Tiểu Khả Ái Cắn Tôi FULL
-
17: Dỗ Dành
Edit: Hinh
E thần kêu cô tha thứ cho Phó Nhất Ngôn.
Hứa Thanh Hoan cảm thấy hình như không thể được.
Tiểu Cẩm Lý: ”Nhưng cảm giác cứ dễ dàng tha thứ như vậy thì hời cho cậu ta quá rồi…”
E thần: ”Vậy không để ý đến cậu ta nữa, xem xem cậu ta có thể dỗ cậu đến chừng nào.
Nói xem, cậu định không để ý đến cậu ta bao lâu?”
Tiểu Cẩm Lý: ”Ít nhất cũng phải một tháng.
”
E thần: ”Một tháng có hơi dài, không phải cậu còn thi Đại học à, đừng để ảnh hưởng đến cảm xúc.
”
Tiểu Cẩm Lý: ”Nhưng mà mình cảm thấy một tuần hoặc nửa tháng thì chưa hết giận…”
E thần: ”Vậy một tháng.
”
E thần: ”Nhưng Tiểu Cẩm Lý này, tôi đề nghị cậu không nên giận thật, trút hết trong hai ngày cũng được mà.
Cậu có thể giả bộ giận, để cậu ta dỗ cậu.
”
Tiểu Cẩm Lý: ”Nhưng mà mình không muốn cậu ta dỗ, mình không cần người khác dỗ.
”
E thần: ”Vậy cứ coi cậu ta như tiểu thái giám đi, sai khiến tiểu thái giám làm việc.
Tóm lại đừng để mình không vui, biết chưa?”
Hứa Thanh Hoan cảm giác năm chữ ”Đừng để mình không vui” của E thần như đâm thẳng vào người cô vậy, đúng thật, dù gặp chuyện gì thì cũng không được để mình bực bội.
Tiểu Cẩm Lý: ”Biết rồi! Cảm ơn E thần!”
E thần: ”Không cần khách khí, nếu Tiểu Cẩm Lý nhà tôi có tâm sự thì đều có thể nói với tôi, lúc nào tôi cũng sẽ ở đây [Hôn nhẹ].
”
Hứa Thanh Hoan nhìn chằm chằm năm chữ ”Tiểu Cẩm Lý nhà tôi”, không biết tại sao, mặt cô bỗng dưng đỏ lên.
Lại nhìn [Hôn nhẹ] anh gửi… Cô lướt lên trên xem lại nhật ký trò chuyện với E thần lúc trước.
Trước đây E thần chưa từng gửi icon [Hôn nhẹ] này bao giờ, bắt đầu từ khi anh trúng được sách tiếng Pháp, kêu cô cứ gửi đến địa chỉ cũ thì mới dùng.
Chỉ là thói quen của anh, hay là có gì đó…
…
Sáng sớm tuần sau, Hứa Thanh Hoan và Lâm Miểu cùng nhau đến lớp, Lâm Miểu nói với cô: ”Nếu E thần là chủ nhiệm thì nhất định thành tích học tập của tớ sẽ nhanh chóng tăng lên.
”
Hứa Thanh Hoan tỏ vẻ đồng ý, ”Không cần là chủ nhiệm, có khi chỉ cần là bạn cùng lớp, thành tích của cậu nhất định cũng sẽ tăng lên cho xem.
”
Lâm Miểu đi vào thì nhìn một vòng xuống hàng ghế cuối cùng, bạn học Phó Nhất Ngôn quy củ mặc đồng phục đang cúi đầu đọc sách, mái tóc trước trán rất nhẹ nhàng sạch sẽ, không giống với một số nam sinh trong lớp có khi vài ngày cũng không gội đầu.
Ngũ quan rất rõ ràng, trên mũi là mắt kính gọng vàng bằng kim loại, lông mi dài đến nỗi tựa như có thể đụng đến tròng kính thủy tinh, lưng không tựa vào ghế, ngồi rất thẳng, thật đúng là một cảnh tượng đẹp trai.
”Thanh Hoan, Phó Nhất Ngôn thật sự rất đẹp trai á, đẹp như minh tinh vậy, cậu xem có giống topic ”Học chung lớp với minh tinh là trải nghiệm như thế nào” không? Bây giờ tâm trạng tớ đang rất sáng lạn, cũng rất đã mắt.
”
Kim Dần Lộ đi ngang qua Lâm Miểu, ”Đẹp trai gì có ích gì, có thể thành cơm ăn không, có thể làm sáng mắt không?”
Lâm Miểu ngẩng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt phức tạp, ”Lòng đố kỵ quá lớn sẽ khiến người ta trở nên xấu xí, thể ủy, có phải từ nhỏ cậu đã đố kỵ với trai đẹp mà lớn lên không?”
Hai người bắt đầu cãi nhau, Hứa Thanh Hoan ngồi xuống, lấy vở trong bàn học ra, đột nhiên đụng đến hai thứ gì đó tròn tròn cứng cứng.
Cô không trực tiếp lấy ra nữa, mà nghiêng đầu xuống nhìn vào trong.
Mở to mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm thứ trong bàn: Một trái cam, một trái xoài.
Hình như trên hai trái còn vẽ cái gì đó.
Hứa Thanh Hoan vẫn không lấy ra, chui đầu vào trong ngăn bàn tối như mực, dùng sức mở to mắt mà nhìn, cuối cùng cũng thấy rõ.
Trên trái cam vẽ một nam sinh mặt tươi cười, trên trái xoài vẽ một nữ sinh tức giận trừng mắt, dường như là đang trừng nam sinh bên cạnh.
Lâm Miểu vỗ vào mông Hứa Thanh Hoan, ”Cậu đang làm gì đấy? Chơi giấu mèo à?”
Hứa Thanh Hoan thẳng lưng lại, bụm lấy cổ họng hơi đau, nhỏ giọng nói: ”Phó Nhất Ngôn tặng tớ một trái cam và một trái xoài.
”
Lâm Miểu bình luận: ”Có tâm, nhưng hình như món quà này không đủ lớn nhỉ?”
Hứa Thanh Hoan lấy hai sách cuốn sách tự truyện trong ngăn bàn ra, ”Cũng là cậu ta tặng.
”
Sau đó lại lấy một cái đĩa OST của một bộ phim điện ảnh, ”Cái này cũng vậy.
”
Lâm Miểu quay mặt, ”Xem như tớ chưa nói gì.
”
Quà và tấm lòng đều đủ lớn rồi.
Nhưng mà Hứa Thanh Hoan vẫn cảm thấy chưa hết giận, bị lừa hơn một tháng đó, dù thế nào cũng phải trả đũa, cô vẫn kiên quyết không để ý đến anh.
Tiết tự học đầu tiên, Vương Chí mở cửa đi vào, ”Các học sinh, có chuyện cần thông báo.
”
”Thời gian thi tháng này đã quyết định rồi, thi vào hai ngày 23;24, sắp đến lúc thi Đại học rồi, các em đừng quá căng thẳng ha.
”
Nhìn các học sinh nằm úp xuống bàn lấy sách che mặt, Vương Chí bèn vỗ tay, ”Ngồi thẳng lên nào, đúng là càng nói các em càng căng thẳng mà, đừng chơi trò suy sụp với tôi.
”
Các học sinh miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, Vương Chí nhìn về phía hàng ghế cuối cùng, ”Bạn học Phó Nhất Ngôn, em đi học cũng hai tuần rồi, có vấn đề… gì không?”
Các học sinh đều quay đầu lại nhìn Phó Nhất Ngôn, Lâm Miểu cũng quay đầu lại, Hứa Thanh Hoan không quay đầu.
Phó Nhất Ngôn ngẩng mặt lên từ trong sách, ánh mắt bình tĩnh, ”Có chút vấn đề.
”
”Có vấn đề à?” Vương Chí vô cùng kinh ngạc, ông nhìn các học sinh một vòng, cuối cùng chỉ đích danh, ”Vậy Hứa Thanh Hoan, em có thời gian thì kèm Phó Nhất Ngôn đi.
”
Hứa Thanh Hoan: ”???”
Vương Chí lại nhìn Phó Nhất Ngôn, ”Hứa Thanh Hoan là học ủy lớp ta, năm ngoái xếp hạng nhất, có vấn đề gì em cứ hỏi em ấy.
”
Hứa Thanh Hoan không quá tình nguyện, hít sâu.
Giọng Phó Nhất Ngôn không lớn không nhỏ, vừa đủ nghe, ”Em hỏi đại diện các môn khác cũng được.
”
Cục tức vừa trồi lên của Hứa Thanh Hoan chậm rãi trôi xuống.
”Đại diện môn à.
”
Vương Chí lại nhìn nhóm đại diện môn một vòng, các em này điểm không cao bằng Hứa Thanh Hoan, cuối cùng trầm giọng nói, ”Vẫn nên tìm học ủy đi, nhóm đại diện đều học lệch môn nên cần phải nắm chắc thời gian học tập cho tốt, em và học ủy cùng nhau học cùng một nhóm sẽ tiến bộ nhanh hơn.
”
Vương Chí rất đắc ý với quyết định này, thầm nói đặt hai học bá cạnh nhau, Trạng Nguyên tỉnh lần này nhất định là từ lớp bọn họ ra cho xem.
Cục tức Hứa Thanh Hoan vừa nuốt xuống lại trồi lên lần nữa, cô bẻ cổ áo đồng phục lại, kéo khóa kéo lên đến đỉnh, dùng cổ áo che miệng, khó chịu không ngẩng đầu, liên tục chọc vào bức tranh con rùa.
…
Trước tiết tự học thứ tám, Lâm Miểu nằm sấp lên bàn ngủ, đột nhiên bị người ta đánh thức, ”Lâm Miểu, tớ có chút việc muốn tìm cậu.
”
Lâm Miểu gục đầu không ngẩng lên, ”Trần Tất Thắng, cậu có bệnh hả? Không thấy tớ đang ngủ à?”
Trần Tất Thắng ngồi xổm bên cạnh bàn Lâm Miểu, ”Cậu ra đây một chút đi, tớ tìm cậu có việc thật mà.
”
”Thật không?”
”Thật mà.
”
”Vậy được rồi.
”
Lâm Miểu đứng lên ra khỏi phòng học cùng Trần Tất Thắng, ngay sau đó chỗ ngồi Lâm Miểu đã bị người khác chiếm lấy, Phó Nhất Ngôn ngồi trên vị trí của Lâm Miểu, mở sách Vật lý ra, ”Học ủy?”
Hứa Thanh Hoan bặm môi, khóe mắt liếc về phía Phó Nhất Ngôn, ”Bài nào không biết?”
Phó Nhất Ngôn chỉ vào một bài tổng hợp và phân tích lực, ”Cái này.
”
Hứa Thanh Hoan cúi đầu xem đề bài, đọc thầm một lần nhưng không hiểu, chỉ thấy một đống chữ, không câu nào chui vào não, đành đọc lại lần hai.
Mắt Phó Nhất Ngôn trong suốt, nhìn bàn tay béo đang cầm bút của Hứa Thanh Hoan thì hiện lên chút ý cười, sau đó rất nhanh đã rút lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: ”Lần đó khai giảng tớ đến tìm cậu, là vì muốn giải thích.
”
Hứa Thanh Hoan lấy giấy ra viết chữ, ”Đầu tiên phải phân tích câu hỏi này.
”
Phó Nhất Ngôn: ”Nhưng hôm đó rất nhiều người.
”
Hứa Thanh Hoan vẫn không có phản ứng, ”Sau đó nhớ lại định nghĩa của mấy chỗ mình bị lẫn lộn.
”
Phó Nhất Ngôn: ”Thanh Hoan.
”
Hứa Thanh Hoan không thèm liếc nhìn anh, tiếp tục giảng định nghĩa và công thức.
Phó Nhất Ngôn nâng tay ngăn cô viết tiếp, nhưng chợt nghĩ đến gì đó rồi bỏ qua.
Lúc anh nâng tay lên làm đồng phục lay động theo, Hứa Thanh Hoan ngửi được hình như trên người anh có mùi trà xanh phảng phất, cái loại mùi trà xanh trên người nam sinh này — thật sự dễ chịu quá.
Phó Nhất Ngôn ngồi, hai chân đè lên thanh xà ngang dưới ghế của Hứa Thanh Hoan, nhỏ giọng nói: ”Nếu kỳ thi hằng tháng cậu được hạng nhất thì tha thứ cho tớ nhé, được không?”
Hứa Thanh Hoan khiếp sợ, ”Đây là cái lý luận gì vậy???”
”Vậy đổi lại, tớ được hạng nhất thì cậu tha thứ cho tớ?”
Hứa Thanh Hoan nhìn anh từ trên xuống dưới, mỗi ánh mắt đều chứa đựng sự nghi ngờ, ”Rốt cuộc là cậu chỉ giỏi mỗi Toán, hay là tất cả đều giỏi?”
Phó Nhất Ngôn im lặng một lát, ”Cậu hy vọng tớ thế nào?”
”Tôi hy vọng cậu hạng nhất đếm ngược!”
”Được, vậy nếu tớ hạng nhất đếm ngược, cậu sẽ tha thứ cho tớ?”
”???”
Hứa Thanh Hoan vẫn luôn cảm thấy mình có thể bắt nạt người khác, tài ăn nói cũng không có vấn đề, nhưng khi đối mặt với vị bạn học Phó Nhất Ngôn này, cô cứ có cảm giác như gặp đối thủ vậy.
”Cậu…” Hứa Thanh Hoan có chút câm nín, ”Cậu nghe hiểu bài tôi giảng chưa? Hiểu rồi thì về chỗ đi.
”
Phó Nhất Ngôn nhìn kỹ từng bước giải của cô, chậm rãi lắc đầu, ”Không hiểu lắm, phiền học ủy nói lại một lần nữa được không?”
”… Cậu là đang giả heo ăn thịt hổ với tôi à?”
Phó Nhất Ngôn cười khẽ, ”Thật sự là tớ không hiểu.
”
Hứa Thanh Hoan dùng khóe mắt liếc anh, phát hiện anh cười lên rất đẹp.
Nhưng cô vẫn kiên quyết mặt không đổi sắc, không sợ hãi, ”Tôi giảng… lại cho cậu một lần nữa, một lần cuối cùng.
”
Phó Nhất Ngôn gật đầu, ”Được, sau đề này còn nhiều bài chưa hiểu lắm, làm phiền học ủy nhé.
”
”…”
Tiếng chuông vào học vang lên, Phó Nhất Ngôn đứng dậy dọn dẹp sách, quay về chỗ ngồi của mình.
Hứa Thanh Hoan không ngẩng đầu, khẽ liếc sang sách Phó Nhất Ngôn.
Vô ý nhìn đến bàn tay cầm sách của anh, không hiểu sao lại thấy hơi quen mắt.
Lâm Miểu trở về, thở hồng hộc ngồi xuống, ”Trần Tất Thắng có bệnh, cậu ta kiên quyết kéo tớ chạy quanh sân thể dục, con mẹ nó tớ… Ơ? Đây là cái gì?”
Lâm Miểu cầm tấm giấy trên bàn lên, trong đó vẽ một sticker hình hai tay ôm đầu gối [Ngoan ngoãn.
jpg], còn có một hàng chữ: Tớ ngoan ngoãn, cậu tha thứ cho tớ?
Hứa Thanh Hoan nghiêng đầu nhìn thoáng qua, buồn cười cụp mắt.
Nhưng mà, trong đầu cô đột nhiên hiện lên vài hình ảnh, vài sự kiện, hơn nữa dường như mỗi sự kiện đều rất không hợp lý.
Cô bỗng đứng dậy đi đến trước mặt Phó Nhất Ngôn.
Hai tay Phó Nhất Ngôn đang gấp giấy, thấy cô lại đây thì lập tức cất đi, bỏ hai tay vào ngăn bàn, ngoan ngoãn ngẩng đầu.
Hứa Thanh Hoan: ”Hôm đó thật sự là sinh nhật cậu?”
”…”
”Đỗ Bân Bân là học sinh của cậu thật?”
”…”
”Mắt cậu cận tám trăm độ thật sao?”
”…”
”Hôm cậu nhờ tôi đi mua quà giúp, thật sự là sinh nhật của dì sao?”
”…”
”Hôm đó cậu thật sự đau dạ dày sao?”
”…”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook