Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài
-
Chương 106: Đến Nhan gia
“Đáng ghét, chuyện này bọn ta sẽ không để yên đâu”. Quay người rời đi, Ngô Tam Nguyên nuốt xuống cục tức rồi quát lớn.
Đợi ba người kia rời đi, Mộng lão lúc này mới quay qua hỏi.
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”.
“Cha, chuyện này ta cũng không biết”. Đáp lại, Mộng Vân Lan hạ giọng.
“Linh Nhi đâu?”.
“Hôm qua nó đi mua dược liệu nên chuyện này chắc chắn không thể liên quan đến Linh Nhi đâu cha”.
“Được rồi, gọi nó đến biệt viện gặp ta”. Mộng lão liếc nhìn một cái khiến cơ thể Mộng Vân Lan rùng mình rồi mới quay người rời đi.
Một lúc sau!
Mộng Linh Nhi theo lời cha đi đến biệt viện của gia gia nàng.
“Vào đi”. Nhận biết Mộng Linh Nhi đang đứng ở ngoài cửa, Mộng lão lên tiếng.
Đẩy cửa tiến vào, Mộng Linh Nhi nhìn thấy gia gia nàng đang ngồi trên ghế đang nhâm nhi ly trà rồi nói. “Gia gia có chuyện tìm Linh Nhi”.
“Ừm”. Mộng lão gật đầu rồi hỏi. “Ngươi biết ba người kia bị giết như thế nào chứ?”.
“Linh Nhi biết”. Mộng Linh Nhi gật đầu.
“Nhìn thủ pháp là biết người đó là người tu kiếm, mà cảnh giới kiếm đạo của hắn rất cao. Ở trong thanh thì người có thể khiến ba tên kia đều sợ hãi cho đến lúc chết kia chắc chắn rất mạnh”. Mộng lão nói với giọng điệu dò hỏi. “Ngươi biết ai ra tay đúng không?”.
“Biết”. Mộng Linh Nhi gật đầu.
“Nếu như lời ngươi truyền về lúc trước là đúng thì lần này xem như Mộng gia ta lần này chịu thiệt một chút”. Mộng lão dựa lưng ra sau rồi thở dài một hơi.
“Nhưng ba gia tộc kia nếu như liên thủ thì ta sợ không chống cự được”. Mộng Linh Nhi gương mặt ỉu xìu nhìn xuống đất.
“Bọn chúng không giám làm quá lên đâu”. Mộng lão lắc đầu. “Ở trong thành thì chúng không thể làm chuyện quá đáng được. Nhưng đối với những đệ tử chấp hành nhiệm vụ ở ngoài thành thì nhắc nhở họ cẩn thận một chút”.
“Thời gian này ta sẽ gặp không ít khó khăn nên có thể thì đừng để cho ai ra khỏi thành”.
“Đợi ngươi có thể gia nhập được vào một trong thập đại Thánh địa Tây Vực thì cũng xem như mọi chuyện sẽ được giải quyết”.
“Vâng, Linh Nhi hiểu”. Mộng Linh Nhi trong lòng cảm thấy rất nặng nệ đáp.
“Haizzz. Giống như Nhan gia kia, tiểu nữ hắn Nhan Tiểu Tiểu may mắn được Bồng Lai thánh địa nhìn trúng”. Mộng lão thở dài một hơi nói. “Đáng tiếc, cơ hội này mà dành cho ta thì thật tốt quá”.
Nói đến đây, Mộng Linh Nhi chợt giật mình một cái, lúc này nàng mới chợt nhớ đến lúc vừa kết thúc Thiên Kiêu Tuyển thì Đế Nguyên Quân đã chọn đến Bồng Lai thánh địa. Nàng buột miệng thốt ra.
“Đúng rồi”.
“Sao vậy?”. Nhìn thấy phản ứng của Mộng Linh Nhi, Mộng lão không hiểu nên lên tiếng hỏi.
“Hôm qua có hai người của Bồng Lai thánh địa đã đến đây rồi”. Mộng Linh Nhi trả lời.
“Cái gì?”. Mộng lão nghe thấy vậy nên giật bắn người đứng dậy. “Nhanh đưa ta đến đó”.
“Gia gia, chỉ sợ họ đã sớm đi rồi”.
“Ngu ngốc, sao ngươi không nói chuyện này sớm hơn”. Mộng lão lớn tiếng quát. “Nhanh gọi người mang một ít đồ đến rồi cùng ta đi đến chào hỏi”.
Mà lúc này!
Ở bên trong phòng!
Đế Nguyên Quân cùng Dược Liên Anh đang chuẩn bị một ít đồ và chuẩn bị rời đi.
“Ba tên Ngưng Anh cảnh, sư đệ ngươi thật biết đi gây chuyện”. Đứng ở một bên, Dược Liên Anh lên tiếng châm chọc.
“Cũng không thể xem là như vậy được”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ đáp. “Chỉ giải quyết một ít chuyện vặt mà thôi”.
“Chuyện vặt mà khiến cường giả như vậy tìm đến sao?”. Dược Liên Anh tiếp tục nói.
“Nhưng cũng chả sao, thân là đệ tử của Bồng Lai thánh địa, bọn họ không giám làm gì quá mức đâu. Ngươi yên tâm”.
“Bồng Lai thánh địa thì đã sao?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân bình thản nói. “Chỉ là một đại gia tộc nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến”.
“Sư đệ, ngươi trảm phong quá mạnh rồi”. Dược Liên Anh nở một nụ cười. “…”.
“Được rồi, rời đi thôi. Đợi thêm lát nữa lại có phiền phức tìm đến”. Đế Nguyên Quân cắt ngang.
Dược Liên Anh gật đầu.
Nhưng khi họ vừa đẩy cửa đi ra thì phía trước, có ma bóng người đang dần tiến lại gần. Một trong số đã là một vị lão giả trông rất lớn tuổi, trên người khoác một bộ bạch y trông rất phiêu miễu, gương mặt cực kỳ phúc hậu. Đi ở bên cạnh là Mộng Linh Nhi đang cúi gầm đầu và cuối cùng là một tên đệ tử mang theo một cái khay lớn.
“Thất lễ, thất lễ… Sứ giả của Bồng Lai thánh địa ghé qua mà lão hủ đến bây giờ mới đến chào hỏi được”. Mộng lão tiến lại gần, thân trên khẽ cúi xuống rồi nói. “Mong hai vị lượng thứ”.
“Mộng lão đứng nói vậy”. Dược Liên Anh cúi thấp người chào rồi trả lời. “Tiểu nữ cùng sư đệ chỉ đang đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ mà thôi”.
“Thời gian này đã làm phiền mọi người rồi”.
“Hahahaha. Xin đừng khách khí”. Mộng lão lắc đầu, gương mặt già nua nở một nụ cười. “Được hai vị ghé qua là phúc của Mộng gia rồi”.
Tiếp đến, Mộng lão đưa tay lên rồi lấy ra một cái nhẫn trử vật rồi đưa cho Dược Liên Anh rồi tiếp tục nói. “Mộng gia có một chút quả mọn xin ra mắt hai người”.
“Mong hãy nhận lấy”.
Nhìn thấy cái nhẫn trử vật ở trước mắt, Dược Liên Anh không vội nhận lấy mà quay qua nhìn phản ứng của Đế Nguyên Quân thì thấy hắn gật đầu một cái.
“Vậy thì đa ta Mộng lão rồi”. Dược Liên Anh không từ chối mà đưa tay ra nhận lấy. Đáp lại, nàng lấy ra một tấm lệnh bài rồi đưa cho mộng lão nói. “Một năm nữa, Bồng Lai thủ tịch mỗi mười năm sẽ mở ra một lần”.
“Mộng lão có thể dùng lệnh bài này đễ đề cử một đệ tử”.
“Ta thấy vị cô nương này căn cốt cũng rất tốt, mặc dù cảnh giới hơi thấp một chút nhưng vẫn có cơ hội”.
“Đến thời điểm đó thì lệnh bài này sáng lên thì hãy truyền vào đó một ít chân nguyên rồi sẽ có người đến hướng dẫn đến mang đi”.
Mộng lão nghe thấy vậy, sắc mặt lão dần sáng lên, ánh mắt già nua chợt bắn ra tinh quan, lão không kiềm chế được mà nở một nụ cười lớn phấn khích.
“Đa tạ, đến lúc đó mong hai vị sẽ giúp đỡ”.
Dược Liên Anh gật đầu rồi nói. “Thời gian không còn sớm, tiểu nữ cùng sư đệ xin phép rời đi trước để làm nhiệm vụ”.
“Để lão hủ tiển hai vị đi một quãng”.
Tiểu Oanh nằm ở bên trong bụng áo Đế Nguyên Quân như cảm nhận được nó chuẩn bị rời đi nên muốn chui ra bay về phía Mộng Linh Nhi muốn nói lời chào tạm biệt.
Nó bay vòng quanh người Mộng Linh Nhi một vài vòng rồi đứng ở trên vai mà đưa đầu đẩy vào một bên má hồng luyến tiếc.
“Tiểu Oanh, rời đi thôi”. Đế Nguyên Quân nhìn dáng vẻ Tiểu Oanh lắc đầu một cái rồi nói.
Nhanh chóng quay lại, Tiểu Oanh thân thể dần biến lớn trở lại. Sãi cánh to lớn với bộ lông vũ cháy rực trông cực kỳ đẹp đẽ hiện ra bay không ngừng ở trên không như thú nhỏ vừa được thả ra bên ngoài.
Ánh mắt Đế Nguyên Quân chợt liếc qua nhìn Mộng Linh Nhi một cái rồi nhảy lên lưng Tiểu Oanh, ở bên cạnh. Dược Liên Anh chân đạp phi kiếm rời đi.
“Linh Nhi, đó có phải là nhóc Tiểu Oanh lúc trước không?”. Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Mộng lão quay qua hỏi.
“Đúng vậy”. Mộng Linh Nhi gật đầu.
“Không thể nào?”. Mộng lão kinh ngạc. “Nó vừa rồi chỉ là nhất cấp đỉnh phong hung thú và còn bị thương rất nặng nữa. Làm sao chỉ trong một ngày mà đã hồi phục và đột phá lên thành tam cấp hung thú rồi”.
“…”. Mộng Linh Nhi yên lặng.
“Lần này xem như Mộng gia ta gặp may, thời gian này ngươi không được phép lơ là tu luyện mà phải chuẩn bị cho một năm tới. Tương lai Mộng gia phải xem lần biểu hiện của ngươi rồi”.
“Gia gia xin cứ yên tâm”. Mộng Linh Nhi ánh mắt kiên định nhìn theo bóng lưng Đế Nguyên Quân trả lời.
“Tốt, một năm này gia tộc sẽ dốc sức trợ giúp ngươi đột phá”. Mỗng lão đặt tay lên vai Mộng Linh Nhi rồi gật đầu nói.
Lúc này!
Đế Nguyên Quân cùng Dược Liên Anh đã bay đi đến ngay phía trên Nhan gia và đang chuẩn bị hạ xuống. Tiểu Oanh thì thu nhỏ cơ thể rồi chui vào trong bụng áo Đế Nguyên Quân nằm ngủ.
“Nhan gia không phải ai cũng có thể vào, xin hãy rời đi cho”. Thấy hai người đi đến, hai tên đệ tử đứng ra chặn lại.
Dược Liên Anh tiến lên một bước rồi lấy ra một tấm lệnh bài thì ngay lập tức thái độ của hai tên đệ tử kia thay đổi một cách chóng mặt.
“Thì ra là sứ giả của Bồng Lai thánh địa. Đệ tử đã thất lễ, xin hai người lượng thứ”. Hai tên đệ tử nhanh chóng phải ứng, thân trên cúi gầm xuống đồng thanh nói.
“Được rồi, nhanh vào bên trong thông báo một tiếng”. Đáp lại, Dược Liên Anh nói.
“Xin mời hai vị vào trong”. Một tên đệ tử đưa tay ra mời hai người vào trong còn một tên khác thì nhanh chân chạy vào bên trong bẩm báo.
Nhanh chóng, bóng dáng hai người vội vã từ bên trong đi ra.
“Cung nghênh hai vị đến với Nhan gia”. Vừa chạy ra đến, Nhan gia chủ Nhan Bất Hoành nói. “Tiểu Tiểu nhanh chào hai vị sư huynh sư tỷ đi”.
“Xin chào sư huynh, sư tỷ”. Nhan Tiểu Tiểu ánh mắt thù hận nhìn về phía Đế Nguyên Quân một cái rồi nói.
Dược Liên Anh chứng kiến một màn này mà đưa tay lên che miệng nói thầm. “Sư đệ, ngươi đã làm gì tiểu cô nương này mà sao nó thù hận ngươi quá vậy”.
“Xì, nhiều chuyện”. Đế Nguyên Quân từ chối trả lời.
“Tiểu sư đệ, ngươi còn giấu ta”.
“Nhan gia chủ, ngưỡng mộ đã lâu”. Dược Liên Anh cúi thấp người chào trả lời.
“Mời hai người vào bên trong”. Nhan Bất Hoành vui mừng nói. “Hôm nay Nhan gia có làm tiệc chiêu đải hai vị, nhanh xin mời”.
Tiến vào bên trong, Nhan gia kể từ khi biết được sắp tới có người của Bồng Lai thánh địa đến mang Nhan Tiểu Tiểu đi nên hết mực vui mừng, họ đã chờ đợi cái ngày này đã rất lâu rồi mới có thể được như hiện tại. Nên thời gian này họ đã chuẩn bị rất kỷ lưỡng để đón chào.
Họ chuẩn bị kỹ đến mức mà căn phòng đón tiếp đã được bố trí lại rất kỹ, và ở trong mỗi căn phòng đều có không ít đồ cực kỳ đắt giá được bố trí, ngay cả trận pháp Tụ Linh củng đã được họ bố trí sẵn và chỉ đợi người đến mà thôi.
Đợi ba người kia rời đi, Mộng lão lúc này mới quay qua hỏi.
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”.
“Cha, chuyện này ta cũng không biết”. Đáp lại, Mộng Vân Lan hạ giọng.
“Linh Nhi đâu?”.
“Hôm qua nó đi mua dược liệu nên chuyện này chắc chắn không thể liên quan đến Linh Nhi đâu cha”.
“Được rồi, gọi nó đến biệt viện gặp ta”. Mộng lão liếc nhìn một cái khiến cơ thể Mộng Vân Lan rùng mình rồi mới quay người rời đi.
Một lúc sau!
Mộng Linh Nhi theo lời cha đi đến biệt viện của gia gia nàng.
“Vào đi”. Nhận biết Mộng Linh Nhi đang đứng ở ngoài cửa, Mộng lão lên tiếng.
Đẩy cửa tiến vào, Mộng Linh Nhi nhìn thấy gia gia nàng đang ngồi trên ghế đang nhâm nhi ly trà rồi nói. “Gia gia có chuyện tìm Linh Nhi”.
“Ừm”. Mộng lão gật đầu rồi hỏi. “Ngươi biết ba người kia bị giết như thế nào chứ?”.
“Linh Nhi biết”. Mộng Linh Nhi gật đầu.
“Nhìn thủ pháp là biết người đó là người tu kiếm, mà cảnh giới kiếm đạo của hắn rất cao. Ở trong thanh thì người có thể khiến ba tên kia đều sợ hãi cho đến lúc chết kia chắc chắn rất mạnh”. Mộng lão nói với giọng điệu dò hỏi. “Ngươi biết ai ra tay đúng không?”.
“Biết”. Mộng Linh Nhi gật đầu.
“Nếu như lời ngươi truyền về lúc trước là đúng thì lần này xem như Mộng gia ta lần này chịu thiệt một chút”. Mộng lão dựa lưng ra sau rồi thở dài một hơi.
“Nhưng ba gia tộc kia nếu như liên thủ thì ta sợ không chống cự được”. Mộng Linh Nhi gương mặt ỉu xìu nhìn xuống đất.
“Bọn chúng không giám làm quá lên đâu”. Mộng lão lắc đầu. “Ở trong thành thì chúng không thể làm chuyện quá đáng được. Nhưng đối với những đệ tử chấp hành nhiệm vụ ở ngoài thành thì nhắc nhở họ cẩn thận một chút”.
“Thời gian này ta sẽ gặp không ít khó khăn nên có thể thì đừng để cho ai ra khỏi thành”.
“Đợi ngươi có thể gia nhập được vào một trong thập đại Thánh địa Tây Vực thì cũng xem như mọi chuyện sẽ được giải quyết”.
“Vâng, Linh Nhi hiểu”. Mộng Linh Nhi trong lòng cảm thấy rất nặng nệ đáp.
“Haizzz. Giống như Nhan gia kia, tiểu nữ hắn Nhan Tiểu Tiểu may mắn được Bồng Lai thánh địa nhìn trúng”. Mộng lão thở dài một hơi nói. “Đáng tiếc, cơ hội này mà dành cho ta thì thật tốt quá”.
Nói đến đây, Mộng Linh Nhi chợt giật mình một cái, lúc này nàng mới chợt nhớ đến lúc vừa kết thúc Thiên Kiêu Tuyển thì Đế Nguyên Quân đã chọn đến Bồng Lai thánh địa. Nàng buột miệng thốt ra.
“Đúng rồi”.
“Sao vậy?”. Nhìn thấy phản ứng của Mộng Linh Nhi, Mộng lão không hiểu nên lên tiếng hỏi.
“Hôm qua có hai người của Bồng Lai thánh địa đã đến đây rồi”. Mộng Linh Nhi trả lời.
“Cái gì?”. Mộng lão nghe thấy vậy nên giật bắn người đứng dậy. “Nhanh đưa ta đến đó”.
“Gia gia, chỉ sợ họ đã sớm đi rồi”.
“Ngu ngốc, sao ngươi không nói chuyện này sớm hơn”. Mộng lão lớn tiếng quát. “Nhanh gọi người mang một ít đồ đến rồi cùng ta đi đến chào hỏi”.
Mà lúc này!
Ở bên trong phòng!
Đế Nguyên Quân cùng Dược Liên Anh đang chuẩn bị một ít đồ và chuẩn bị rời đi.
“Ba tên Ngưng Anh cảnh, sư đệ ngươi thật biết đi gây chuyện”. Đứng ở một bên, Dược Liên Anh lên tiếng châm chọc.
“Cũng không thể xem là như vậy được”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ đáp. “Chỉ giải quyết một ít chuyện vặt mà thôi”.
“Chuyện vặt mà khiến cường giả như vậy tìm đến sao?”. Dược Liên Anh tiếp tục nói.
“Nhưng cũng chả sao, thân là đệ tử của Bồng Lai thánh địa, bọn họ không giám làm gì quá mức đâu. Ngươi yên tâm”.
“Bồng Lai thánh địa thì đã sao?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân bình thản nói. “Chỉ là một đại gia tộc nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến”.
“Sư đệ, ngươi trảm phong quá mạnh rồi”. Dược Liên Anh nở một nụ cười. “…”.
“Được rồi, rời đi thôi. Đợi thêm lát nữa lại có phiền phức tìm đến”. Đế Nguyên Quân cắt ngang.
Dược Liên Anh gật đầu.
Nhưng khi họ vừa đẩy cửa đi ra thì phía trước, có ma bóng người đang dần tiến lại gần. Một trong số đã là một vị lão giả trông rất lớn tuổi, trên người khoác một bộ bạch y trông rất phiêu miễu, gương mặt cực kỳ phúc hậu. Đi ở bên cạnh là Mộng Linh Nhi đang cúi gầm đầu và cuối cùng là một tên đệ tử mang theo một cái khay lớn.
“Thất lễ, thất lễ… Sứ giả của Bồng Lai thánh địa ghé qua mà lão hủ đến bây giờ mới đến chào hỏi được”. Mộng lão tiến lại gần, thân trên khẽ cúi xuống rồi nói. “Mong hai vị lượng thứ”.
“Mộng lão đứng nói vậy”. Dược Liên Anh cúi thấp người chào rồi trả lời. “Tiểu nữ cùng sư đệ chỉ đang đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ mà thôi”.
“Thời gian này đã làm phiền mọi người rồi”.
“Hahahaha. Xin đừng khách khí”. Mộng lão lắc đầu, gương mặt già nua nở một nụ cười. “Được hai vị ghé qua là phúc của Mộng gia rồi”.
Tiếp đến, Mộng lão đưa tay lên rồi lấy ra một cái nhẫn trử vật rồi đưa cho Dược Liên Anh rồi tiếp tục nói. “Mộng gia có một chút quả mọn xin ra mắt hai người”.
“Mong hãy nhận lấy”.
Nhìn thấy cái nhẫn trử vật ở trước mắt, Dược Liên Anh không vội nhận lấy mà quay qua nhìn phản ứng của Đế Nguyên Quân thì thấy hắn gật đầu một cái.
“Vậy thì đa ta Mộng lão rồi”. Dược Liên Anh không từ chối mà đưa tay ra nhận lấy. Đáp lại, nàng lấy ra một tấm lệnh bài rồi đưa cho mộng lão nói. “Một năm nữa, Bồng Lai thủ tịch mỗi mười năm sẽ mở ra một lần”.
“Mộng lão có thể dùng lệnh bài này đễ đề cử một đệ tử”.
“Ta thấy vị cô nương này căn cốt cũng rất tốt, mặc dù cảnh giới hơi thấp một chút nhưng vẫn có cơ hội”.
“Đến thời điểm đó thì lệnh bài này sáng lên thì hãy truyền vào đó một ít chân nguyên rồi sẽ có người đến hướng dẫn đến mang đi”.
Mộng lão nghe thấy vậy, sắc mặt lão dần sáng lên, ánh mắt già nua chợt bắn ra tinh quan, lão không kiềm chế được mà nở một nụ cười lớn phấn khích.
“Đa tạ, đến lúc đó mong hai vị sẽ giúp đỡ”.
Dược Liên Anh gật đầu rồi nói. “Thời gian không còn sớm, tiểu nữ cùng sư đệ xin phép rời đi trước để làm nhiệm vụ”.
“Để lão hủ tiển hai vị đi một quãng”.
Tiểu Oanh nằm ở bên trong bụng áo Đế Nguyên Quân như cảm nhận được nó chuẩn bị rời đi nên muốn chui ra bay về phía Mộng Linh Nhi muốn nói lời chào tạm biệt.
Nó bay vòng quanh người Mộng Linh Nhi một vài vòng rồi đứng ở trên vai mà đưa đầu đẩy vào một bên má hồng luyến tiếc.
“Tiểu Oanh, rời đi thôi”. Đế Nguyên Quân nhìn dáng vẻ Tiểu Oanh lắc đầu một cái rồi nói.
Nhanh chóng quay lại, Tiểu Oanh thân thể dần biến lớn trở lại. Sãi cánh to lớn với bộ lông vũ cháy rực trông cực kỳ đẹp đẽ hiện ra bay không ngừng ở trên không như thú nhỏ vừa được thả ra bên ngoài.
Ánh mắt Đế Nguyên Quân chợt liếc qua nhìn Mộng Linh Nhi một cái rồi nhảy lên lưng Tiểu Oanh, ở bên cạnh. Dược Liên Anh chân đạp phi kiếm rời đi.
“Linh Nhi, đó có phải là nhóc Tiểu Oanh lúc trước không?”. Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Mộng lão quay qua hỏi.
“Đúng vậy”. Mộng Linh Nhi gật đầu.
“Không thể nào?”. Mộng lão kinh ngạc. “Nó vừa rồi chỉ là nhất cấp đỉnh phong hung thú và còn bị thương rất nặng nữa. Làm sao chỉ trong một ngày mà đã hồi phục và đột phá lên thành tam cấp hung thú rồi”.
“…”. Mộng Linh Nhi yên lặng.
“Lần này xem như Mộng gia ta gặp may, thời gian này ngươi không được phép lơ là tu luyện mà phải chuẩn bị cho một năm tới. Tương lai Mộng gia phải xem lần biểu hiện của ngươi rồi”.
“Gia gia xin cứ yên tâm”. Mộng Linh Nhi ánh mắt kiên định nhìn theo bóng lưng Đế Nguyên Quân trả lời.
“Tốt, một năm này gia tộc sẽ dốc sức trợ giúp ngươi đột phá”. Mỗng lão đặt tay lên vai Mộng Linh Nhi rồi gật đầu nói.
Lúc này!
Đế Nguyên Quân cùng Dược Liên Anh đã bay đi đến ngay phía trên Nhan gia và đang chuẩn bị hạ xuống. Tiểu Oanh thì thu nhỏ cơ thể rồi chui vào trong bụng áo Đế Nguyên Quân nằm ngủ.
“Nhan gia không phải ai cũng có thể vào, xin hãy rời đi cho”. Thấy hai người đi đến, hai tên đệ tử đứng ra chặn lại.
Dược Liên Anh tiến lên một bước rồi lấy ra một tấm lệnh bài thì ngay lập tức thái độ của hai tên đệ tử kia thay đổi một cách chóng mặt.
“Thì ra là sứ giả của Bồng Lai thánh địa. Đệ tử đã thất lễ, xin hai người lượng thứ”. Hai tên đệ tử nhanh chóng phải ứng, thân trên cúi gầm xuống đồng thanh nói.
“Được rồi, nhanh vào bên trong thông báo một tiếng”. Đáp lại, Dược Liên Anh nói.
“Xin mời hai vị vào trong”. Một tên đệ tử đưa tay ra mời hai người vào trong còn một tên khác thì nhanh chân chạy vào bên trong bẩm báo.
Nhanh chóng, bóng dáng hai người vội vã từ bên trong đi ra.
“Cung nghênh hai vị đến với Nhan gia”. Vừa chạy ra đến, Nhan gia chủ Nhan Bất Hoành nói. “Tiểu Tiểu nhanh chào hai vị sư huynh sư tỷ đi”.
“Xin chào sư huynh, sư tỷ”. Nhan Tiểu Tiểu ánh mắt thù hận nhìn về phía Đế Nguyên Quân một cái rồi nói.
Dược Liên Anh chứng kiến một màn này mà đưa tay lên che miệng nói thầm. “Sư đệ, ngươi đã làm gì tiểu cô nương này mà sao nó thù hận ngươi quá vậy”.
“Xì, nhiều chuyện”. Đế Nguyên Quân từ chối trả lời.
“Tiểu sư đệ, ngươi còn giấu ta”.
“Nhan gia chủ, ngưỡng mộ đã lâu”. Dược Liên Anh cúi thấp người chào trả lời.
“Mời hai người vào bên trong”. Nhan Bất Hoành vui mừng nói. “Hôm nay Nhan gia có làm tiệc chiêu đải hai vị, nhanh xin mời”.
Tiến vào bên trong, Nhan gia kể từ khi biết được sắp tới có người của Bồng Lai thánh địa đến mang Nhan Tiểu Tiểu đi nên hết mực vui mừng, họ đã chờ đợi cái ngày này đã rất lâu rồi mới có thể được như hiện tại. Nên thời gian này họ đã chuẩn bị rất kỷ lưỡng để đón chào.
Họ chuẩn bị kỹ đến mức mà căn phòng đón tiếp đã được bố trí lại rất kỹ, và ở trong mỗi căn phòng đều có không ít đồ cực kỳ đắt giá được bố trí, ngay cả trận pháp Tụ Linh củng đã được họ bố trí sẵn và chỉ đợi người đến mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook