Tiểu Anh Đào
Chương 56: Thẩm Chi Châu × Lạc Anh

cavien6666

Sinh nhật năm ngoái, là ngày đầu tiên Thẩm Chi Châu gặp Lạc Anh.

Anh thắng tiền cho cô, mua bánh ngọt, cũng nói với cô sinh nhật vui vẻ.

Lạc Anh trong lòng luôn luôn nhớ kỹ, chờ đến ngày Thẩm Chi Châu sinh nhật, nhất định phải bồi thường anh, chuẩn bị cho anh một bất ngờ lớn.

Buổi sáng hôm đó, Lạc Anh ở trên mạng chọn một cái bánh ngọt, xác định thời gian giao hàng, vui rạo rực xuống giường, lê dép lê, ngân nga câu hát đi phòng tắm tìm Thẩm Chi Châu.

Người đàn ông vừa rời giường, đang ở phòng tắm đánh răng, đột nhiên bị hai cánh tay nhỏ ôm lấy, không tiếng động cười thầm.

Lạc Anh ở sau lưng cọ cọ, giọng cô hơi khẽ: "Thẩm Chi Châu, sinh nhật vui vẻ."

"... Lại thêm một tuổi."

Thẩm Chi Châu giật mình, nhanh chóng đánh xong răng, đem mặt rửa, xoay người, bóp cằm cô, ngữ khí không tốt: "Lại ám chỉ anh cái gì?"

"Ai ám chỉ anh?" Lạc Anh ngẩng đầu, trừng anh một cái, "Em chúc anh sinh nhật vui vẻ mà thôi. Em cũng không nói cái gì, anh không cần mẫn cảm như vậy được không?"

"..." Thẩm Chi Châu dừng vài giây, nghiêng đầu liếc cô vài lần, quả thật cảm thấy bản thân đối với vấn đề tuổi tác quá mức mẫn cảm, anh nói tiếng cám ơn, thuận thế nhéo nhéo mặt cô, đem cô đẩy ra ngoài, "Hôm nay là sinh nhật anh, em không nói anh cũng quên mất."

Lạc Anh bắt lấy lòng bàn tay anh, ở bàn tay anh gãi gãi, níu chặt vấn đề kia không tha, "Thẩm Chi Châu."

"..."

"Thẩm Chi Châu?"

"..."

"Thẩm Chi Châu, anh làm gì luôn để ý vấn đề tuổi tác như vậy? Thật ra có đôi khi em nói anh già, chính là tùy tùy tiện tiện đùa một chút mà thôi, cũng không có thật sự chê anh. Anh mới 25 tuổi, một chút cũng không già, nói như thế nào cũng coi như là chàng trai trẻ trong xã hội, hì hì."

Cô gái nhỏ cách nói đặc biệt đáng yêu.

Ai cũng được xoa dịu.

Người đàn ông đem cô ôm vào trong ngực, giữ thắt lưng cô, mang theo tiếng cười trầm thấp nói ở bên tai cô, "Anh chỉ đùa một chút, nào có tâm thủy tinh như em nói?"

"Phải không?" Lạc Anh hiển nhiên không quá tin, kéo ra khoảng cách nhìn kỹ anh, nhìn anh biểu cảm bề ngoài giống như là chuyện nhỏ, liền yên lòng, còn giống như người lớn ai than một tiếng, "Vậy đi, miễn cho em lại quan tâm anh, lo lắng anh tâm tình không tốt."

Cô hướng anh thè lưỡi, "Em cũng rất mệt."

Người đàn ông nở nụ cười.

Lạc Anh tròng mắt giảo hoạt vòng vo chuyển, nhớ tới kế hoạch hôm nay, lập tức đề nghị: "Chúng ta đi khu vui chơi đi. Từ nhỏ đến lớn em chưa đi khu vui chơi bao giờ."

Cô nghiêng nghiêng đầu, một bộ thật đáng tiếc, " Ông ngoại không dám chơi, lại không đi cùng em. Vừa vặn anh gần đây cũng không có việc gì, chúng ta hôm nay đi đi?"

Khu vui chơi?

Này không phải là chỗ trẻ con chơi sao?

Thẩm Chi Châu rõ ràng dừng một chút.

Thật ra anh không cảm thấy hứng thú, nhưng thấy cô hào hứng như vậy, bất đắc dĩ gật đầu, chỉ có thể đáp ứng.

••••

Trung tâm thành phố A vừa khéo có khu vui chơi tương đối nổi danh.

Giữa tháng 8, bắt kịp lễ hội ma nước ngoài, khu vui chơi chủ đề vốn là phong cách thật đáng yêu tươi mát, bất tri bất giác vậy mà biến thành cảnh tượng vạn quỷ quần tụ.

Một poster lớn được dán ở cửa để quảng bá ——

Quái thú lang thang, cương thi, ác quỷ, phòng học tối tăm đáng sợ, thư viện, bệnh viện, tuyệt đối dọa người, không dọa người không lấy tiền, hoàn lại tiền!!!

Lạc Anh cúi đầu nhìn nhìn bức ảnh tuyên truyền mộng ảo tươi mát trên giao diện bán vé của Meituan, ngẩn người, nhất thời không phản ứng lại.

Cái quỷ gì???

Không phải nói thánh địa yêu đương, thiên đường trong mơ sao???

Thế nào biến thành bộ dạng quỷ này???

Lạc Anh có chút sụp đổ, đứng tại chỗ, đi cũng không được, không đi cũng không được, căn bản không biết nên làm cái gì bây giờ.

Thẩm Chi Châu có lợi thế chiều cao, thoáng cúi đầu liền nhìn thấy rõ màn hình di động của cô, "thánh địa yêu đương, thiên đường trong mơ " tám chữ to ánh vào mắt, hững hờ cười cười, tiếng nói có chút khàn khàn ở đỉnh đầu cô vang lên, biết rõ còn cố hỏi: "Như thế nào? Không đi vào sao?"

Hôm nay là ngày làm việc, hơn nữa thời gian còn sớm, lúc này người đến khu vui chơi không nhiều lắm, cửa trừ bỏ hai người bọn họ một người cũng không có.

Người chú đang đứng ở quầy bán vé và chờ kiểm tra vé thấy một đôi tình nhân đứng ở ngoài cửa, chậm chạp không tiến thêm một bước, nhiệt tình gọi: "Em gái, không đi vào chơi sao? Lúc này ít người, hiện tại đi vào không cần xếp hàng, muốn chơi cái gì thì chơi, đừng đợi đến lúc nhiều người, chơi không vui. Em gái cùng bạn trai cùng vào?"

Lạc Anh tỉnh tỉnh ngẩng đầu, do dự.

"Sợ cái gì?" Ông chú nhìn ra cô sợ hãi, nháy mắt với Thẩm Chi Châu, "Không phải là có bạn trai ở đây? Đi vào thử xem?"

Lạc Anh có chút dao động, nhưng cô quả thật là rất sợ hãi, dù sao từ nhỏ đến lớn, ngay cả phim kinh dị đều không dám xem.

Thẩm Chi Châu không giống, Thẩm Chi Châu là kiểu xem phim kinh dị, đối với các loại tang thi, mắt rơi ra cũng không nháy một cái, sau khi xem xong còn có thể khách quan đánh giá này lừa đảo, cảm thấy không sai liền đề cử cho người khác xem.

Cô liếc nhìn Thẩm Chi Châu.

Người đàn ông cười nửa chừng, khóe miệng hơi hơi giơ lên.

Rõ ràng, khu vui chơi chủ đề ma ám này khiến anh hứng thú hơn chủ đề trong mơ.

"Đi, tại sao không đi?" Cô gái nhỏ quật cường mở miệng.

Dù sao là sinh nhật anh, vậy liều mình bồi quân tử, đi nhìn một cái.

••••••

Hai người kiểm tra vé đi vào, bên trong quả nhiên trống rỗng một mảnh, không du khách, muốn chơi cái gì thì chơi.

Lạc Anh gắt gao nắm tay Thẩm Chi Châu, đi đến mục thứ nhất—— tàu lượn siêu tốc bị ma ám.

Tàu lượn siêu tốc so với bình thường không có gì khác nhau, ngoại trừ có một chút âm trầm, tốc độ tàu lượn không tính là nhanh, chạy qua nhà thờ, phòng học, bệnh viện cùng rừng rậm, thường thường sẽ có âm hồn bất tán quỷ hồn chạy ra túm người một phen, hoặc là có một cái đầu đầy tóc đen từ trên trời giáng xuống, ma trơi linh tinh, chướng khí lượn lờ, tuyệt đối sẽ làm bạn ở một cái cảnh tượng trải nghiệm đầy đủ mới tiến vào cảnh tượng tiếp theo, hơn nữa từng bước một thăng cấp, chơi chết bạn.

Bởi vì không có du khách, nhân viên chịu trách nhiệm bật máy đề nghị bọn họ ngồi hàng thứ nhất, nhưng Lạc Anh không muốn, hai người hướng hàng thứ hai mà đi.

Thẩm Chi Châu ngồi xuống trước, để Lạc Anh ngồi xuống, cẩn thận giúp cô thắt dây an toàn, biết cô đang khẩn trương, khẳng định có sợ hãi.

Dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy, ở bên tai cô hỏi: "Có sợ không?"

Lạc Anh nắm chặt tay áo anh, thành thật gật gật đầu: "Có chút."

"Chúng ta đi lên?" Anh không hề giống nói đùa, nhìn ánh mắt cô, gằn từng tiếng nói.

Lạc Anh có chút mộng: "Hiện tại sao?"

"Ừ."

"Nhưng là..." Cô một chốc nói không ra lời, không biết là cảm giác gì, ấp úng nói, "Nhưng là, chúng ta đã vào rồi, còn chưa chơi được gì."

"Em sợ như vậy, còn chơi cái gì?"

"Không được." Lạc Anh kiên định nói, "Dù sao cũng không phải ma thật, đều là giả, em nhịn một chút liền trôi qua, không phải là còn có anh sao?"

Cô nghịch ngợm cười cười, biểu cảm "Tôi không sợ hãi, thật sự không sợ hãi ".

Thẩm Chi Châu xoa xoa đầu cô, cùng nhân viên công tác nói một tiếng, tàu lượn siêu tốc bắt đầu.

Cảnh tượng thứ nhất là nhà thờ.

Cửa nhà thờ dán một mảnh giấy đẫm máu, máu đỏ tươi dường như chưa khô, theo chữ viết bên cạnh nhỏ giọt xuống.

[ Nhà thay đổi liên tục, nhát gan chớ vào!!! ]

Lạc Anh nhún vai, mắt thấy cánh cửa chạm khắc ở thế kỷ mười tám mở ra trước mặt, bên trong phát ra tiếng vang yêu ma quỷ quái âm trầm khủng bố.

Một nữ thi không đầu mặc phong cách dân quốc khiêng một khối thi thể hư thối chạy vội mà đến.

Cùng với tiếng thét chói tai làm cho người ta chịu không nổi.

Lạc Anh phút chốc trừng lớn mắt, đôi má ửng hồng ngay lập tức giống như quả cà tím bị đóng băng, không có huyết sắc, ngón tay gắt gao nắm lấy ống tay áo của Thẩm Chi Châu.

Tàu lượn càng đi vào trong, cô lại càng dựa sát vào anh.

Thẩm Chi Châu toàn bộ tinh thần đều tập trung ở cô gái nhỏ bên người, phát hiện cô tuy rằng ngoài miệng nói sợ hãi, nhưng nhìn cảnh tượng còn rất nghiêm túc?

Vừa nhìn thấy thứ gì khủng bố ghê tởm, ngay lập tức nhắm mắt lại, đóng thật sự nhanh, lông mi run rẩy ở mí mắt.

Sau đó, nghe thanh âm phán đoán cái kia khủng bố gì đó đã biến mất chưa, chịu không nổi lòng hiếu kỳ, vụng trộm mở một mắt quan sát.

Lông mi cong giống như một chiếc quạt nhỏ, quạt xòe lên xuống, vô cùng đáng yêu.

Ngôi nhà ma ám đã đi qua nhà thờ, phòng học cùng rừng rậm, cảnh tượng cuối cùng là bệnh viện, bên trong không hề thiếu bệnh nhân đi lang thang trên hành lang, không phải là thiếu tay thiếu chân, chính là không có mắt.

Thật ra cũng không tính là đáng sợ, chính là âm thanh bass bên trong đặc biệt dọa người, phảng phất tự mang hiệu ứng làm cho người ta đổ mồ hôi lạnh, Lạc Anh sau lưng toát mồ hôi hột.

Cô thật sự chịu không nổi, đưa tay che lỗ tai, nhưng cho dù bịt thế nào, hiệu ứng âm thanh bên ngoài như nước thấm vào, xuyên thấu màng nhĩ, đâm vào trái tim cô, làm cho cô sinh ra một loại cảm giác hồi hộp.

"Thẩm Chi Châu..."

Lạc Anh lần đầu tiên vào nhà ma hô Thẩm Chi Châu, là thật vô lực, lỗ tai bị cô giấu đỏ bừng.

Cô mở mắt ra, nhìn về phía anh, muốn tìm kiếm trợ giúp, còn chưa có mở miệng...

Một bàn tay to duỗi ra, phủ lên mu bàn tay cô, chạm vào da cô, sưởi ấm trái tim cô, tuy rằng hiệu quả không lớn, nhưng không hiểu an tâm hơn.

Trong khoảng thời gian ngắn, cũng đã quên phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm anh, trong hành lang tối đen, nóc nhà chiếu xuống ánh sáng lạnh, đem hình bóng anh phản chiếu ba chiều, còn tản ra viền vàng.

Đột nhiên, có một bác sĩ nam mặc áo dài trắng, hai tay nhét vào túi đi ra, hắn từ sau lưng Thẩm Chi Châu, thong thả tới gần.

Bởi vì ánh sáng quá mờ, Lạc Anh thấy không rõ mặt hắn, đợi hắn gần chút, cô mới phân biệt rõ ngũ quan của hắn.

"A ——" một tiếng.

Đem Thẩm Chi Châu kéo đến, sợ anh bị bác sĩ nam đâm vào, khẩn trương làm cho anh dựa vào mình, trong nháy mắt, tàu lượn siêu tốc chạy qua.

Hạng mục kết thúc.

••••••

Nữ nhân viên công tác trợn mắt há hốc mồm mà nhìn người đàn ông cao lãnh dựa vào cô gái nhỏ, như thể vai trò bị đảo ngược, sự tình làm sao có thể phát triển thành như vậy...?

Thẩm Chi Châu cũng thấy được nữ nhân viên công tác kia ánh mắt không bình thường, nhẫn nhịn, không nói cái gì, dẫn Lạc Anh đi ra ngoài.

Hơi hơi nghiêng người, cẩn thận hỏi vừa thấy cái gì mà kích động như vậy?

Đã qua nhà ma kích thích, cô hít thở không khí mới mẻ bên ngoài, cảm giác cả người đều sống lại.

Nhưng đối mặt câu hỏi của Thẩm Chi Châu, hiển nhiên không muốn trả lời, bởi vì thật sự là đáng sợ.

"Liền... Thấy được một bác sĩ chân dài mặc áo trắng, là một người đàn ông."

"Cứ như vậy? Liền "A"?" Anh không thể tin hỏi, trong lời nói mang theo dấm chua không quá rõ ràng.

"Không phải, còn có, chính là... Ngay từ đầu hắn cách hơi xa, em nhìn không thấy mặt hắn, khi tới gần... em nhìn nhìn... Phát hiện còn rất đẹp mắt." Ngữ khí cất giấu giảo hoạt, cố tình trêu chọc anh.

Thẩm Chi Châu:???

Lạc Anh không dám nói lời nào: "Cho nên..."

"Liền hét lên?"

"Đúng."

Thẩm Chi Châu:......???

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương