Tiểu Lạc Trà Phiêu Lưu Ký
5: Đừng Giết Mẫu Thân Của Ta!


“Cẩn thận móng vuốt của hắn!”Lạc Trà vừa lên tiếng cảnh báo thì Dạ Huyên đã ôm lấy eo của cô rồi phóng thẳng xuống bên dưới, tránh đi một chưởng của Tam.

Không đợi hai người có cơ hội nghỉ ngơi, cả Tam và Tứ đều cùng nhau xong lên một lượt.

Dạ Huyên tiến lên một bước đứng chắn trước mặt Lạc Trà, nơi lòng bàn tay của y hiện lên một vầng sáng màu vàng nhạt, đang lúc định xông lên nghênh chiến thì một luồng ánh sáng màu nâu xé gió lao đến, cùng lúc đỡ lấy hai chưỡng của Tam và Tứ, rồi hất tung bọn họ về phía sau.

Khi Lạc Trà và Dạ Huyên nhìn kỹ lại thì thấy một nam nhân tóc búi cao, đuôi tóc đen mượt bay trong gió, một thân trường bào màu đen vô cùng anh tuấn tiêu soái.

Trường thương chỉ chạm xuống đất một cái, lập tức một cỗ nội lực được truyền đi làm kinh động cả quán trọ.

“Yêu nghiệt, bổn tiểu thư tìm các ngươi lâu lắm rồi!” Uông Nhược Vũ hét lên một tiếng, sau đó thì cầm trường thương xông đên chỗ hai tên Tam và Tứ.

Lạc Trà vội đưa tay lên đỡ trán một cái, hoá ra là một vị cô nương!“Có chút thú vị!” Tam đưa tay lên che miệng cười một cái, hắn xoay người trong không trung, nhẹ nhàng thoát khỏi mũi thương của Uông Nhược Vũ.

“Chỉ với loại võ công tầm thường này mà muốn chạm vào bọn ta! Đúng là mộng tưởng!” Tứ vừa cười nhạo một câu thì bên kia Tam đã bị trường thương quật ngã, phần yêu khí trên người cũng đã bị tiêu tán đi ba phần.


“Võ công tầm thường? Sao ngươi không thử hỏi bổn tiểu thư là ai?”“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?” Tứ có chút ngạc nhiên lắp bắp hỏi.

Theo những gì mà ma tôn từng nói.

thì những loại võ công tầm thường kia của nhân tộc vốn không thể làm bọn hắn bị thương được, vì bản thân bọn hắn đều có linh đan hộ thể, nếu không phải là truyền nhân của những người mang sức mạnh thượng cổ thì tuyệt đối không thể!“Truyền nhân đời thứ 18 của Uông gia, Uông Nhược Vũ!”“Chưa từng nghe qua!” Tứ nhìn chăm chăm vào Uông Nhược Vũ nói.

“Uông gia?” Dạ Huyên có chút suy tư về hai chữ này.

Uông gia là một trong bát đại gia tộc đứng đầu trong giới võ lâm, dùng thương làm chủ đạo, gia tộc đời đời lấy ‘võ’ làm đầu, sơn trang chính nằm ở phía Nam kinh thành, theo sử sách thì gia chủ đời thứ 8 có công lớn trong việc giúp tiên đế lập nên Thiên Hoà đại lục, cho đến nay luôn là lực lượng nòng cốt trong quân đội.

Uông Thiên Ngạo, gia chủ Uông gia nổi tiếng cưng chiều người nữ nhi này như hoa như ngọc, chưa từng cho phép nàng rời khỏi thành nữa bước, cớ sao bây giờ nàng lại đơn thân độc mã xuất hiện ở nơi chim không thèm đậu, đầy rẫy nguy cơ như thế này?“Uông Nhược Vũ! Là truyền nhân của Uông Gia!”“Ngươi biết nàng ta?” Dạ Huyên nhận thấy biểu hiện có chút phấn khích của Lạc Trà thì lên tiếng hỏi.

“Tổ tiên Lạc Tranh từng nói, Uông gia là một trong ngủ đại gia tộc nắm giữ sức mạnh thượng cổ, ngũ hành là thổ.

Một thương quét xuống, đất trời phải lung lay!”Trong lúc Dạ Huyên vẫn còn chưa kịp hiểu Lạc Trà đang nói gì thì phía Uông Nhược Vũ đã xảy ra biến động.

Chỉ thấy tay phải nàng ta cầm trường thương, tay trái giơ lên lập tức có một vòng tròn nhỏ màu nâu liên tục phát sáng trong lòng bàn tay của nàng.

“Chưa nghe thấy ba chữ Uông Nhược Vũ, vậy đã nghe qua cái gì gọi là Thổ Tinh chưa hả?”“Thổ… Thổ Tinh…”Không đợi cho Tam và Tứ có cơ hội sợ hãi, Uông Nhược Vũ ném luồng sáng trong tay của mình lên trời, trường thương nhẹ nhàng giơ lên xuyên thẳng qua nó, sau đó thì giáng xuống một đường xé đất lao thẳng đến chỗ Tứ.

Hắn ta ngay lập tức bị hất văng ra xa hơn năm trượng.

“Đáng ghét!” Tam vô cùng tức giận đứng thẳng lên, sau đó y xé bỏ hoàn toàn lóp mặt nạ đang đeo rồi hét lên một tiếng chói tai.

Lạc Trà và Dạ Huyên đang chờ đợi cảnh Uông Nhược Vũ lại một thương tiễn hắn đi, nhưng vừa quay qua thì đã thấy nàng ta trốn trong một góc nôn thốc nôn tháo.

“Tởm… tởm chết bổn cô nương rồi!”Đây là lần đầu tiên Uông Nhược Vũ nhìn thấy thứ kinh khủng như vậy, một khuôn mặt không có hình hài, mà chỉ có máu thịt lẫn lộn đang phân huỷ.

“Vô diện đồ sát!” Tam vừa hét lên một tiếng liền giơ vuốt xong thẳng về phía Uông Nhược Vũ.


Nhưng mà nàng thì cứ mãi lo nôn, không còn tâm trí nào vào chuyện đánh nhau.

“Cẩn thận!” Lạc Trà vừa lên tiếng cảnh báo thì vuốt của Tam đã đánh đến sau gáy của Uông Nhược Vũ, giữa lúc thập tử nhất sinh ấy, khi Tam vừa nở nụ cười đắc thắng thì bàn tay đã bị Dạ Uyên giữ lại, lúc y hất tay của Tam ra cũng là lúc đạo ánh sáng màu vàng được phóng đến, lập tức đánh cho Tam tiêu tan hơn tám phần ma khí.

Truyền đạo ánh sáng đó vào trong cây Điêu Linh phiến, Dạ Uyên nhanh chóng tiến đến kết liễu Tam đang nằm trên đất.

“Mẫu thân! Ngươi đừng giết mẫu thân của ta!”Phiến vẫn còn chưa kịp hạ xuống thì tiểu cổ nương kia đã vội đến đứng chắn trước mặt của tam.

“Đừng giết mẫu thân, ta xin ngài!” Giọng nói của tiểu cô nương hoà cùng vào với hai dòng nước mắt.

Mặt dù tiểu cô nương không biết vì sao phụ mẫu mình lại trở nên đáng sợ như vậy, nhưng dù sao đó cũng là người mà cô yêu thương nhất, tuyệt đối không thể để bất cứ ai làm hại họ!“Tiểu cô nương, em mau qua đây, đó không phải là mẫu thân của em!”Lạc Trà vừa định tiến lên thì đã bị Dạ Huyên dùng tay ngăn lại.

“Không đúng! Đây là mẫu thân, là mẫu thân!”“Lắm lời thật!”Trong lúc cô bé khóc oà lên, Tam nhân cợ hội dùng bàn tay đầy vuốt độc của mình tóm lấy cổ cô bé rồi nâng lên.

“Ngươi đừng làm bậy, nếu thả cô bé này ra thì bọn ta sẽ thả cho các ngươi đi!” Lạc Trà không ngần ngại đưa ra điều kiện.

“Thả sao? Có quỷ mới đi tin lời của các ngươi!”“Đừng mà!”Tam hét lớn lên một tiếng, sau đó ném thẳng tiểu cô nương đó sang một bên.

Cho đến khi Lạc Trà chạy đến, thì nơi cổ của cô bé chất độc đã xâm nhập vào, làm thối rửa đi một mảng lớn.

Tam nhanh chóng bị Dạ Huyên dùng quạt cắt một đường ngang cổ, một luồng khói màu đen dần bay ra khỏi cơ thể rồi tan vào trong không khí, cả cơ thể sau đó nhanh chóng trở nên thối rửa chỉ còn lại một dống xương và thịt nhão nhoét.


Uông Nhược Vũ vừa nhìn thấy thì lại quay ra nôn thêm một trận.

Tứ nhanh chóng đứng dậy từ đám đỗ bể hỗn loạn, sau khi thấy linh đan của Tam đã bị đánh tan, hắn tức giận giơ tay thi chuyển pháp thuật, thu thập lại số ma khí còn sót lại của Tam, sau đó thì dung nhập vào với cơ thể của mình.

Dạ Huyên nhanh chóng cầm phiến xong lên, muốn nhân khoảng thời gian ngắn ngủi này phá vỡ kế hoạch của Tứ, nhưng tốc độ của hắn ta lại nhanh hơn y tưởng tượng.

Chỉ trong vòng hai chiêu đã có thể đánh lùi y.

“Ta sẽ cho các người biết, thế nào là chết trong sự thống khổ!”Tứ nhanh chóng dùng thuật pháp điều khiển linh đan của mình ra, sau đó dung nạp hết lượng ma khí vào đó, hình thành nên một quả cầu màu đen vô cùng áp lực.

Đôi mắt của Dạ Huyên hơi khép lại một chút, chuẩn bị tinh thần nghênh đón quả cầu ma pháp này.

“Tỷ tỷ… đừng… giết mẫu thân… muội…”Lạc Trà ôm chặt tiểu cô nương vào trong lòng, đôi mắt rũ xuống nhìn cô bé thều thào thốt lên một câu yếu ớt, sau đó thì mãi mãi nhắm mắt chìm vào trong giấc ngủ say.

….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương