Khóe mắt Tần Nam Tinh đã liếc thấy Khâu Kiều Đàn, nhưng nàng vẫn tiếp tục đi thẳng ra ngoài.

"Vì sao Bình Quân quận chúa thấy tiểu nữ lại chạy nhanh như vậy? Chẳng lẽ sợ tiểu nữ cười nhạo Quận chúa sao?" Khâu Kiều Đàn từ bên kia đi tới, thấy túi đựng con mồi của Tần Nam Tinh xẹp lép thì trong lòng vô cùng chắc chắn, phần thắng nhất định sẽ thuộc về nàng.

"Quận chúa cũng đừng quá thất vọng, dẫu sao nữ tử có dáng dấp xinh đẹp thì chỉ cần dung mạo đẹp hơn người khác là được, còn kỹ thuật săn bắn có kém một chút cũng không sao."

Lúc đang nói chuyện, Khâu Kiều Đàn và Tần Nam Tinh đã cưỡi ngựa đi song song với nhau.

"Nói xong chưa?" Tần Nam Tinh khẽ giơ tay ngọc lên, ngáp một cái lười biếng.

Nơi đuôi mắt, một giọt nước mắt trong suốt sóng sánh như sắp tràn mi, xinh đẹp lại có chút đáng yêu.

Khâu Kiều Đàn không nghĩ tới Tần Nam Tinh sẽ phản ứng như vậy, đôi mắt trừng to, sau đó giơ ngón tay lên không thể tin nói: "Ngươi, ngươi làm như vậy là có ý gì?"

Tần Nam Tinh khẽ nhấc ngón tay lên vuốt đuôi mắt, dáng vẻ ung dung lười biếng.

Cảnh tượng này rơi vào mắt Khâu Kiều Đàn lại biến thành Tần Nam Tinh đang xem thường nàng ta.

Một con mồi cũng không có thì dựa vào cái gì xem thường nàng, bởi vì dáng dấp xinh đẹp một chút thì có thể tùy tiện xem thường người khác sao?

Nàng vô cùng ghét cái dáng vẻ cao cao tại thượng của Tần Nam Tinh, cái gì cũng không đặt vào mắt.

Một tiếng "Bộp" vang lên.

Tần Nam Tinh vỗ một cái lên mu bàn tay nàng ta, "Đừng có dùng ngón tay chỉ người khác, ma ma giáo dưỡng không dạy ngươi sao, lễ nghi quý nữ đã ném cho chó gặm hết rồi."

Khâu Kiều Đàn bị đánh đến ngơ ngác, một lát sau mới trợn tròn mắt, "Tần Nam Tinh, ngươi đánh ta!"

Tần Nam Tinh không muốn dây dưa cùng với nàng ta, nàng sợ mảnh vải quấn chỗ trên eo ba tấc lại bị bung ra nên sau khi dứt lời thì nhanh chóng đánh ngựa đi trước.

Lúc nàng nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền tới cũng chỉ thờ ơ phất phất tay, "Đây không phải là đánh mà là bản Quận chúa vuốt ve ngươi đấy."

"Ngươi, không biết xấu hổ!" Lời của Tần Nam Tinh khiến cho Khâu Kiều Đàn mặt đỏ bừng lên.

Một nữ tử lại nói ra loại lời lưu manh như vậy.

Tần Nam Tinh cũng mặc kệ nàng ta nghĩ như thế nào, hiện tại nàng chỉ muốn nhanh chóng dâng con mồi lên cho Hoàng thượng rồi mau mau thay bộ trang phục cưỡi ngựa này ra.

Nàng thề sau này sẽ không bao giờ buộc ngực nữa.

Nghĩ đến cảnh tượng xảy ra trong rừng cây vừa nảy, lòng Tần Nam Tinh vẫn còn sợ hãi đồng thời mặt cũng không nhịn được đỏ tận mang tai.

Thật là quá xấu hổ mà!


Chưa thành thân mà xuýt chút nữa bị hắn chạm vào cái vị trí kia.

Quá hời cho hắn.

Quyến rũ trong đôi mắt Tần Nam Tinh chậm rãi tràn ra ngoài.

Mà lúc Yến Từ cưỡi khoái mã tới thì vựa vặn bắt gặp ánh mắt này của nàng, đôi mắt dịu dàng trong suốt của hắn ngừng lại một chút, sau đó môi mỏng lạnh nhạt khẽ nhấp tiến lên ngăn Tần Nam Tinh lại, "Quận chúa, xin dừng bước."

"Yến Thế tử?"

Từ nơi này, Tần Nam Tinh đã có thể thấy khu vực bên ngoài trường săn phía xa xa, chỗ doanh trướng Hoàng thượng đang ở, nhưng nàng không nghĩ tới đến lúc này rồi mà còn bị Yến Từ ngăn lại.

Đáy mắt mơ hồ có chút không kiên nhẫn, "Bản Quận chúa phải đi gặp bệ hạ, nếu Yến Thế tử không có chuyện gì thì xin hãy nhường đường."

Yến Từ nghĩ đến xác của con sói bên cạnh suối nước kia, thần sắc trở nên nghiêm nghị, giọng nói từ tính du dương nhuộm thêm mấy phần trầm thấp: "Bên xác của con sói gần suối nước, bản Thế tử nhặt được cái này."

Vừa nói Yến Từ vừa đưa một cái bông tai ra.

Bàn tay cầm dây cương của Tần Nam Tinh dừng lại một lát, đây là đồ của nàng.

Không biết có phải nàng và Yến Từ có nghiệt duyên hay không mà lần nào hắn cũng nhặt được đồ của nàng.

Tần Nam Tinh cũng không vội nhận lấy, chỉ nhìn Yến Từ, "Yến Thế tử muốn làm gì?"

Yến Từ cười với nàng như thanh phong lãng nguyệt*, "Nàng không cần phải phòng bị bản Thế tử quá mức, cho tới bây giờ bản Thế tử cũng không có ác ý với nàng."

*Thành ngữ ẩn dụ sự thong thả, nhàn rỗi (Theo Baidu)

Chỉ riêng mình hắn biết được, khi thấy cái bông tai này cạnh xác con sói hắn đã hối hận mình không tới sớm một chút đến cỡ nào.

Hắn càng sợ không biết nàng có xảy ra chuyện gì không, nên đã phái người âm thầm tìm kiếm khắp toàn bộ trường săn.

Lúc này Yến Từ thấy nàng nhìn mình, thần thái vẫn phấn chấn như cũ thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhét bông tai vào tay nàng, "Rửa sạch rồi đeo vào đi, rớt một cái rồi."

Tần Nam Tinh sờ sờ tai mình, quả nhiên tai trái trống trơn.

Khó trách Yến Từ lại chắc chắn là của nàng làm rớt.

Cầm bông tai trong tay, Tần Nam Tinh cũng không đeo vào ngay mà tháo luôn cái còn lại xuống, "Đa tạ Yến Thế tử."

Yến Từ còn muốn nói điều gì đó thì vừa lúc Khâu Kiều Đàn cưỡi ngựa tới chỗ này.

Nàng ta thấy được Yến Từ, mắt lập tức sáng lên mừng rỡ gọi: "Yến Thế tử!"


Thần sắc Yến Từ nhã nhặn lạnh nhạt đáp lời: "Khâu tiểu thư."

Tần Nam Tinh nhân cơ hội này mau chóng rời đi, trong lòng thầm cảm kích Khâu Kiều Đàn.

Ừm, mặc dù ngực có chút phẳng nhưng lại là một cô nương tốt biết cứu người ra khỏi nơi nước sôi lửa bỏng.

Lúc này, đôi mắt của cô nương tốt Khâu Kiều Đàn đang sáng lên nhìn nam nhân mình ái mộ, muốn nói nhiều thêm mấy câu với hắn.

Còn Yến Từ thì từ trước tới giờ luôn đối xử ôn hòa lễ độ với mọi người, đương nhiên cũng làm không được loại chuyện ném người khác sang một bên.

Nhưng trong lúc Yến Từ đáp lời Khâu Kiều Đàn thì lại phát hiện Tần Nam Tinh đã biến mất không thấy bóng dáng, thần sắc hắn vốn dịu dàng như nước đột nhiên lại nhiễm mấy phần lãnh đạm.

Bên này Tần Nam Tinh không nghĩ tới thời điểm nàng xin yết kiến Hoàng thượng thì lại nghe Lương công công nói: "Hoàng thượng cùng với Vân đại tướng quân đã đi vào trường săn rồi.

Ngài ấy có để lại khẩu dụ, nếu các vị tiểu thư trở về thì để cho nô tài kiểm kê số con mồi, chờ sau khi bệ hạ đi săn xong về đây sẽ lại ban thưởng.

Hiện tại Quận chúa có thể để con mồi xuống rồi tự mình đi nghỉ ngơi."

Tần Nam Tinh thở phào nhẹ nhõm.

Rốt cuộc cũng có thể thay bộ trang phục cưỡi ngựa này ra rồi!

Ngay sau đó Tần Nam Tinh lập tức đi về doanh trướng của phủ Hoài An vương.

Bọn nha hoàn đã chờ ở bên ngoài từ sớm, Thanh Loan nhạy cảm ngửi được mùi máu tanh, "Quận chúa, người bị thương sao?"

Doanh trướng không nhỏ, Tần Nam Tinh nhìn bốn phía rồi phân phó: "Không sao, chuẩn bị nước nóng trước đi, bản Quận chúa muốn tắm."

"Vâng."

Nửa giờ sau, Tần Nam Tinh nghiêng người dựa trên tháp mềm, trên người mặc một cái váy ngủ bằng lụa rộng rãi, rốt cuộc cũng có thể thở ra một hơi, thật dễ chịu.

Rũ mắt nhìn cái nơi đẫy đà đang nhô lên dưới lớp lụa thêu hoa văn chìm màu trắng kia, Tần Nam Tinh không nhịn được đưa tay lên xoa xoa, thật khó chịu.

Lúc Thanh Loan mang thuốc mỡ đi vào thì thấy động tác này của Quận chúa nhà mình, không nhịn được mấp máy môi: "Để nô tỳ xoa giúp Quận chúa."

"Bôi thuốc trước đi, bản Quận chúa không muốn để lại sẹo đâu." Tần Nam Tinh chìa đôi chân thon dài cân đối, tinh tế bóng loáng vô cùng chói mắt của mình ra, thần sắc lười biếng nói.

Là một nữ nhân nhưng khi Thanh Loan thấy đôi chân này của Quận chúa nhà mình cũng không nhịn được mà rung động.

Nàng vừa bôi thuốc lên vết thương nho nhỏ vừa nói: "Quận chúa, đôi chân xinh đẹp của người không thể để lại vết sẹo nào được, chờ vết thương khép lại mỗi ngày nô tỳ đều sẽ bôi cao liền sẹo cho người."


Ngón tay nhỏ nhắn bóng loáng chống lên cái cằm tinh xảo, Tần Nam Tinh liếc nhìn vết thương dài bằng ngón tay, nói: "Hy vọng tới ngày thành thân, chỗ này sẽ không còn dấu vết gì nữa."

"Bây giờ cách ngày thành thân còn tận hai tháng, chỗ này nhất định sẽ lại hoàn hảo như lúc ban đầu.

Vết thương cũng không lớn lắm." Thanh Loan dùng vải thưa băng bó kỹ vết thương lại, nở nụ cười uyển chuyển trả lời.

Tần Nam Tinh nhớ đến nóng nảy cùng mạnh mẽ của Vân Đình hôm nay, vẻ quyến rũ từ trong xương cốt tràn ra, cất giọng yêu kiều nói: "Chỉ sợ có người đợi không nổi hai tháng."

Bên ngoài sắc trời vẫn còn sớm.

Không biết Vân Đình có tới tìm nàng không nhỉ?

Tần Nam Tinh tựa người vào tháp mềm, trong đầu chỉ toàn là hình bóng của Vân Đình.

Ai ngờ, nàng không chờ được Vân Đình nhưng lại chờ được ban thưởng của Hoàng thượng.

Sờ chuỗi vòng mã não, Tần Nam Tinh nhìn Lương công công, người tới đưa đồ ban thưởng, kinh ngạc nói: "Số tặng phẩm này là ai cũng được nhiều như vậy sao? Bệ hạ thật hào phóng."

"Quận chúa nói đùa, chỉ có người đứng đầu mới có thể được nhiều như vậy." Lương công công giải thích.

"Bản Quận chúa đứng đầu sao? Thật ngại quá, đáng lẽ Khâu tiểu thư phải cao hơn so với bản Quận chúa một bậc mới phải."

Tần Nam Tinh nghĩ đến nửa túi thỏ rừng gà rừng mà mình tùy ý săn được, lại nhớ đến con hươu mà Khâu Kiều Đàn dắt trên lưng ngựa khi nãy, rốt cuộc là vì sao nàng lại đứng đầu được nhỉ?

Ai ngờ Lương công công nhìn Tần Nam Tinh với vẻ mặt đầy kính nể, nói: "Quận chúa chớ có khiêm tốn, bệ hạ đã biết cả rồi.

Chuyện ngài bắn chết một con sói Vân đại tướng quân và Yến Thế tử đều thấy được, đương nhiên ngài hoàn toàn xứng đáng nhận được giải nhất."

Môi đỏ của Tần Nam Tinh khẽ run, "..."

Nghĩ đến chuyện mình vừa thấy con sói thì chân đã mềm nhũn, nàng cảm thấy vô cùng có lỗi khi nhận cái danh hiệu này.

"Trong này..." có hiểu lầm.

Lương công công cũng không nghe Tần Nam Tinh giải thích gì thêm đã hành lễ cung kính nói: "Nô tài còn phải đi đưa phần thưởng cho những vị tiểu thư khác, xin được cáo lui trước!"

"Thanh Tước, tiễn Lương công công."

Tần Nam Tinh như có nhiều suy nghĩ đặt chuỗi hạt xuống, nhấp một ngụm trà quả để tự an ủi mình.

Nàng vốn tưởng rằng vận khí không tốt nên mới gặp phải sói, ai ngờ chó ngáp phải ruồi lại được nhiều ban thưởng như vậy.

Ngày đầu tiên của chuyến săn thú, cái danh dũng mãnh của Tần Nam Tinh đã truyền ra ngoài.

Từ đó về sau trong kinh thành, khi mọi người nhắc tới Bình Quân quận chúa thì không chỉ nhắc tới vẻ đẹp của nàng nữa, mà còn nhắc đến chuyện nàng thô bạo giết sói.

Mỗi lần Tần Nam Tinh ra cửa, chỉ cần có người nhận ra nàng thì sẽ lập tức tránh ra xa, xì xào bàn tán: "Đây chính là Bình Quân quận chúa sức mạnh vô biên, hung hãn ngang ngược, giết sói không nháy mắt đó!"

Tần Nam Tinh tức giận đến muốn đánh chết Vân Đình và Yến Từ.

Chuyến săn thú mùa xuân kết thúc, người nghị luận chuyện nữ hào kiệt đánh sói thì vô số, nhưng kẻ gây ra họa này thì cũng không có một chút tin tức nào.


Lãm Tinh uyển.

Rốt cuộc Tần Nam Tinh cũng ngồi không yên, chuẩn bị đi tìm Vân Đình tính sổ.

Ai ngờ con chưa ra khỏi cửa viện thì lão quản gia đã vội vã từ ngoài cửa đi tới, vẻ mặt vui mừng nói: "Quận chúa, Đại tướng quân tới."

Dừng lại bước chân, đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh híp lại, hai ba bước tiến tới, "Người đâu rồi, đã đi chưa?"

Nàng đang muốn tìm hắn tính sổ thế mà hắn lại tự mình dâng tới cửa.

Lão quản gia do dự hồi lâu mới trả lời: "Đại tướng quân đến đổi ngày lành của đại hôn rồi lập tức rời đi."

Vừa nghe những lời này, dung nhan xinh đẹp của Tần Nam Tinh lạnh xuống, tưởng chạy nhanh thì nàng sẽ bỏ qua sao, hừ.

Thật ra lúc ấy người bẩm lên chuyện Tần Nam Tinh săn được sói là Yến Từ, mà Vân Đình hắn chỉ là người phụ họa.

Mục đích của hắn là muốn nhân cơ hội này để nàng thắng, dẫu sao ai lại không thích thắng chứ.

Nhưng Vân Đình lại không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành như vậy.

Cái danh giết sói hung hãn của nàng bị truyền đi, Vân Đình vô cùng chột dạ.

Đây không phải là vội vã vì mạng sống nên mới nhanh chóng chạy lấy người sao?

Nghĩ đến ngày đại hôn, hai người tình chàng ý thiếp thì chuyện này coi như được bỏ qua rồi.

Nhưng ai có thể nghĩ tới Tần Nam Tinh ghi thù, ghi đến tận ngày đại hôn.

...

Vĩnh Chu năm thứ năm mươi tám.

Ngày mùng tám tháng sáu, thích hợp cưới gả.

Trời còn chưa sáng, phủ Hoài An vương đã bắt đầu náo nhiệt.

Bên trong bức bình phong, Tần Nam Tinh đứng dậy từ trong thùng tắm, những giọt nước trong suốt lăn dài trên da thịt trắng hơn tuyết, rồi rơi xuống mặt nước bắn tung tóe, nhẹ nhàng tạo thành những gợn sóng nhàn nhạt.

Môi đỏ không tô điểm nhưng vẫn tươi tắn, lúc nói chuyện lại tỏa ra diễm lệ trời sinh, "Khi nào thì tới giờ đón dâu?"

Thanh Loan vừa thoa dầu thơm lên thân thể ngọc cơ tuyết phu* của Tần Nam Tinh, vừa nói: "Còn hai canh giờ nữa, Quận chúa có thể thong thả chuẩn bị."

*Ngọc cơ tuyết phu: thân thể như ngọc, da trắng như tuyết.

Đuôi mắt hẹp dài của Tần Nam Tinh nhấc lên một độ cong như có như không, ý tứ sâu xa nói: "Nhớ đặt "Thần khí" mà bản Quận chúa chuẩn bị ở rương đồ cưới đầu tiên.

Hôm nay, trong đêm động phòng bản Quận chúa muốn sử dụng."

Ngay sau đó, Tần Nam Tinh cười một tiếng đẹp đến câu hồn đoạt phách.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương