Trong khách sạn, khi phòng Mộ Dung Cương đúng là xuân tình vô hạn thì ở mấy phòng cách đó không xa, một vài chuyện không nên xảy ra đã âm thầm xảy ra.

Đường Mộ Dương sau một đêm đem người nào đó khi dễ đủ tâm tình tốt hơn rất nhiều, buổi sáng tỉnh dậy, thấy đối phương vẫn ngủ say sưa trong lòng mình, nhưng thời gian đã không còn sớm nữa, vì tốt cho sức khỏe, hắn quyết định đi tắm một cái trước, sau đó gọi chút đồ ăn, ăn xong rồi thì sẽ lại tiếp tục ôm lấy người nào đó ngủ tiếp.

Một người tắm rửa đương nhiên không có cái gì hay ho, cho nên sau khi đổ đầy nước ấm vào trong bồn tắm, hắn bèn ôm Mộ Dung Cương vẫn ngủ mê mệt vào trong bồn.

Người nào bị phá giấc ngủ thì đương nhiên đều rất khó chịu, Mộ Dung Cương lầm bầm hai ba tiếng, tỏ vè phản đối.

Tiểu lưu manh tâm tình rất tốt nhìn y chủ động đem mặt vùi vào lòng mình, còn tự phát tự động lý giải hành động này của đối phương là vì ỷ lại vào hắn, động tác càng thêm dịu dàng, múc nước ấm đổ nhẹ lên người y,“Nghe lời, chúng ta tắm rửa một chút cho sạch đã nào!”

May mắn Mộ Dung Cương đang mê man, nếu tỉnh, phỏng chừng tức giận đến ngất xỉu đi.

Là ai ở trên người y lưu lại nhiều dấu vết bát nháo như thế? Là ai tối hôm qua thượng y xong lại không thèm đem y đi tắm rửa ngay? Cho dù Mộ Dung Cương lúc ấy đã không còn khả năng làm được như thế, nhưng mà y rõ ràng nhớ là mình có dặn dò tiểu lưu manh trước, gia khỏa này vì sao lại không chịu làm theo chứ?

Tiểu lưu manh đương nhiên là có dụng ý của riêng mình, t*ng trùng của y rất là quý giá nha! Đương nhiên là phải dùng cho hợp lý rồi, tỷ như là ── sinh em bé.

Bàn tay đang đỡ trên lưng y thực dễ dàng vòng ra trước xoa lên cái bụng bằng phẳng, Đường Mộ Dương vui tươi hớn hở tưởng tượng, có lẽ nơi này đã có con của hắn đi?

Từ nhỏ, hắn đã biết Mộ Dung Cương có thể sinh em bé, y là một đứa bé không giống như đám bé trai bọn hắn. Tuy rằng ở bề ngoài thì tựa hồ không có gì khác nhau, nhưng mà thoáng lưu ý, sẽ phát hiện, Mộ Dung Cương từ nhỏ vốn không giống như đám con trai hàng thật giá thật bọn hắn, cởi truồng chạy lông nhông trước mặt mọi người.

Trong trí nhớ ít ỏi của Đường Mộ Dương, chưa từng nhìn thấy hình ảnh Mộ Dung Cương mặc quần yếm, dù cho có, cũng nhất định sẽ nghiêm túc quấn tã kín mít. Đợi lớn hơn một chút, bọn họ đều đi nhà trẻ, y cũng là do cha hoặc ba ba y mang đi, nhà trẻ cũng là nhà trẻ tư nhân một lớp không bao giờ vượt quá năm đứa.

Vấn đề này từng khiến cho tiểu lưu manh cảm thấy phức tạp rất nhiều năm, nhưng mà hỏi ai thì mọi người cũng chỉ cười cười không đáp. Lớn lên một chút, nhìn mấy đứa nhỏ nhà chú Diêu, nhìn lại ba ba của Mộ Dung Cương, nếu Đường Mộ Dương còn không hiểu được thì hắn đúng là một tên đại ngốc rồi.

Thấm ướt chiếc khăn mặt mềm mại cẩn thận giúp y chà lau, trên đường gặp được vô số hôn ngân do mình để lại, còn cố ý miết nhẹ lên những chỗ đó, miệng thì huýt sáo, tỏ vẻ hắn rất đắc ý.

Mà khi đến giữa hai chân Mộ Dung Cương, càng thêm phá lệ quan tâm. Sờ sờ lên hoa huy*t, vẫn là có chút sưng đỏ, này không có cách nào khác! Tiểu lưu manh cho rằng, đây là chuyện tất nhiên trong sinh hoạt chồng chồng. Sau này mỗi ngày đều làm, làm thật nhiều, hẳn là sẽ không sưng nữa. Bây giờ còn đang trong giai đoạn đầu nên đương nhiên phải lạ lẫm chưa quen rồi.

Cái này giống như tập thể dục vậy, một người trường kì không vận động, nếu như đột nhiên chạy một ngàn mét, khẳng định sẽ mệt đến xương sống thắt lưng đều đau, nhưng mà nếu như ngươi kiên trì mỗi ngày đều tập luyện thì chỉ cần qua ít lâu sẽ không còn xuất hiện tình trạng đó nữa.

Cho nên, tiểu lưu manh kiên định tin tưởng, nhất định không thể dừng lại!

Tiếp tục tiếp tục, tẩy trừ cái mông, còn có đùi lẫn hai chân. Gan bàn chân Mộ Dung Cương thực mẫn cảm, chỉ cần dùng khăn mặt chà chà vài cái, cả người bắt đầu vặn vẹo lên, không ngừng cọ quậy trong lòng hắn.

Ách…… Tiểu lưu manh tuổi còn rất trẻ, không thể chống cự được khiêu khích kiểu này, cho nên, chắc chắn là như vậy, t*ng trùng xông não.

Trên mạng nói, buổi sáng là lúc tinh lực của đàn ông tràn đầy nhất, nếu như lúc này mà tạo ra bảo bảo, sau này có thể hay không đặc biệt thông minh? Tiểu lưu manh nhíu mày trầm tư trong chốc lát, quyết định dùng hành động để đi từ lý thuyết đến thực tiễn.

Thật ra mà nói, Đường Mộ Dương kỳ thật là chỉ trong vấn đề gia đình mới trở thành lưu manh, bởi vì khi hắn làm tình lúc nào cũng khắc khắc nhớ đến chuyện sinh em bé.

Con một đáng thương a! Mặc dù có một ông anh trai, dù sao tuổi tác cách biệt lớn như thế, chẳng khác gì một ông bố thứ hai vậy, cho nên Đường Mộ Dương từ nhỏ, dưới ảnh hưởng của ông nội, đặc biệt hâm mộ đố kỵ đại gia đình của Kì gia.

Nếu nhà bọn họ chỉ dựa vào một mình chú Diêu mà có thể đủ để khai chi tán diệp, phồn vinh đến trình độ như bây giờ. Hắn tin tưởng, chỉ cần dựa vào mình và Mộ Dung Cương, khẳng định cũng có thể làm được, thậm chí còn hơn thế nữa.

Trên mạng có bác sĩ đưa ra lời khuyên, nếu như muốn sinh con sớm thì tốt nhất là nên tính chuẩn thời kì rụng trứng, trong khoảng thời gian đó làm liên tục, cơ hội hoài thai sẽ rất lớn. Nhưng mà Mộ Dung Cương không phải phụ nữ, muốn y đi kiểm tra thời kì rụng trứng thì y nhất định sẽ nổi sùng, cũng rất là phiền toái nữa. Tiểu lưu manh cảm thấy dựa vào sức lực mạnh mẽ của mình, cứ kiên trì làm đủ một tháng, chắc chắn là phải trúng chiêu chứ?

Vì sinh con, trong lòng âm thầm tính toán, một ngày cũng không được buông tha cho Mộ Dung Cương.

Cho nên khi Mộ Dung Cương bị ép buộc tỉnh lại, đầu tiên là mơ mơ màng màng nghĩ đến mình đang xem GV.

Một người đàn ông, ân…… tựa hồ là đang úp sấp trên bồn rửa mặt, bám lấy bệ rửa, hai chân dang rộng, để cho một người đàn ông khác từ đằng sau dễ dàng trừu sáp.

Bất quá màn hình này tuy rằng rất lớn nhưng mà có hơi hơi mờ mờ ảo ảo. Mộ Dung Cương âm thầm mắng, biến thành như vậy, còn quay GV cái nỗi gì? Mà cái ti vi kia chất lượng cũng thật tệ, ngũ quan của người kia không nhìn rõ được, chỉ là cái người đàn ông đằng sau kia dáng người thật tốt, qua bóng dáng lờ mờ cũng có thể thấy được hắn rất cường kiện, khôi ngô, đúng kiểu mà y thích.

Nhất là ở cái mông đang cong lên đón nhận lấy hắn kia, giống hệt như mông ngựa vậy, không ngừng nảy lên theo những cú thúc của hắn! Ngô…… y xem đến sắp tới cao trào rồi.

Thật thích!

Mộ Dung Cương ngốc hồ hồ nhắm mắt lại, chuyên tâm cảm thụ khoái cảm do kịch liệt ma sát từ chỗ bí huyệt mang đến….. A ách? Khoái cảm?

“A a!”

Cuối cùng, cùng với một trận co rút quen thuộc, khoái cảm trí mạng thổi quét toàn thân, Mộ Dung Cương thích đến tận đầu ngón chân, đầu óc trống rỗng, đồng thời, y cũng hiểu được, mình chính là nam chính trong GV, là cái kẻ bị làm kia.

Chết tiệt!

Lại tắm rửa thêm một lần nữa, bữa sáng do Đường Mộ Dương gọi đã được mang lên, đều là những món mà Mộ Dung Cương thích ăn.

Lười để ý đến cái gọi là mặt mũi nữa, y cứ nằm nguyên trên giường, mặc cho hắn đút cho no bụng, Mộ Dung Cương tiếp tục chui vào chăn ngủ tiếp, chỉ giao lại một câu, “Khi nào đi thì gọi!”

Rồi mới buông tay mặc kệ theo Chu Công phát tiết phẫn hận tràn ngập.

Đường Mộ Dương quyết định phải làm một người đàn ông có trách nhiệm, tay chân lanh lẹ thu dọn hành lý của cả hai người, đi ra ngoài thăm hỏi người anh em tối hôm qua xơi nhầm xuân dược.

“Má ơi! Mặt cậu sao ra nông nỗi này vậy hả?” Mắt thấy cái tên quái vật mặt mũi bầm dập cách vách, Đường Mộ Dương thiếu chút nữa không nhận ra là ai.

Cốc Tâm Dương buồn bực không đầu không đuôi toát ra một câu, “Lão tử cũng không có chịu thiệt, hắn cũng có mất mát cái gì đâu chứ!”

Ngô? Hai lỗ tai tiểu lưu manh dựng thẳng lên, hai mắt sáng lấp lánh,“Hắn là ai vậy? Tối hôm qua cậu làm với ai thế?”

“Làm cái mông ấy!” Cốc Tâm Dương hít sâu, căm giận phát tiết bất bình trong lòng.

Nguyên lai tối hôm qua sau khi Đổng Uyển Khanh đem hắn trở về phòng thì dược hiệu trong người Cốc Tâm Dương lại nổi lên, hắn bèn ôm lấy người ta không buông tay, hai thằng con trai ôm ôm ấp ấp một cái, khiến cho Đổng Uyển Khanh cũng chịu không nổi, bắt đầu cùng nhau …… tạm thời gọi là âu yếm tiền diễn đi.

“Tôi xem như đã nhìn ra, cái thằng nhóc kia kỳ thực chính lưu manh giả danh trí thức, nhất định cũng là dân chuyên đánh lộn!”

Cốc Tâm Dương nhặt quả trứng gà lên chà chà hốc mắt, vừa oán hận nói.

Tối hôm qua hai người vì tranh đoạt quyền khống chế ở trên, đánh đến túi bụi, kết quả ai cũng không chiếm được tiện nghi, tóm lấy lão nhị của nhau, bắt đầu so đấu.

Tiết bao nhiêu hồi, ai cũng chả nhớ rõ, tóm lại buổi sáng khi tỉnh lại, hai người liền trần trụi như thế mà nằm dưới đất, một thân bừa bãi.

Hoàn hảo cúc hoa của cả hai đều còn nguyên vẹn, Đổng Uyển Khanh về phòng tắm rửa, vứt lại Cốc Tâm Dương một mình chữa thương.

Đường Mộ Dương nhìn đôi mắt gấu mèo kia thì rất buồn cười, quan tâm hỏi một câu,“À, thằng đệ của cậu đâu?”

“Nó chắc chả có gì đâu!” Cốc Tâm Dương vẫn là một chàng cảnh sát có trách nhiệm, sau khi tắm rửa xong đã đi hỏi thăm Tô Minh,“Nó chỉ là sau vụ tối hôm qua có hơi mệt nên còn muốn ngủ thêm một chút!”

Nga, vậy là tốt rồi, Đường Mộ Dương tỏ vẻ thân thiết đồng tình cùng châm chọc Cốc Tâm Dương một chút, lại đi thăm Hà Hải Trừng.

Nhưng mà Hà Hải Trừng không có ở trong phòng, khóe miệng tiểu lưu manh nhếch lên một chút trêu đùa, khẳng định là đã đem con chuột trắng nhỏ kia ăn sạch rồi. Thôi vậy, hắn không nên đi quấy rầy.

Đang muốn xuống dưới lầu đi dạo, mua chút vật kỷ niệm để lão bà mang về phân phát cho mọi người thì thấy Hà Hải Trừng thất hồn lạc phách từ xa đi tới. Sắc mặt tái nhợt, dường như đã bị đả kích,“Cậu ấy đi rồi. Cậu ấy nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho mình!”

Đường Mộ Dương nhất thời phụt cười một tiếng,“Loại chuyện này có cái gì tha thứ hay không tha thứ? Nhanh chóng đuổi theo người ta, đè cậu ta lên giường làm thêm mấy lần là tốt hà!”

“Hỗn đản!” Hà Hải Trừng không biết ở đâu bốc lên một ngọn lửa vô danh, bất ngờ xông lên xô ngã Đường Mộ Dương,“Tất cả đều là tại chú! Nếu không phải tên chết tiệt như chú đưa thứ thuốc đó cho chúng tôi thì sao lại xảy ra chuyện này?”

“Ê! Chú mày tỉnh lại chút coi?!” Đường Mộ Dương là tới làm người tốt, nhưng mà hắn không phải là thằng ngốc để cho người khác đánh,“Đưa nhầm thuốc là lỗi của tôi, tôi đã xin lỗi rồi, hơn nữa cũng đã nói cho các cậu, bảo các cậu về phòng! Các cậu muốn phát sinh quan hệ với nhau thì mắc mớ gì tới tôi hả?”

Hà Hải Trừng run rẩy, đột nhiên thì thào tự nói một mình,“Phải, tất cả đều là lỗi của tôi, là tôi không chống lại được mê hoặc. Là lỗi của tôi, lỗi của tôi!”

Đường Mộ Dương cảm thấy có gì đó không đúng,“Hải Trừng, cậu xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc các cậu đã xảy ra chuyện gì”

Hà Hải Trừng thống khổ hai tay ôm đầu, ngồi bệt xuống đất, trong giọng nói tràn ngập hối hận,“Tôi…… tối hôm qua tôi gọi ngưu lang tới, Tiểu Bảo nhất định là vì như vậy mà mới bỏ đi ……”

Đường Mộ Dương rất là nghi hoặc,“Chẳng lẽ cậu gọi MB mà cũng đi nói với cậu ta à?” Kia cũng quá thành thật đi?

Hà Hải Trừng trong chớp mắt thanh tỉnh,“Tôi không có nói, tôi vừa lên phòng cậu ấy, cậu ấy đã không thấy tăm hơi.”

Không đúng! Đầu óc Đường Mộ Dương nhanh chóng hoạt động,“Cậu ta có nhắn lại gì không”

Hà Hải Trừng có chút mơ hồ nói,“Cậu ấy chỉ nhắn lại là cậu ấy cảm thấy hai người chúng tôi không thích hợp làm tình nhân, chỉ vậy thôi! Nha!” Đột nhiên Hà Hải Trừng nghĩ ra một chuyện, bật dậy,“Tin nhắn này được gửi tới trước khi tôi đi tìm cậy ấy, hẳn là cậu ấy đã đi từ sớm, cậu ấy đã sớm quyết định rồi!”

Đường Mộ Dương không biết vì sao, đột nhiên hỏi một chút,“Vậy còn Khang Chi đâu? Tôi nói lời này cũng không phải là do quá đa tâm, nhưng mà dường như tên nhóc kia đối với hắn ta có ý đó.”

Hà Hải Trừng lập tức quay đầu lao đến phòng Kì Khang Chi, bên trong không có một bóng người. Không cần Đường Mộ Dương nhắc nhở, hắn đã nhanh chóng nghĩ đến, lập tức chạy xuống quầy lễ tân.

Tin tức xấu đến không thể xấu hơn.

Từ sáng tinh mơ, Kì Khang Chi lẫn Hứa Gia Bảo đều đồng thời trả phòng, hơn nữa Kì Khang Chi còn đem vé máy bay đã sớm đặt trước để quay về nhà sửa lại, cùng Hứa Gia Bảo đồng thời bay đến nhà của cậu ta.

“Sẽ không, sao lại có chuyện như thế này!” Hà Hải Trừng không thể chấp nhận được sự thật này. Nhưng mà chỉ trong vài giây sau, hy vọng của hắn hoàn toàn tan biến.

Mộ Dung Cương lúc này vẫn chưa rõ tình thế hiện tại gọi điện thoại đến,“Hải Trừng, anh đang ở đâu vậy? Đợi em một chút, em đi tìm anh. Ông nội Hiên Hiên vừa mới gọi điện cho em, nói có chuyện rất quan trọng muốn bàn với anh. Ông và ông An Tu dường như đang muốn đi đến nhà người bạn của anh, bảo anh và em về nhà trước hẵng nói sau. Ông còn nói muốn chú năm xin lỗi anh một tiếng. Chú năm còn nói sau khi quay về sẽ cho anh một cái công đạo. Ngô…… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hà Hải Trừng cũng muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương