Ta vừa chạy nhanh về phía trước, vừa lưu ý động tĩnh phía sau.

……

……

Di? Không thể nào, không đến mức đó chứ, không có khả năng a!!! Tề Nghiêm vậy mà không có đuổi theo!!!

Tuy rằng ta đã hạ quyết tâm cho dù hắn chạy theo đau khổ cầu xin ta, ta cũng sẽ không thèm để ý tới, tuyệt đối sẽ không hồi tâm chuyển ý, nhưng mà sao hắn có thể, ngay cả đuổi theo cũng không chứ!!!

Tề Nghiêm, người tên vương bát đản vô lại này, nói thích ta chỉ là nói cho vui thôi phải không? Ta muốn chém chết ngươi, ta muốn đá chết ngươi, ta muốn chặt ngươi thành 18 khúc ném xuống sông cho rùa ăn!

Đang lúc ta chuẩn bị ân cần thăm hỏi 18 đại tổ tông của Tề Nghiêm, giọng nói của hắn từ sau lưng ta truyền đến: “Tiểu Bạch, con đường này thông về phía hậu hoa viên, ngươi muốn đi ngắm hoa hả?”

Cái gì? Chạy lầm đường rồi hả? Tề Nghiêm tên biến thái này, rảnh quá hay sao mà lại xây nhà lớn như vậy, phức tạp như vậy để làm chi chứ? Nhất định là có mưu đồ khiến người ta lạc đường mà.

Ta lập tức khẩn cấp dừng bước, nhưng mà nửa người dưới dừng lại, nửa người trên vẫn theo quán tính hướng về phía trước, ta kêu rên một tiếng trong lòng, mắt thấy bản thân sẽ tức khắc té ngã, vội vàng đưa tay bảo vệ khuôn mặt, miễn cho cái mũi duyên dáng của mình bị đập dẹp.

Trước mắt hoa cả lên, ngay sau đó ta ngã vào trong lòng một người, y sam bạch sắc cùng cái ôm ấm áp khiến cho ta không cần ngẩng đầu lên nhìn cũng biết là ai. Ta lập tức tay đấm chân đá, giãy dụa muốn đẩy hắn ra. Tề Nghiêm bất đắc dĩ cậy vào sức mạnh kinh người, hai cánh tay thon dài như lồng sắt gắt gao giữ chặt lấy ta, hoàn toàn không thể tránh ra được. Ta bỏ đi việc dùng vũ lực đối kháng với hắn, ngẩng đầu, oán hận trừng mắt nhìn hắn: “Tề Nghiêm ngươi là tên sắc quỷ, đại sắc lang, củ cải bự trăng hoa, kẻ vạn năm động dục, ngựa đực…. Hu hu….”

Không đợi ta mắng xong, ánh mắt Tề Nghiêm đã tối sầm lại, trực tiếp dùng môi che lại cánh miệng đang thao thao bất tuyệt của ta.

Ta đẩy hắn ra không được, chỉ có thể mím chặt môi, không để cho hắn thực hiện được mục đích đưa đầu lưỡi vào. Tên hổn đãn này, hắn xem ta là cái gì, muốn hôn liền hôn, muốn ôm liền ôm. Lửa giận trong lòng nhất thời càng thêm bùng bùng thiêu đốt, không để cho ngươi nếm mùi đau khổ, ngươi còn tưởng là ta dễ bị khi dễ.

Ta đột ngột hé miệng, cắn môi trên Tề Nghiêm, hừ, đau chết ngươi, đau rồi sẽ đẩy ta ra thôi.

…….

Như thế nào còn chưa buông ra a? Vì sao ta vẫn bị khóa chặt trong lòng hắn, một chút cũng không có dấu hiệu bởi vì đau đớn mà sẽ thả lỏng ra? Nếu sự thật không rõ ràng như thế, ta còn thật hoài nghi ta cắn không phải là môi hắn. Hay bởi vì lực đạo của ta không đủ? Ta lại tăng thêm lực, hung hăng cắn, mãi đến khi trong miệng có mùi máu tươi nhàn nhạt, ta mới cả kinh, đột ngột nhả ra.

Nhìn kỹ lại, môi trên Tề Nghiêm đã có một dấu răng thật sâu, hơn nữa ở bên ngoài đã bắt đầu rớm máu, nhìn qua thấy rất ghê người. “Ngươi…. Ngươi ấm đầu  hả, nếu đau sao không buông ta ra?

“Chết cũng không buông ngươi ra.” Tề Nghiêm nhẹ giọng nói xong, lại dán cánh môi còn đang rớm máu xuống hôn ta.Tim ta liền đau đớn, trong lòng mềm nhũn, rốt cục cũng không đành lòng cắn nữa. Để mặc máu hắn lây dính lên môi của mình.

“Tề đại ca!!!” một giọng nói kinh ngạc vang lên: “Huynh sao có thể mê luyến một nam sủng?”

Tề Nghiêm rốt cục cũng buông tha cho môi ta, nhưng vẫn ôm lấy thắt lưng ta thật chặt, kinh ngạc hỏi ngược lại: “Nam sủng?”

Từ này gợi lại rất nhiều khuất nhục ta phải chịu đựng trong hôm nay, ta cố gắng chớp mắt mấy cái, nghĩ muốn đem nước mắt chảy ngược về, nhưng cuối cùng cũng không khống chế được, nước mắt ủy khuất theo hai má mặc sức đua nhau chảy xuống. Cả người cũng thút thít không thở nổi.

Tề Nghiêm luôn trấn định bình tĩnh khó được luống cuống tay chân, một bàn tay xoa lưng ta, vỗ nhẹ giúp ta thuận khí, hỏi một tràng dài: “Làm sao vậy, làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái, khó chịu lắm sao? Sao đột nhiên lại khóc?”

Ta thút thít hoàn toàn nói không ra lời, cũng vô pháp trả lời vấn đề của Tề Nghiêm.

Một giọng nói trẻ con đột nhiên tiếp lời: “Đỗ tỷ tỷ nói Tiểu Bạch là hồ ly tinh, dùng yêu pháp câu dẫn phụ thân, sau đó liền đánh Tiểu Bạch một bạt tai, tiếng bốp lớn lắm giống như là đốt pháo trong lễ mừng năm mới vậy đó.”

Sắc mặt Tề Nghiêm âm trầm, nhìn Đỗ Mai chòng chọc, trong mắt phóng ra hàn quang.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương