Edit: Hinh
Chuông vào học đã vang, nhưng học ủy Hứa Thanh Hoan vẫn chưa trở lại chỗ ngồi, các học sinh đều liên tiếp quay đầu lại hàng ghế cuối xem là tình huống gì.

Hứa Thanh Hoan đứng trước mặt Phó Nhất Ngôn, lúc đầu anh ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, nhưng theo từng câu hỏi của cô, đầu anh lại gục xuống một chút, có điều không hiểu sao đến cả tư thế cúi đầu cũng có hai phần ngoan ngoãn.

Giọng nói của Hứa Thanh Hoan không lớn, so với bình thường còn nhỏ hơn vài lần, mấy bạn học phía trước không nghe thấy, chỉ có thể nhìn được biểu cảm của Hứa Thanh Hoan rất lạnh, rất tức giận.

Kim Dần Lộ hỏi Lâm Miểu, ”Tình huống gì đây? Không phải chuyện này qua mấy ngày rồi à? Sao lại đột nhiên bùng lên nữa vậy?”
Lâm Miểu cũng không hiểu gì, đã vào tiết rồi, tuy rằng là tiết tự học, nhưng vẫn còn có người theo dõi lớp đó.

Lâm Miểu túm lấy Hứa Thanh Hoan, cười hì hì nói: ”Tớ có bài không hiểu, cậu trở lại giảng cho tớ đi.


Từ khi sinh ra đến nay Hứa Thanh Hoan chưa từng có loại cảm xúc này, tức giận, thất vọng, khó chịu, còn muốn đánh người nữa, muốn tát, muốn nhìn đứa con nít thải phân lên đầu anh, bị lừa muốn khóc, tủi thân chết đi được.

Truyện Hệ Thống
Phó Nhất Ngôn trước mặt cái gì cũng không nói, hoàn toàn là thái độ cam chịu.

Hứa Thanh Hoan cứng ngắc xoay người cùng Lâm Miểu về chỗ ngồi, khó chịu như có vài con nhím đang ở trong ngực cô, còn có hai con nhím con lăn lộn trong người rồi chơi đá cầu vậy.

Đột nhiên nghe thấy phía sau chậm rãi truyền đến âm thanh trầm thấp, ”Hôm đó là sinh nhật tớ.


”…”
… Tức là trừ chuyện này ra, mấy cái khác đều là gạt người.


Hứa Thanh Hoan cảm giác như lại có một con nhím hung hăng nhảy trên đầu cô, gai nhọn đâm thẳng đầu, khiến cô đau không thôi.

Trở lại chỗ ngồi, hốc mắt Hứa Thanh Hoan ửng đò, thử lấy sách ra làm bài, nhưng đọc đề không vào, trong đầu toàn là câu hỏi sao anh lại lừa cô, lừa một lần rồi lại một lần, cuối cùng lấy áo khoác che người lại, nằm lên bàn ngủ.

Hết tiết tự học, các học sinh đi ăn cơm chiều, Hứa Thanh Hoan không ăn uống gì, vẫn tiếp tục ngủ.

Cánh tay bị đè đến tê rần cũng không ngủ được, đổi tư thế rồi đổi cánh tay, ngủ vẫn cứ khó chịu, Hứa Thanh Hoan mở sách ra đặt lên đầu, hai tay để dưới bàn, ngủ với một cuốn sách trên đầu.

Đến khi cô mơ mơ màng màng sắp ngủ, bỗng có người không hiểu chuyện đẩy bả vai cô, Hứa Thanh Hoan tức giận ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy người không hiểu chuyện trước mặt lại càng tức hơn nữa.

Phó Nhất Ngôn đứng trước mặt Hứa Thanh Hoan, tự động xem nhẹ sự tức giận của cô, anh đặt cơm chiều lên bàn cô, một bộ tiểu thái giám ngoan ngoãn, ”Không ăn cơm sẽ đau dạ dày.


Hứa Thanh Hoan muốn châm biếm anh, dạ dày của cô rất tốt, hơn nữa cũng không bị bệnh dạ dày, lại càng không giả đau dạ dày, nhưng cô không muốn nói chuyện với anh, liền chỉnh lại sách trên đầu, tiếp tục ngủ.

Đúng lúc bọn Lâm Miểu và Cận Tu đi vào, Cận Tu cũng mua cơm cho Hứa Thanh Hoan, kêu cô ngồi dậy ăn cơm.

Hứa Thanh Hoan hoàn toàn không để ý đến Phó Nhất Ngôn, xem anh như không khí, nói với Cận Tu: ”Cảm ơn lớp trưởng nhé, nhưng răng tớ đau, không ăn nổi.


Khóe mắt liếc đến Phó Nhất Ngôn im lặng xoay người đi mất, Hứa Thanh Hoan lấy cặp lồng Phó Nhất Ngôn đưa mình cho Lâm Miểu, dùng khẩu hình và động tác xin giúp đỡ, ”Miểu Miểu, cậu giúp tớ bỏ lại bàn cậu ta đi.


Kim Dần Lộ phản ứng nhanh, ”Để lại lên bàn cậu ta làm gì, tớ giúp cậu bỏ vào thùng rác cho.



Phó Nhất Ngôn đi đến cửa, nghe thế thì quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp Kim Dần Lộ ném bữa chiều anh mua vào thùng rác.

Hứa Thanh Hoan: ”…”
Hành vi này của Kim Dần Lộ không quá lễ phép, nhưng mặc kệ, Hứa Thanh Hoan tiếp tục nằm ngủ.

Đến tiết Văn, Phó Nhất Ngôn vẫn chưa quay về.

Vương Chí xem camera thấy học ủy trước giờ chưa bao giờ ngủ lúc này lại đang nằm trên bàn ngủ ngon lành, liền lập tức chạy vào, xoay người nhỏ giọng hỏi Lâm Miểu, ”Hứa Thanh Hoan sao vậy? Em ấy không thoải mái chỗ nào hả?”
Lâm Miểu sợ Vương Chí kinh động đến ba mẹ Hứa Thanh Hoan, lại ngại dùng lý do kinh nguyệt đến với một giáo viên nam, đang do dự, Hứa Thanh Hoan đã ngồi dậy, ngủ đến nỗi tóc cong lên, mắt hồng, mặt đỏ, trên mặt còn có vết hằn, trạng thái vô cùng kém.

Hứa Thanh Hoan bĩu môi, tủi thân nói: ”Bị bạn học mới làm tức giận, về sau em không bao giờ… giảng bài cho cậu ta nữa, em vẫn còn rất nhiều bài tập chưa làm đấy.


Vương Chí kinh ngạc, nhìn về phía Phó Nhất Ngôn, phát hiện vị học bá bình thường luôn ngồi thẳng tắp học bài lại không có ở đây, bèn hỏi lớp trưởng Cận Tu, Phó Nhất Ngôn đi đâu rồi, Cận Tu nói Phó Nhất Ngôn đi WC.

Vương Chí nhíu mày nói: ”Vậy được rồi, sau này em tự học tập cho tốt đi, không cho em ấy hỏi em nữa.


Phó Nhất Ngôn đúng lúc đi vào lớp, vừa vặn nghe thấy lời nói của Vương Chí, anh hơi cau mày, cũng không nói gì, vẻ mặt lạnh nhạt tiêu sái quay về chỗ ngồi.

Đến khi Vương Chí ra khỏi phòng học, Phó Nhất Ngôn đi đến trước mặt Hứa Thanh Hoan, để lên bàn cô hai hộp thuốc, lần lượt là thuốc đau dạ dày và thuốc đau dầu, vẫn là bộ dáng tiểu thái giám ngoan ngoãn, ”Chuẩn bị trước, phòng khi cần.



Hứa Thanh Hoan không ngờ là anh đi mua thuốc, gương mặt hơi hồng nhìn hai hộp thuốc kia, nhất thời không biết nên lễ phép cảm ơn hay nói không cần.

Cô quyết định vẫn không để ý đến anh, gục đầu, tiếp tục ngủ.

Phó Nhất Ngôn không dây dưa, nhưng cũng không lấy thuốc về, nhỏ giọng dặn dò Lâm Miểu, ”Nếu cô ấy không thoải mái, phiền cậu cho cô ấy uống thuốc giùm, cảm ơn.



Đây không phải là lần đầu tiên Hứa Thanh Hoan gặp kẻ siêu nói dối như Phó Nhất Ngôn, người đầu tiên gặp là chú nhỏ của cô.

Cô có thể hiểu được tại sao chú nhỏ lại lừa mình, bởi vì lừa cô sẽ rất vui, y không có việc gì nên nhàn rỗi, cũng giống như thỉnh thoảng cô sẽ lừa ba mình vậy.

Nhưng dựa vào cái gì mà Phó Nhất Ngôn lại lừa cô chứ, đúng là không có đạo lý.

Hứa Thanh Hoan kiên định cho rằng nhân cách của Phó Nhất Ngôn có vấn đề, nhân phẩm có vấn đề, tác phong cũng có vấn đề.

Anh không thành thật, anh ra vẻ đạo mạo, anh mặt người dạ thú, anh trong ngoài bất nhất, anh ngụy quân tử.

Lần này quay về trường học, Hứa Thanh Hoan lén đem điện thoại đến, buổi tối tắt đèn, cô chui vào chăn gửi tin nhắn cho E thần.

Tiểu Cẩm Lý: ”E thần có đó không…?”
E thần trả lời ngay: ”Tiểu Cẩm Lý nhà tôi lại có tâm sự?”
Tiểu Cẩm Lý: ”Làm sao bây giờ, mình phát hiện cậu ta không chỉ lừa mình một chuyện, mà còn lừa rất nhiều [Khóc].


E thần: ”Xấu đến vậy à.


Hứa Thanh Hoan kích động, giống như tìm được đồng minh: ”E thần cũng cảm thấy cậu ta rất xấu xa hả?”
E thần: ”Nói thật?”

Tiểu Cẩm Lý: ”Nói thật chứ.


E thần: ”Nói thật, tuy rằng tôi không biết cậu ta lừa cậu cái gì, nhưng tôi có cảm giác Tiểu Cẩm Lý ngoài đời thật chính là một cô gái rất thú vị, không người nào sẽ nhịn không lừa cậu được cả.

Có lẽ là do cậu ta cảm thấy cậu đáng yêu, nên mới lừa cậu cho vui?”
Hứa Thanh Hoan nhìn chằm chằm hai chữ ”Đáng yêu” trên màn hình, E thần cảm thấy cô đáng yêu á?
Hứa Thanh Hoan mờ mịt hỏi: ”Mình đáng yêu?”
E thần: ”Lúc cậu nhìn thấy mấy đứa con nít đáng yêu, thì có muốn đụng đụng mặt và tay bọn nó không?”
Tiểu Cẩm Lý: ”Hình như là vậy…”
E thần: ”Có lẽ cậu ta cũng là loại tâm lý này.

Cậu ta có làm chuyện gì xấu với cậu không?”
Tiểu Cẩm Lý: ”Không có…”
E thần: ”Cậu ta có làm chuyện xấu với người khác không?”
Tiểu Cẩm Lý: ”Không có.


E thần: ”Cậu ta có cố ý khoe khoang mấy chuyện linh tinh như cậu và cậu ta rất thân thiết không?”
Tiểu Cẩm Lý: ”Không…”
Hứa Thanh Hoan bị E thần hỏi liên tiếp mấy vấn đề, lại bắt đầu mờ mịt, thật sự là Phó Nhất Ngôn thấy cô chơi vui nên mới lừa cô sao? Cũng giống như chú nhỏ của cô sao?
Nhưng mà vẫn rất tức giận!
Tiểu Cẩm Lý: ”Học kỳ này mình không muốn để ý đến cậu ta, kiên quyết không nói chuyện với cậu ta!”
E thần: ”Một học kỳ?”
Tiểu Cẩm Lý: ”Đúng!”
E thần im lặng hai phút, mới nói: ”Được thôi, để cậu ta dỗ cậu một học kỳ.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương