Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần
-
Chương 29
Tần Nam Tinh nắm một góc áo choàng phủ lên lưng ngựa rồi mới phi người lên.
Trong lúc áo choàng tung bay, khuôn mặt của Tần Nam Tinh cứng nhắc, tay ngọc nhỏ nhắn nắm lấy hai mép áo choàng thêu hoa hợp lại với nhau, che trước ngực lại.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt người khác lại biến thành nàng đang cố ý chơi nổi, muốn thu hút thật nhiều ánh nhìn.
Thấy vậy, các quý nữ lập tức ném ánh mắt chán ghét về phía Tần Nam Tinh.
Nhưng hiện tại Tần Nam Tinh cũng không muốn để ý đến ánh mắt của các nàng, nàng chỉ muốn tìm một nơi không người để sửa lại vải quấn ngực lỏng lẻo.
Khi đã cầm chắc áo choàng và dây cương, chân Tần Nam Tinh khẽ kẹp vào hông ngựa, "Giá."
Tuấn mã chạy như bay, để lại sau lưng một làn hương thơm ngát.
Vân Đình từ trường săn ra ngoài thì vừa vặn bắt gặp Tần Nam Tinh cưỡi ngựa lướt nhanh qua người mình, "Tinh nhi?"
Lúc này toàn bộ tâm tư của Tần Nam Tinh đều đặt ở chỗ mảnh vải quấn ngực, bên tai chỉ có tiếng gió thổi vù vù nên không hề nghe thấy tiếng gọi ngờ vực của Vân Đình.
Mắt thấy Tần Nam Tinh lao đi cực nhanh, Vân Đình vừa định đuổi theo thì phát hiện còn có một đám nữ tử cũng theo sau nàng cưỡi ngựa tràn vào trường săn.
Hàng mày anh tuấn nhíu lại, Vân Đình lập tức đến hỏi thăm thị vệ canh gác bên ngoài trường săn, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thị vệ cũng thấy hướng đi của các quý nữ, cung kính trả lời: "Mấy vị quý nhân phụng mệnh Hoàng thượng đang so tài cưỡi ngựa bắn cung."
Ánh mắt Vân Đình khẽ biến đổi, "Đi bẩm báo với Hoàng thượng, bên trong trường săn còn có một chỗ chưa kiểm soát xong.
Bản tướng sẽ tiếp tục kiểm soát, xin bệ hạ tạm thời chờ ở ngoài trước chớ có vào trường săn."
"Vâng."
Không đợi thị vệ đi bẩm báo với Hoàng thượng, Vân Đình đã nhanh chóng cưỡi ngựa vào trường săn.
Vừa nãy biểu cảm trên mặt Tinh nhi dường như có chút cứng nhắc, chiếu theo tính cách của nàng, chắc hẳn sẽ không phải vì lo lắng chuyện thắng thua.
Không được, hắn không yên tâm! Phải tự mình đi xác nhận an nguy của nàng mới được.
Bên trong trường săn.
Tần Nam Tinh cứ vậy xông bừa vào, nàng muốn tìm một nơi bí mật, bởi vì trước hết phải sửa lại vải buộc ngực bên trong cái đã.
Lúc này trước mặt nàng toàn là cây cối cao lớn, căn bản là không chỗ nào có thể che đậy, nếu có người đến nhất định sẽ phát hiện ra nàng.
Vì thế Tần Nam Tinh chỉ có thể tiếp tục tiến sâu vào bên trong.
Còn các quý nữ đi theo sau lưng nàng đã sớm tản ra bốn phía đi săn khi vừa vào đây rồi.
Dẫu sao, người nào cũng dồn toàn lực để giành phần thắng, nhất là trong dịp trọng đại như thế này.
Bởi vì nếu chiến thắng, Hoàng thượng vui mừng sẽ ban thưởng cho các nàng, việc này truyền đi, há chẳng phải rất có thể diện sao.
Càng đi vào trong, cây cối càng thấy bé, nhưng cũng ngày càng dày đặc, luôn luôn có các loại thỏ rừng xông tới chỗ nàng.
Nhưng bây giờ, Tần Nam Tinh lo sợ nếu nàng giơ tay lên thì vải quấn ngực sẽ rơi xuống nên chỉ có thể trơ mắt nhìn từng con từng con một nhảy tưng tưng chạy trốn.
Đến bên cạnh suối nước.
Tại nơi này Tần Nam Tinh thấy một cây chi liễu to lớn.
Một bên là nước, một bên là cây chi liễu cánh lá rủ xuống rậm rạp, đây quả là tấm bình phong thiên nhiên vô cùng hoàn hảo.
Thở phào một hơi, Tần Nam Tinh tung người xuống ngựa, đi qua bên đó.
Ai ngờ...
Bên cây dương liễu lại có một con sói to lớn da lông đen xám, nó đang trừng đôi mắt xanh biếc nhìn nàng chằm chằm.
Tần Nam Tinh hoảng sợ che miệng lại, trái tim nháy mắt nhảy thót lên tận cổ họng.
Trong đôi mắt hoa đào tràn đầy tuyệt vọng, hai chân mềm nhũn lui về phía sau từng bước một.
Con sói kia cũng di chuyển theo bước chân nàng, trong lúc tiến về phía này mùi tanh hôi của dã thú bốc lên nồng nặc.
"Hú! ! !"
Tru lên một tiếng, con sói há cái miệng to như chậu máu của nó nhào về phía Tần Nam Tinh.
Nàng thậm chí còn có thể thấy nước miếng dính trên răng nanh của nó, khi ánh nắng chiếu xuyên qua cái nanh ấy phát ra ánh sáng ảm đạm.
"Cứu mạng!" Con ngươi Tần Nam Tinh đột nhiên phóng lớn, cả người cứng ngắc đứng im tại chỗ.
Cách đó không xa, Vân Đình thấy được một màn này thì vô cùng sợ hãi, dồn sức giẫm mạnh lên đầu ngựa mượn lực nhào tới, "Tinh nhi!"
Chỉ trong nháy mắt, trường kiếm trong tay Vân Đình đã đâm vào tròng mắt xanh biếc của con sói.
Sau đó hắn thuận thế siết chặt eo Tần Nam Tinh, phóng người ra xa.
"À hú!" Con sói bị ăn đau không ngừng tru lên.
Nó điên cuồng quơ quào móng vuốt sắc nhọn, vô tình lại cào trúng đùi của Tần Nam Tinh.
"Ối..." Tần Nam Tinh kêu lên một tiếng, tay siết chặt vạt áo Vân Đình.
Từ trước đến giờ nàng vẫn luôn sợ đau, hiện tại đau đớn lan tràn khiến cả người nàng như chết lặng.
Dưới cơn nóng giận, Vân Đình vươn người ôm lấy Tần Nam Tinh phòng lên ngựa, "Tinh nhi đừng sợ, bây giờ ta sẽ lập tức đưa nàng ra ngoài."
"Hú! ! ! !"
Con sói chậm rãi tỉnh lại từ trong đau đớn, tiếp tục đuổi theo bọn họ.
Tần Nam Tinh nghiêng đầu lập tức nhìn thấy con sói đang giương bộ móng sắc bén của nó đuổi theo sau lưng Vân Đình, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, lo lắng nói: "Vân Đình, con sói kia cứ một mực đuổi theo chúng ta."
"Đừng sợ, nó đuổi theo không kịp." Môi mỏng Vân Đình mím chặt, mắt phượng trong suốt sâu thẳm tràn đầy lửa giận, tựa như một khắc sau sẽ hắn lập tức xé nát con sói đã làm người trong lòng hắn bị thương vậy.
Đến khi hắn cảm nhận được thân thể của Tần Nam Tinh thả lỏng thì đột nhiên nhét dây cương vào tay nàng, "Tinh nhi, nàng ra ngoài trước đi."
Tiếng tru của con sói sau lưng ngày càng dữ dội.
Sau khi Vân Đình dứt lời, không cho Tần Nam Tinh cơ hội phản ứng hắn đã vỗ mông ngựa khiến nó chạy như điên về phía trước.
"Vân Đình!"
Tần Nam Tinh nghiêng đầu nhìn Vân Đình nghênh đón con dã thú từ phía chính diện, đôi mắt hoa đào tràn đầy kinh hoàng.
"Uy..." Tần Nam Tinh kiềm chặt dây cương muốn dừng con ngựa lại.
Lúc này nàng cũng không còn cảm thấy đau đớn truyền đến từ vết thương trên bắp chân, bởi vì lòng nàng chỉ tràn ngập ý nghĩ muốn cứu Vân Đình.
Ở bên kia, Vân Đình tựa như chiến thần giáng thế, tay không tấc sắt đánh về phía con sói.
Thừa dịp con sói bị đánh lạc hướng.
Vân Đình phi người lên, giẫm vào móng vuốt của nó rồi thuận thế rút trường kiếm vẫn cắm vào mắt nó từ nãy giờ.
Thân hình hắn vô cùng linh hoạt nên khi rút kiếm, dòng máu tanh hôi của con sói chỉ bắn vào thân cây bên cạnh, còn Vân Đình thì vẫn như cũ chẳng có chút dáng vẻ chật vật nào, "Dám động vào nữ nhân của ta, không muốn sống."
Cùng với tiếng thét sợ hãi của Tần Nam Tinh, Vân Đình phi người lên đâm trường kiếm vào đầu con dã thú, đường kiếm vừa ác vừa chuẩn.
Không những thế hắn còn rót nội lực vào thân kiếm khiến đầu con sói nổ tung, óc não thi nhau tràn ra ngoài.
"A! ! ! !"
Tần Nam Tinh lần đầu thấy cảnh tượng máu me như vậy, không nhịn được thét lên một tiếng bén nhọn.
Vân Đình ném thanh kiếm đi, lúc quay lưng lại thì thấy Tần Nam Tinh mặt đầy hoảng sợ ngồi trên lưng ngựa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế xinh đẹp vậy mà lúc này lại có vài sợi tóc dán vào mặt trông vô cùng xốc xếch, nhưng dù chật vật như vậy thì nàng vẫn xinh đẹp
.
Hắn không nói lời nào phóng người lên ngựa ngồi sau lưng nàng, để nàng dựa lên ngực mình sau đó thúc ngựa rời khỏi chỗ này.
Tần Nam Tinh xoay người ôm chặt eo Vân Đình, thân thể mềm mại dường như vẫn còn run rẩy.
"Đừng sợ, ta ở đây."
Rốt cuộc cũng tới một nơi yên tĩnh, Vân Đình ôm Tần Nam Tinh xuống ngựa, sau đó hắn ngồi trên thảm cỏ đặt Tần Nam Tinh ngồi trên đùi mình rồi xoa xoa lưng nàng trấn an.
Bộ dạng bây giờ của nàng không thích hợp ra bên ngoài, một khi danh tiếng bị hủy thì cả đời này của nàng cũng coi như bị hủy theo.
Vân Đình nắm lấy chân Tần Nam Tinh, để nàng nằm trên người mình, "Ta nhìn vết thương của nàng một chút."
Mắt cá chân của Tần Nam Tinh lần đầu tiên bị một nam nhân nắm như vậy nên thân thể nhỏ bé khẽ run lên, giọng nói nức nở lại mang theo mấy phần mềm mại: "Không cần..."
Mới vừa trải qua một trận kích thích như vậy, nóng nảy trong lòng Vân Đình vốn vẫn chưa có chỗ trút ra, hiện tại lại bị giọng nói ngọt ngào của nàng kích thích, hắn hận không thể...
Nhắm mắt lại một chút, Vân Đình tạm thời dằn xuống khó chịu trong lòng.
Sau đó hắn nhìn xuyên qua vải vóc bị vuốt sói cào rách, thấy được vết đỏ trên bắp chân nàng.
"Khá tốt, vết thương cũng không lớn lắm." Vân Đình dứt khoát xử lý vết thương nhỏ kia cho nàng, đây có lẽ là vết thương nhỏ nhất mà hắn từng xử lý.
Nhưng Tần Nam Tinh lại cảm thấy mình bị thương rất nặng, nức nở nói: "Máu cũng đã chảy ra rồi, rõ ràng là rất nghiêm trọng, sẽ để lại sẹo mất, chân của ta không còn đẹp nữa, hu hu hu."
Vừa nghĩ tới chuyện chân mình sẽ có sẹo, Tần Nam Tinh cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Thân thể nàng vô cùng hoàn mỹ không có chút tỳ vết nào, sao có thể để một vết sẹo xấu xí xuất hiện được.
Sau khi Vân Đình xử lý xong vết thương, khóe môi co rút, cất giọng an ủi: "Dù có để lại sẹo ta cũng sẽ không ghét bỏ nàng."
"Nhưng ta ghét bỏ chính mình." Tần Nam Tinh đẩy bàn tay Vân Đình ra, hai tay ôm đầu gối vùi mặt vào bên trong, cả người chìm trong sự chán ghét bản thân.
"Hơn nữa bây giờ chàng nói không đáng ngại, nhưng năm dài tháng rộng, sau này chàng nhất định sẽ ghét bỏ ta!"
Trên người nàng có vết sẹo, không đẹp, không hoàn mỹ nữa rồi.
Đến đêm động phòng, phu quân thấy bắp chân nàng có sẹo, trong phút chốc bao nhiêu dục vọng đều tiêu tan hết, lúc đó hắn sẽ đi tìm tiểu thiếp, tìm nha hoàn thông phòng, nàng sẽ bị thất sủng cho mà xem.
Oa!
Tần Nam Tinh khóc thành tiếng.
Nhìn nàng đau lòng tựa như bị hủy dung, Vân Đình vô cùng khó hiểu, "Tinh nhi đừng khóc, nàng khóc khiến ta cũng đau lòng."
"Sẹo trên người ta nàng tùy tiện tìm một cái cũng lớn hơn của nàng, vậy nàng sẽ ghét bỏ ta sao?"
"Nàng sẽ không làm thế có đúng không? Cho nên ta cũng sẽ không ghét bỏ nàng."
Tần Nam Tinh lặng lẽ nâng đôi mắt hoa đào đỏ ửng lên, "Ta rất ghét."
Vân Đình trầm mặc: "..."
Thật lâu sau hắn mới ngang ngược ôm nàng vào lòng, tức giận siết chặt thân thể mảnh mai của nàng, "Nàng ghét bỏ cũng vô ích, hàng đã bán ra không thể trả lại!"
Tần Nam Tinh bị hắn ôm như vậy, đột nhiên nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng.
Vải quấn ngực trong người nàng trải qua chuyện vừa nãy đã hoàn toàn bung ra rồi! Thế nên trang phục cưỡi ngựa vốn đã bó sát, bây giờ chỗ ngực áo đã bị căng cứng đến sắp rách ra.
Vân Đình cảm nhận được thân thể mềm mại như nước trong ngực đột nhiên trở nên cứng lại như đá, hắn rủ mắt xuống hỏi: "Sao vậy?"
Gương mặt Tần Nam Tinh như sắp khóc lần nữa, mếu máo nói: "Vân Đình..."
"Vải buộc ngực của ta bung ra..."
...
Một khắc đồng hồ sau.
Lỗ tai Vân Đình ửng đỏ hỏi: "Xong chưa?"
Tần Nam Tinh dày vò mảnh vải, tự quấn mình trở thành một đống lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: Sao Thanh Loan lại quấn cho nàng cái mớ phiền phức này chứ.
Tai Vân Đình nghe được tiếng vó ngựa truyền tới từ phía xa xa, "Tinh nhi, nhanh một chút, có người tới."
Hắn dùng thân thể cao lớn che Tần Nam Tinh lại, vì quay lưng về phía nàng nên chỉ có thể nghe được tiếng vải vóc ma sát.
Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng ở nơi rừng núi mênh mông dù không cố ý lắng nghe thì tiếng động đó cũng vang lên hết sức rõ ràng.
Bàn tay thon dài chống lên thân cây, sợi dây cung trong đầu Vân Đình như muốn căng đứt, môi mỏng mím thật chặt, cả người vô cùng căng thẳng.
Hắn nhớ lần đầu tiên ra trận giết địch cũng không có khẩn trương như lúc này.
Mà thời khắc dây cung kia đứt đoạn cũng chính là lúc Tần Nam Tinh dùng ngón tay mềm, kéo ống tay áo của hắn, "Chàng giúp ta đi."
"..."
Vân Đình đột nhiên xoay người ôm nàng vào lòng.
"Không phải có người tới sao, không muốn ôm đâu." Lúc này trên người Tần Nam Tinh khoác một cái áo choàng rộng lớn.
Ôm nàng trong ngực, cảm thụ của Vân Đình sâu sắc hơn so với bất kỳ người nào.
Bàn tay níu chặt eo thon, tay còn lại nắm lấy cằm của nàng, môi mỏng không nhịn được ép xuống.
Tần Nam Tinh thấy vậy lập tức mấp máy môi muốn tránh, "Đừng."
Giọng nói Vân Đình nhuốm đầy sự đè nén cùng khắc chế: "Ta chỉ hôn một chút thôi, đừng sợ."
Giọng nói trầm thấp từ tính thì thầm bên tai khiến Tần Nam Tinh chỉ có thể để mặc hắn tiến quân thần tốc, đánh thẳng vào trong.
Từ nơi xa xa, giọng nói của Yến Từ mơ hồ truyền đến: "Bình Quân quận chúa, nàng đang ở đâu?"
"A, có người tới." Tần Nam Tinh vội vàng nhéo chỗ thịt mềm bên hông Vân Đình, tỏ ý hắn mau buông nàng ra.
Sau cùng Vân Đình dùng sức mút cánh môi nàng một cái, sau đó hắn mới cầm áo choàng khoác lại lên người nàng, ba bước biến thành hai nhảy lên lưng ngựa nhanh chóng rời đi.
Trong lúc ngựa đang phóng đi như bay, Vân Đình đưa tay vào bên trong áo choàng sửa lại vải quấn ngực của nàng ngay ngắn, sau đó lại săn mấy con thỏ rừng gà rừng.
Đến khi về tới cửa trường săn, ngón tay hắn khẽ vuốt môi đỏ của nàng, thấp giọng nói: "Chờ sau khi trở về, chúng ta lập tức thành thân."
Hắn không nhịn được nữa rồi!
Dứt lời, Vân Đình xoay người rời đi.
Đôi môi nóng như lửa đốt của Tần Nam Tinh mấp máy, đôi mắt hoa đào khẽ cong cong.
Ngón tay Tần Nam Tinh chọt chọt con mồi trong túi, sau đó nàng chỉnh sửa lại búi tóc, nhìn lại bản thân không thấy gì khác thường mới chậm rãi đánh ngựa ra ngoài.
Vô cùng trùng hợp, lúc này nàng lại thấy Khâu Kiều Đàn đi ra từ một con đường khác.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lời tác giả:
Vân ca gác đại đao lên cổ của tác giả nấm nhỏ siêu cấp: Chương sau thành thân, không thành thân, hừm...
Tác giả nấm nhỏ siêu cấp kinh sợ: Để đao xuống đi, có gì từ từ nói.
Vân ca: Thành thân trước, nếu không...
Tác giả nấm nhỏ siêu cấp: Sợ rồi sợ rồi, thành thành thành thân là được chứ gì!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook