mạch đến đằng sau trường, nơi có tin đồn là có ma. Các bậc tiền bối thường kể cho các đàn em mình nghe về truyền thuyết lâu năm của trường. Người nọ rỉ tai người kia dần dần thì ai cũng biết truyện này.
Truyện kể rằng ở sân sau có một cây đa cổ thụ. Dưới cây đa này, ngày trước người ta đem chôn xác của những người chết do bị bom đạn Mỹ ném xuống trong thời kì chống Mĩ cứu nước. Những oan hồn ở đây thường bắt những ai bén mảng đến nơi đây..... về chơi chung với họ!!?..... Truyện chỉ có thế mà khiến bao người khốn đốn, sợ sệt, ít người bén mảng đến đây và thành bỏ hoang.
Từng có một thời kì nó rất sợ ma sau khi nghe truyện này. Đến nỗi tối khi làm thêm về thường gọi anh trai đến đón. Đêm ngủ nó không tắt điện mà còn bắt Tuấn phải nằm bên cạnh cho đỡ sợ.....
Không hiểu sao hôm nay nó lại có dũng khí đến đây. Nó chọn chỗ ngồi cách xa cây đa một chút. Rồi bắt đầu ngửa mặt lên trời nhìn những đám mây phiêu du thả hồn theo chúng. Cảm giác thật thoải mái, nơi đây quá lí tưởng để thư giãn, suy nghĩ về những chuyện đã qua.....
Bất chợt, nó thấy sống lưng mình lành lạnh. Con chim nhỏ đậu trên cành cây cất tiếng hót như bị ai bóp cổ làm nó giật mình thon thót. Ngó ngàng xung quanh tìm cảm giác an toàn. Nơi đây có cảnh đẹp tuyệt đẹp như thế này sao có ma được nhỉ? Bông cẩm tú mai, hồng tỉ muội khoe sắc thắm dưới nắng vàng ngọt ngào. Đàn bướm bay nhảy trên những cánh hoa. Gió thoảng nhẹ qua trên cánh hoa mỏng manh. Tất cả tạo nên một bản nhạc thiên nhiên yêu đời....
Chìm đắm vào trong cảnh đẹp nên nó rời khỏi ghế từ lúc nào không biết, hơn nữa lại còn đứng ngay cạnh cây đa có ma.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook