Kỷ Vãn thầm nghĩ không tốt, chắc phun trúng phải ai đó, cậu nhìn xuống thì thấy một nữ nhân mặc thường phục cùng nam nhân mặc y phục đen, nam nhân mặc y phục đen sợ hãi quỳ rạp xuống đất, còn nữ nhân thì đang vỗ vỗ xương gà trên người.

Kỷ Vãn cười "phụt" một tiếng rất vô lương tâm, bị Vệ Độ tai thính mắt tinh nghe thấy, y xoay người đạp lên cây phong.

Cây rung núi đổ, Kỷ Vãn trượt dọc theo thân cây, ngã xuống đất suýt chút nữa đập mông chẻ làm đôi.

“Ngươi… Vãn sư phụ?” Vệ Độ nhìn Kỷ Vãn liền nhận ra đây chính là Vãn sư phụ lúc trước đã từng đoán mệnh cho tướng quân, nhìn miệng và tay Kỷ Vãn đầy dầu mỡ, lại nhìn xương gà đầy trên mặt đất, rất khó tưởng tượng một người như vậy sẽ là hòa thượng.

Liễu phu nhân cũng nhìn thấy bộ dạng của Kỷ Vãn, tuy có chút kinh ngạc nhưng bà là một nữ nhân đã gặp nhiều sóng gió, trên mặt không lộ ra vẻ gì, kiên nhẫn hỏi: "Xin hỏi, các hạ là Vãn sư phụ?"

Kỷ Vãn thản nhiên lau dầu lên trên quần áo: "Phải, xin hỏi các người là ai?"

Lúc đó Kỷ Vãn chỉ lo chú ý đến tướng quân. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người nhận ra mình, cậu thấy trước mặt là một vị phu nhân xinh đẹp khí chất phi thường, cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Liễu phu nhân hướng Kỷ Vãn mỉm cười: "Vãn sư phụ, có thể mời chúng ta vào uống một tách trà nóng không?"

"À... Được, các ngươi đến đây đi." Kỷ Vãn dẫn bọn họ đi tới căn phòng nhỏ của mình, chỉ huy tiểu hòa thượng tới giúp mang một ấm nước nóng, tự bản thân cậu pha trà cho hai vị không biết tới đây để làm gì.

Liễu phu nhân bình tĩnh quan sát Kỷ Vãn, cách pha trà của cậu rất mới lạ, không có kết cấu, thậm chí khi đưa cho bà, cậu còn làm rơi vài giọt nước, có vẻ như cậu chưa được giáo dục nhiều về lễ nghi.

Thực ra trước khi đến đây Liễu phu nhân đã điều tra Kỷ Vãn, cha của cậu là một quan ngũ phẩm ở kinh đô, xem ra cậu cũng là một tiểu thiếu gia, nhưng tiểu thiếu gia lại là con vợ lẽ, lúc trong nhà xảy ra hỏa hoạn lớn, cha của Kỷ Vãn vì muốn cầu phúc cho nhà nên đã sắp xếp cho Kỷ Vãn không được yêu thương nhất quy y xuất gia.

Nhưng không ngờ Kỷ Vãn lại có duyên với Phật, sau khi xuất gia, cậu đã từng được một hòa thượng ở chùa phía tây nhận làm đồ đệ, sau khi học xong cậu cực kỳ thành thạo về bói toán đoán mệnh. Lần nay chùa Hộ Quốc mời cậu tới ở một thời gian ngắn, thuận tiện giao lưu Phật pháp.

Lúc đó Liễu phu nhân cũng nghe tin tức này, cố ý để tướng quân tới đây bói mệnh, thật ra điều mà Liễu phu nhân muốn biết nhất chính là nhân duyên của tướng quân.

Tay Kỷ Vãn trắng nõn như hành lá, vừa run vừa vẩy nước vừa pha trà cho họ, tư thế hơi cúi xuống, mặc quần áo không nghiêm túc. Đường viền cổ áo cà sa màu trắng gạo hơi lỏng, lộ ra xương quai xanh trắng nõn hoàn mỹ.

Phối hợp với khuôn mặt của cậu, Liễu phu nhân khẽ liếc nhìn, trong lòng dường như đã biết điều gì đó.

Nữ nhân nhà võ tướng trước nay luôn thẳng thắn, hơn nữa là quản sự phủ tướng quân, Liễu phu nhân từ trước đến nay luôn tỏ ra mạnh mẽ, vì vậy bà trực tiếp nói thẳng: “Thu dọn hành lý, trực tiếp đi với ta.”

Tay Kỷ Vãn đang pha trà run lên, làm nước nóng vấy ra tay cậu một chút, lập tức đặt ấm trà xuống, nhéo dái tai của mình để hạ nhiệt độ, hơi ngạc nhiên: “Đi… đi đâu vậy?”

Liễu phu nhân: “Phủ tướng quân.”

Kỷ Vãn: “Đi phủ tướng quân làm cái gì?”

Liễu phu nhân cười nói: “Làm trắc phu nhân của tướng quân.”

“Trắc…” Kỷ Vãn cảm thấy mình sợ đến nỗi lỗ tai đều tắc: “Trắc cái gì?"

"Trắc phu nhân." Liễu phu nhân kiên nhẫn lặp lại.

Tướng quân chưa bao giờ đối xử đặc biệt với người khác giống như vậy, Liễu phu nhân biết đây là giải dược cho năng lực x không được của Sở Nam Trúc.

Cho dù cậu là nam, Liễu phu nhân tin tưởng lúc cậu mặc nữ trang ở bên cạnh tướng quân, sau khi tướng quân nếm thử hương vị, hắn tự nhiên sẽ cảm thấy nam nhân không có gì tốt, mà nữ nhân thật sự sẽ tốt hơn, cũng vì kéo dài huyết mạch tướng quân, cần phải mang vị hòa thượng này đi.

Lúc này Kỷ Vãn đang trầm tư suy nghĩ, Trở thành trắc phu nhân là cơ hội tốt để cậu nhanh chóng tiếp xúc với nam chính, nhưng... Trắc phu nhân? Để cậu gả cho Sở Nam Trúc sao? Cái này...

Liễu phu nhân cho rằng Kỷ Vãn đang do dự vì thân phận hòa thượng của mình, nhưng khi bà nhìn thấy vết dầu trên cổ tay áo của Kỷ Vãn, bà lại nói thêm: "Ta tin tưởng Vãn sư phụ không phải là loại người sẽ bị hạn chế bởi giới luật quy y. Nếu ngài làm cho ta việc này, sau này ta nguyện ý vì Vãn sư phụ đầu rơi máu chảy.”

Liễu phu nhân nói xong quỳ xuống đất hướng Kỷ Vãn làm một đại lễ. Kỷ Vãn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vội vàng nâng bà dậy, trong lòng khẽ thở dài, để hoàn thành nhiệm vụ, cậu vừa đầu trọc lại vừa gả chồng, hy sinh quá lớn.

“Phu nhân sao lại phải thế này.”

“Ta cần thiết phải làm thế!” Liễu phu nhân nắm chặt lấy cánh tay Kỷ Vãn: “Đây là chuyện quan trọng liên quan tới tướng quân, ta khẩn thiết yêu cầu ngài.”

“Nhưng ta là một hòa thượng cũng là một nam nhân, trở thành trắc phu nhân cũng không để làm gì."

"Vãn sư phụ," Liễu phu nhân tiếp tục nói: "Ngài không cần lo lắng, chỉ cần ngài..."

Mấy lời còn lại, Liễu phu nhân cảm thấy quang minh chính đại nói ra không tốt lắm, ghé lại gần bên tai Kỷ Vãn, bà chỉ nói vài câu, Kỷ Vãn nghe xong tai đã đỏ bừng.

Hai người uống thêm một tách trà, Liễu phu nhân nhìn sắc trời rồi từ biệt Kỷ Vãn, khi Kỷ Vãn đặt tách trà xuống, cậu chợt nhớ ra điều gì đó.

Cậu vội vã nói: "Liễu phu nhân! Ta có một chuyện rất quan trọng!"

Liễu phu nhân đang mặc áo choàng len người, nghe vậy bước chân dừng lại: "Có chuyện gì vậy?"

Kỷ Vãn chạm vào bọc màu trắng trên đầu, đây là chuyện mà từ lúc cậu đến thế giới này rất để ý: "Thời điểm ngài đến đón ta, có thể thuận tiện mang theo tóc giả không?"

Liễu phu nhân: "..."

___________

Ước hẹn với Liễu phu nhân, ngày mười lăm tháng sau là ngày lành, thích hợp để đón Kỷ Vãn đi. Vệ Độ đi một chuyến tới Chùa Hộ Quốc, mang theo một bộ quần áo cùng với... Một bộ tóc giả sau đó cáo từ rời đi.

Kỷ Vãn gấp gáp nóng lòng muốn thử tóc giả, soi mình trong chiếc gương đồng cổ đại, suýt chút nữa cậu bị chính mình hù sợ chết khiếp, má ơi đây là yêu nghiệt phương nào?

Không giống như những bộ tóc giả mà những nữ nhân cần phải búi tóc lên đầu, những kiểu tóc đó đều được dựa trên kiểu dáng tóc ban đầu của họ.

Vì vậy, Liễu phu nhân chỉ có thể gửi loại tóc giả này, trông giống như tóc của bà điên, Kỷ Vãn nhìn Sadako trong gương, trong lòng ghét bỏ.

Nhưng có còn hơn không, cuối cùng cậu cũng có tóc, Kỷ Vãn cố gắng sửa lại, rồi nhìn những thứ khác được đưa tới.

Một bộ trang phục nữ màu đen có hoa văn Sở gia, thế mà còn có son phấn, Kỷ Vãn có chút khinh thường, chẳng lẽ lại cho mình trang điểm sao?

Vào ngày mười lăm, một chiếc xe ngựa của Sở gia dừng lại dưới chùa Hộ Quốc, hàng chục người mênh mông cuồn cuộn lên núi tiếp đón Vãn phu nhân.

Liễu phu nhân không đến, người dẫn đầu là Vệ Độ, Kỷ Vãn mặc một thân nữ trang, tóc giả trên đầu buộc lại, trên đầu đội một cái đấu lạp màu đen, phía trước đấu lạp có tấm mạng che màu đen.

Kỷ Vãn từ từ bước ra khỏi cửa, tất cả các tăng nhân trong chùa Hộ Quốc đều nhìn cậu chằm chằm.

Nữ nhân này có dáng người yểu điệu, tuy không nhìn rõ mặt nhưng chỉ cần nhìn dáng người cũng biết là một đại mỹ nhân.

Chủ trì bị giáng xuống làm hòa thượng quét rác nuốt nước miếng, nhìn nơi mỹ nhân vừa đi ra... Ủa? Đó là nơi của Vãn sư phụ?

Hả?

Kỷ Vãn đi theo những thị vệ hắc y của phủ tướng quân xuống đường núi, đường cao trơn trượt, Kỷ Vãn lại đội đấu lạp che mạng đen, không nhìn rõ đường dưới chân, Vệ Độ thấy cậu như vậy do dự một chút, ở bên ven đường nhặt một nhánh cây phong đưa cho Kỷ Vãn nói: "Vãn phu nhân, xin hãy giữ cái này."

Kỷ Vãn: "Được, đa tạ." Nói xong, cậu nắm lấy cành cây.

Thị vệ không được có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với phu nhân tướng quân, nếu không chính là đại bất kính với tướng quân, lúc Vệ Độ xoay người dẫn đường cho Kỷ Vãn, ánh mắt của y đã đặt ở trên bàn tay trắng nõn mảnh mai của Kỷ Vãn một lúc lâu.

Nhưng cuối cùng, y vẫn từ từ dẫn cậu xuống, nhìn cậu lên xe ngựa của Sở gia.

Vệ Độ vung tay lên, bọn họ lập tức lên đường đến Sở gia.

__________

Phủ tướng quân có đại nghiệp lớn, sư tử ở cửa toát ra sát khí, vì thân phận trắc phu nhân của Kỷ Vãn không thể quang minh, nên Liễu phu nhân mới ra lệnh cho mọi người mở cửa hông, đón người vào.

Thị nữ nghênh đón cậu xuống xe ngựa, dẫn Kỷ Vãn đi qua vô số lầu các trang nhã, cuối cùng đi đến một gian phòng nhỏ tao nhã, sau khi thị nữ lui xuống Kỷ Vãn mới chậm rãi mở cửa.

Chỉ thấy Liễu phu nhân đã pha trà sẵn, đang ngồi đợi cậu.

Kỷ Vãn cũng ngồi vào, Liễu phu nhân ngay lập tức nắm lấy tay Kỷ Vãn: "Cởi khăn che mặt xuống cho ta xem."

Động tác Kỷ Vãn hơi chậm, nhưng cậu vẫn cởi ra. Mắt ngọc mày ngài, mặc dù đội tóc giả, lỏng lỏng mềm mềm nhưng càng làm tăng thêm vẻ đẹp mềm mại, dù mặc nữ trang cũng không có cảm giác phản cảm.

Chẳng trách tướng quân thích như vậy, trong lòng Liễu phu nhân thầm nghĩ như vậy, dáng vẻ của cậu quả thực nữ nhân trong phủ tướng quân so ra kém hơn nhiều.

“Đợi lát nữa tướng quân sẽ đến thỉnh an ta. Ngươi ở bên cạnh ta, sau đó thuận lý thành chương tối nay ta sẽ thu xếp cho ngươi thị tẩm.”

“Nhanh… nhanh như vậy sao?” Muốn náo nhiệt như vậy sao? Kỷ Vãn ôm chặt mạng che mặt vào ngực.

"Không nhanh, đã gần một tháng kể từ lần cuối cùng ngài nhìn thấy tướng quân ở chùa Hộ Quốc. Ta sợ tướng quân đã quên cảm giác động tâm đối với ngài, chúng ta phải nắm chặt." Liễu phu nhân lại nắm tay Kỷ Vãn, nói lời thấm thía: "Vãn sư phụ, chỉ cần mọi việc xong xuôi, cuộc sống sau này của ngài sẽ nhất định sẽ hưởng vinh hoa phú quý.”

Vẻ mặt Kỷ Vãn cay đắng, cậu còn chưa kịp nói chuyện thì đột nhiên bên ngoài thông truyền tướng quân đến thỉnh an Liễu phu nhân.

Liễu phu nhân vội vàng cầm lấy đấu lạp của Kỷ Vãn đội lên, lôi kéo cậu ngồi lại một chút rồi nói nhỏ: “Làm ơn, Vãn sư phụ.”

Bước chân của Sở Nam Trúc dần dần từ xa đến gần, Kỷ Vãn cảm thấy căng thẳng không rõ lý do.

Cánh cửa bị đẩy ra, vẫn là giọng nói lạnh lùng: “Thỉnh an Liễu phu nhân.” Sau đó, Kỷ Vãn cảm thấy ánh mắt của Sở Nam Trúc đang đổ dồn về phía mình, Kỷ Vãn ngồi thẳng dậy một chút, tay Liễu phu nhân càng nắm chặt hơn.

"Liễu phu nhân có khách ở đây, vậy ta cáo lui trước, muốn huấn luyện với binh lính."

“Tiểu Trúc, con chờ một chút.” Dưới tình thế cấp bách Liễu phu nhân vội vàng gọi nhũ danh tướng quân.

Quả nhiên bước chân Sở Nam Trúc dừng lại.

Liễu phu nhân đưa tay cởi đấu lạp của Kỷ Vãn ra, một lọn tóc của Kỷ Vãn rơi xuống, lúc này cậu đang cúi đầu xuống nhìn thấy đôi chân thon dài của Sở Nam Trúc

Chậm rãi dời tầm mắt vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Sở Nam Trúc, hắn khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm Kỷ Vãn.

Liễu phu nhân rất hài lòng với kết quả này, vì vậy bà mở miệng nói: "Đây là tân nương trắc phu nhân mà ta nạp cho con. Sau này gọi là Vãn phu nhân."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương