Tiểu Hồ Ly
-
Chương 13
Ba trăm năm sau.
Tử Tiêu Đế Quân quay về vị trí cũ. Hắn trải qua bảy kiếp luân hồi ở thế gian, chớp mắt đã mấy trăm năm, khi trở về trong ngực có ôm một cục bông trắng tuyết.
Nhưng chỉ là một con hồ ly bình thường.
Đế Quân coi nó là bảo bổi, bình thường ăn uống đi ngủ cũng không buông.
Không có chuyện thì thích vuốt cục bông trắng tinh của mình, dỗ dành vài câu, miệng gọi Ngọc Quý Ngọc Quý, ngữ khí đê tiện dường như muốn chọc tức hồ ly đến xù lông. Nhưng gọi hồi lâu hồ ly nhỏ cũng không có phản ứng gì, chỉ tội nghiệp cuộn lại thành một cục, cắn đuôi yên lặng rơi lệ.
Đế Quân nói: Bảo bối ơi em đừng khóc nữa, có chuyện gì thì cứ nói ra, em khóc đỏ mắt vậy ta đau lòng lắm.
Đế Quân sống đến ngàn vạn năm, dứt bỏ thân xác người phàm, bản toạ cũng trở nên tiêu sái phóng khoáng.
Chỉ là sau ba kiếp không còn nhìn thấy hồ ly nhỏ của hắn, khiến hắn có chút canh cánh trong lòng.
Vượt kiếp vừa xong, bèn đi bốn phương tám hướng tìm hồ ly nhỏ của mình.
Cuối cùng tìm được y trong lồng tre tại một cái chợ.
Người bán kia còn rất nhiệt tình chào mời, nói là thợ săn trong núi bắt được, lột da lông làm thành áo, nhất định ấm áp.
Ngàn vạn đau lòng cũng hoá thành một tiếng thở dài: Sao lại biến thành cái dạng này?
Tiểu hồ ly ngậm cái đuôi bình thường còn sót lại lặng lẽ khóc, đôi mắt xanh biêng biếc nhìn người trước mặt này, cũng chẳng còn phản ứng gì đặc biệt nữa.
Nội đan của y không còn.
Đế Quân không biết trong ba trăm năm này đã xảy ra chuyện gì, đành phải ôm cục bông của mình về Cửu Trọng Tam Giới tìm nội đan.
Trong lúc tìm kiếm lại trải qua nhiều chuyện.
Tình cờ quay về tộc hồ ly một chuyến, Đế Quân trò chuyện với trưởng lão Hồ tộc, nói ít chuyện lý thú của A Ngọc. Không coi chừng một chốc, quay đầu chỉ thấy một con hồ ly đực chưa mở linh trí đang leo lên lưng A Ngọc, muốn ấy ấy hồ ly nhỏ của hắn.
Hồ tính hoang dâm, đáng giận hơn là hồ ly nhỏ vẫn nâng mông lên uốn éo!
Tức giận đến mức Đế Quân vung tay một cái, nổ con hồ ly đực gan to bằng trời này thành một con hồ ly nướng.
Nhấc cục bông trắng quay về trời.
“Còn dám nâng mông nữa không?”
“Ưm ~….”
“Hả?” Lại vỗ cái mông xù xù kia một cái, giận dữ nói, “Còn dám nữa không?”
“Ưm ~…”
Vừa vỗ cái mông sờ sướng tay kia vừa dạy dỗ, vỗ vỗ lại biến thành sờ, vuốt ve lông hồ ly nói: “Là ta không tốt nên để em chịu khổ, nhưng em cũng không được tìm tên hồ ly đực khác chọc giận ta chứ…”
“Ưm ~….”
Cuối cùng thu hồi lại được nội đan của hồ ly ở một lò luyện công của tà đạo ma vật.
Đế Quân phá tan chỗ này, cẩn thận dè dặt thả hạt châu đỏ rực kia vào đan điền hồ ly.
Nháy mắt A Ngọc lần nữa mọc ra tám cái đuôi.
Thêm một cái vốn có nữa là thành hồ ly chín đuôi.
Nhưng vẫn duy trì nguyên thân, ngậm đuôi run lẩy bẩy. Đế Quân phải ôm lấy y, hồ ly co rúm lại lùi về hai bước.
“Ngoan, nếu em xấu hổ không muốn biến lại, vậy cứ thế để ta ôm về thôi.”
Đôi ngươi xanh biếc nhìn chằm chằm mặt đất hồi lâu. Đế Quân cho rằng hồ ly cứ ngẩn ra như thế, lại thấy y nhấc chân, đánh bạo nhảy vào trong ngực hắn.
Tử Tiêu Đế Quân quay về vị trí cũ. Hắn trải qua bảy kiếp luân hồi ở thế gian, chớp mắt đã mấy trăm năm, khi trở về trong ngực có ôm một cục bông trắng tuyết.
Nhưng chỉ là một con hồ ly bình thường.
Đế Quân coi nó là bảo bổi, bình thường ăn uống đi ngủ cũng không buông.
Không có chuyện thì thích vuốt cục bông trắng tinh của mình, dỗ dành vài câu, miệng gọi Ngọc Quý Ngọc Quý, ngữ khí đê tiện dường như muốn chọc tức hồ ly đến xù lông. Nhưng gọi hồi lâu hồ ly nhỏ cũng không có phản ứng gì, chỉ tội nghiệp cuộn lại thành một cục, cắn đuôi yên lặng rơi lệ.
Đế Quân nói: Bảo bối ơi em đừng khóc nữa, có chuyện gì thì cứ nói ra, em khóc đỏ mắt vậy ta đau lòng lắm.
Đế Quân sống đến ngàn vạn năm, dứt bỏ thân xác người phàm, bản toạ cũng trở nên tiêu sái phóng khoáng.
Chỉ là sau ba kiếp không còn nhìn thấy hồ ly nhỏ của hắn, khiến hắn có chút canh cánh trong lòng.
Vượt kiếp vừa xong, bèn đi bốn phương tám hướng tìm hồ ly nhỏ của mình.
Cuối cùng tìm được y trong lồng tre tại một cái chợ.
Người bán kia còn rất nhiệt tình chào mời, nói là thợ săn trong núi bắt được, lột da lông làm thành áo, nhất định ấm áp.
Ngàn vạn đau lòng cũng hoá thành một tiếng thở dài: Sao lại biến thành cái dạng này?
Tiểu hồ ly ngậm cái đuôi bình thường còn sót lại lặng lẽ khóc, đôi mắt xanh biêng biếc nhìn người trước mặt này, cũng chẳng còn phản ứng gì đặc biệt nữa.
Nội đan của y không còn.
Đế Quân không biết trong ba trăm năm này đã xảy ra chuyện gì, đành phải ôm cục bông của mình về Cửu Trọng Tam Giới tìm nội đan.
Trong lúc tìm kiếm lại trải qua nhiều chuyện.
Tình cờ quay về tộc hồ ly một chuyến, Đế Quân trò chuyện với trưởng lão Hồ tộc, nói ít chuyện lý thú của A Ngọc. Không coi chừng một chốc, quay đầu chỉ thấy một con hồ ly đực chưa mở linh trí đang leo lên lưng A Ngọc, muốn ấy ấy hồ ly nhỏ của hắn.
Hồ tính hoang dâm, đáng giận hơn là hồ ly nhỏ vẫn nâng mông lên uốn éo!
Tức giận đến mức Đế Quân vung tay một cái, nổ con hồ ly đực gan to bằng trời này thành một con hồ ly nướng.
Nhấc cục bông trắng quay về trời.
“Còn dám nâng mông nữa không?”
“Ưm ~….”
“Hả?” Lại vỗ cái mông xù xù kia một cái, giận dữ nói, “Còn dám nữa không?”
“Ưm ~…”
Vừa vỗ cái mông sờ sướng tay kia vừa dạy dỗ, vỗ vỗ lại biến thành sờ, vuốt ve lông hồ ly nói: “Là ta không tốt nên để em chịu khổ, nhưng em cũng không được tìm tên hồ ly đực khác chọc giận ta chứ…”
“Ưm ~….”
Cuối cùng thu hồi lại được nội đan của hồ ly ở một lò luyện công của tà đạo ma vật.
Đế Quân phá tan chỗ này, cẩn thận dè dặt thả hạt châu đỏ rực kia vào đan điền hồ ly.
Nháy mắt A Ngọc lần nữa mọc ra tám cái đuôi.
Thêm một cái vốn có nữa là thành hồ ly chín đuôi.
Nhưng vẫn duy trì nguyên thân, ngậm đuôi run lẩy bẩy. Đế Quân phải ôm lấy y, hồ ly co rúm lại lùi về hai bước.
“Ngoan, nếu em xấu hổ không muốn biến lại, vậy cứ thế để ta ôm về thôi.”
Đôi ngươi xanh biếc nhìn chằm chằm mặt đất hồi lâu. Đế Quân cho rằng hồ ly cứ ngẩn ra như thế, lại thấy y nhấc chân, đánh bạo nhảy vào trong ngực hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook