Tiểu Hoàng Cô, Đừng Ngủ Nữa!!!
-
Chương 30
Vận Phụng mãi chìm trong những suy nghĩ của chính mình, không biết bao lâu trôi qua cho tới khi Thượng Quan Mộ khẽ lay tay nàng tỉnh lại. Sự ồn ào nơi này như vỡ òa khỏi bọc trứng “ xôn xao xôn xao “.
Thượng Quan Mộ chính là nhìn ra được dư cảm không vui trên khóe môi nàng nhưng là cố tình để nàng mãi suy tư như vậy. Y thực tò mò, rốt cuộc người tiểu hoàng cô này đối với Nam Cu g Vũ Họa là gì? Nhưng trò vui đã bắt đầu, hắn cũng không muốn chính mình bỏ qua, liền lắc nhẹ tay nàng, hứng thú nói:
-“ Tiểu cô, hai vị chất dâu tương lai của ngài tới rồi kìa! “
Cả người nàng bỗng trở nên căng thẳng… Thật tò mò muốn nhìn xem các nàng ta mặt ngang mũi dọc ra sao nha…
Từ cửa lớn Mãn Lai Lầu, hai thân ảnh một bạch y một tử y nhạt song song cùng bước vào.
Nữ nhân tử y nhạt kia không xa lạ, chính là vị Kim Ngữ tiểu thư của phủ Kim tể tướng. Vang danh ngang ngược, kiêu ngạo sánh ngang Mỵ nhi công chúa của Phượng Quốc đây.
Còn bạch y nữ tử bên cạnh kia, nữ nhân nổi tiếng có tấm lòng từ bi như Quan Âm, độ lượng như Phật Tổ ấy chính là Tần Đào Di – Tần nhị tiểu thư của phủ Tần Thượng thư, nữ nhi duy nhất của Tần Thượng thư, rất được yêu thương, sủng ái.
Thượng Quan Mộ lại chân chó tiếp lời đầy thích thú:
-“ Mộ nhi nghe nói, nàng ta từ khi sinh ra đã ưa thích màu trắng thanh cao, thuần khiết. Có thể nói, cả Phượng Quốc này không nữ nhân nào có thể vận bạch y mà thoát tục, xuất trần như nàng ta đâu! Dung mạo cũng không kém phần xuất trúng như thiên tiên nha. Người dân của Phượng Quốc ta, kêu nàng với rất nhiều danh xưng nha, như là Tiểu tiên nữ, Tiểu Quan Âm, Nữ Thần,… Có kẻ còn khoa trương hơn, liền nói rằng nàng ta chính là Phượng Hoàng tái thế đây! “
-“ Phượng Hoàng tái thế?? “ – Vận Phụng khó hiểu, có chút chau mày.
-“ Ân, Khuynh Thiên chắc chưa biết, ở Thần Nguyên đại lục có ba quốc gia, mỗi quốc gia đều có một vị thần bảo hộ, Phượng Quốc chúng ta chính là được thần thú Phượng Hoàng bảo hộ và ban phúc! “ – Thượng Quan Mạc thâu tóm được cơ hội thể hiện liền nhanh chóng đáp lời.
-“ …………….. “ – cái này nàng biết thừa nha, nàng chính là đầu thai tới rồi được sinh ra từ Phượng Đản của Phượng Hoàng đây!!
Nhưng Phượng Hoàng thần thú ấy, có phải là… Phượng Hoàng mà Nghiêm Nghiêm ngày nhớ đêm mong không?
Chợt kí ức lại ùa về… Nàng nhớ, nàng nhớ rất rõ… Sư phụ nàng, vị bán tiên Hàn Nghiêm ấy, đã từng… kể rằng, y chính là vì Phượng Hoàng mà tồn tại tới tận bây giờ! Y chính là đang đợi Phượng Hoàng trở lại… Đã rất nhiều lần, Nghiêm Nghiêm cho nàng xem một bức họa, chính là họa một mỹ nhân mà y gọi là Phượng Hoàng! Vị mỹ nhân ấy quả thực rất mỹ mạo. Một loại dung mạo, hoàn mỹ, tinh tế, sắc sảo, mượt mà đến nỗi mà chỉ cần nhìn một lần liền khiến người khác phải khắc cốt ghi tâm, bức kẻ lòng dạ hẹp hòi phải nảy sinh lòng ghen ghét sát sinh. Ngay cả chính nàng, đôi khi cũng thực ghen tỵ với nàng ta. Không phải vì nàng ta mỹ mạo hơn nàng mà là vì nàng ta có được trái tim của Nghiêm Nghiêm. Vận Phụng nàng chính là không muốn phải tranh giành với một người hư hư ảo ảo ấy, mà đã lập tức buông xuống lòng ngưỡng mộ với Hàn Nghiêm, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh làm một vị đồ đệ của y suốt từng ấy năm. Nàng chính mà mang tư tưởng của hiện đại, nâng lên được thì bỏ xuống được! Quả thực họ mới là một đôi trời sinh, trai tài gái sắc! Chậc! Nhớ tới nhan sắc của vị Phượng Hoàng sư mẫu ấy, Vận Phụng lại tò mò, không biết vị Tần tiểu thư kia có mỹ mạo như nàng ta không? Thật tò mò… Nếu vị Tần tiểu thư này quả thực từ bi độ lượng như lời đồn thì vì sao lại sân si với cuộc tỉ thí này như vậy? Chậc. Lại là một kẻ khẩu thị tâm phi sao? Đáng xem, đáng xem…
-“ Xì, cái gì mà Phượng Hoàng tái thế chứ! Hừ, nếu có là Phượng Hoàng tái thế thật thì cũng chỉ có thể là Tiên Hậu nải nải! “ – Thượng Quan Mộ khinh thường hừ mũi.
-“ Tam đệ, ….. “ – Thượng Quan Mạc gằn giọng không bằng lòng.
-“ Được rồi được rồi, hai người các ngươi yên lặng đi! Thật đau đầu.. “ – Vận Phụng chun mũi khó chịu mà.
Hai kẻ này không đấu đá lẫn nhau liền không thể ăn ngon ngủ kỹ sao?
Nói thì lâu mà diễn ra thì nhanh, chỉ trong vài câu đàm đạo của hai vị hoàng tử, trước hàng ngàn con mắt của dân chúng vây xem, hai vị tiểu nữ nhân ấy đã đi lên tới lôi đài rực rỡ sắc hồng.
Một tử y, cao cao tại thượng, nhìn lướt qua cũng đủ biết nàng ta quyền quý ra sao. Dung mạo được trang điểm sắc sảo tỉ mỉ, nhưng đôi mắt lại nhìn đời với một phần hai. Đáy mắt không hề che giấu sự đắc ý, cao ngạo, coi khinh mọi thứ.
Một bạch y, thanh thoát không vướng bụi trần, dung nhan được trang điểm nhẹ nhàng mà nhợt nhợt, quả thực là thiên tiên hạ phàm. Nàng ta chỉ nhợt nhạt cười mỉm, đáy mắt toát ra là một mảng khí tức hiền từ, độ lượng không ai bì kịp.
Vận Phụng tuy không thể thấy rõ nhưng nàng có thể cảm nhận được rõ, có một luồng hơi thở tranh đấu giữa hai vị nữ nhân này. Phải, chính là không khí căng cứng của sự điên cuồng muốn tranh giành lẫn nhau! Thật đậm đà nha.. HẮc hắc! Vận Phụng không hề keo kiệt thể hiện sự hứng thú của chính mình trên khóe môi cong cong.
Dưới đài, người vây xem càng đông, sự ồn ào ngày một tăng lớn…
-“ Thật không thể tin nha, ta đây là lần đầu tiên được thấy thần tiên nha.. “ – kẻ chân chó ất.
-“ Thật chói mắt nha, vị Kim tiểu thư đây cũng quá cao quý rồi… “ kẻ chân chó giáp.
-“ Quả thực là hai thái cực mà, ta thật không biết nên chọn bên nào nha!! “ – kẻ chân chó bính.
-“ Chọn? Ngươi mà cũng có tư cách chọn sao? Ha Ha ~ về nhà mà nằm mơ đi ha ha~ … “ – kẻ qua đường giáp.
-“ ….. “ - ồn ào bàn tán! Quá náo nhiệt rồi.
Chỉ một lúc sau, sự liền được một lão nhân bước lên giữa lôi đài, giữ lại yên lặng. Lão nhân gia đây chính là trưởng quản của Mãn Lai Lầu – Chu thúc! Lão nhân mặt mày đều đã rực rỡ tới nở hoa:
-“ Các vị, tuy hôm nay không phải Mãn Hoa Thí của bổn lầu, nhưng lại hân hạnh được hai vị tiểu thư đây chọn làm ngày tỉ thí của các nàng. Hôm nay bổn lầu cùng các vị ở đây, chắc chắn sẽ đưa ra một cái kết quả công bằng nhất!!! Các vị nói xem có phải không?? “
-“ Phải phải!!! “
-“ Nhất định sẽ công bằng… “
-“ hahaha ~ “
Kim Ngữ, không khiêm tốn thể hiện lồ lộ sự đắc ý cùng kiêu ngạo, nàng ta hất hàm về phía Tần Đào Di. Nhưng đáp lại nàng ta chỉ là một nụ cười hiền lành từ đối thủ.
Hừ, Tần Đào Di, ngươi giả tạo cũng thật lâu quá rồi. Hừ lạnh trong lòng, Kim Ngữ hạ quyết tâm hạ nhục đối phương. Mắt phượng ai lóe lên tia độc ác, nhưng đáp lại vẫn chỉ là một nụ cười nhợt nhạt đến câu hồn…
-“ Thiên aa~, Tiểu tiên nữ đúng là Tiểu tiên nữ!... – kẻ si dại bính.
-“ Ngươi không thấy sao, Kim hoa khôi của chúng ta mới là nhất! “ – kẻ si dại ất.
-“ …. “ – tranh luận lại tranh luận.
-“ Được rồi các vị, chúng ta cũng nên yên lặng để cuộc tỉ thí được bắt đầu chứ đâyyy! “ – Chu thúc lại nhanh chóng trấn an.
-“ Chu thúc, ta có nhờ lão mời thế tử phủ Trấn Lạc vương tới đây hôm nay, lão có mời được không? “ – âm thnah Kim Ngữ lanh lảnh vang vọng toàn trường.
-“ Thật, xin lỗi Kim tiểu thư. Bổn lầu có cho mời nhưng thế tử nói rằng ngài ấy mới trở lại nên còn nhiều việc phải hoàn thành không thể tới… “ – Chu thúc, thành thành thực thực nhận lỗi.
Măc dù lão biết, Nam Cung Vũ Họa đang ngồi trong nhã gian nào đó để nhìn xuống, nhưng việc của lão chính là không được tiết lộ tung tích của hắn đây.
-“ Chu thúc, vất vả! Không mời được cũng không sao… “ – Tần Đào Di dùng một âm ngữ nhẹ nhàng không hề có ý trách móc mà ngược lại là như khen ngợi lão nhân đã vất vả rồi, để tiếp lời.
Toàn trường một lần nữa lại rúng động!
Vị Tần tiểu thư này cũng thật giỏi, mới đấy mà đã kéo lượng “ FC “ của chính mình cao lên hẳn rồi! HA haa ~. Vận Phụng thầm khen ngợi nàng ta trong lòng. Sự hứng thú của nàng lại tăng thêm một phần. Hứng thú quá đọ, tai nàng liền “ vểnh “ thêm cao để nghe ngóng ( tg: độ hóng hớt tăng cao:V), ngọc thủ nhỏ nhắn lại miết mài trên miệng ly sữa.
Dưới lôi đài, Chu bá cũng không kéo dài thời gian, lập tức nêu thể lệ so tài:
-“ Hôm nay chỉ có nhị vị tiểu thư, vậy chúng ta chỉ thi đấu một mục định thắng thua, có được không? “
-“ Một mục?? “ – Tần Đào Di nhàn nhạt lặp lại – “ Liệu có quá ít không? “
-“ Một mục thì một mục! Theo bổn tiểu thư thấy thì dù có thi bao nhiêu mục thì ngươi vẫn mãi mãi thua ta thôi!! “ – Kim Ngữ ngạo mạn cướp lời.
-“ Vậy cũng tốt! Ta cũng không tốn nhiều thời gian… “ – Tần Đào Di vẫn mỉm cười thánh thiện.
Cả Mãn Lai Lầu lại vang lên một tràng hô hoán “ hảo, hảo, hảo “. Chu bá cũng mừng vui không kém, liền lập tức gõ một tiếng chiêng “ Kenggg “ vang vọng trấn an toàn lầu lần nữa.
-“ Vậy, hai vị tiểu thư muốn thí gì đây nha? “ – Chu thúc lên tiếng hỏi.
-“ Ta thì không quan trọng, cứ để Kim tiểu thư chọn đi… “ – Tần Đào Di độ lượng nhường quyền lựa mục.
-“ Hừ! Nếu ngươi muốn chết! Ta liền cho ngươi chết… “ – Kim Ngữ gằn từng chữ, như cắn như nghiền – “ Chu bá, vậy ngươi chuẩn bị một cây cổ cầm tới đây! Bổn tiểu thư nay liền chọn thi cầm với nàng ta! “
Nghe Kim Ngữ phân phó, Chu bá nhanh chóng đem lên một cây cầm cổ bóng nhẵn, họa tiết tinh sảo điêu khắc từ mộc liên hoa, dây cầm mảnh manh từ tơ thiên tằm quý hiếm. Chu bá đặt cổ cầm lên trạc ngọc ( tg: là loại bàn để cầm đấy), cả lầu một lần nữa lại rộ lên những tiếng xôn xao đầy kinh ngạc. Vận Phụng nhận ra sự khác lạ trong không gian này, tâm lại bắt đầu tò mò, đang định quay sang hỏi đám hoàng chất thì đã nhận được câu trả lời từ Thượng Quan Mộ:
-“ Thiên aa~, tên Tư Đồ Tử Ngôn này cũng quá hào phóng đi. Hắn mang cả Thượng Cổ Liên Vân Cầm ra cho hai hai nàng ta tỉ thí sao? “
-“ Thượng Cổ Liên Vân?? “ – Vận Phụng tò mò hỏi lại.
-“ Là một cây cầm cổ! “ – Thượng Quan Mạc nhanh hơn, cướp của Thượng Quan Mộ - “ Thượng Cổ Liên Vân Cầm trong truyền thuyết là vũ khí của thần thú Phượng Hoàng. Nhân gian tương truyền, chỉ Phượng Hoàng mới có thể phát huy được sức mạnh Thượng Cổ Liên Vân, khiến nó trở thành vũ khí giết người trong nháy mắt… Năm ấy khi ba vị thần thú của ba quốc gia giao tranh, Phượng Hoàng đã để Thượng Cổ Liên Vân cầm lại cho hậu duệ của chính mình trước khi bị phong ấn trong thạch động. Truyền thuyết cũng nói rằng, khi hậu duệ của Phượng Hoàng tới, Phượng Hoàng sẽ hồi sinh, chiếm lĩnh cả đại lục Thần Nguyên. “ – Thượng Quan Mạc, đều đều mà nghiêm túc kể lại cho Vận Phụng nghe về sự tích của cầm cổ.
-“ Vậy là cây cầm ấy rất quý giá rồi… “ – Vận Phụng một lòng cảm thán.
-“ Dĩ nhiên rồi! Tên tử Tư Đồ kia không biết vì lí do gì mà có được cây cổ cầm đấy! Nó chỉ được hắn đem ra dùng vào những kì Mãn Hoa Thí thôi nha… Vậy mà hôm nay lại rộng lượng như vậy! Thật quá khoa trương mà.. “ – Thượng Quan Mộ hừ mũi khinh bỉ.
-" Mau theo dõi đi, trận đấu bắt đầu rồi kìa! " - Vận Phụng chính là tò mò xem hai tiểu nữ nhân kia tỉ thí nha.
Kẻ nào đó được khen “ rộng lượng “ xa xa khẽ hắt xì một cái! Tư Đồ Tử Ngôn nhẹ xoa xoa cái mũi cao cao, miệng lẩm bẩm “ không biết tên nào to gan dám mắng hắn đi! “. Nam Cung Vũ Họa ngồi bên cạnh y, từ đầu đến cuối, vẫn đặt ánh mắt nóng rực trên người nàng, không có chút mảy may tới những gì xung quanh. Hắn nhìn thấy được sự thích thú trên nửa gương mặt nàng. Nhưng hắn lại không nhận ra rằng, chính bản thân hắn đã nhìn nàng như vậy rất lâu rồi…
Dưới lôi đài kia, cuộc so tài cũng đã được bắt đầu.
#Airen.
Thượng Quan Mộ chính là nhìn ra được dư cảm không vui trên khóe môi nàng nhưng là cố tình để nàng mãi suy tư như vậy. Y thực tò mò, rốt cuộc người tiểu hoàng cô này đối với Nam Cu g Vũ Họa là gì? Nhưng trò vui đã bắt đầu, hắn cũng không muốn chính mình bỏ qua, liền lắc nhẹ tay nàng, hứng thú nói:
-“ Tiểu cô, hai vị chất dâu tương lai của ngài tới rồi kìa! “
Cả người nàng bỗng trở nên căng thẳng… Thật tò mò muốn nhìn xem các nàng ta mặt ngang mũi dọc ra sao nha…
Từ cửa lớn Mãn Lai Lầu, hai thân ảnh một bạch y một tử y nhạt song song cùng bước vào.
Nữ nhân tử y nhạt kia không xa lạ, chính là vị Kim Ngữ tiểu thư của phủ Kim tể tướng. Vang danh ngang ngược, kiêu ngạo sánh ngang Mỵ nhi công chúa của Phượng Quốc đây.
Còn bạch y nữ tử bên cạnh kia, nữ nhân nổi tiếng có tấm lòng từ bi như Quan Âm, độ lượng như Phật Tổ ấy chính là Tần Đào Di – Tần nhị tiểu thư của phủ Tần Thượng thư, nữ nhi duy nhất của Tần Thượng thư, rất được yêu thương, sủng ái.
Thượng Quan Mộ lại chân chó tiếp lời đầy thích thú:
-“ Mộ nhi nghe nói, nàng ta từ khi sinh ra đã ưa thích màu trắng thanh cao, thuần khiết. Có thể nói, cả Phượng Quốc này không nữ nhân nào có thể vận bạch y mà thoát tục, xuất trần như nàng ta đâu! Dung mạo cũng không kém phần xuất trúng như thiên tiên nha. Người dân của Phượng Quốc ta, kêu nàng với rất nhiều danh xưng nha, như là Tiểu tiên nữ, Tiểu Quan Âm, Nữ Thần,… Có kẻ còn khoa trương hơn, liền nói rằng nàng ta chính là Phượng Hoàng tái thế đây! “
-“ Phượng Hoàng tái thế?? “ – Vận Phụng khó hiểu, có chút chau mày.
-“ Ân, Khuynh Thiên chắc chưa biết, ở Thần Nguyên đại lục có ba quốc gia, mỗi quốc gia đều có một vị thần bảo hộ, Phượng Quốc chúng ta chính là được thần thú Phượng Hoàng bảo hộ và ban phúc! “ – Thượng Quan Mạc thâu tóm được cơ hội thể hiện liền nhanh chóng đáp lời.
-“ …………….. “ – cái này nàng biết thừa nha, nàng chính là đầu thai tới rồi được sinh ra từ Phượng Đản của Phượng Hoàng đây!!
Nhưng Phượng Hoàng thần thú ấy, có phải là… Phượng Hoàng mà Nghiêm Nghiêm ngày nhớ đêm mong không?
Chợt kí ức lại ùa về… Nàng nhớ, nàng nhớ rất rõ… Sư phụ nàng, vị bán tiên Hàn Nghiêm ấy, đã từng… kể rằng, y chính là vì Phượng Hoàng mà tồn tại tới tận bây giờ! Y chính là đang đợi Phượng Hoàng trở lại… Đã rất nhiều lần, Nghiêm Nghiêm cho nàng xem một bức họa, chính là họa một mỹ nhân mà y gọi là Phượng Hoàng! Vị mỹ nhân ấy quả thực rất mỹ mạo. Một loại dung mạo, hoàn mỹ, tinh tế, sắc sảo, mượt mà đến nỗi mà chỉ cần nhìn một lần liền khiến người khác phải khắc cốt ghi tâm, bức kẻ lòng dạ hẹp hòi phải nảy sinh lòng ghen ghét sát sinh. Ngay cả chính nàng, đôi khi cũng thực ghen tỵ với nàng ta. Không phải vì nàng ta mỹ mạo hơn nàng mà là vì nàng ta có được trái tim của Nghiêm Nghiêm. Vận Phụng nàng chính là không muốn phải tranh giành với một người hư hư ảo ảo ấy, mà đã lập tức buông xuống lòng ngưỡng mộ với Hàn Nghiêm, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh làm một vị đồ đệ của y suốt từng ấy năm. Nàng chính mà mang tư tưởng của hiện đại, nâng lên được thì bỏ xuống được! Quả thực họ mới là một đôi trời sinh, trai tài gái sắc! Chậc! Nhớ tới nhan sắc của vị Phượng Hoàng sư mẫu ấy, Vận Phụng lại tò mò, không biết vị Tần tiểu thư kia có mỹ mạo như nàng ta không? Thật tò mò… Nếu vị Tần tiểu thư này quả thực từ bi độ lượng như lời đồn thì vì sao lại sân si với cuộc tỉ thí này như vậy? Chậc. Lại là một kẻ khẩu thị tâm phi sao? Đáng xem, đáng xem…
-“ Xì, cái gì mà Phượng Hoàng tái thế chứ! Hừ, nếu có là Phượng Hoàng tái thế thật thì cũng chỉ có thể là Tiên Hậu nải nải! “ – Thượng Quan Mộ khinh thường hừ mũi.
-“ Tam đệ, ….. “ – Thượng Quan Mạc gằn giọng không bằng lòng.
-“ Được rồi được rồi, hai người các ngươi yên lặng đi! Thật đau đầu.. “ – Vận Phụng chun mũi khó chịu mà.
Hai kẻ này không đấu đá lẫn nhau liền không thể ăn ngon ngủ kỹ sao?
Nói thì lâu mà diễn ra thì nhanh, chỉ trong vài câu đàm đạo của hai vị hoàng tử, trước hàng ngàn con mắt của dân chúng vây xem, hai vị tiểu nữ nhân ấy đã đi lên tới lôi đài rực rỡ sắc hồng.
Một tử y, cao cao tại thượng, nhìn lướt qua cũng đủ biết nàng ta quyền quý ra sao. Dung mạo được trang điểm sắc sảo tỉ mỉ, nhưng đôi mắt lại nhìn đời với một phần hai. Đáy mắt không hề che giấu sự đắc ý, cao ngạo, coi khinh mọi thứ.
Một bạch y, thanh thoát không vướng bụi trần, dung nhan được trang điểm nhẹ nhàng mà nhợt nhợt, quả thực là thiên tiên hạ phàm. Nàng ta chỉ nhợt nhạt cười mỉm, đáy mắt toát ra là một mảng khí tức hiền từ, độ lượng không ai bì kịp.
Vận Phụng tuy không thể thấy rõ nhưng nàng có thể cảm nhận được rõ, có một luồng hơi thở tranh đấu giữa hai vị nữ nhân này. Phải, chính là không khí căng cứng của sự điên cuồng muốn tranh giành lẫn nhau! Thật đậm đà nha.. HẮc hắc! Vận Phụng không hề keo kiệt thể hiện sự hứng thú của chính mình trên khóe môi cong cong.
Dưới đài, người vây xem càng đông, sự ồn ào ngày một tăng lớn…
-“ Thật không thể tin nha, ta đây là lần đầu tiên được thấy thần tiên nha.. “ – kẻ chân chó ất.
-“ Thật chói mắt nha, vị Kim tiểu thư đây cũng quá cao quý rồi… “ kẻ chân chó giáp.
-“ Quả thực là hai thái cực mà, ta thật không biết nên chọn bên nào nha!! “ – kẻ chân chó bính.
-“ Chọn? Ngươi mà cũng có tư cách chọn sao? Ha Ha ~ về nhà mà nằm mơ đi ha ha~ … “ – kẻ qua đường giáp.
-“ ….. “ - ồn ào bàn tán! Quá náo nhiệt rồi.
Chỉ một lúc sau, sự liền được một lão nhân bước lên giữa lôi đài, giữ lại yên lặng. Lão nhân gia đây chính là trưởng quản của Mãn Lai Lầu – Chu thúc! Lão nhân mặt mày đều đã rực rỡ tới nở hoa:
-“ Các vị, tuy hôm nay không phải Mãn Hoa Thí của bổn lầu, nhưng lại hân hạnh được hai vị tiểu thư đây chọn làm ngày tỉ thí của các nàng. Hôm nay bổn lầu cùng các vị ở đây, chắc chắn sẽ đưa ra một cái kết quả công bằng nhất!!! Các vị nói xem có phải không?? “
-“ Phải phải!!! “
-“ Nhất định sẽ công bằng… “
-“ hahaha ~ “
Kim Ngữ, không khiêm tốn thể hiện lồ lộ sự đắc ý cùng kiêu ngạo, nàng ta hất hàm về phía Tần Đào Di. Nhưng đáp lại nàng ta chỉ là một nụ cười hiền lành từ đối thủ.
Hừ, Tần Đào Di, ngươi giả tạo cũng thật lâu quá rồi. Hừ lạnh trong lòng, Kim Ngữ hạ quyết tâm hạ nhục đối phương. Mắt phượng ai lóe lên tia độc ác, nhưng đáp lại vẫn chỉ là một nụ cười nhợt nhạt đến câu hồn…
-“ Thiên aa~, Tiểu tiên nữ đúng là Tiểu tiên nữ!... – kẻ si dại bính.
-“ Ngươi không thấy sao, Kim hoa khôi của chúng ta mới là nhất! “ – kẻ si dại ất.
-“ …. “ – tranh luận lại tranh luận.
-“ Được rồi các vị, chúng ta cũng nên yên lặng để cuộc tỉ thí được bắt đầu chứ đâyyy! “ – Chu thúc lại nhanh chóng trấn an.
-“ Chu thúc, ta có nhờ lão mời thế tử phủ Trấn Lạc vương tới đây hôm nay, lão có mời được không? “ – âm thnah Kim Ngữ lanh lảnh vang vọng toàn trường.
-“ Thật, xin lỗi Kim tiểu thư. Bổn lầu có cho mời nhưng thế tử nói rằng ngài ấy mới trở lại nên còn nhiều việc phải hoàn thành không thể tới… “ – Chu thúc, thành thành thực thực nhận lỗi.
Măc dù lão biết, Nam Cung Vũ Họa đang ngồi trong nhã gian nào đó để nhìn xuống, nhưng việc của lão chính là không được tiết lộ tung tích của hắn đây.
-“ Chu thúc, vất vả! Không mời được cũng không sao… “ – Tần Đào Di dùng một âm ngữ nhẹ nhàng không hề có ý trách móc mà ngược lại là như khen ngợi lão nhân đã vất vả rồi, để tiếp lời.
Toàn trường một lần nữa lại rúng động!
Vị Tần tiểu thư này cũng thật giỏi, mới đấy mà đã kéo lượng “ FC “ của chính mình cao lên hẳn rồi! HA haa ~. Vận Phụng thầm khen ngợi nàng ta trong lòng. Sự hứng thú của nàng lại tăng thêm một phần. Hứng thú quá đọ, tai nàng liền “ vểnh “ thêm cao để nghe ngóng ( tg: độ hóng hớt tăng cao:V), ngọc thủ nhỏ nhắn lại miết mài trên miệng ly sữa.
Dưới lôi đài, Chu bá cũng không kéo dài thời gian, lập tức nêu thể lệ so tài:
-“ Hôm nay chỉ có nhị vị tiểu thư, vậy chúng ta chỉ thi đấu một mục định thắng thua, có được không? “
-“ Một mục?? “ – Tần Đào Di nhàn nhạt lặp lại – “ Liệu có quá ít không? “
-“ Một mục thì một mục! Theo bổn tiểu thư thấy thì dù có thi bao nhiêu mục thì ngươi vẫn mãi mãi thua ta thôi!! “ – Kim Ngữ ngạo mạn cướp lời.
-“ Vậy cũng tốt! Ta cũng không tốn nhiều thời gian… “ – Tần Đào Di vẫn mỉm cười thánh thiện.
Cả Mãn Lai Lầu lại vang lên một tràng hô hoán “ hảo, hảo, hảo “. Chu bá cũng mừng vui không kém, liền lập tức gõ một tiếng chiêng “ Kenggg “ vang vọng trấn an toàn lầu lần nữa.
-“ Vậy, hai vị tiểu thư muốn thí gì đây nha? “ – Chu thúc lên tiếng hỏi.
-“ Ta thì không quan trọng, cứ để Kim tiểu thư chọn đi… “ – Tần Đào Di độ lượng nhường quyền lựa mục.
-“ Hừ! Nếu ngươi muốn chết! Ta liền cho ngươi chết… “ – Kim Ngữ gằn từng chữ, như cắn như nghiền – “ Chu bá, vậy ngươi chuẩn bị một cây cổ cầm tới đây! Bổn tiểu thư nay liền chọn thi cầm với nàng ta! “
Nghe Kim Ngữ phân phó, Chu bá nhanh chóng đem lên một cây cầm cổ bóng nhẵn, họa tiết tinh sảo điêu khắc từ mộc liên hoa, dây cầm mảnh manh từ tơ thiên tằm quý hiếm. Chu bá đặt cổ cầm lên trạc ngọc ( tg: là loại bàn để cầm đấy), cả lầu một lần nữa lại rộ lên những tiếng xôn xao đầy kinh ngạc. Vận Phụng nhận ra sự khác lạ trong không gian này, tâm lại bắt đầu tò mò, đang định quay sang hỏi đám hoàng chất thì đã nhận được câu trả lời từ Thượng Quan Mộ:
-“ Thiên aa~, tên Tư Đồ Tử Ngôn này cũng quá hào phóng đi. Hắn mang cả Thượng Cổ Liên Vân Cầm ra cho hai hai nàng ta tỉ thí sao? “
-“ Thượng Cổ Liên Vân?? “ – Vận Phụng tò mò hỏi lại.
-“ Là một cây cầm cổ! “ – Thượng Quan Mạc nhanh hơn, cướp của Thượng Quan Mộ - “ Thượng Cổ Liên Vân Cầm trong truyền thuyết là vũ khí của thần thú Phượng Hoàng. Nhân gian tương truyền, chỉ Phượng Hoàng mới có thể phát huy được sức mạnh Thượng Cổ Liên Vân, khiến nó trở thành vũ khí giết người trong nháy mắt… Năm ấy khi ba vị thần thú của ba quốc gia giao tranh, Phượng Hoàng đã để Thượng Cổ Liên Vân cầm lại cho hậu duệ của chính mình trước khi bị phong ấn trong thạch động. Truyền thuyết cũng nói rằng, khi hậu duệ của Phượng Hoàng tới, Phượng Hoàng sẽ hồi sinh, chiếm lĩnh cả đại lục Thần Nguyên. “ – Thượng Quan Mạc, đều đều mà nghiêm túc kể lại cho Vận Phụng nghe về sự tích của cầm cổ.
-“ Vậy là cây cầm ấy rất quý giá rồi… “ – Vận Phụng một lòng cảm thán.
-“ Dĩ nhiên rồi! Tên tử Tư Đồ kia không biết vì lí do gì mà có được cây cổ cầm đấy! Nó chỉ được hắn đem ra dùng vào những kì Mãn Hoa Thí thôi nha… Vậy mà hôm nay lại rộng lượng như vậy! Thật quá khoa trương mà.. “ – Thượng Quan Mộ hừ mũi khinh bỉ.
-" Mau theo dõi đi, trận đấu bắt đầu rồi kìa! " - Vận Phụng chính là tò mò xem hai tiểu nữ nhân kia tỉ thí nha.
Kẻ nào đó được khen “ rộng lượng “ xa xa khẽ hắt xì một cái! Tư Đồ Tử Ngôn nhẹ xoa xoa cái mũi cao cao, miệng lẩm bẩm “ không biết tên nào to gan dám mắng hắn đi! “. Nam Cung Vũ Họa ngồi bên cạnh y, từ đầu đến cuối, vẫn đặt ánh mắt nóng rực trên người nàng, không có chút mảy may tới những gì xung quanh. Hắn nhìn thấy được sự thích thú trên nửa gương mặt nàng. Nhưng hắn lại không nhận ra rằng, chính bản thân hắn đã nhìn nàng như vậy rất lâu rồi…
Dưới lôi đài kia, cuộc so tài cũng đã được bắt đầu.
#Airen.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook