Ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua tầng mây mỏng, dần dần lộ ra những tia sáng, bao phủ toàn bộ Tinh Vân các.

Nấc thang bằng ngọc bích cũng phủ một lớp ánh sáng lấp lánh bóng loáng, tỏa ra chút hơi lạnh.

Vân Đình khoác một cái áo ngoài mỏng màu xanh da trời trong veo, hai tay khoanh trước ngực, dung nhan tuấn tú tinh tế nhuộm đầy vẻ lạnh lùng, nghiêng người tựa vào gốc cột bên mái hiên nghe Phất Tô bẩm báo chuyện hôm qua.

Phất Tô đè thấp giọng, chỉ sợ đánh thức phu nhân trong phòng, "Thuộc hạ vừa nhận được tin tức từ trong cung, Hoàng thượng có ý chỉ hôn cho Nhị tiểu thư Diệp Đàn Ngọc của phủ Quốc công và thái tử."

"Thì thế nào?" Vân Đình thờ ơ rũ mắt.

Thấy Vân Đình không mấy để tâm, Phất Tô khó hiểu nhìn Tướng quân nhà mình, "Thì tạm thời không thể đụng vào Diệp tiểu thư được chứ sao?"

"Ai nói bản tướng muốn đụng vào Diệp Đàn Ngọc, bản tướng chỉ muốn bóp chết Tống Nhã Chức.

À không! là một nhà Tống gia mới đúng." Bây giờ, Vân Đình đã không kịp đợi nương tử nhà mình ra tay nữa, những người này nhởn nhơ dưới mí mắt hắn quá lâu rồi.

Môi mỏng khẽ nhấp, Vân Đình từng câu từng chữ nói: "Vui một mình chi bằng mọi người cùng vui, bản tướng quyết định để cho người trong thiên hạ cùng chung vui chuyện của Liễu Phiêu Diêu và Tống Trọng Hòa."

Gần đây chủ đề tán gẫu trong kinh thành vẫn còn ở trên người nương tử nhà hắn, cũng đã đến lúc cho bọn họ vài thứ mới mẻ rồi.

Vừa nghe Vân Đình nói như vậy, Phất Tô lập tức hiểu rõ, đây là Đại tướng quân không muốn âm thầm giết chết hai người kia, nếu giết chết thì chẳng phải quá lời cho bọn họ sao?

"Tạm thời cứ làm như vậy trước, đợi đến lúc thời cơ chín muồi thì vạch trần vụ Tống đại nhân tham ô cho Đại lý tự."

Dứt lời, Vân Đình xoay người chuẩn bị trở về phòng.

Nhưng lúc này quản gia lại vội vã chạy tới, "Đại tướng quân, ngài đợi một chút.

Khuôn mặt Vân Đình hiện lên vẻ biếng nhác hỏi: "Chuyện gì?"

Hắn còn muốn ôm thân thể mềm mại thơm ngọt của nương tử ngủ thêm một lát nữa, nếu thừa dịp lúc nương tử đang mơ mơ màng màng, nháo thêm một lần thì càng tốt.

Liếc nhìn sắc trời bên ngoài, hôm nay là ngày hưu mộc không cần phải dậy sớm vào triều, ôm Tinh nhi ngủ nướng chính là mong ước kiếp trước của hắn, tại sao hết người này đến người khác cứ đến làm phiền hắn.

Quản gia đi theo bên người Vân Đình đã lâu, đương nhiên nghe ra được trong giọng nói của Vân Đình có chứa chút khó chịu, ông không dám thờ ơ, nhanh nhóng bẩm, "Đại tiểu thư và cô gia đã trở về Tướng phủ rồi, bảo tiểu nhân nói với Tướng quân một tiếng."

"Về thì về, nơi đó mới là nhà của muội ấy." Vân Đình tùy ý vẫy tay, "Được rồi, lui xuống đi."


"Vâng..."

Quản gia gãi đầu, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Phất Tô.

Mà lúc này của phòng đã đóng, quản gia và Phất Tô cùng nhau ra khỏi Tinh Vân các.

"Phất Tô, ngươi có cảm thấy kỳ là không? Có lúc lão hủ cảm thấy tình huynh muội giữa Tướng quân và Đại tiểu thư vô cùng khắng khít, nhưng đôi khi lại cảm thấy Tướng quân thật ra cũng không quan tâm Đại tiểu thư nhiều đến như vậy." Quản gia không không kiềm được, vẫn mở miệng hỏi Phất Tô.

"Chớ có nói bừa, Tướng quân và Đại tiểu thư là huynh muội ruột thịt cùng cha cùng mẹ, đương nhiên ngài ấy quan tâm Đại tiểu thư rồi.

Lời này cũng đừng để Tướng quân nghe được, nếu không thì đừng nói tới cái vị trí quản gia này, đến cái mạng của ông không chừng cũng tiêu luôn." Phất Tô dọa dẫm nói.

Quản gia vốn là người nhát gan, bị Phất Tô dọa đến hai chân mềm nhũn, "Vâng vâng vâng, sau này sẽ không nói nữa."

Dừng một chút, Phất Tô vẫn đè thấp giọng nói: "Đại tiểu thư đi thăm Tướng gia hay là dọn về Tướng phủ ở?"

"Bọn họ mang theo hành lý, có lẽ sẽ ở luôn bên đó." Quản gia cũng hạ thấp giọng trả lời.

Phất Tô vốn cảm thấy Đại tiểu thư trò chuyện với phu nhân rất vui nên sẽ không về cái nơi lang sói Tương phủ, không nghĩ tới Đại tiểu thư vẫn giống như năm xưa, nhất định phải ở lại Tướng phủ.

Than nhẹ một tiếng, lời của quản gia không phải không có lý, nhưng chuyện của chủ tử, bọn họ há có thể hoài nghi.

Vân Đình trở về phòng, bên trong màn trướng mùi hương ấm áp lan tỏa, trong nháy mắt đã xua tan giá lạnh trên người hắn.

Lên giường, Vân Đình ôm nữ tử vẫn đang ngủ say, môi mỏng khẽ hôn lên trán nàng, sau đó mới kéo nàng vào ngực rồi nhắm hai mắt lại, một loạt động tác này cũng không đánh thức Tần Nam Tinh.

Phản ứng duy nhất của nàng chính là mềm mại kêu một tiếng.

"Ngoan ngoãn ngủ đi, vi phu ở đây."

"Ưm..."

Rất nhanh, căn phòng đã khôi phục lại sự yên lặng.

Ánh mặt trời bên ngoài bị mấy tầng màn trướng thật dày che khuất, không còn biết giờ này là giờ nào.


Tận đến lúc ánh mặt trời bao phủ hoàn toàn mặt đất.

Vân Tích và phu quân đã ở bên trong đại sảnh của Vân Tướng phủ từ sớm.

Đối mặt với phụ thân đã lâu không gặp, biểu hiện của Vân Tích so với Vân Đình càng giống như một nữ nhi bình thường khi thấy phu nhân nhà mình, lệ nóng doanh tròng.

"Phụ thân, nữ nhi bất hiếu, không thể tẫn hiếu với người được." Vừa nói, Vân Tích lập tức quỳ xuống dập đầu với Vân tướng.

"Mau đứng dậy đi." Vân tướng đã yêu thích đứa con gái của thê tử trước từ khi nàng còn nhỏ.

Hiện giờ phu thê hai người trở về thăm, trong lòng ông đương nhiên vô cùng tưởng niệm, tự tay đỡ nữ nhi dậy.

Mà Vân phu nhân và Vân Liên Vũ đứng sau lưng Vân tướng cũng thân mật có thừa với Vân Tích.

Rất nhanh, Khúc Tương Ca và Vân tướng đã bắt đầu trò chuyện với nhau.

Vân phu nhân cũng dẫn Vân Tích và Vân Liên Vũ đến phòng cách vách uống trà nói chuyện phiếm.

Sau khi tặng tất cả quà gặp mặt đã chuẩn bị từ trước cho Vân Liên Vũ và Vân phu nhân, Vân Đình dẫn đầu nói: "Chiết Hoài không so được với kinh thành, thứ tốt cũng không nhiều, mẫu thân và muội muội đừng ghét bỏ."

"Vẫn là Đại tỷ tỷ tốt." Vân Liên Vũ vô cùng yêu thích trâm vàng tỏa sáng lấp lánh Vân Tích tặng, lúc này lập tức cài lên búi tóc, phấn khởi hỏi: "Có đẹp không?"

Vân phu nhân cảm thấy nữ nhi của mình thật sự không có phép tắc, mở miệng mắng: "Không có quy cũ, ngồi yên."

Nhìn nữ nhi nhà mình rồi lại quay sang nhìn Vân Tích, Vân phu nhân trong lòng thầm oán, vì sao bà lại không sinh ra một nữ nhi đoan trang thanh nhã, dù ngồi hay đứng đều không thể che giấu vẻ đẹp khuynh thành như vậy chứ.

Không so sánh thì vẫn còn tạm được, những hễ mà so sánh một cái thì lập tức phân biệt cao thấp rõ ràng.

Vân Tích mím môi cười nói: "Muội muội đang lúc đậu khấu niên hoa, da dẻ căng bóng mịn màng nên cài cái gì cũng đẹp, không phải trâm vàng khiến người cài nó xinh đẹp, mà là người cài trâm vàng vốn đã xinh đẹp rồi."

"Đại tỷ tỷ thật biết khen ngợi." Vân Liên Vũ xem nhẹ lời nói của mẫu thân nhà mình, ngày càng cảm thấy Vân Tích nhìn thuận mắt.

"Nghe nói tỷ tỷ đã ghé phủ Tướng quân rồi, vậy tỷ đã gặp tẩu tử chưa?" Vân Liên Vũ không đợi được nữa muốn lập tức nói chuyện của Tần Nam Tinh cùng Vân Tích, chủ yếu là muốn nói xấu Tần Nam Tinh.

Từ khi nhận được thư của Vân Liên Vũ, Vân Tích đã biết ý tứ của nàng ta, chỉ là...!muốn nàng ra mặt làm chim đầu đàn sao? Cũng không nhìn lại một chút Vân Liên Vũ ngươi có xứng hay không.


Sắc mặt Vân Tích ôn hòa, tay bưng một tách trà xanh, hơi nóng lượn lờ, che khuất nửa gương mặt nàng, "Tẩu tử rất tốt, chỉ cần huynh trưởng thích là đủ rồi."

"Cái này sao có thể đủ được, nữ nhân Tần Nam Tinh kia dụ dỗ huynh trưởng đến thần hồn điên đảo, ngay cả phụ thân cũng không nhận." Vân Liên Vũ vốn là người không có tính nhẫn nại, nói được vài ba câu đã lập tức bại lộ bản tính.

"Loại nữ nhân này không xứng trở thành tẩu tử của chúng ta."

Nghe Vân Liên Vũ nói như vậy, Vân Tích không đồng ý lắc đầu, "Sau này muội muội đừng nói những lời như vậy nữa, huynh trưởng và tẩu tử nghe được sẽ đau lòng."

"Đại tỷ tỷ, chính là vì tính tình của tỷ quá tốt nên người nào tỷ cũng thấy là người tốt." Vân Liên Vũ kéo tay nàng, như sợ có người nghe lén, đè thấp giọng nói: "Tỷ có biết trước khi đón dâu, huynh trưởng đã nói gì với phụ thân không?"

Mặt Vân Tích tràn đầy nghi ngờ, bởi vì động tác của Vân Liên Vũ khiến cánh tay đang cầm tách trà của nàng lắc lư chao đảo, chỉ có thể đặt tách trà xuống bàn, gương mặt lại dịu dàng bình tĩnh như cũ.

"Huynh trưởng nói với phụ thân muốn lấy lại tất cả đồ cưới của mẫu thân tỷ, huynh ấy còn nói là những thứ đó đều sẽ cho Tần Nam Tinh hết!" Vân Liên Vũ tiếp tục nói: "Huynh trưởng nhất định không phải là loại người nhỏ mọn như vậy, cho nên chắc chắn là Tần Nam Tinh đứng phía sau giật dây!"

"Còn chưa xuất giá đã để mắt tới di vật của mẫu thân phu quân, loại nữ nhân này sao lại xứng với huynh trưởng được."

Thấy vẻ mặt Vân Tích đầy suy tư, trong lòng Vân Liên Vũ đắc ý vô cùng, nhưng vẻ mặt vẫn như thường, "Lúc ấy mẫu thân cũng nghe được, không tin tỷ cứ hỏi mẫu thân thử xem." Ngay sau đó Vân Liên Vũ lập tức chuyển qua hướng Vân phu nhân, "Mẫu thân, người mau nói với Đại tỷ tỷ đi, đừng để Đại tỷ tỷ bị người ta lừa."

So với sự kích động của Vân Liên Vũ, Vân phu nhân tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, nhẹ hớp một ngụm trà, cất giọng hòa ái nói: "Tích nhi đã lâu không về đây, sợ rằng đối với kinh thành không rõ lắm, nếu có rảnh rỗi thì để Vũ nhi dẫn con đi dạo một chút."

"Mẫu thân..." Vân Liên Vũ cau mày, ý của nàng không phải muốn mẫu thân nói mấy lời này, bình thường mẫu thân rất thông minh, sao bây giờ lại không hiểu lời nàng nói chứ?

Vân Tích đúng mực gật đầu, "Mẫu thân chu đáo, Tích nhi cung kính không bằng tuân lệnh."

"Từ trước đến giờ Tích nhi thông minh, một số việc không cần mẫu thân nhiều lời, con cũng có thể tự mình hiểu rõ, lòng người khó đoán vô cùng." Vân phu nhân thong thả dạy bảo.

"Mẫu thân nói đúng, Tích nhi đã hiểu." Đôi mắt Vân Tích ẩn hiện ý cười nhìn về phía Vân Liên Vũ nói: "Chỉ là tẩu tử quả thực không tệ, chuyện đồ cưới chắc là có hiểu lầm gì đó."

Vân Tích có chút do dự ngước mắt nhìn về phía Vân phu nhân: "Hơn nữa tình cảm giữa tẩu tử và ca ca rất tốt, hôm qua Tích nhi vừa tới phủ Tướng quân còn không cẩn thận nghe thấy ca ca và tẩu tử đang..."

Hai má ửng đỏ, Vân Tích khẽ thở dài, "Tích nhi rất lo lắng cho thân thể của tẩu tử.

Ca ca đang lúc tráng niên, nhưng trong phủ chỉ có mình tẩu tử, có thêm một tiểu điệt tử ngược lại cũng tốt, nhưng nếu vì vậy mà làm tổn hại thân thể của tẩu tử thì..."

"Chuyện này, người muội muội như con không thể mở miệng được, mong mẫu thân có thể thương lượng với phụ thân một phen."

Người từng trải như Vân phu nhân sao có thể không hiểu ý tứ trong câu nói kia của Vân Tích.

Thần sắc nghiêm nghị, bà đột nhiên nảy ra một ý.

Còn Vân Liên Vũ cho dù có tùy hứng đi nữa thì vẫn chỉ là một hoàng hoa khuê nữ chưa xuất giá, đương nhiên nghe không hiểu lời Vân Tích nói: "Đại tỷ tỷ, tỷ nghe thấy ca ca và Tần Nam Tinh đang làm cái gì? Tần Nam Tinh không thể mang thai là tốt nhất, nữ nhân đó không xứng mang cốt nhục của Vân gia chúng ta."

Vân Liên Vũ không chút che giấu chán ghét của mình đối với Tần Nam Tinh.


"Muội muội chớ có chê trách huynh tẩu nữa." Gương mặt vốn đang mang vẻ dịu dàng của Vân Tích đột nhiên trầm xuống, giọng nói lộ ra mấy phần lạnh lẽo: "Muội muội nói trước mặt ta cũng không sao, nhưng nếu truyền ra ngoài, thế nhân lại cho là Vân gia chúng ta đến thê tử ca ca chọn cũng không tha, lúc đó mất mặt chính là Vân gia.

Nếu nàng ấy đã gả đến đây vậy thì chính là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu."

Hiếm thấy Vân Tích nói chuyện nghiêm nghị như vậy, Vân Liên Vũ bị nghẹn không nói ra lời, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Vân phu nhân.

Vân phu nhân ngược lại vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như cũ, "Đại tỷ tỷ của con dạy dỗ rất đúng, nên học hỏi Đại tỷ tỷ của con nhiều một chút."

Rất nhanh, Vân Tích đã phá tan bầu không khí giằng co nãy giờ, "Muội muội không thích trâm vàng sao? Chỗ tỷ tỷ còn có cả một bộ trâm vàng cẩn hồng ngọc rất hợp với muội muội, lát nữa muội muội theo tỷ tỷ đi lấy có được không?"

Vân phu nhân mím môi cười nói: "Con cứ chiều nó mãi."

"Vũ nhi là muội muội, sao con lại không cưng chiều." Vân Tích yêu thương vuốt vuốt gò má Vân Liên Vũ, mi mắt tỏa ra dịu dàng cùng thân thiết.

Chờ sau khi dùng xong cơm trưa, Vân Liên Vũ trở về viện của mình.

Thấy bộ trâm hồng ngọc nha hoàn đang bưng trong tay, gương mặt thanh tú của Vân Liên Vũ trở nên âm trầm, "Nữ nhân trong ngoài không đồng nhất Vân Tích này, thật sự càng ngày càng đáng ghét."

Đáng tiếc, nàng còn có rất nhiều việc cần Vân Tích, không thể trở mặt với nàng ta được.

Cắn răng nghiến lợi ném bộ trâm hồng ngọc trân quý kia xuống đất, những viên đá quý dễ vỡ kia sao có thể chịu được sự tàn phá ngược đãi như vậy, trong nháy mắt đã văng tung tóe đầy đất.

Xảo Tú quỳ xuống đất, run rẩy nhặt đồ lên.

Mà Hoàn Nhi ở bên cạnh vỗ nhẹ bả vai Vân Liên Vũ, "Tiểu thư bớt giận, nô tỳ cảm thấy Đại tiểu thư cũng không thích Bình Quân quận chúa như nàng đã nói.

Hơn nữa nô tỳ nghe được mấy lời của Đại tiểu thư, ngược lại nghĩ ra một biện pháp."

Lúc ấy trong noãn các, nha hoàn cũng có mặt ở chỗ đó.

Vân Liên Vũ nghe được lời của Hoàn Nhi, bình tĩnh trở lại: "Biện pháp gì?"

"Lúc trước Đại tiểu thư hẳn là đã đụng phải chuyện Tướng quân và Bình Quân quận chúa hợp phòng." Hoàn Nhi thấp giọng nói bên tai Vân Liên Vũ.

Vân Liên Vũ cả giận nói: "Làm sao có thể? Từ trước đến giờ Đại ca ca vẫn luôn giữ mình trong sạch, kiềm chế trầm ổn, sao có thể cùng nữ nhân làm chuyện này đến ban ngày."

Ngoài miệng mặc dù không tin tưởng, nhưng Vân Liên Vũ vừa nghĩ đến câu nói kế tiếp của Vân tướng, lập tức hận đến siết chặt quả đấm.

Tần Nam Tinh đúng là nữ nhân không biết xấu hổ, nhất định là nàng ta câu dẫn cám dỗ Đại ca ca!

Thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, Vân Liên Vũ hít sâu một hơi, "Ngươi nói tiếp đi, biện pháp gì?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương