Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài
Chương 105: Nguyên Anh cảnh tìm đến

Ngày hôm sau!

Đế Nguyên Quân giải quyết ba người kia xong rồi quay về, đẩy cửa tiến vào.

“Sư đệ, ngươi về rồi”. Dược Liên Anh nở một nụ cười nhẹ nói.

“Ừm, đan dược đã chuẩn bị xong rồi sao?”. Đế Nguyên Quân nhìn về phía khay lớn rồi nói.

“Đã đủ”. Dược Liên Anh vẻ mặt hơi ngưng lại. “Thật sự phải luyện ngũ cấp đan dược sao?”.

“Tốt nhất vẫn phải là ngũ cấp đan dược, nếu không tỷ lệ tỉnh dậy của nó sẽ khó hơn”. Đế Nguyên Quan gật đầu.

“Sư tỷ, ngươi vẫn mang theo đan lô chứ”.

“Ta có mang theo”. Dược Liên Anh lấy ra một cái dan lô cao hơn hai mét với những hoa văn được đúc tạo cực kỳ tỉ mỉ và còn có có những tấm phù triệt tam phẩm được khắc rất chuẩn xác ở bên trong trông cực kỳ đắt giá.

Đánh giá đan lô này qua một lượt, Đế Nguyên Quân gật đầu nhận định.

“Vậy bắt đầu đi”. Đế Nguyên Quân lên tiếng.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân một tay đưa lên rồi kết ấn, ngay lập tức, phía bên trong căn phòng xuất hiện một cái trận pháp mờ ảo bao trùm. Một màn này khiến Dược Liên Anh không khỏi kinh ngạc.

“Tụ Linh Trận”. Dược Liên Anh hỏi. “Sư đệ, ngươi cũng là trận pháp đại sư?”.

“Hơi hiểu biết một chút mà thôi”. Đế Nguyên Quân đáp. “Nhanh bắt đầu thôi”.

Dược Liên Anh gật đầu, từ trong lòng bàn tay, hai đốm lửa màu lam nhạt bốc lên. Một cảm giác lạnh lẽo ở bên ngoài toát ra nhưng bên trong lại cực kỳ nóng bỏng. Đẩy bắn Băng Lam Hỏa hướng phía bên dưới đan lô thiêu đốt, Dược Liên Anh quay qua nói.

“Sư đệ, ngươi bỏ linh dược vào đi”.

Đế Nguyên Quân gật đầu, mang theo khay lớn ở trên tay, nhảy lên cao, hắn mở nắp đan lô rồi thả xuống đồng loạt hết toàn bộ.

Ngay sau đó, Đế Nguyên Quân bắn ra Hỗn Độn Tử Hỏa của mình xâm nhập vào bên trong rồi thiêu đốt từng loại linh dược ngăn không cho chúng xung khắc với nhau.

Dược Liên Anh đã từng nhìn thấy cách hắn luyện chế như thế này rồi nhưng vẫn khó lòng mà làm quen cảm giác này được. ‘Ngũ cấp đan dược mà hắn xem như đang nấu nước tắm sao?’.

Thiêu đốt linh dược đến lúc hòa tan chúng thành bột mịn, Đế Nguyên Quân bắt đầu thu tay rồi tiếp tục thiêu đốt ở trên miệng của đan lô ngăn không cho dược lực phát tán ra ngoài.

Đồng thời, Đế Nguyên Quân còn truyền vào hỗn độn chân nguyên rồi bắt đầu hòa trộn, chợt. Một làn gió mãnh liệt ở bên trong đan lô đẩy bắn ra ngoài, dược lực mạnh mẽ bùng phát.

Dược Liên Anh bị lượng dược liệu mạnh mẽ này làm cho giật mình, nhưng nàng nhìn về phía Đế Nguyên Quân thấy hắn vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại nên vẫn tiếp tục thúc dục Băng Lam Hỏa.

Nấu luyện thêm hai canh giờ!

Ngũ cấp đan dược đã khiến cả hai người hao hụt một lượng lớn tinh khí và chân nguyên rất lớn, chịu hao tổn quá nhiều, trên gương mặt cả hai dần trở nên trắng bệch. Nhưng quá trình luyện đan vẫn phải được tiếp tục.

Ngay khi đan dược sắp thành hình, Đế Nguyên Quân thình lình thu tay rồi nhảy lên. Mở nắp đan lô rồi cắt một vết trên cổ tay để huyết dịch chảy xuống hòa trộn cùng với dan dược.

“…”.

“Được rồi, bắt đâu ngưng đan đi sư tỷ”. Đế Nguyên Quân nhảy xuống rồi nói.

Dược Liên Anh gật đầu một cái rồi lớn tiếng quát. “Ngưng đan”.

Ngay sau tiếng quát lớn đó, ở phía bên trong đan lô như cảm ứng được ý nghĩ của Dược Liên Anh nên những tấm phù triệt bắt đầu phát huy tác dụng của mình.

Rầm!

Chợt, một tiếng nổ lớn vang lên. Cái nắm lớn cũng bị tiếng nổ lớn này bị nổ văng ra ngoài, kéo theo phía sau là một làn khói trắng bốc lên nghi ngút và một mùi hương đan dược mạnh mẽ bốc lên.

“Thành rồi sao?”. Nhìn vào bên làn khói, Dược Liên Anh chờ đợi nói.

Đứng ở bên cạnh, Đế Nguyên Quân trên gương mặt lộ ra vẻ mong đợi.

Ngay khi làn khói tan biến liền để lộ ở bên trong một viên đan dược màu đỏ tươi đang lơ lửng ở trên không, khí tức ngũ phẩm đan dược mạnh mẽ tuôn trào khắp bên trong căn phòng, may mắn nó đã bị chân nguyên Đế Nguyên Quân chặn lại.

“Ngũ cấp trung phẩm đan dược, Sinh Mệnh Đan”. Dược Liên Anh không kiềm chế được rung động trong lòng mà thốt lên, trên gương mặt mặc dù lộ ra vẻ lao lực nhưng ẩn ở trong đó lại vô cùng vui sướng. Một tam phẩm luyện đan sư lại có thể luyện chế ra được ngũ phẩm đan dược, cho dù có thêm người hộ pháp ở bên cạnh nhưng không phải mấy ai cũng có thể làm được điều này.

“Đẳng cấp hơi thấp một chút”. Đế Nguyên Quân lấy đan dược vào trong tay rồi nói một tiếng. “Nhưng cũng đủ dùng rồi”.

“Đẳng cấp hơi thấp?”. Dược Liên Anh há hốc miệng nói. “Ta luyện ra ngũ phẩm đan dược là dã may mắn lắm rồi”.

“Không, ta nghĩ ít nhất cũng phải là cực phẩm đan dược mới được”. Đế Nguyên Quân lắc đầu.

“…”. Nghe thấy vậy, Dược Liên Anh chết lặng.

Nắm đan dược ở trong tay, Đế Nguyên Quân tiến về phía Tiểu Oanh. Một tay mở miệng của nó ra rồi đẩy viên đan dược vào bên trong, dùng hỗn độn chân nguyên bao bọc rồi vận chuyển nó xuống bên dưới rồi giúp nó hộ pháp.

Đan dược ngay khi vừa tiến vào bên trong, Dược Liên Anh không thể tin được vào mắt mình, khí tức sinh mệnh của Tiểu Oanh đã rất mỏng yếu nhưng khi đan dược vừa tiến vào là giống như khởi tử hổi sinh vậy.

Sinh mệnh lực điên cuồng sinh trưởng, thương thế trên người nó cũng vì thế mà hồi phục một cách nhanh chóng.

Chưa dừng lại ở đó, khí tức trên người nó cũng tăng trưởng một cách chóng mặt từ nhất cấp đỉnh phong liền thăng lên nhị cấp trung giai hung thú và đang không ngừng tăng lên.

Một canh giờ nữa qua đi!

Đế Nguyên Quân giúp luyện hóa đan dược đã đến điểm cuối cùng, khí tức của Tiểu Oanh cũng đã đột phá lên tam cấp sơ giai hung thú và sinh mệnh lực của nó cũng đã được hồi phục, thậm chí nó còn mạnh mẽ hơn trước nữa.

Chi!

Chợt, một tiếng kêu lớn vang lên khiến căn phòng lớn phải rung động mạnh, Tiểu Oanh vung mạnh hai cánh của mình rồi bay lên.

Ngay khi đột phá, cơ thể của nó cũng đã tăng lên rất nhiều, ban đầu nó chỉ cao khoảng bốn mươi phân nhưng hiện tại đột cao của nó đã đạt đến một mét và sãi cánh to lớn dài hơn hai trượng.

Ở bên ngoài bao phủ một lớp lông vũ màu hồng lữa trông rất sống động và cực kỳ đẹp đẽ, Dược Liên Anh hai mắt mở lớn mà nhìn.

“Được rồi, bớt ồn ào đi”. Nhìn thấy nó vẫn năng động như hồi nào, Đế Nguyên Quân lên tiếng.

Nghe thanh giọng quen thuộc, Tiểu Oanh nhanh hạ đầu nhìn xuống. Trong mắt nó, bóng dáng một người thân thuộc hiên lên trong mắt nó, ngay lập tức. Cơ thể của nó thu nhỏ lại chỉ lớn hơn một gang tay bay xuống.

“Chi chi”.

Trong mắt nó chảy xuống hai hàng nước mắt và kêu lên hai tiếng cực kỳ vui sướng mà bay vào trong lòng Đế Nguyên Quân.

Một tay đưa lên ôm lấy nó, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi nói. “Thời gian này ngươi chịu khổ rồi”.

“Sư đệ, nếu ở đây đã không còn chuyện gì nữa thì ta cũng nên hoàn thành nhiệm vụ thôi”. Dược Liên Anh thấy dáng vẻ của cả hai nên lên tiếng.

“Bây giờ sao?”. Nhưng Đế Nguyên Quân đáp lại, lại khiến nàng nhíu mày. “Sợ muốn đi cũng hơi khó”.

“Là sao?”. Dược Liên Anh không hiểu nên hỏi ngược lại.

“Đi ra ngoài rồi biết”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân hạ giọng nói, gương mặt cũng vì thế mà âm trầm hẳn đi.

Ở phía bên ngoài!

“Mộng Vân Lan, bước ra đây cho ta”.

Cùng với một tiếng quát lớn là khí tức Ngưng Anh cảnh tứ tầng kinh khủng tuôn ra. Bên cạnh đó, còn có khí tức của hai người khác cũng là Ngưng Anh cảnh tam tầng mạnh mẽ không kém.

Họ đạp không đứng ở trên cao, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống phía bên dưới đám đệ tử đang sợ hãi.

“Hừ, Ngô Tam Nguyên, ta còn chưa tìm đến nhà các ngươi hỏi chuyện mà ngược lại lại mang người đến tìm ta hay sao?”. Từ trong Mộng phủ truyền ra, một thanh âm lạnh nhạt, âm trầm nhưng tức giận củng đã lên đến cực điểm.

Từ bên trong từ từ đi ra, bóng dáng một trung niên nhân hai tay đưa ra sau với một phong phạm phất trần, trên người khoác một bộ trang phục màu tím đen với hoa văn hình rồng uống lượn trông rất bá đạo.

“Mộng gia các ngươi xem Ngô gia ta không là gì sao?”. Ngô Tam Nguyên tay nắm chặt chuôi kiếm lớn tiếng quát, trong mắt hắn nổi lên từng sợi gân máu trông rất đáng sợ. “Dám ra tay với con trai ta, ta phải san bằng Mộng phủ các ngươi”.

“Ngươi dám?”. Mộng Vân Lan lớn tiếng quát.

Khí tức Ngưng Anh cảnh tứ tầng trên người mạnh mẽ tuôn ra, trong tay không biết từ lúc nào xuất hiện một thanh trường đao to lớn nặng nề cắm sâu xuống nền đất.

“Nếu thêm hai người bọn ta nữa thì sao?”. Đứng bên cạnh, Hoàng Chấn Anh lớn tiếng quát. Khí tức của hai người đồng loạt được đẩy mạnh lên đến cực điểm.

“Các ngươi muốn mở gia tộc chi chiến sao?”. Đối mặt với ba đợt khí tức mạnh mẽ uy hiếp nhưng Mộng Vân Lan không kinh sợ là mấy, mà lớn tiếng hỏi lại.

“Gia tộc chi chiến thì sao?”. Ngô Tam Nguyên hừ lạnh một tiếng. “Diệt Mộng gia các ngươi thì đã sao?”.

“Ồ, như vậy sao?”. Ngô Tam Nguyên vừa dứt lời thì ở bên trong Mộng Phủ truyền ra một thanh âm âm trầm nhưng lại khiến cả ba người phải run sợ.

“Chỉ là ba tên nhải nhép cũng dám đứng ở Mộng gia làm càn, quay về gọi đám lão già đến đây cho lão tử?”.

“Mộng lão, ngươi thật sự bao che cho kẻ đã giết con ta hay sao?”. Ngô Tam Nguyên cắn răng nói.

“Hắn ra tay đánh cháu của ta trọng thương chưa khỏi, ta đã nể mặt ngươi là đại gia tộc mà không đến hỏi chuyện, bây giờ lại đến đây đòi người”. Mộng lão lớn tiếng nói. “Ai cho ngươi lá gan to như vậy?”.

“Mộng lão. Ngươi muốn đối mặt với ba gia tộc bọn ta sao?”. Lê Trọng Tật nói.

“Hừ, chỉ là một tên nhải cũng dám lên tiếng, cút khỏi Mộng gia cho ta”. Mộng lão bạo giận rồi, khí tức Nguyên Tôn cảnh ngũ trọng đè nén xung quanh rồi tung một chưởng hướng về phía ba người mà đánh.

Rầm!

Sau một chưởng, ba người không kịp phản ứng nên bị một chưởng đánh văng ra hàng trăm mét nằm la liệt trên nền đất, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên người rung động rất mạnh.

“Mộng lão, ngươi…”. Ngô Tam Nguyên kinh hãi.

“Hừ, cút về đi. Mộng gia không hoan nghênh các ngươi?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương