Tiểu Hoàng Cô, Đừng Ngủ Nữa!!!
-
Chương 31
Dưới lôi đài, sự hào hứng đón chờ vẫn là chưa bao giờ dứt. Kẻ đứng, người ngồi, đông nghẹt cả sảnh lớn của Mãn Lai Lầu.
Trên lôi đài, một màn đấu mắt nhìn vẻ ngoài tưởng trừng như là nước lặng mây trôi, nhưng ẩn giấu bên trong là đao quang kiếm ảnh. Không thể kiên nhẫn nổi, Kim Ngữ lên tiếng thách thức trước:
-“ Dù gì bổn tiểu thư cũng là hoa khôi của Mãn Hoa Thí năm ngoái, nên hôm nay ta liền nhường ngươi đàn trước! “ – Kim Ngữ ra vẻ rộng lượng nhường qua.
-“ Ta đàn trước sao? “ – Tần Đào Di có chút thở dài như ngán ngẩm – “ Vậy ta liền thi trước vậy! “
Dứt lời, Tần Đào Di bước về phía trạc ngọc, nâng tà váy dài qua chiếc ghế ngọc, rồi nhẹ nhàng an tọa. Ngọc thủ thon dài trắng trẻo không nhanh không chậm lướt nhẹ trên từng dây đàn như vuốt ve chân quý. Ánh mắt nhẹ nhàng như một tiên nữ nhỏ đang vui đùa lướt qua từng sợi từng sợi dây đàn… Và rồi, một loạt âm thanh du dương bay bổng cũng cất lên…
-“ Đây là bài gì vậy? “ – Vận Phụng tò mò hỏi.
-“ Là Nguyệt Quang Hành Lãng ( tg: - - ta bịa ra đấy). “ – Thượng Quan Miên nhàn nhạt đáp.
ÂM điệu trầm bổng của cổ cầm vẫn vang lên, như thu như thấu người đang nghe… Bỗng xen lẫn âm thanh của cổ cầm, là âm thanh mềm mại ai đó cất tiếng ca. Lời ca đầy tư vị, những câu từ đầy ngọt ngào của nhớ thương vọng lên từ người đang gẩy cầm:
“ Cung cầm du dương hồn phiêu lãng
Tâm lạc trần gian tựa cung đàng
Bồng lai tiên cảnh đang mơ màng
Không hổ nguyệt quang ngang thanh đàn..!!
Sương mờ lay nhẹ bờ vai người đứng đợi.
Một khúc tiêu sầu tựa gió ngàn thương.
Cung đàn nỗi nhớ nhung gửi người phương ấy.
Dạo chút cung sầu tiêu nhớ thương.
Ngàn năm thương nhớ vạn kiếp sầu
Âm tiêu trầm bổng tựa cánh hoa …
Gió thu khẽ thổi lòng chợt động
Hồn phách tan dần theo khói sương! “ ( tg: bài này bổn tác giả tự tạo nha:V hihihi)
Một khoảng tĩnh lặng chỉ cần tiếng đàn cùng tiếng hát trong trẻo hòa cùng nhau vang vọng cả Mãn Lai Lầu… Vận Phụng trong lòng thầm thán phục, tài năng vị Tần tiểu thư này quả nhiên không phải hữu danh vô thực. Nàng ta có thể đàn tới câu tâm như vậy quả thực đáng để chú ý.
Cứ vậy mà tĩnh lặng đến khi không còn âm thanh vang vọng nào nữa…
Tần Đào Di nhẹ nhàng bước xuống, trở lại chỗ ngồi của chính mình. Bỗng cả lầu vang lên tràng vỗ tay “ rầm rầm “ sau một hồi hồn bay phách lạc. Người nào kẻ nấy miệng không ngớt khen ngợi “ hảo hảo hảo ”. Chu bá lấy lại được hồn phách cũng nhanh chóng bước lên, mặt mày đầy ngưỡng mộ khen ngợi:
-“ Tần tiểu thư quá thực là tài mạo song toàn! Chưa đầy một năm mà đã có thể luyện cầm nghệ tới cấp bậc cao thâm như vậy! Thật bái phục bái phục! HAHAH ~ “
-“ Chu bá quá khen, Đào Di chỉ là chút tài mọn, không dám nhắc tới, vẫn là còn thua kém Kim tiểu thư! “ – Tần Đào Di khiêm nhường, khẽ đáp.
-“ Tần tiểu thư quá khiêm tốn rồi! HAHAH ~ “ – Chu bá sảng khoái đáp – “ Tiếp đến là đương kim hoa khôi của Mãn Hoa Thí – Kim tiểu thư!! “
Kim Ngữ ngồi dưới nghe hết tất thẩy những lời ngợi khen về tình định thì lòng càng thêm phẫn nộ! Kim Ngữ không ngờ rằng, chỉ chưa đến một năm mà cầm nghệ của tiện nữ nhân này lại lên cao như vậy! Chính Kim Ngữ nàng cũng không thể nắm chắc phần thắng cho ngày hôm nay đây… Thật tức chết mà!!!
Ôm một bụng tức tối bước lên lôi đài, dù trong lòng có sôi sục ra sao thì ngoại mặt nàng ta vẫn biểu lộ một cỗ khí cao ngạo, quý phái không ngừng, hình tượng với nàng ta luôn là quan trọng nhất đi. Kim Ngữ lia đôi mắt khinh đời một vòng đảo quanh cả sảng, rồi lia chầm chậm qua Tần Đào Di đang khoan thai thưởng trà, cuối cùng dừng lại đối Chu bá, cao giọng tự tin nói lớn:
-“ Hừ, cầm nghệ của nàng ta như vậy mà cũng đòi tỉ thí với bổn tiểu thư sao? Thật quá mất mặt bổn tiểu thư rồi.. Hừ! “
-“ Vậy, Kim tiểu thư muốn chúng ta phải làm sao đây? Hôm nay chính là cuộc tỉ thí của hai người nha. Kim tiểu thư không đàn, thì sao chúng ta có thể đưa ra cái kết quả công bằng đây?? “ – một tên quan khách mạnh miệng lên tiếng.
-” Đúng vậy, đúng vậy! “ – Cả Mãn Lai Lầu lại xôn xao đầy khó hiểu.
Kim Ngữ mỉm cười tự mãn, âm thanh càng ngạo mạn cất lên:
-“ Hừ, cầm nghệ nàng ta quá dở tệ rồi, ngay tại đây, bổn tiểu thư chỉ cần chọn tùy ý một người cũng có thể có cầm nghệ hay hơn nàng ta đây!! “
-“ Chuyện này…. “ – Chu Bá khó xử.
-“ Sao có thể như thế chứ?? Như vậy cũng quá là hạ nhục Nữ Thần rồi… “
-“ KHông thể được, quá không công bằng rồi… “
-“ …… “ - Ồn ào ồn ào lại ồn ào.
Kim Ngữ vẫn không mảy may quan tâm sự phản đối, mà càng tỏ vẻ kiêu căng hơn:
-“ Các ngươi nói không công bằng với nàng ta??? Vậy với ta thì công bằng sao?? Ta đây đường đường là đương kim hoa khôi của Mãn Hoa Thí, dù cho toàn bộ nữ nhân của Phượng Quốc này có ai có thể sánh bì cùng ta đây?? Ta đây chính là nghe cầm nghệ của vị Tần tiểu thư đây quá dở tệ rồi, nên không muốn chính mình đàn, để nàng ta thua quá thảm hại đi… Ta chính là muốn chọn một nữ nhân tùy ý ở đây ra thay ta cùng nàng ta tỷ thí, như vậy mới thật là công bằng cho ta… “
Kim Ngữ khẽ nhếch miệng đầy mãn ý! Nàng ta đâu có ngu tới nỗi tự chui đầu vào bẫy của chính mình đâu!
-“ Vậy, nếu vị nữ nhân kia đàn không hay bằng Tần tiểu thư thì sao? “ – một vị lãng khách lên tiếng.
-“ Thì còn sao nữa! Nếu nàng ta thua, thì chính là thua rồi… “ – Kim Ngữ nhún nhún vai như đành phải cam tâm thôi.
-“ Chuyện này…… Tần tiểu thư, người chấp nhận chứ? “ – Chu bá như có chút áy náy hỏi Tần Đào Di.
-“ Được! Đối với Đào Di thì thắng hay thua cũng không quan trọng. Quan trọng là khiến Kim tiểu thư vui vẻ là được rồi.. “ – Tần Đào Di làm như không quan tâm đến.
-“ Ngươi…! “ – Kim Ngữ cứng họng, quả thực không thể phản bác nàng ta.
-“ Vậy…… mời Kim tiểu thư chọn người lên tỉ thí! “ – Chu bá ân cần đối Kim Ngữ nói.
Kim Ngữ híp mắt bỏ qua Chu bá, chăm chú nhìn xuống lôi đài. Thật đen đủi đi, hôm nay kẻ tới xem nàng tỉ thí lại đa phần đều là nam nhân, nếu có nữ nhân thì cũng chỉ là bọn da đen bần tiện, sao có thể biết cầm kì thi họa đây? Hừ, Kim Ngữ nàng ta không rằng không thể lôi ra một ả tiểu thư nhà quyền phú khác để chết thay đi! Một lượt rồi lại một lượt, lại thêm một lượt, Kim Ngữ lia mắt lên các tầng lầu, bỗng nàng nhận ra “ người quen “ nha!
-“ Ý, kia không phải đại biểu huynh với nhị biểu huynh sao?? “ – Kim Ngữ vui mừng như bắt phải vàng reo lên.
Cả sảnh lầu đồng loạt hướng mắt về phía vị trí bốn người. Họ dường như quên mất sự xuất hiện đầy kinh hách ban đầu của bốn vị kia, ba vị hoàng tử cùng một nữ nhân lạ lẫm. Kim Ngữ từ khi bước vào đây, cũng chỉ mải chăm chăm đối đầu cùng Tần Đào Di, cũng không hề có chú ý tới xung quanh. Nay nhận thấy có người thân thích cũng đang dõi theo nàng, nên lá gan lại càng thêm lớn.
Đáp lại Kim Ngữ, Thượng Quan Mạc khẽ mỉm cười có chút sủng nịnh, mới lên tiếng đáp vọng xuống:
-“ ÂN! Hôm nay bọn huynh chỉ là muốn đưa vị cô nương này tới đây ăn cơm, thật đúng dịp lại được xem cuộc tranh tài của biểu muội cùng Tần tiểu thư đây! “ – vừa nói, Thượng Quan Mạc vừa hướng tay về phía Vận Phụng như một lời giới thiệu.
Nghe Thượng Quan Mạc thân thân thiết thiết đáp lời như vậy, Thượng Quan Mộ thầm lẩm bẩm khó chịu: “ đúng là tên lừa gạt! “. Vận Phụng ngồi bên cạnh y, tất nhiên không thể không nghe thấy, nghe thấy được nàng cũng chỉ có chút buồn cười trong lòng, thầm thán: Thiên aa~, tên tiểu tử này cũng thật hợp tính nàng đi!!! Hắc hắc.
Nghe Thượng Quan Mạc giới thiệu, Kim Ngữ cũng tò mò đưa mắt sang bên phía Vận Phụng. Kim Ngữ có chút kiêu ngạo lộ rõ khi nhận ra, Vận Phụng đeo một miếng lụa trắng che qua mắt. Hừ, lại là một ả tiện nhân có tật ở mắt muốn thành Phượng Hoàng đây? Nàng là cái thá gì mà có thể được ngồi chung bàn với ba vị hoàng tử của Phượng Quốc? Là công chúa nước khác tới sao? Nhưng gia gia của nàng đâu có nói gì về việc sẽ có công chúa nước khác tới đây? Vậy chắc chắn nàng ta không thể là hoàng thân quốc thích của nước khác! Vậy thì chắc chắn cũng chỉ là tiện dân như ả Tần Đào Di kia, thật quá lớn gan đi!! Nhìn ra thái độ của ả tiện nhân đó xem, nàng vốn không hề để ý gì tới chính mình, càng không hề để ý tới lời nói của Nhị hoàng tử, đáy lòng Kim Ngữ dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả! Nàng đây là đang khinh thường nàng ta sao? Chẳng thèm có lấy một chút gì gọi là quan tâm với nàng ta đi?? Hừ, Kim Ngữ nàng ta sống từng tuổi này cũng chưa kẻ nào dám có thái độ với nàng như thế! Dám khinh thường nàng ta, dám không để nàng ta vào trong mắt đi!! Hừ lạnh trong lòng, Kim Ngữ không do dự, lập tức chọn Vận Phụng làm kẻ chết thay cho chính mình trong trận này. Kim Ngữ híp nhẹ mắt, lời nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng vô cùng lộ liễu ác ý găm thẳng về phía Vận Phụng:
-“ À, thì ra là các huynh đang bồi đắp tình cảm với mỹ nhân đây? Bổn tiểu thư thấy, nếu như đã được cả ba vị hoàng tử của Phượng Quốc ta coi trọng như vậy thì chắc hẳn tài năng về cầm kì thi họa cũng không tệ đi! … Cũng vừa hay, bổn tiểu thư đang cần tìm một nữ nhân lên đài thay ta tranh tài lần này đây… Không biết! Vị tiểu thư đây có thể giúp ta có được không? “
#Airen.
Trên lôi đài, một màn đấu mắt nhìn vẻ ngoài tưởng trừng như là nước lặng mây trôi, nhưng ẩn giấu bên trong là đao quang kiếm ảnh. Không thể kiên nhẫn nổi, Kim Ngữ lên tiếng thách thức trước:
-“ Dù gì bổn tiểu thư cũng là hoa khôi của Mãn Hoa Thí năm ngoái, nên hôm nay ta liền nhường ngươi đàn trước! “ – Kim Ngữ ra vẻ rộng lượng nhường qua.
-“ Ta đàn trước sao? “ – Tần Đào Di có chút thở dài như ngán ngẩm – “ Vậy ta liền thi trước vậy! “
Dứt lời, Tần Đào Di bước về phía trạc ngọc, nâng tà váy dài qua chiếc ghế ngọc, rồi nhẹ nhàng an tọa. Ngọc thủ thon dài trắng trẻo không nhanh không chậm lướt nhẹ trên từng dây đàn như vuốt ve chân quý. Ánh mắt nhẹ nhàng như một tiên nữ nhỏ đang vui đùa lướt qua từng sợi từng sợi dây đàn… Và rồi, một loạt âm thanh du dương bay bổng cũng cất lên…
-“ Đây là bài gì vậy? “ – Vận Phụng tò mò hỏi.
-“ Là Nguyệt Quang Hành Lãng ( tg: - - ta bịa ra đấy). “ – Thượng Quan Miên nhàn nhạt đáp.
ÂM điệu trầm bổng của cổ cầm vẫn vang lên, như thu như thấu người đang nghe… Bỗng xen lẫn âm thanh của cổ cầm, là âm thanh mềm mại ai đó cất tiếng ca. Lời ca đầy tư vị, những câu từ đầy ngọt ngào của nhớ thương vọng lên từ người đang gẩy cầm:
“ Cung cầm du dương hồn phiêu lãng
Tâm lạc trần gian tựa cung đàng
Bồng lai tiên cảnh đang mơ màng
Không hổ nguyệt quang ngang thanh đàn..!!
Sương mờ lay nhẹ bờ vai người đứng đợi.
Một khúc tiêu sầu tựa gió ngàn thương.
Cung đàn nỗi nhớ nhung gửi người phương ấy.
Dạo chút cung sầu tiêu nhớ thương.
Ngàn năm thương nhớ vạn kiếp sầu
Âm tiêu trầm bổng tựa cánh hoa …
Gió thu khẽ thổi lòng chợt động
Hồn phách tan dần theo khói sương! “ ( tg: bài này bổn tác giả tự tạo nha:V hihihi)
Một khoảng tĩnh lặng chỉ cần tiếng đàn cùng tiếng hát trong trẻo hòa cùng nhau vang vọng cả Mãn Lai Lầu… Vận Phụng trong lòng thầm thán phục, tài năng vị Tần tiểu thư này quả nhiên không phải hữu danh vô thực. Nàng ta có thể đàn tới câu tâm như vậy quả thực đáng để chú ý.
Cứ vậy mà tĩnh lặng đến khi không còn âm thanh vang vọng nào nữa…
Tần Đào Di nhẹ nhàng bước xuống, trở lại chỗ ngồi của chính mình. Bỗng cả lầu vang lên tràng vỗ tay “ rầm rầm “ sau một hồi hồn bay phách lạc. Người nào kẻ nấy miệng không ngớt khen ngợi “ hảo hảo hảo ”. Chu bá lấy lại được hồn phách cũng nhanh chóng bước lên, mặt mày đầy ngưỡng mộ khen ngợi:
-“ Tần tiểu thư quá thực là tài mạo song toàn! Chưa đầy một năm mà đã có thể luyện cầm nghệ tới cấp bậc cao thâm như vậy! Thật bái phục bái phục! HAHAH ~ “
-“ Chu bá quá khen, Đào Di chỉ là chút tài mọn, không dám nhắc tới, vẫn là còn thua kém Kim tiểu thư! “ – Tần Đào Di khiêm nhường, khẽ đáp.
-“ Tần tiểu thư quá khiêm tốn rồi! HAHAH ~ “ – Chu bá sảng khoái đáp – “ Tiếp đến là đương kim hoa khôi của Mãn Hoa Thí – Kim tiểu thư!! “
Kim Ngữ ngồi dưới nghe hết tất thẩy những lời ngợi khen về tình định thì lòng càng thêm phẫn nộ! Kim Ngữ không ngờ rằng, chỉ chưa đến một năm mà cầm nghệ của tiện nữ nhân này lại lên cao như vậy! Chính Kim Ngữ nàng cũng không thể nắm chắc phần thắng cho ngày hôm nay đây… Thật tức chết mà!!!
Ôm một bụng tức tối bước lên lôi đài, dù trong lòng có sôi sục ra sao thì ngoại mặt nàng ta vẫn biểu lộ một cỗ khí cao ngạo, quý phái không ngừng, hình tượng với nàng ta luôn là quan trọng nhất đi. Kim Ngữ lia đôi mắt khinh đời một vòng đảo quanh cả sảng, rồi lia chầm chậm qua Tần Đào Di đang khoan thai thưởng trà, cuối cùng dừng lại đối Chu bá, cao giọng tự tin nói lớn:
-“ Hừ, cầm nghệ của nàng ta như vậy mà cũng đòi tỉ thí với bổn tiểu thư sao? Thật quá mất mặt bổn tiểu thư rồi.. Hừ! “
-“ Vậy, Kim tiểu thư muốn chúng ta phải làm sao đây? Hôm nay chính là cuộc tỉ thí của hai người nha. Kim tiểu thư không đàn, thì sao chúng ta có thể đưa ra cái kết quả công bằng đây?? “ – một tên quan khách mạnh miệng lên tiếng.
-” Đúng vậy, đúng vậy! “ – Cả Mãn Lai Lầu lại xôn xao đầy khó hiểu.
Kim Ngữ mỉm cười tự mãn, âm thanh càng ngạo mạn cất lên:
-“ Hừ, cầm nghệ nàng ta quá dở tệ rồi, ngay tại đây, bổn tiểu thư chỉ cần chọn tùy ý một người cũng có thể có cầm nghệ hay hơn nàng ta đây!! “
-“ Chuyện này…. “ – Chu Bá khó xử.
-“ Sao có thể như thế chứ?? Như vậy cũng quá là hạ nhục Nữ Thần rồi… “
-“ KHông thể được, quá không công bằng rồi… “
-“ …… “ - Ồn ào ồn ào lại ồn ào.
Kim Ngữ vẫn không mảy may quan tâm sự phản đối, mà càng tỏ vẻ kiêu căng hơn:
-“ Các ngươi nói không công bằng với nàng ta??? Vậy với ta thì công bằng sao?? Ta đây đường đường là đương kim hoa khôi của Mãn Hoa Thí, dù cho toàn bộ nữ nhân của Phượng Quốc này có ai có thể sánh bì cùng ta đây?? Ta đây chính là nghe cầm nghệ của vị Tần tiểu thư đây quá dở tệ rồi, nên không muốn chính mình đàn, để nàng ta thua quá thảm hại đi… Ta chính là muốn chọn một nữ nhân tùy ý ở đây ra thay ta cùng nàng ta tỷ thí, như vậy mới thật là công bằng cho ta… “
Kim Ngữ khẽ nhếch miệng đầy mãn ý! Nàng ta đâu có ngu tới nỗi tự chui đầu vào bẫy của chính mình đâu!
-“ Vậy, nếu vị nữ nhân kia đàn không hay bằng Tần tiểu thư thì sao? “ – một vị lãng khách lên tiếng.
-“ Thì còn sao nữa! Nếu nàng ta thua, thì chính là thua rồi… “ – Kim Ngữ nhún nhún vai như đành phải cam tâm thôi.
-“ Chuyện này…… Tần tiểu thư, người chấp nhận chứ? “ – Chu bá như có chút áy náy hỏi Tần Đào Di.
-“ Được! Đối với Đào Di thì thắng hay thua cũng không quan trọng. Quan trọng là khiến Kim tiểu thư vui vẻ là được rồi.. “ – Tần Đào Di làm như không quan tâm đến.
-“ Ngươi…! “ – Kim Ngữ cứng họng, quả thực không thể phản bác nàng ta.
-“ Vậy…… mời Kim tiểu thư chọn người lên tỉ thí! “ – Chu bá ân cần đối Kim Ngữ nói.
Kim Ngữ híp mắt bỏ qua Chu bá, chăm chú nhìn xuống lôi đài. Thật đen đủi đi, hôm nay kẻ tới xem nàng tỉ thí lại đa phần đều là nam nhân, nếu có nữ nhân thì cũng chỉ là bọn da đen bần tiện, sao có thể biết cầm kì thi họa đây? Hừ, Kim Ngữ nàng ta không rằng không thể lôi ra một ả tiểu thư nhà quyền phú khác để chết thay đi! Một lượt rồi lại một lượt, lại thêm một lượt, Kim Ngữ lia mắt lên các tầng lầu, bỗng nàng nhận ra “ người quen “ nha!
-“ Ý, kia không phải đại biểu huynh với nhị biểu huynh sao?? “ – Kim Ngữ vui mừng như bắt phải vàng reo lên.
Cả sảnh lầu đồng loạt hướng mắt về phía vị trí bốn người. Họ dường như quên mất sự xuất hiện đầy kinh hách ban đầu của bốn vị kia, ba vị hoàng tử cùng một nữ nhân lạ lẫm. Kim Ngữ từ khi bước vào đây, cũng chỉ mải chăm chăm đối đầu cùng Tần Đào Di, cũng không hề có chú ý tới xung quanh. Nay nhận thấy có người thân thích cũng đang dõi theo nàng, nên lá gan lại càng thêm lớn.
Đáp lại Kim Ngữ, Thượng Quan Mạc khẽ mỉm cười có chút sủng nịnh, mới lên tiếng đáp vọng xuống:
-“ ÂN! Hôm nay bọn huynh chỉ là muốn đưa vị cô nương này tới đây ăn cơm, thật đúng dịp lại được xem cuộc tranh tài của biểu muội cùng Tần tiểu thư đây! “ – vừa nói, Thượng Quan Mạc vừa hướng tay về phía Vận Phụng như một lời giới thiệu.
Nghe Thượng Quan Mạc thân thân thiết thiết đáp lời như vậy, Thượng Quan Mộ thầm lẩm bẩm khó chịu: “ đúng là tên lừa gạt! “. Vận Phụng ngồi bên cạnh y, tất nhiên không thể không nghe thấy, nghe thấy được nàng cũng chỉ có chút buồn cười trong lòng, thầm thán: Thiên aa~, tên tiểu tử này cũng thật hợp tính nàng đi!!! Hắc hắc.
Nghe Thượng Quan Mạc giới thiệu, Kim Ngữ cũng tò mò đưa mắt sang bên phía Vận Phụng. Kim Ngữ có chút kiêu ngạo lộ rõ khi nhận ra, Vận Phụng đeo một miếng lụa trắng che qua mắt. Hừ, lại là một ả tiện nhân có tật ở mắt muốn thành Phượng Hoàng đây? Nàng là cái thá gì mà có thể được ngồi chung bàn với ba vị hoàng tử của Phượng Quốc? Là công chúa nước khác tới sao? Nhưng gia gia của nàng đâu có nói gì về việc sẽ có công chúa nước khác tới đây? Vậy chắc chắn nàng ta không thể là hoàng thân quốc thích của nước khác! Vậy thì chắc chắn cũng chỉ là tiện dân như ả Tần Đào Di kia, thật quá lớn gan đi!! Nhìn ra thái độ của ả tiện nhân đó xem, nàng vốn không hề để ý gì tới chính mình, càng không hề để ý tới lời nói của Nhị hoàng tử, đáy lòng Kim Ngữ dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả! Nàng đây là đang khinh thường nàng ta sao? Chẳng thèm có lấy một chút gì gọi là quan tâm với nàng ta đi?? Hừ, Kim Ngữ nàng ta sống từng tuổi này cũng chưa kẻ nào dám có thái độ với nàng như thế! Dám khinh thường nàng ta, dám không để nàng ta vào trong mắt đi!! Hừ lạnh trong lòng, Kim Ngữ không do dự, lập tức chọn Vận Phụng làm kẻ chết thay cho chính mình trong trận này. Kim Ngữ híp nhẹ mắt, lời nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng vô cùng lộ liễu ác ý găm thẳng về phía Vận Phụng:
-“ À, thì ra là các huynh đang bồi đắp tình cảm với mỹ nhân đây? Bổn tiểu thư thấy, nếu như đã được cả ba vị hoàng tử của Phượng Quốc ta coi trọng như vậy thì chắc hẳn tài năng về cầm kì thi họa cũng không tệ đi! … Cũng vừa hay, bổn tiểu thư đang cần tìm một nữ nhân lên đài thay ta tranh tài lần này đây… Không biết! Vị tiểu thư đây có thể giúp ta có được không? “
#Airen.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook