Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài
Chương 104: Tam đầu

“Sư đệ, ngươi bình tỉnh một chút”. Dược Liên Anh một tay đặt lên vai Đế Nguyên Quân rồi hạ giọng nói.

“Sư tỷ, ta nhờ ngươi làm việc này được không?”. Đế Nguyên Quân nuốt cơn giận trong người xuống, quay qua hỏi.

Dược Liên Anh không từ chối mà gật đầu đồng ý.

“Giúp ta luyện một viên đan dược ngũ phẩm Sinh Mệnh Đan”.

“Đan dược ngũ phẩm, ta cao nhất cũng chỉ luyện được đan dược tứ phẩm mà thôi”. Dược Liên Anh thở dài một hơi rồi nói. “Ta hiện tại muốn luyện được nó còn khó hơn cả lên trời”.

“Với cả ta chưa từng nghe qua loại đan dược này bao giờ?”.

“Không sao. Ta sẽ ở bên cạnh hộ pháp”. Đế Nguyên Quân ánh mắt kiên định đáp.

“Mộng Linh Nhi, ta đưa ngươi danh sách linh dược cần, trong vòng một ngày phải thu mua đầy đủ nếu không….”. Ánh mắt Đế Nguyên Quân liếc nhìn khiến toàn thân Mộng Linh Nhi run lên.

“Được… Được”. Khóe miệng nàng lẩm bẩm nói.

“Sư đệ, ngươi…”. Dược Liên Anh đang định nói chuyện gì thì bị Đế Nguyên Quân cắt ngang.

“Ta biết ngươi đang định nói gì?”.

Nói xong, Đế Nguyên Quân lấy ra một viên Dưởng Thương Đan tam phẩm bóp nát rồi dùng chân nguyên đẩy nhẹ vào bên trong miệng Tiểu Oanh rồi hộ pháp bắt đầu luyện hóa.

Ngay lập tức, hiệu quả của đan dược dần phát tán. Thương thế trên cơ thể Tiểu Oanh đang lành lại một cách nhanh chóng nhưng khí tức sinh mệnh của nó vẫn còn rất nhỏ yếu, nó chỉ có thể nhúc nhích nhẹ hai cánh một cái mà thôi.

“Sư tỷ, nhờ ngươi ở đây một lát, ta ra ngoài có chuyện cần giải quyết”. Thấy thương thế Tiểu Oanh đã đở hơn một chút, Đế Nguyên Quân quay qua nói.

“Chú ý cần thận”. Dược Liên Anh gật đầu.

Đi ra ngoài, Đế Nguyên Quân trong ánh mắt dạt dào sóng dữ có thể nhấn chìm tất cả mọi thứ. Theo hiểu biết thì Mộng gia và Ngô gia không cách quá xa nên rất nhanh sẽ có thể đến nơi.

Men theo con được, Đế Nguyên Quân thần thức trải rộng ra ngoài bắt đầu tìm kiếm. Nhưng đi một lúc lâu vẫn không nhìn thấy bóng dáng Ngô Thiên Thanh ở đâu cả.

Nhận thấy việc cứ đi tìm như thế này không mấy hiệu quả, Đế Nguyên Quân liền tìm đến một tòa trà lâu ở đối diện cổng lớn của Ngô gia ngồi chờ đợi.

“Hahaha. Ngay hôm qua tên Mộng Vân Huyền đúng là đen đủi”.

“Đi đâu lại gặp đúng đám người Ngô Thiên Thanh”.

“Bị đánh cho thừa sống thiếu chết, còn có sủng vật của hắn nữa chứ”.

“Chỉ là nhất phẩm đỉnh phong hung thú cũng dám đứng trước mặt đám người kia giơ vuốt”.

“…”.

Vừa tiến vào bên trong trà lâu, Đế Nguyên Quân nghe thấy một nhóm người đang bàn tán rất náo nhiệt.

“Các ngươi có thể nói rõ hơn được không?”. Đế Nguyên Quân trực tiếp lấy ra một ngàn viên cực phẩm linh thạch để trên bàn rồi nói.

“Hahaha, tiểu huynh đệ này ra tay thật sảng khoái”.

“Ngày hôm qua, nhóm người gồn có Ngô Thiên Thanh, Hoàng Chấn Nam, Lê Thiên Tài. Cả ba người đều là thiên kiêu của gia tộc. Bọn họ đang tản bộ trên đường thì gặp Mộng Vân Huyền đang dẩn theo sủng vật ra ngoài dạo chơi”.

“Không biết cả hai bên xảy ra chuyện gì đó rồi lao vào đánh nhau”.

“Cái tên Mộng Vân Huyền kia cũng thật là bá đạo, một đấu ba nhưng vẫn kéo dài được hơn hai trăm chiêu mới chịu thua”.

“Thê thảm hơn là đầu sủng vật kia. Cực thảm, bị Ngô Thiên Thanh đánh cho gần chết, may là có người Mộng gia đến kịp chứ không thì nó bị giết rồi”.

“…”.

Nghe tên này kể lại, sát ý ở trong mắt Đế Nguyên Quân ngày càng dạt dào, mặc dù không phát tán ra ngoài nhưng những người xung quanh cũng cảm nhận được bầu không khí nặng nề đang đè xuống.

Một lúc lâu sau!

Từ trong cổng Ngô gia đi ra, một nhóm bốn người từ bên trong ra ngoài. Dẫn đầu nhóm người này là một nam tử có tuổi tác còn rất nhỏ, khoảng mười sáu tuổi. Vóc dáng cực kỳ không ngô tuấn tú, trên lưng nam tử còn mang theo một trường thương trông khí chất vô cùng.

Đi ở phía sau, ba tên đệ tử Ngô gia ngoan ngoản đi theo sau.

Khí tức của họ ai ai cũng là Ngưng Hải cảnh cao tầng, lực lực đều đạt đến tầng tám tầng chín. Cực kỳ mạnh mẽ.

Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn theo phương hướng đám người rời đi thì trông thấy họ dường như đang đi ra khỏi thành. Thấy họ mang theo vũ khí, Đế Nguyên Quân chắc chắn những người này đang muốn đi ra ngoài săn giết hung thú.

Không chần chừ, Đế Nguyên Quân để lại một viên cực phẩm linh thạch rồi đi theo sau, hướng bên ngoài thành mà đi.

“Công tử, mục tiêu hôm nay là gì?”. Đi ra khỏi cổng thành, một người đi phía sau lên tiếng hỏi.

“Ừm, giết một đầu tam cấp đỉnh phong hung thú, hoặc cũng có thể là tứ cấp sơ giai hung thú cũng được”. Ngô Thiên Thanh trả lời.

“Nay ta không đợi hai người kia sao?”.

“Hừ, hai tên phế vật đó thì nói làm gì, ngay cả Mộng Vân Huyền cũng không đánh thắng được thì đi với ta làm gì”.

“Công tử nói phải”.

Nhóm người vừa đi vừa cười nói rôm rả. Nhưng khi đi được hai dặm phía bên ngoài, bốn người thình lình dừng lại mà lớn tiếng quát.

“Kẻ nào?”.

“Ồn ào”. Đáp lại, một thanh âm băng lãnh vang lên. Ngay sau đó, một đợt kiếm khí từ trên đầu ngón tay bắn ra đâm xuyên qua đầu tên đệ tử vừa nói. Ngay lập tức, cơ thể hắn mất đi sinh cơ nằm bất động trên nền đất.

Mộn màn này khiến những người còn lại phải giật mình sợ hãi.

“Ngươi là ai?”. Một tên đệ tử kìm xuống nỗi sợ, lớn tiếng nói. “Không biết bọn ta là người Ngô gia hay sao?”.

“Chỉ một Ngô gia cỏn con mà cũng huyênh hoang trước mặt ta”.

Xiu xiu!

Một thanh âm sắc bén bay xé gió vang lên. Một tên đệ tử nữa ngả xuống. Trên trán hắn xuất hiện một cái lỗ máu đâm xuyên qua đầu mà tử vong. Gục xuống nền đất, gương mặt hắn vẫn hiện lên vẻ kinh hãi đến tột độ, hắn chết mà không được nhắm mắt.

Tiếp một màn này, hai người bắt đầu run sợ.

Tên đệ tử còn lại sợ hãi đến mức mà hai chân đứng còn không vửng nữa mà ngã khụy xuống nền đất, ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân giống như nhìn thấy tử thần. Khóe miệng hắn run rẩy, thanh giọng ngắt quãng phát ra. “Xin đừng giết ta, đừng giết ta”.

Xiu!

Ngay khi hắn vừa dứt lời, một đạo kiếm khí khác bắn ra, trực tiếp đánh vào chính giữ trán. Chỉ trong nháy mắt, ba tên đệ tử Ngưng Hải cảnh tầng bảy bị giết một cách quá dễ dàng.

Gồng mình đứng vững, Ngô Thiên Thanh cắn chặt môi, hai tay thít chặt run rẩy, ánh mắt cố gắng không rung động nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân không rời.

Mỗi một bước chân Đế Nguyên Quân bước lên thì hắn cũng đồng thời lùi xuống một bước, cố gắng giữ một khoảng cách an toàn.

“Ngươi là…”. Chợt, nhìn Đế Nguyên Quân một lúc, Ngô Thiên Thanh khóe miệng run run nói ra. “Vô Lương”.

Nói đến đây, hắn còn rung động hơn nữa. Một hình ảnh ca ca hắn hiện lên, bị Đế Nguyên Quân chèn ép đủ điều khiến một người được xem là thiên kiêu bỗng một ngày bị tâm ma chiếm bóng, từ một cường giả rất có tương lai nhưng trong một ngày lại biến thành một tên phế vật từ bỏ tu luyện.

Cảnh giới cũng vì thế mà giảm xuống một cách chóng mặt.

Và người gây ra chuyện đó không ai khác ngoài hắn, Đế Nguyên Quân. Một người chỉ có cảnh giới Ngưng Hải Cảnh tầng thứ hai mà thôi, nhưng có thể vượt bảy cái tiểu cảnh giới mà đánh bại được Ngô Tuyền chuẩn bị nhập Thiên Đố.

Lúc hắn chứng kiến trận đấu đó cũng không thể tin được vào mắt của mình. Một người ca mạnh mẽ, một người mà hắn cố gắng đi theo nhưng đã bị người đứng trước mặt này gây ra.

Đáng lý khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân, hắn phải điên cuồng, phải tức giận, phải giết chết hắn để giúp ca ca. Nhưng ngay khi đối diện, trong thâm tâm lại bị một màn đen rộng lớn bao trùm. Mọi chiến ý, mọi sự cố gắng cũng bị tan biến.

Hắn chỉ nhận thức được người đang đứng ở trước mắt này là một kẻ cực kỳ đáng sợ, đáng sợ nhất mà hắn từng thấy ở trong đời. Một cảm giác tử vong trong mắt hiện hữu rất rõ ràng. Cho dù hắn có làm gì đi nữa cũng không thể ngăn chặn được.

Ngô Thiên Thanh lùi lại cho đến khi sau lưng bị một cây lớn chặn lại, đối mặt với những bước chân Đế Nguyên Quân đang tiến lại gần, hắn đã sợ hãi đến mức mà không còn ý chí để chạy nữa.

Dần ngồi xuống đất, Ngô Thiên Thanh ánh mắt run rẩy rồi chảy xuống hai hàng nước mắt, khóe miệng hắn mở lớn nhưng khó nói thành lời.

“Ta chưa từng đối đầu với ngươi”.

“Tại sao lại muốn giết ta?”.

Đế Nguyên Quân không trả lời mà hướng từng bước chân tiến lại gần, ánh mắt dạt dào sát ý khiến toàn thân Ngô Thiên Thanh run rẩy, cảm giác toàn thân như đang nằm trong một cái quan tài được làm từ băng tinh. Cực kỳ lạnh lẽo, nó lạnh đến mức mà làm tim hắn muốn ngừng đập.

“Là do Mộng Vân Huyền”.

“Tha cho ta, ta sẽ không bao giờ động vào người của Mộng gia nữa”.

Ngô Thiên Thanh khóc lóc cầu xin thảm thiết nhưng đối diện với một người đã nhìn hắn với ánh mắt tử vong thì mọi cố gắng, mọi lời nói cũng hoàn toàn vô nghĩa.

“Ta sẽ đưa….”.

Lời nói chưa kịp dứt, Ngô Thiên Thanh bỗng co giật một cái rồi gục hẳn xuống. Quả đầu bị kiếm khí sắc bén mạnh mẽ cắt đứt.

Giết Ngô Thiên Thanh rồi nhưng trong người Đế Nguyên Quân vẫn cảm nhận được một luồng tức giận vẫn chưa hề giảm xuống, vẫn còn hai người nữa mà hắn cần phải giải quyết.

Hai tên kia mặc dù không phải người của ngũ đại gia tộc nhưng gia tộc của họ cũng thuộc dạng nhất lưu, thực lực tại Tây Vực cũng cực kỳ mạnh mẽ, có Thánh giả tọa trấn.

Nhưng trong mắt Đế Nguyên Quân, hai gia tộc này cũng không khác gì một con kiến có thể dễ dàng bị hắn hủy diệt một cách dễ dàng.

Thân ảnh lóe lên một cái, Đế Nguyên Quân như hòa mình vào không khí mà tiêu biến đi, khí tức của hắn cũng không thể cảm nhận được.

Một ngày này, toàn bộ Thiên Thành hoàn toàng rúng động.

Chỉ trong một ngày, tam đại thiên kiêu của ba gia tộc lớn bị giết chết. Thủ pháp đã giết cả ba người đều chung một điểm, toàn bộ bị kiếm khí mạnh mẽ chém đứt đầu.

- --

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương