Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược
-
Chương 32: Từ nay về sau quy củ một chút cho tôi!
Nhân sinh luôn như vậy, tràn ngập đủ loại khả năng mà bản thân không thể tưởng tượng được.
Mộ Dung Cương không biết là nên đi chúc mừng Kì Khang Chi hay là nên rơi lệ đồng tình với Hà Hải Trừng. Sự tình làm cho rõ ràng, kỳ thật rất đơn giản.
Nửa đêm hôm qua, Hứa Gia Bảo sau khi xơi xuân dược không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chạy đến phòng của Kì Khang Chi, chủ động kính dâng lần đầu tiên. Vốn Kì Khang Chi đã cự tuyệt, nhưng mà con chuột trắng nhỏ kia không biết ăn gan hùm mật báo thế nào cư nhiên đem chính mình lột sạch sẽ, quấn chặt lấy đối phương không buông.
Kì Khang Chi là một thằng đàn ông chứ không phải là thánh nhân, khảo nghiệm như thế này không khỏi quá mức gian khổ, thế là hai người liền lăn lên trên giường. Cái gì nên xảy ra hay không nên xảy ra đều đã xảy ra hết cả.
Nếu là ai khác kể lại thì Hà Hải Trừng chưa chắc đã tin, nhưng mà người gọi điện thoại lại chính là Hứa Gia Bảo, thiếu niên hắn ở trên mạng quen một thời gian không ngắn, vẫn dùng phương thức đối đãi như với người yêu tương lai đối với cậu ta, thiếu niên đó dùng ngữ khí vô cùng bất an nhưng đồng thời lại đầy kiên quyết nói với hắn,“Lão Hải, tôi…… trước đây tôi cũng muốn quan hệ của hai chúng ta tiến xa hơn, nhưng mà, lần đầu tiên tôi nhìn thấy…… nhìn thấy anh ấy, tôi đã thích anh ấy mất rồi. Tôi cũng không có cách nào……”
Cậu ta ngừng lại một chút, rất là ngượng ngùng,“Xin anh đừng trách anh ấy, là tôi chủ động ……lúc đó anh ấy còn bảo tôi đi tìm anh, nhưng mà tôi……”
Đây chẳng lẽ chính là thuyết chim non sao, đối với người đầu tiên mình nhìn thấy liền động tâm? Hà Hải Trừng chỉ hỏi cậu ta một vấn đề,“Nếu ngày đó, tôi không trễ chuyến bay, là tôi đến đón cậu, vậy có phải mọi chuyện sẽ khác rồi không?”
Đầu bên kia Hứa Gia Bảo im lặng một lúc, rõ ràng có chút khó xử, nhưng một lát sau, cậu vẫn cố lấy dũng khí nói thẳng,“Nhưng mà…… chỉ cần anh ấy có đến đây, chỉ cần tôi có thể gặp được anh ấy. Ách…… tôi nghĩ, tôi vẫn sẽ thích anh ấy……”
Hiểu rồi! Hà Hải Trừng cười khổ, biết mình đã thất bại hoàn toàn. Trong thế giới tình yêu, không có bất kì một nguyên tắc nào cả. Hắn vốn là người đến trước nhưng vẫn bị người khác nhanh chân đoạt được.
“Hải Trừng……” Mộ Dung Cương thật sự không biết nên an ủi hắn như thế nào, loại chuyện này, đặt ở trên người ai cũng đều không dễ chịu.
Hà Hải Trừng lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, không vui không buồn, chỉ thì thào chua xót,“Tiểu Cương, em có biết không? Đây là báo ứng của tôi.”
“Anh……”
“Em không cần an ủi anh, nghe anh nói hết đã..” Hà Hải Trừng xoay lại nhìn đứa em họ, thản nhiên thừa nhận,“Tư liệu của A Bảo, là trước đây có một lần anh đến bệnh viện của em, lén lấy được từ máy tính của ông Ngưu. Bây giờ em đã tiếp nhận chức vụ của ông, hẳn là biết, ông Ngưu vì chăm sóc cho ông nội, còn có mấy người như ba ba của em, rất nhiều năm trước đã cùng với những bác sĩ ở các địa phương khác có liên hệ đặc biệt đi?”
Mộ Dung Cương đương nhiên biết điểm này, dưới sự cố gắng rất nhiều của Ngưu Kiến Minh, các bác sĩ có tâm đã thành lập một hiệp hội đặc biệt, liên lạc ở trên mạng, không ngừng cống hiến cho việc chăm sóc bảo vệ sức khỏe cho song tính nhân.
Mà để tiện cho công tác cũng vì để cung cấp cho những người có thể chất đặc biệt này một không gian an bình, khi bọn họ lập nên hiệp hội đã cùng nhau tuyên thệ giữ bí mật cả đời. Tất cả thành quả y học đều không được đưa ra công khai, nhất là thân phận của song tính nhân thì lại càng tuyệt mật.
Mà lần đó, Ngưu Kiến Minh bởi vì có một ca cấp cứu nghiêm trọng, chỉ làm chút bảo vệ qua loa với máy tính rồi bỏ ra ngoài. Nhưng mà không nghĩ tới, lại bị Hà Hải Trừng khi đó đưa Hà Gia Duyệt đến kiểm tra thân thể phá giải được.
Mười bốn mười lăm tuổi là thời kì phản nghịch, chỉ cảm thấy như vậy thực là ngầu, nhưng mà hắn hoàn toàn không nghĩ đến, ngay khi máy tính mở ra, liền nhìn thấy dữ liệu của song tính nhân ở trên màn hình.
Bị lòng hiếu kì thôi thúc, hắn lén lút mở ra xem một chút, khi ảnh chụp của Hứa Gia Bảo xuất hiện thì, Hà Hải Trừng liếc mắt một cái liền nhất kiến chung tình.
Cậu bé đó thật sự rất khả ái, ở trên màn hình máy tính mỉm cười ngọt ngào, có một đôi má lúm đồng tiền lộ ra.
Tuy rằng trong hồ sơ chỉ có tên, không có thông tin gì khác, nhưng mà Hà Hải Trừng vẫn là đem hình của cậu bé kia in ra, hơn nữa căn cứ theo địa chỉ IP của người gửi thư truy ra được thân phận của gia đình cậu bé đó.
Kế tiếp chuyện tình cũng rất đơn giản, tra được tên trên mạng của Hứa Gia Bảo, thêm bạn, từ đó trở đi, qua mạng inte et, Hả Hải Trừng bắt đầu mối tình đầu bí mật kéo dài đến mười năm của mình.
“Em nói xem đây có phải là ông trời đang trừng phạt anh không? Anh tự cho là mình đã lừa gạt mọi người đến thiên y vô phùng, nhưng mà rốt cuộc cũng không thoát khỏi lưới trời a!” Hà Hải Trừng tự giễu, che giấu cõi lòng tan nát của mình.
“Hai ngày nay, kì thật anh cũng đã nhìn ra tâm tư của cậu ấy không ở trên người anh, chỉ là không muốn tin mà thôi. Anh càng thêm đối tốt với cậu ấy, anh tin rằng sớm hay muộn gì cậu ấy cũng sẽ cảm động, nhưng mà trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an. Đêm qua, vốn là anh muốn đi tìm A Bảo, nhưng mà cuối cùng vẫn không lấy nổi chút dũng khí, luôn cảm thấy nếu như mình làm như vậy thì thật là ti bỉ. Cuối cùng, có một cậu con trai đến gõ cửa, hỏi anh có muốn dùng phục vụ đặc biệt hay không. Lúc ấy anh thật sự rất sợ nếu như mình không kiềm chế được mà tổn thương A Bảo, cho nên……anh để cho cậu ta vào phòng.”
Hà Hải Trừng một hơi đem rất nhiều chuyện chôn trong lòng nói ra, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn Mộ Dung Cương, hỏi,“Anh có phải rất tồi tệ không? Cư nhiên gọi MB.”
Mộ Dung Cương lắc lắc đầu,“Hải Trừng, anh vẫn là người có trách nhiệm nhất trong số chúng ta còn gì. Tuy rằng anh dùng cách không đúng để quen biết với Gia Bảo, nhưng mà anh vẫn là thật tâm muốn kết giao với cậu ấy mà?! Chuyện của hai người thành ra như thế này không phải là sự trừng phạt của ông trời với anh đâu, mà là do hai người thật sự không duyên không phận.”
“Cám ơn, cám ơn em, Tiểu Cương.” Trong mắt Hà Hải Trừng ẩn ẩn lộ ra lệ quang, cuối cùng lại chuyển thành ý cười,“Còn em là người lương thiện nhất trong đám chúng ta.”
Hai tay mở rộng, hai anh em ôm chặt lấy nhau, dùng nhiệt độ cơ thể mà an ủi đối phương.
“Ê ê ê! Đủ rồi đó!” Đang khúc ấm áp cảm động, đột nhiên nhảy ra một tên tiểu lưu manh phá hư phong cảnh
Đường Mộ Dương luôn luôn ngồi ngoài cửa sổ giám thị như hổ rình mồi, tuy rằng không nghe thấy bọn họ nói cái gì, nhưng mà hắn có thể nhìn thấy hành động thân mật của bọn họ, đây là chuyện mà hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Tâm sự thì cứ tâm sự, ấp ấp ôm ôm làm cái khỉ gì? Đường Mộ Dương tự xưng là sống thoáng theo kiểu phương Tây, nhưng mà riêng chuyện này thì tuyệt đối không được! Cho nên hắn vội vàng vọt ra, kiên quyết đem hai người kia tách ra.
Tiểu lưu manh còn thực nghĩa chính từ nghiêm,“Nói chuyện là được rồi, ôm ấp làm gì hả?”
Hà Hải Trừng phì cười,“Đường Mộ Dương, ngay cả loại dấm chua này chú cũng ăn thì sau này chú cứ đem Tiểu Cương dưỡng trong nhà cho rồi!”
Không cần nhà ngươi nói, tiểu lưu manh thật ra đã sớm tính như vậy. Đem Mộ Dung Cương gắt gao ôm vào trong ngực,“Honey à, em bỏ việc đi nha? Anh sẽ nuôi em!”
“Nuôi cái đầu chú ấy!” Mộ Dung Cương thẹn quá thành giận, không lưu tình chút nào đạp tiểu lưu manh một cước,“Sau này ít xen vào việc của người khác cho tôi!”
“Cái gì gọi là xen vào việc của người khác? Anh là người đàn ông của……”
“Còn dám nói?!”
“Thì anh là đối tượng kết giao của em, thấy em và người đàn ông khác thân thiết, không thoải mái cũng là chuyện thường nha!”
“Cái gì mà cùng người đàn ông khác thân thiết? Đó là anh tôi! Anh em có quan hệ huyết thống đấy!”
“Là anh em họ thôi. Theo luật thì hai người vẫn có thể kết hôn.”
“Chú……”
Hà Hải Trừng nhìn đứa em họ tức giận điên cuồng bị tên tiểu lưu manh tha đi, lắc đầu mỉm cười. Ghen kỳ thật cũng là chuyện tốt, không phải sao? Ít nhất, chứng minh người nọ trong lòng thực để ý đến mình. Chỉ là không biết, thằng em họ ngốc này đến khi nào mới có thể hiểu được.
Nhưng mà, mảnh tình cảm này của mình, phỏng chừng cả đời này, Hứa Gia Bảo đều sẽ không muốn hiểu được. Hà Hải Trừng ảm đạm gục đầu xuống, trừ bỏ yên lặng tự an ủi mình thì chỉ cúi đầu thu dọn hành lý.
Cuối cùng kiểm tra lại một lần, còn cẩn thận xốc cái chăn lên.
Hương vị tanh nồng lan ra, trên giường còn lưu lại dấu vết điên cuồng đêm qua. Di? Sao lại còn có cả vết thâm nâu nữa? Hà Hải Trừng cúi đầu mới phát hiện ra là vết máu khô. Nghĩ đến có lẽ là tối hôm qua quá điên cuồng nên đã khiến cho người kia bị thương đi?
Không biết vì cái gì, trực giác của Hà Hải Trừng nói cho hắn, người kia còn trẻ hơn cả hắn. Da cậu ta dưỡng tốt lắm, sờ lên mềm mại trơn bóng như tơ lụa, thắt lưng rất gầy, phi thường mềm dẻo, vô luận hắn làm đến thế nào thì đối phương đều không rên một tiếng tận lực mà thỏa mãn hắn.
Tối hôm qua đã khiến cho cậu ta rất đau đi? Chỉ là cả đêm đều không nghe thấy tiếng kêu của cậu ta, nhiều nhất cũng chỉ là những tiếng rên rỉ gãy vụn như con thú nhỏ bị thương, là tiếng rên hừ nhẹ từ lỗ mũi phát ra, nhưng điều đó lại càng khiến người khác thêm thương tiếc. Ở trên gối đầu cũng có vết máu nhợt nhạt, là cậu ta tự cắn nát môi mình sao? Đúng là một người rất kiên cường.
Chỉ là đáng tiếc, không nhìn thấy được mặt của cậu ta, khi cậu ta bước vào phòng thì có đeo mặt nạ. Cậu ta nói cậu ta là học trò đang nghỉ hè, sau này vẫn còn muốn ra ngoài nên không thể để cho người khác thấy mặt.
Hà Hải Trừng không quá tin tưởng những lời cậu ta nói, nhưng cũng thưởng thức chút tôn nghiêm này của đối phương. Có lẽ chính là bởi vì như vậy mà hắn mới đồng ý để cho cậu ta ở lại.
Bất quá sau khi tắt đèn, thiếu niên kia đã tháo mặt nạ xuống, cho hắn sờ lên mặt mình, còn liếm lên lòng bàn tay hắn nữa.
Nghĩ đến đây, Hải Trừng vô thức nắm tay lại thành quyền. Nhưng mà trong lòng bàn tay vẫn còn rõ mồn một cảm giác ngứa ngáy nhồn nhột, giống như có một luồng điện đang chạy ở bên trong, chạy thẳng đến tận tim của hắn.
Không thể nghĩ nữa!
Còn tiếp tục nghĩ nữa, Hà Hải Trừng sẽ phát hiện bản thân mình cư nhiên lại đi say mê khoái cảm mà thân thể của thiếu niên kia mang đến cho hắn. Thậm chí hắn muốn lại một lần nữa đem thiếu niên kia đặt ở dưới thân, hung hăng xỏ xuyên qua tiểu huyệt vừa chặt vừa ấm áp, đem cái eo nhỏ kia giống như tối hôm qua, không ngừng vuốt ve xoa nắn!
Hắn dùng sức lắc đầu, đem này đám ý tưởng tà ác trong đầu đuổi ra. Lại không biết vì sao, hắn cẩn thận tìm tòi khắp phòng một lần, để có thể phát hiện ra chút gì đó mà thiếu niên kia lưu lại.
Nhưng mà không có bất kì thứ gì cả, thiếu niên kia đi thật sạch sẽ, hoàn toàn không lưu lại bất kì thứ gì.
Hà Hải Trừng có chút thất vọng, lại bắt đầu yêu thích ưu điểm thứ hai của cậu ta, làm việc thật cẩn thận.
Chuyến bay trở về, kết quả của hoạt động quan hệ hữu nghị đã bắt đầu hiện ra, hầu như mọi người đều đi có đôi có cặp, dù cho không tìm được đối tượng để kết giao thì cũng tìm được bạn mới.
Tỷ như Cốc Tâm Dương và Đổng Uyển Khanh, một đôi này có thể nói là không hòa thuận. Sau khi biết được Đổng Uyển Khanh nguyên lai là đang làm cảnh sát trong tòa án, cùng Cốc Tâm Dương xem như cũng là đồng nghiệp, hai người tìm thấy không ít chuyện để nói.
Đường Mộ Dương quay đầu xem xét hai người bọn họ, nói nhỏ,“Còn dám nói không có gian tình, rõ ràng dính chùm với nhau như thế!”
“Không có khả năng.” Lấy trực giác tiểu thụ, Mộ Dung Cương cảm thấy hai người bọn họ nhất định không thành tình lữ được.
“Vi cái gì?”
“Không nói cho chú!”
“Vi cái gì không nói cho anh biết?”
“Muốn chú nghẹn chết.”
Đáng tiếc Mộ Dung Cương không đắc ý được bao lâu, đã bị một bàn tay chui vào trong quần áo tác oai tác quái đánh bại,“Tiểu lưu manh, buông tay! Được rồi được rồi, tôi nói …… Kỳ thật tôi cũng không biết nói như thế nào, chỉ là trực giác.”
Này coi như cũng tạm được! Tiểu lưu manh cho y một ánh mắt miễn cưỡng coi như qua cửa, ghé vào lỗ tai y hùng hổ uy hiếp,“Còn muốn nghẹn chết anh? Nghẹn chết anh thì sau này em phải làm sao? Ai sẽ khiến cho em ở trên giường vừa khóc vừa cầu? Sau này còn dám bày trò xấu như vậy nữa, cẩn thận lão tử ở trước mặt mọi người cởi hết quần áo của em rồi thượng em. Đừng tưởng là anh không dám làm!”
Điểm ấy Mộ Dung Cương tuyệt đối tin tưởng, y cũng không dám đi khiêu chiến độ dày da mặt của tiểu lưu manh. Chỉ là nghiến răng nghiến lợi, sao mình xui xẻo như vậy chứ, gặp đúng một kẻ xấu xa càn quấy?
Mộ Dung Cương không biết là nên đi chúc mừng Kì Khang Chi hay là nên rơi lệ đồng tình với Hà Hải Trừng. Sự tình làm cho rõ ràng, kỳ thật rất đơn giản.
Nửa đêm hôm qua, Hứa Gia Bảo sau khi xơi xuân dược không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chạy đến phòng của Kì Khang Chi, chủ động kính dâng lần đầu tiên. Vốn Kì Khang Chi đã cự tuyệt, nhưng mà con chuột trắng nhỏ kia không biết ăn gan hùm mật báo thế nào cư nhiên đem chính mình lột sạch sẽ, quấn chặt lấy đối phương không buông.
Kì Khang Chi là một thằng đàn ông chứ không phải là thánh nhân, khảo nghiệm như thế này không khỏi quá mức gian khổ, thế là hai người liền lăn lên trên giường. Cái gì nên xảy ra hay không nên xảy ra đều đã xảy ra hết cả.
Nếu là ai khác kể lại thì Hà Hải Trừng chưa chắc đã tin, nhưng mà người gọi điện thoại lại chính là Hứa Gia Bảo, thiếu niên hắn ở trên mạng quen một thời gian không ngắn, vẫn dùng phương thức đối đãi như với người yêu tương lai đối với cậu ta, thiếu niên đó dùng ngữ khí vô cùng bất an nhưng đồng thời lại đầy kiên quyết nói với hắn,“Lão Hải, tôi…… trước đây tôi cũng muốn quan hệ của hai chúng ta tiến xa hơn, nhưng mà, lần đầu tiên tôi nhìn thấy…… nhìn thấy anh ấy, tôi đã thích anh ấy mất rồi. Tôi cũng không có cách nào……”
Cậu ta ngừng lại một chút, rất là ngượng ngùng,“Xin anh đừng trách anh ấy, là tôi chủ động ……lúc đó anh ấy còn bảo tôi đi tìm anh, nhưng mà tôi……”
Đây chẳng lẽ chính là thuyết chim non sao, đối với người đầu tiên mình nhìn thấy liền động tâm? Hà Hải Trừng chỉ hỏi cậu ta một vấn đề,“Nếu ngày đó, tôi không trễ chuyến bay, là tôi đến đón cậu, vậy có phải mọi chuyện sẽ khác rồi không?”
Đầu bên kia Hứa Gia Bảo im lặng một lúc, rõ ràng có chút khó xử, nhưng một lát sau, cậu vẫn cố lấy dũng khí nói thẳng,“Nhưng mà…… chỉ cần anh ấy có đến đây, chỉ cần tôi có thể gặp được anh ấy. Ách…… tôi nghĩ, tôi vẫn sẽ thích anh ấy……”
Hiểu rồi! Hà Hải Trừng cười khổ, biết mình đã thất bại hoàn toàn. Trong thế giới tình yêu, không có bất kì một nguyên tắc nào cả. Hắn vốn là người đến trước nhưng vẫn bị người khác nhanh chân đoạt được.
“Hải Trừng……” Mộ Dung Cương thật sự không biết nên an ủi hắn như thế nào, loại chuyện này, đặt ở trên người ai cũng đều không dễ chịu.
Hà Hải Trừng lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, không vui không buồn, chỉ thì thào chua xót,“Tiểu Cương, em có biết không? Đây là báo ứng của tôi.”
“Anh……”
“Em không cần an ủi anh, nghe anh nói hết đã..” Hà Hải Trừng xoay lại nhìn đứa em họ, thản nhiên thừa nhận,“Tư liệu của A Bảo, là trước đây có một lần anh đến bệnh viện của em, lén lấy được từ máy tính của ông Ngưu. Bây giờ em đã tiếp nhận chức vụ của ông, hẳn là biết, ông Ngưu vì chăm sóc cho ông nội, còn có mấy người như ba ba của em, rất nhiều năm trước đã cùng với những bác sĩ ở các địa phương khác có liên hệ đặc biệt đi?”
Mộ Dung Cương đương nhiên biết điểm này, dưới sự cố gắng rất nhiều của Ngưu Kiến Minh, các bác sĩ có tâm đã thành lập một hiệp hội đặc biệt, liên lạc ở trên mạng, không ngừng cống hiến cho việc chăm sóc bảo vệ sức khỏe cho song tính nhân.
Mà để tiện cho công tác cũng vì để cung cấp cho những người có thể chất đặc biệt này một không gian an bình, khi bọn họ lập nên hiệp hội đã cùng nhau tuyên thệ giữ bí mật cả đời. Tất cả thành quả y học đều không được đưa ra công khai, nhất là thân phận của song tính nhân thì lại càng tuyệt mật.
Mà lần đó, Ngưu Kiến Minh bởi vì có một ca cấp cứu nghiêm trọng, chỉ làm chút bảo vệ qua loa với máy tính rồi bỏ ra ngoài. Nhưng mà không nghĩ tới, lại bị Hà Hải Trừng khi đó đưa Hà Gia Duyệt đến kiểm tra thân thể phá giải được.
Mười bốn mười lăm tuổi là thời kì phản nghịch, chỉ cảm thấy như vậy thực là ngầu, nhưng mà hắn hoàn toàn không nghĩ đến, ngay khi máy tính mở ra, liền nhìn thấy dữ liệu của song tính nhân ở trên màn hình.
Bị lòng hiếu kì thôi thúc, hắn lén lút mở ra xem một chút, khi ảnh chụp của Hứa Gia Bảo xuất hiện thì, Hà Hải Trừng liếc mắt một cái liền nhất kiến chung tình.
Cậu bé đó thật sự rất khả ái, ở trên màn hình máy tính mỉm cười ngọt ngào, có một đôi má lúm đồng tiền lộ ra.
Tuy rằng trong hồ sơ chỉ có tên, không có thông tin gì khác, nhưng mà Hà Hải Trừng vẫn là đem hình của cậu bé kia in ra, hơn nữa căn cứ theo địa chỉ IP của người gửi thư truy ra được thân phận của gia đình cậu bé đó.
Kế tiếp chuyện tình cũng rất đơn giản, tra được tên trên mạng của Hứa Gia Bảo, thêm bạn, từ đó trở đi, qua mạng inte et, Hả Hải Trừng bắt đầu mối tình đầu bí mật kéo dài đến mười năm của mình.
“Em nói xem đây có phải là ông trời đang trừng phạt anh không? Anh tự cho là mình đã lừa gạt mọi người đến thiên y vô phùng, nhưng mà rốt cuộc cũng không thoát khỏi lưới trời a!” Hà Hải Trừng tự giễu, che giấu cõi lòng tan nát của mình.
“Hai ngày nay, kì thật anh cũng đã nhìn ra tâm tư của cậu ấy không ở trên người anh, chỉ là không muốn tin mà thôi. Anh càng thêm đối tốt với cậu ấy, anh tin rằng sớm hay muộn gì cậu ấy cũng sẽ cảm động, nhưng mà trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an. Đêm qua, vốn là anh muốn đi tìm A Bảo, nhưng mà cuối cùng vẫn không lấy nổi chút dũng khí, luôn cảm thấy nếu như mình làm như vậy thì thật là ti bỉ. Cuối cùng, có một cậu con trai đến gõ cửa, hỏi anh có muốn dùng phục vụ đặc biệt hay không. Lúc ấy anh thật sự rất sợ nếu như mình không kiềm chế được mà tổn thương A Bảo, cho nên……anh để cho cậu ta vào phòng.”
Hà Hải Trừng một hơi đem rất nhiều chuyện chôn trong lòng nói ra, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn Mộ Dung Cương, hỏi,“Anh có phải rất tồi tệ không? Cư nhiên gọi MB.”
Mộ Dung Cương lắc lắc đầu,“Hải Trừng, anh vẫn là người có trách nhiệm nhất trong số chúng ta còn gì. Tuy rằng anh dùng cách không đúng để quen biết với Gia Bảo, nhưng mà anh vẫn là thật tâm muốn kết giao với cậu ấy mà?! Chuyện của hai người thành ra như thế này không phải là sự trừng phạt của ông trời với anh đâu, mà là do hai người thật sự không duyên không phận.”
“Cám ơn, cám ơn em, Tiểu Cương.” Trong mắt Hà Hải Trừng ẩn ẩn lộ ra lệ quang, cuối cùng lại chuyển thành ý cười,“Còn em là người lương thiện nhất trong đám chúng ta.”
Hai tay mở rộng, hai anh em ôm chặt lấy nhau, dùng nhiệt độ cơ thể mà an ủi đối phương.
“Ê ê ê! Đủ rồi đó!” Đang khúc ấm áp cảm động, đột nhiên nhảy ra một tên tiểu lưu manh phá hư phong cảnh
Đường Mộ Dương luôn luôn ngồi ngoài cửa sổ giám thị như hổ rình mồi, tuy rằng không nghe thấy bọn họ nói cái gì, nhưng mà hắn có thể nhìn thấy hành động thân mật của bọn họ, đây là chuyện mà hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Tâm sự thì cứ tâm sự, ấp ấp ôm ôm làm cái khỉ gì? Đường Mộ Dương tự xưng là sống thoáng theo kiểu phương Tây, nhưng mà riêng chuyện này thì tuyệt đối không được! Cho nên hắn vội vàng vọt ra, kiên quyết đem hai người kia tách ra.
Tiểu lưu manh còn thực nghĩa chính từ nghiêm,“Nói chuyện là được rồi, ôm ấp làm gì hả?”
Hà Hải Trừng phì cười,“Đường Mộ Dương, ngay cả loại dấm chua này chú cũng ăn thì sau này chú cứ đem Tiểu Cương dưỡng trong nhà cho rồi!”
Không cần nhà ngươi nói, tiểu lưu manh thật ra đã sớm tính như vậy. Đem Mộ Dung Cương gắt gao ôm vào trong ngực,“Honey à, em bỏ việc đi nha? Anh sẽ nuôi em!”
“Nuôi cái đầu chú ấy!” Mộ Dung Cương thẹn quá thành giận, không lưu tình chút nào đạp tiểu lưu manh một cước,“Sau này ít xen vào việc của người khác cho tôi!”
“Cái gì gọi là xen vào việc của người khác? Anh là người đàn ông của……”
“Còn dám nói?!”
“Thì anh là đối tượng kết giao của em, thấy em và người đàn ông khác thân thiết, không thoải mái cũng là chuyện thường nha!”
“Cái gì mà cùng người đàn ông khác thân thiết? Đó là anh tôi! Anh em có quan hệ huyết thống đấy!”
“Là anh em họ thôi. Theo luật thì hai người vẫn có thể kết hôn.”
“Chú……”
Hà Hải Trừng nhìn đứa em họ tức giận điên cuồng bị tên tiểu lưu manh tha đi, lắc đầu mỉm cười. Ghen kỳ thật cũng là chuyện tốt, không phải sao? Ít nhất, chứng minh người nọ trong lòng thực để ý đến mình. Chỉ là không biết, thằng em họ ngốc này đến khi nào mới có thể hiểu được.
Nhưng mà, mảnh tình cảm này của mình, phỏng chừng cả đời này, Hứa Gia Bảo đều sẽ không muốn hiểu được. Hà Hải Trừng ảm đạm gục đầu xuống, trừ bỏ yên lặng tự an ủi mình thì chỉ cúi đầu thu dọn hành lý.
Cuối cùng kiểm tra lại một lần, còn cẩn thận xốc cái chăn lên.
Hương vị tanh nồng lan ra, trên giường còn lưu lại dấu vết điên cuồng đêm qua. Di? Sao lại còn có cả vết thâm nâu nữa? Hà Hải Trừng cúi đầu mới phát hiện ra là vết máu khô. Nghĩ đến có lẽ là tối hôm qua quá điên cuồng nên đã khiến cho người kia bị thương đi?
Không biết vì cái gì, trực giác của Hà Hải Trừng nói cho hắn, người kia còn trẻ hơn cả hắn. Da cậu ta dưỡng tốt lắm, sờ lên mềm mại trơn bóng như tơ lụa, thắt lưng rất gầy, phi thường mềm dẻo, vô luận hắn làm đến thế nào thì đối phương đều không rên một tiếng tận lực mà thỏa mãn hắn.
Tối hôm qua đã khiến cho cậu ta rất đau đi? Chỉ là cả đêm đều không nghe thấy tiếng kêu của cậu ta, nhiều nhất cũng chỉ là những tiếng rên rỉ gãy vụn như con thú nhỏ bị thương, là tiếng rên hừ nhẹ từ lỗ mũi phát ra, nhưng điều đó lại càng khiến người khác thêm thương tiếc. Ở trên gối đầu cũng có vết máu nhợt nhạt, là cậu ta tự cắn nát môi mình sao? Đúng là một người rất kiên cường.
Chỉ là đáng tiếc, không nhìn thấy được mặt của cậu ta, khi cậu ta bước vào phòng thì có đeo mặt nạ. Cậu ta nói cậu ta là học trò đang nghỉ hè, sau này vẫn còn muốn ra ngoài nên không thể để cho người khác thấy mặt.
Hà Hải Trừng không quá tin tưởng những lời cậu ta nói, nhưng cũng thưởng thức chút tôn nghiêm này của đối phương. Có lẽ chính là bởi vì như vậy mà hắn mới đồng ý để cho cậu ta ở lại.
Bất quá sau khi tắt đèn, thiếu niên kia đã tháo mặt nạ xuống, cho hắn sờ lên mặt mình, còn liếm lên lòng bàn tay hắn nữa.
Nghĩ đến đây, Hải Trừng vô thức nắm tay lại thành quyền. Nhưng mà trong lòng bàn tay vẫn còn rõ mồn một cảm giác ngứa ngáy nhồn nhột, giống như có một luồng điện đang chạy ở bên trong, chạy thẳng đến tận tim của hắn.
Không thể nghĩ nữa!
Còn tiếp tục nghĩ nữa, Hà Hải Trừng sẽ phát hiện bản thân mình cư nhiên lại đi say mê khoái cảm mà thân thể của thiếu niên kia mang đến cho hắn. Thậm chí hắn muốn lại một lần nữa đem thiếu niên kia đặt ở dưới thân, hung hăng xỏ xuyên qua tiểu huyệt vừa chặt vừa ấm áp, đem cái eo nhỏ kia giống như tối hôm qua, không ngừng vuốt ve xoa nắn!
Hắn dùng sức lắc đầu, đem này đám ý tưởng tà ác trong đầu đuổi ra. Lại không biết vì sao, hắn cẩn thận tìm tòi khắp phòng một lần, để có thể phát hiện ra chút gì đó mà thiếu niên kia lưu lại.
Nhưng mà không có bất kì thứ gì cả, thiếu niên kia đi thật sạch sẽ, hoàn toàn không lưu lại bất kì thứ gì.
Hà Hải Trừng có chút thất vọng, lại bắt đầu yêu thích ưu điểm thứ hai của cậu ta, làm việc thật cẩn thận.
Chuyến bay trở về, kết quả của hoạt động quan hệ hữu nghị đã bắt đầu hiện ra, hầu như mọi người đều đi có đôi có cặp, dù cho không tìm được đối tượng để kết giao thì cũng tìm được bạn mới.
Tỷ như Cốc Tâm Dương và Đổng Uyển Khanh, một đôi này có thể nói là không hòa thuận. Sau khi biết được Đổng Uyển Khanh nguyên lai là đang làm cảnh sát trong tòa án, cùng Cốc Tâm Dương xem như cũng là đồng nghiệp, hai người tìm thấy không ít chuyện để nói.
Đường Mộ Dương quay đầu xem xét hai người bọn họ, nói nhỏ,“Còn dám nói không có gian tình, rõ ràng dính chùm với nhau như thế!”
“Không có khả năng.” Lấy trực giác tiểu thụ, Mộ Dung Cương cảm thấy hai người bọn họ nhất định không thành tình lữ được.
“Vi cái gì?”
“Không nói cho chú!”
“Vi cái gì không nói cho anh biết?”
“Muốn chú nghẹn chết.”
Đáng tiếc Mộ Dung Cương không đắc ý được bao lâu, đã bị một bàn tay chui vào trong quần áo tác oai tác quái đánh bại,“Tiểu lưu manh, buông tay! Được rồi được rồi, tôi nói …… Kỳ thật tôi cũng không biết nói như thế nào, chỉ là trực giác.”
Này coi như cũng tạm được! Tiểu lưu manh cho y một ánh mắt miễn cưỡng coi như qua cửa, ghé vào lỗ tai y hùng hổ uy hiếp,“Còn muốn nghẹn chết anh? Nghẹn chết anh thì sau này em phải làm sao? Ai sẽ khiến cho em ở trên giường vừa khóc vừa cầu? Sau này còn dám bày trò xấu như vậy nữa, cẩn thận lão tử ở trước mặt mọi người cởi hết quần áo của em rồi thượng em. Đừng tưởng là anh không dám làm!”
Điểm ấy Mộ Dung Cương tuyệt đối tin tưởng, y cũng không dám đi khiêu chiến độ dày da mặt của tiểu lưu manh. Chỉ là nghiến răng nghiến lợi, sao mình xui xẻo như vậy chứ, gặp đúng một kẻ xấu xa càn quấy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook