“Ngươi làm cái gì?” Tề Nghiêm nói từng chữ một, trên mặt không có chút biểu cảm nào, nhìn không ra hỉ nộ. Nhưng mỗi một chữ nói ra, hàn khí chung quanh lại càng gia tăng.

“Muội… muội……” Đỗ Mai dường như bị dọa, sắc mặt trở nên trắng bệch, ngón tay ra sức xoắn lấy vạt áo, mãi cũng không nói được một câu trọn vẹn.

“Thế nào? Dám làm mà không dám nói sao?” ánh mắt Tề Nghiêm trở nên sắc như đao, trực tiếp xuyên đến người đang bối rối trước mặt.

“Muội… muội có cái gì mà không dám nói chứ!” giọng nói Đỗ Mai đột nhiên bén nhọn, dường như muốn nhờ vào đó che dấu khủng hoảng trong lòng: “Muội bất quá chỉ tát hắn một cái mà thôi, hắn tính là gì chứ, Tề đại ca huynh vậy mà lại vì tiện nhân này mà hung dữ với muội!!!”

Liên tục bị người dùng lời nói khó chấp nhận nổi vũ nhục, ta ngược lại bình tĩnh lạ lùng, thân mình không còn run rẩy nữa, nước mắt nãy giờ vẫn tuôn ra cũng ngưng lại, ta cố gắng dùng giọng lãnh đạm nhất nói: “Tề thiếu gia, tiện nhân ta không muốn mê hoặc ngươi nữa, phiền ngươi buông tay ra.”

Tề Nghiêm cúi đầu nhìn ta, chau mày, cũng không nói lời nào, môi trực tiếp dán lên, hung hăng chặn lấy miệng ta, dùng sức hấp duyện, ta kinh hãi, định cắn xuống, lại nhớ tới cảnh lúc nãy hắn bị ta cắn đến máu chảy ra cũng không chịu buông ra, trong lúc do dự, đã bị hắn hôn đến bỏ mũ buông khiên, quân tan lính rã rồi. Đợi đến khi Tề Nghiêm rốt cục cũng buông ra cánh môi bị chà đạp đến mức vừa đỏ vừa sưng của ta, ta chỉ có thể vội vàng há miệng ra, hít lấy hít để không khí trong lành, nửa câu cũng không nói nỗi thành lời.

“Ngoan, đừng cáu gắt. Không muốn ta hôn ngươi như vậy thì không được phép nói muốn rời đi nữa.” sau khi Tề Nghiêm thì thầm bên tai ta xong, lại ngẩng đầu nhìn về nữ tử hoa dung thất sắc, không biết là giận hay sợ kia.

Ngươi nói không đi thì ta sẽ không đi sao? Ta….. ta…..  quên đi, đợi ta hô hấp xong rồi nói sau >_<

Tề Nghiêm đột nhiên cười khẽ đứng lên, nhưng mà trong đáy mắt không có một chút ý cười nào: “Cho dù hắn là tiện nhân, thì hắn cũng là tiện nhân của riêng ta. Ta thật không biết, ngươi là thứ gì, dựa vào đâu mà dám đánh hắn?”

“Chỉ bằng….. chỉ bằng muội thích huynh! Muội không muốn huynh bị tiện nhân này mê hoặc thần trí không rõ ràng! Rơi nước mắt giả vờ đáng thương cái gì, chẳng lẽ ta đây không biết khóc sao?” Đỗ Mai rốt cục cũng bấp chấp tất cả, hoàn toàn vứt bỏ cái gọi là rụt rè của tiểu thư khuê các, hai dòng lệ châu từ trong hốc mắt trào ra. Chảy qua hai má, làm trôi đi  hai vết má hồng, trang dung xinh đẹp hoàn mỹ rốt cục bị phá hỏng tèm la tèm lem.

Ta dựa trong lòng Tề Nghiêm nhìn ra, cô nương vừa nãy còn vênh váo tự đắc với ta bây giờ lại có bộ dạng thê thê thảm thảm, bộ dáng đáng thương khổ sở, nhìn qua khiến cho ta không khỏi cảm thấy…..

………

………

Thật sự là hết giận a!!! Hừ, thương xót nàng ta sao? Ta không thèm. Ta vì cớ gì phải thông cảm cho một kẻ làm nhục ta đủ điều, xem ta như cái đinh trong mắt chứ. Chẳng lẽ nàng đối với ta như vậy, bây giờ ta còn phải chảy xuống hai hàng lệ nóng, tiến lên trước ôm chặt lấy nàng, nói: “Ta không trách ngươi, thật đó, ta biết ngươi hận ta cũng bởi vỉ quá yêu Tề Nghiêm mà thôi.” Vậy á? Ta cũng không phải loại người não bị úng nước, ta cũng không ngốc đến nông nỗi đi làm mấy chuyện ba phải này đâu.

Xét cho cùng, đều là tên Tề Nghiêm kia vận đào hoa, có lẽ còn có rất nhiều hoa đào khác nữa kìa, nghĩ đến đây, nội tâm ta lại quay cuồng, ẩn nhẫn không được, hai tay dùng sức véo lên khuôn ngực dày rộng trước mặt.

Tề Nghiêm cũng không để ý đến ta, nét cười trên mặt càng thêm giương rộng, hàn ý cũng càng ngày càng nặng: “Ngươi hy vọng ta trả lời ngươi thế nào? Cảm động đến mức khóc lóc, bừng tỉnh đại ngộ bản thân mình ngày trước làm sai, sau đó lãng tử quay đầu, nói với ngươi kỳ thật ngươi mới là tình yêu đích thực của ta sao? Thật là đáng tiếc, Đỗ tiểu thư, tại hạ không chỉ ngay cả một chút cảm động cũng không có, hơn nữa phải lấy làm tiếc nói cho ngươi biết, đời này kiếp này, ta chỉ sẽ thích tiểu tiện nhân trong lòng ta, đương nhiên không dám trèo cao ngươi đâu.”

Cái gì gọi là chỉ thích tiểu tiện nhân trong lòng, = =|||, còn dám nói ta là tiểu tiện nhân, ta bóp chết ngươi, ta bóp chết ngươi. Thật là kỳ quái, lúc Đỗ Mai nói ta là tiện nhân ta tức giận đến mức hận không thể nhào tới xé nát cái miệng nàng đi, vậy mà lúc Tề hỗn đản nói ta lại không thể tức giận được, ngược lại còn có một chút cao hứng, ngay cả chính ta cũng cảm thấy bản thân mình thực ra cũng có chút ‘tiện’ rồi = =.

Sắc mặt Đỗ Mai tái nhợt như tờ giấy, nước mắt vẫn chảy ra, thân mình run rẩy giống như lá cây trong gió, lung lay sắp đổ, may mắn nha hoàn phía sau vừa lúc đỡ lấy.

Tề Nghiêm thở dài một hơi, hàn ý trên người rốt cục cũng dần giảm xuống, ánh mắt cũng nhu hòa hơn nhiều: “Tiểu Mai, thích một người cũng không có gì sai, nhưng mà, cũng không thể lấy sự yêu thích đó làm cớ để gây thương tổn cho người khác.”

Đã không còn khí thế uy bách của Tề Nghiêm, sắc mặt nhợt nhạt của Đỗ Mai chậm rãi biến thành tái mét, vung tay nha hoàn ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tề đại ca, huynh nhất định là cũng thích muội, chỉ là huynh đang bị hồ ly tinh này mê hoặc, huynh nhất định là thích muội…….”

Ta nghe nàng ta nói mà da gà da vịt nổi đầy, không khỏi quay đầu lại nhìn, vừa vặn đối diện hai mắt tràn đầy oán độc của Đỗ Mai. Nàng đi từng bước đến gần ta, đột nhiên giơ tay phải lên, nhắm ngay ta đánh xuống.

Ta theo bản năng nhắm chặt mắt, chờ đợi đau đớn có thể đoán trước, nhưng mà đợi nửa ngày, bàn tay vẫn chưa có hạ xuống, ta lén mở một mắt ra nhìn, liền nhìn thấy tay trái Tề Nghiêm  như kìm sắt nắm chặt tay nàng, Tề Nghiêm nhếch môi, trong mắt lại lộ ra tia sắc bén. Hắn đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu Vũ, con còn nhớ rõ phép tắc thứ nhất phụ thân dạy con là gì không?”

“Phụ thân nói, nam nhân không thể đánh nữ nhân.” Giọng nói Tiểu Vũ vẫn nhu nhu nhuyễn nhuyễn, nhưng trong mắt dường như hiện lên một tia thất vọng.

“Phụ thân hôm nay sẽ dạy con một điều ngoại lệ: cái gọi là phép tắc, trong trường hợp cần thiết, có thể phá bỏ.” Tề Nghiêm đột nhiên giơ lên tay phải, sau đó chỉ nghe “bốp” một tiếng, trên mặt Đỗ Mai lập tức có năm dấu ngón tay hồng hồng. Bất quá cũng không có bị sưng lên, xem ra Tề Nghiêm cũng thủ hạ lưu tình. Nhưng mà như thế cũng đủ đả kích Đỗ Mai rồi.

Đỗ Mai chầm chậm vuốt lên chỗ vừa bị Tề Nghiêm đánh qua,  vẻ mặt cuồng loạn: “Tề Nghiêm, ngươi thế nhưng lại vì hắn mà đánh ta, ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết.”

Tề Nghiêm lạnh lùng nhìn nàng: “Chỉ cần Tiểu Bạch bị một chút thương tổn gì, ta dùng tất cả sản nghiệp Tề gia mà thề,  ta nhất định sẽ khiến Đỗ gia các ngươi không thể có chỗ đứng ở thương giới.”

“Vậy thì thế nào? Trả giá một chút hy sinh ta cũng chẳng sao!!!”

“Một chút hy sinh sao? Sau khi gia tài mất hết, ngươi sẽ không thể làm Đỗ tiểu thư nữa, cũng không có nha hoàn nào hầu hạ ngươi, trái lại vì cuộc sống, ngươi không chừng còn phải hầu hạ người khác nữa kìa, ngươi nếu không thể có giường cao nệm ấm, cẩm y ngọc thực, nhất hô bá ứng, ngươi chịu được sao? Chịu đựng người khác cười nhạo, thờ ơ, quát mắng, ngươi cũng không để ý? Kỳ thật ngươi cũng không phải là thích ta, ngươi thích chính là danh hiệu Tề phu nhân này mà thôi, cho nên ta xin khuyên ngươi suy nghĩ cho rõ ràng, đừng vì nhất thời xúc động, làm ra chuyện không thể vãn hồi.”

Ánh mắt Đỗ Mai thanh tỉnh rất nhiều, nàng cắn chặt môi, xoay người bước đi, nha hoàn của nàng cũng vội vã theo sau, cũng không quên hình hăng liếc mắt trừng ta một cái.

Bị một màn Tề Nghiêm đánh Đỗ Mai khiến ta hết hồn, đến giờ vẫn ngây ngốc, đột nhiên nghe được giọng nói ôn nhu của Tề Nghiêm: “Tiểu Bạch, cuối cùng cũng giải quyết xong, chúng ta quay về phòng thôi.”

“Nga, được.” Giải quyết a, giải quyết xong là tốt rồi. Ta đáp lời, theo bản năng một tay nắm tay hắn, tay kia thì kéo kéo bao hành lí trên vai, tránh cho nó bị rớt xuống.

Di? Bao hành lí?

A, đúng rồi, thiếu chút nữa là quên mất mục đích quan trọng nhất của mình: “Ta không muốn về phòng, ta muốn về nhà!!!”

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương