Tiểu Anh Đào
Chương 57: Thẩm Chi Châu × Lạc Anh

cavien6666

"Cũng không phải!"

Lạc Anh không đùa anh, sợ thật sự chọc anh mất hứng, liền mất nhiều hơn được, huống chi hôm nay là sinh nhật anh đâu.

Cô cắn môi, tiến đến bên tai anh, nói với anh chuyện vừa mới phát sinh, còn nhân tiện hoạt bát bổ sung thêm: "Hắn đẹp mắt như nào, cũng không so được với anh. Anh ở trong mắt em, là đẹp mắt nhất, không phải sao?"

Người đàn ông sắc mặt cuối cùng cũng dịu đi.

Cô xoa bóp mặt anh: "Quỷ hẹp hòi!"

Thẩm Chi Châu từ chối cho ý kiến.

••••

Chơi tàu lượn siêu tốc xong, Lạc Anh đã thử đi mật thất đào thoát cùng mê cung, không muốn chơi.

Thật ra, một khi vượt qua khó khăn cùng sợ hãi bên trong, sau khi chơi một hạng mục, liền sẽ phát hiện nhà ma cũng không phải kinh khủng như vậy.

Sau hạng mục, mặc kệ chơi cái gì, Lạc Anh đều bình tĩnh.

Trừ bỏ thường thường đột nhiên xuất hiện thứ gì đó dọa cô nhảy dựng, cô đối với khung cảnh bên trong âm trầm lượn lờ, đã không có cảm giác gì, trên cơ bản đều là cùng một cảnh tượng.

Nhìn nhiều, liền ngấy, không muốn chơi.

Thẩm Chi Châu không có hứng thú với những chuyến đi này, hai người đạt được thỏa thuận, ra khu vui chơi.

Hôm nay là sinh nhật Thẩm Chi Châu.

Lạc Anh líu ríu thét to muốn đưa anh đi xem phim.

Người đàn ông không ý kiến gì.

Vì thế, bọn họ ngăn lại một chiếc xe taxi, để lái xe đi đến quảng trường khu kinh doanh gần nhất.

Hai người ngồi ở ghế sau, đều cúi đầu xem di động chọn phim.

Gần đây có rất nhiều bộ phim vào kỳ nghỉ hè, có phim nước ngoài, cũng có phim trong nước, phim tình cảm, phim văn học, phim hành động, chiếu rất nhiều...

Lạc Anh cắn ngón tay, tròng mắt trên màn hình di động đổi tới đổi lui, căn bản không quyết định được, thử thăm dò hỏi: "Thẩm Chi Châu, anh thích xem phim văn học, hay phim hành động? Con trai đều thích xem phim hành động đi? Liền bộ kia đi."

Chậm rì rì, người nào đó một bên ôm cô, một bên dựa vào lưng ghế không biết đang làm gì, đột nhiên mở miệng: "Bộ nào?"

"( tốc độ cùng kích tình)."

"Ừ."

Một cái đơn âm tràn ngập từ tính rơi xuống đất, cùng với điện thoại rung hai lần.

Lạc Anh tò mò nhìn màn hình anh, kinh ngạc!

Cô ngồi thẳng người, tất cả kế hoạch bị phá vỡ, nói năng lộn xộn: "Ôi! Không phải nói tốt lắm... Em... em mời anh xem phim sao? Anh trả tiền làm gì?"

"Anh trả cùng em trả, có cái gì khác nhau?"

"Đương nhiên khác."

Cô gái nhỏ tức giận đến nỗi nói không rõ, tính tình đặc biệt bướng bỉnh, cố ý muốn chuyển khoản cho anh, mới bằng lòng vào rạp chiếu phim.

Trước khi lên lớp, Lạc Anh đã bị Lâm Duyệt phổ cập khoa học qua ——

Cô ấy nói chuyện như tên trộm, trong đầu đều có những hình ảnh nhỏ, hai mắt lóe sáng: "Lạc Anh a, cậu cùng P thần... Có hay không... Có hay không..."

"Làm gì?"

"Xem phim cùng nhau?"

Lạc Anh nhớ lại một chút, nở nụ cười: "Xem qua, ở trên sofa phòng khách xem."

"Không phải là kiểu xem phim này." Lâm Duyệt ngẩng mặt lên, "Cái loại này làm sao có thể gọi là xem phim?"

"... Cái loại này làm sao lại không thể gọi xem phim?"

"Tôi nói xem phim là một đôi tình nhau cùng nhau dắt tay đi rạp chiếu phim xem phim, cảnh tối lửa tắt đèn thật ái muội cái loại này..."

Lạc Anh hết chỗ nói rồi: "Chúng tôi cũng là cảnh tối lửa tắt đèn."

"Cậu thấy không rõ người khác, lại có thể cảm nhận được của tim anh ấy đập, điều hòa rạp chiếu phim bình thường đều sẽ đặc biệt lạnh, lúc cậu lạnh, anh ấy sẽ theo bản năng bắt lấy bờ vai cậu,kéo cậu vào trong lòng."

Lạc Anh nghiêng nghiêng đầu: "Điều hòa trong nhà có đôi khi cũng rất lạnh, lúc tôi lạnh, anh ấy sẽ lấy áo khoác ra đắp trên người tôi, sau đó ôm tôi."

"... kia bầu không khí không giống với. Cậu nghe tôi nói hết." Lâm Duyệt tiếp tục nói, "Sau đó, nếu không có nhiều người ngồi, xung quanh không có ai, cảm xúc dâng trào, anh ấy sẽ cúi đầu đến hôn cậu, rất ái muội a."

Lạc Anh khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không không biết xấu hổ nói.

Cảm xúc dâng trào... khi cảm xúc dâng trào, Thẩm Chi Châu đâu chỉ là hôn cô, phim đều không cần nhìn, trực tiếp đem cô ôm vào phòng, cắn tai cô.

Lạc Anh hướng Lâm Duyệt ghét bỏ trợn mắt: "Cậu xem phim tình cảm xem đến hư đầu óc?"

"..."

Bộ ( tốc độ cùng kích tình) có rất nhiều người xem,xung quanh đều có người ngồi.

Lạc Anh ngồi xuống ghế, liền cúi đầu cười, thế nào cũng không dừng được.

Thẩm Chi Châu không hiểu liếc cô một cái, ra tiếng hỏi: "Như thế nào?"

"Không có gì." Lạc Anh nhìn ánh mắt anh, cười cười nói, "Em nhớ đến lúc lên lớp, bạn học nói với em một chuyện."

"Rất buồn cười?"

"Thật rất buồn cười, chính là có chút ngốc."

Thẩm Chi Châu hiếm thấy cô như vậy, quay đầu, nhẫn nại mười phần tung ra đề tài: "Nói tới nghe một chút?"

"..."

"..."

Câu nói này của Thẩm Chi Châu ngăn cười hiệu quả, Lạc Anh lập tức ngừng cười, che miệng, đánh chết cũng không nói.

Bởi vì thật sự là quá ngu ngốc!!!

Xem xong phim, liền đến lượt bữa ăn tình nhân.

Lạc Anh còn nhớ kỹ cô buổi sáng ở trong phòng vụng trộm đặt bánh sinh nhật, Thẩm Chi Châu không thích ăn đồ ngọt, cô đặt kích cỡ không tính lớn, kiểu dáng cũng phù hợp tính cách anh, vô cùng đơn giản.

Hai người vào một nhà hàng mì, ăn mì trường thọ.

Ăn xong, Thẩm Chi Châu nói không no, còn muốn lại ăn thứ gì khác.

Lạc Anh nhìn anh vài lần, do dự hỏi: "Anh đói như vậy sao? Nhưng mà anh vừa mới ăn rất nhiều."

"Không đủ."

"Cẩn thận trung niên mập ra, Thẩm Chi Châu." Cô hảo tâm nhắc nhở một câu.

Người đàn ông nở nụ cười, nhéo nhéo mặt cô: "Yên tâm, chỉ là chế độ ăn uống bình thường."

Lạc Anh ánh mắt hoảng hoảng, không biết có phải là cô suy nghĩ nhiều, luôn cảm thấy anh hiện tại tươi cười cùng tối hôm qua cô nhắc nhở anh: "Kiềm chế chút đi, Thẩm Chi Châu. Anh hiện tại nhu cầu tràn đầy như vậy, làm nhiều, về sau sẽ bị thận hư. Vạn nhất sau khi kết hôn... Kia gì... Làm sao bây giờ?"

Anh cười khẽ một tiếng, véo eo cô, còn hững hờ xoa bóp mặt cô: "Yên tâm, chỉ là tình thú bình thường."

"..."

Được rồi, Lạc Anh cúi đầu, khắc sâu suy nghĩ, cảm thấy bản thân gần đây thật sự... bị người nào đó làm bẩn.

••••

Buổi tối, gió đêm mang theo một cỗ mát mẻ, cửa sổ không đóng, một chút gió lùa vào, nhấc lên một trận gợn sóng.

Trong phòng khách ngọn đèn vàng nhạt làm nổi bật khuôn mặt nhu hòa trắng nõn của cô gái, cô nhẫn nại cắm từng ngọn nến một cái một cái cắm vào bên trong bánh ngọt, đáy lòng còn có điểm sầu, nói nhỏ: "Hai mươi lăm tuổi... Cuối cùng rốt cuộc muốn cắm bao nhiêu cái? Hai mươi lăm cái căn bản cắm không được, này bánh ngọt quá nhỏ... Sớm biết liền mua cái lớn một chút thì tốt, nhưng là quá lớn ăn cũng không hết, chỉ có thể lãng phí."

Cuối cùng, Lạc Anh cắm bảy ngọn nến vào đó.

Thẩm Chi Châu không hiểu, hỏi cô vì sao.

Cô cười cười,mặt mày cong cong phảng phất cất giấu tinh mang.

Người đàn ông nheo lại mắt, nghe cô nói: "Bởi vì 2 cộng 5 bằng 7, em thông minh không? Nghĩ ra biện pháp tốt như vậy."

Anh lười nhác nghiêng nghiêng đầu, mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, cúi xuống, khóe miệng nâng lên cười nghịch ngợm, ở bên tai cô nói nhỏ: "Thông minh, cục cưng của anh là thông minh nhất."

"..."

Thẩm Chi Châu thông thường sẽ không dễ dàng gọi cô cục cưng, trừ khi là chọc cô khóc, hoặc là làm gì đó, mới có thể ngẫu nhiên gọi ra.

Một tiếng gọi này, gọi lên một chút tình thú.

Lạc Anh liếc anh một cái, thắp nến, thúc giục nói: "Mau ước nguyện, ước nguyện xong thổi nến."

Người đàn ông như cô mong muốn.

Ước nguyện đặc biệt nhanh, không vài giây, Thẩm Chi Châu liền ước xong rồi, mở mắt ra, thổi tắt nến.

Anh một bên cắt bánh, một bên bị cô gái nhỏ đề ra nghi vấn: "Anh vừa mới ước cái gì vậy? Thế nào nhanh như vậy? Có thể nói sao?"

"Không thể."

"..." Lạc Anh tiếc nuối chớp mắt, "Tuyệt tình như vậy?"

"Nói sẽ không linh, chờ thực hiện được, anh lại nói cho em."

"Được rồi."

Chiếc bánh kem được cắt như một viên gạch nhỏ, cong vẹo đặt ở khay giấy nhỏ, người đàn ông dùng nĩa xúc lên một khối bơ, để ở bên môi phấn nộn của cô.

"A."

Cô quả nhiên mở miệng ra, một ngụm ăn vào, còn đem đầu lưỡi vươn ra, chậm rì rì liếm kem ở khóe miệng, không đầu không đuôi nói: "Anh đang nuôi một đứa trẻ."

"Em vốn là trẻ con."

••••

Đối với chuyện Thẩm Chi Châu luôn luôn coi Lạc Anh là trẻ con, Lạc Anh nội tâm rất vui vẻ, nhưng mặt ngoài giả bộ không đồng ý, hơn nữa vào sinh nhật 19 tuổi, đứng trên giường lớn kháng nghị: "Em 19 tuổi! Em 19 tuổi! Thẩm Chi Châu, em 19 tuổi, còn có một năm nữa em 20!! Không được lại nói em là trẻ con!!!"

"..."

Người đàn ông phớt lờ hành vi ngây thơ của cô, chậm rì rì đi đến phòng tắm đánh răng chuẩn bị ngủ.

Kết quả, cô gái nhỏ thật sự giống như một đứa trẻ, ngay cả ngủ cũng không an phận, cánh tay và cẳng chân nhỏ bé quấn đến, gắt gao ôm chặt, đôi mắt trong đêm tối sáng lấp lánh, răng hổ nhỏ như ẩn như hiện bởi vì cười rộ lên, lại lặp lại một lần: "Em 19 tuổi!!!"

"... Ừ. Sinh nhật vui vẻ."

"Cứ như vậy? Không được."

"Không phải là chúc mừng em rồi sao? Buổi tối khuya, hưng phấn như vậy, muốn làm gì?" Thẩm Chi Châu thở dài.

Vừa dứt lời, anh đã lưu loát xoay người đem cô áp ở dưới thân, nâng lên cằm nhọn hôn một nụ hôn sâu, nhiệt độ trên người nóng bỏng, Lạc Anh nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Cứ như vậy, hai người giằng co gần hết đêm.

Mới hô hấp đều đều đi ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương