Tiến Vào Lòng Anh
-
Chương 74
Từ lúc mang thai đến nay, cô càng lúc càng ham ngủ, ngủ một giấc đến chín mười giờ sáng là chuyện bình thường. Sáng sớm, đương lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô cảm nhận được bên cạnh có người, trở mình, đổi sang một tư thế thoải mái hơn để ngủ tiếp. Cái cằm bỗng nhiên có một vật gì đó mềm mềm đáp lên, tuy đang mơ ngủ nhưng cô vẫn cảm nhận được đôi môi mềm mại của anh đang hôn cô.
Nụ hôn dịu dàng, đầy tình cảm.
Cô khe khẽ mở mắt, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh.
Anh mỉm cười với cô, nụ cười trông ung dung và biếng nhác.
Nghiêu Trăn vẫn còn buồn ngủ, đầu cô cứ thấy nằng nặng. Cô bèn kéo chăn lên, nhích đầu sát lại gần anh. Đối phương hiểu ý cô ngay, đưa tay ôm lấy cô.
Cô quen nằm ngủ phía bên phải, lúc này lại chui vào lòng anh, mặt gối lên lồng ngực vững chãi ấy, tay phải tùy tiện đặt lên ngực trái của anh, anh hơi nghiêng người để cô nằm thoải mái hơn.
Nghiêu Trăn không ngủ được nữa, nhưng cô không muốn mở mắt ra, cô vươn vai một cái. Động tác này một nửa là vô thức, nhưng cũng có một nửa là cố ý.
Một giây sau, cổ tay liền bị chộp lấy ngay lập tức, không để cô thả tay xuống.
Trong lòng cô âm thầm đắc ý, đầu ngón tay lại từ từ di chuyển từ dưới lên trên.
Người đàn ông đã không còn nhẫn nại nữa, giọng nói mang theo chút khàn khàn khi vừa tỉnh dậy, “Dậy rồi à?”
Cô không trả lời lại, chỉ ngáp một cái rồi từ từ nhắm mắt lại.
“Đói bụng không em?”
Anh lại thì thầm hỏi bên tai cô, gương mặt cô nhích tới nhích lui trong lòng anh, sau đó mới từ từ mở mắt ra, khẽ lắc đầu.
Cô nũng nịu hỏi anh, “Anh là Mộng Lang của em sao?”
“Hửm?” Người đàn ông rủ mắt nhìn cô.
“Anh có xem Thiên long bát bộ của Kim Dung chưa? Trong đó có một phân đoạn nói về cảnh Thiên Sơn Đồng Mỗ buộc hòa thượng Hư Trúc phá sắc giới. Hư Trúc bị nhốt tong một hầm băng vô cùng lạnh lẽo, mỗi đêm tỉnh lại đều phát hiện ra có một cô nương không một mảnh vải che thân nằm đó. Cô ấy rất đẹp, cũng rất ấm, bản thân hắn ta cũng không mảnh vải che thân. Hai người bọn họ đều xem đây là mộng, vì thế đã xảy ra chuyện kia, hằng đêm sênh tiêu. Thật ra cô gái đó là công chúa Tây Hạ do Thiên Sơn Đồng Mỗ bắt đến. Công chúa bảo Hư Trúc là Mộng Lang của nàng, còn nàng là Mộng Cô của Hư Trúc, sau này công chúa mang thai…”
“Rồi sao nữa?”
Nghiêu Trăn có hơi buồn ngủ, nói một hơi nhiều lời như thế thì hơi mệt, đôi mắt nửa khép nửa mở, “Mang thai thì dĩ nhiên sẽ biết đó không phải là mộng nữa, bụng càng lúc càng to không giấu được ai, thế là Tây Hạ bắt đầu kén rể. Mỗi ứng cử viên đến kén rể đều phải trả lời một câu hỏi của công chúa. Câu hỏi đó chính là, địa điểm nào khiến đời ngươi cảm thấy đẹp đến khó quên? Đoàn Dự đã định tình với Vương Ngữ Yên trong một giếng cạn, vì thế hắn ta trả lời nơi đó chính là giếng cạn. Đến lượt Hư Trúc, Hư Trúc đáp là hầm băng, thế là cuối cùng công chúa và hòa thượng hạnh phúc ở bên nhau.”
Anh nghe xong vẫn không nói gì, hai người lẳng lặng nằm yên một lúc. Bầu không khí vô cùng ấm áp, anh bỗng nhiên nhúc nhích, sau đó nghiêng hẳn người sang, chân áp sát vào cô, khẽ chạm vào một thứ gì đó khiến cô giật cả mình.
Lý Đông Phóng không có suy nghĩ kia, có lẽ là đang cố chịu đựng, đôi mắt anh sâu thâm thẫm. Bàn tay cô thoát khỏi trói buộc của anh, đi thẳng xuống dưới. Lý Đông Phóng khẽ cười một tiếng, bắt lấy cánh tay của cô rồi kéo ra sau lưng anh.
Ngay sau đó, một cỗ sức mạnh to lớn áp sát vào cô, hai người ôm nhau thật chặt. Cái cảm giác này, quả thật khó mà miêu tả rõ ràng được.
Bên ngoài trời tuy rét cắt da cắt thịt, nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp, được ủ ấm trong một lớp chăn mỏng, sau lưng lại nóng ran làm cô túa ra một lớp mồ hôi.
Anh không tiến thêm bước nữa, cứ ôm cô như thế.
“Hôm nay có lạnh không anh?”
“Lạnh lắm.”
“Em còn đang định ra ngoài phơi nắng đây.”
“Vào thư phòng kéo rèm ban công ra, không cần ra khỏi nhà em vẫn có thể phơi nắng.”
“Đâu có giống nhau.”
Anh hắng giọng, giọng nói cũng không còn khàn như vừa nãy, “Không giống chỗ nào?”
“Em muốn ra ngoài, muốn đi dạo phơi nắng.”
“Em cũng có thể lựa chọn không phơi nắng mà.”
“…”
Cô nhíu mày nhìn anh chằm chằm, còn anh thì cong môi nở nụ cười. Hai người im lặng nhìn nhau.
Đến khi Tôn Tú Ngọc gõ cửa, Lý Đông Phóng mới chịu buông cô ra, đứng dậy rồi khom người xuống cắn vào đầu vai cô một cái, cơn đau ập tới, cô hít một hơi, đáng thương nhìn anh, “Anh là chó hả?”
Anh chỉ cười, vừa cười vừa mặc quần áo.
Dấu răng rất sâu, cơn đau vẫn mãi không hết, cô xoa xoa bờ vai tự thương xót bản thân: Tay chân người ta lèo khèo thế này mà anh cũng xuống tay cho được!
Chưa kết hôn mà đã bạo lực cắn cô thế này, cưới rồi có khi anh cắn chết cô luôn ấy chứ.
Cô trách móc, “Anh đây là bạo lực gia đình trá hình!”
Lý Đông Phóng quay người lại, “Tối nay anh để em cắn lại nhé.”
Giọng nói mang theo chút tà khí khiến người ta suy nghĩ lung tung, cô thầm mắng anh. Người ta nói cắn nghĩa là cắn, còn Lý Đông Phóng nói cắn lại… lại khiến người ta muốn tách chữ ra mà tưởng tượng.
Văn hóa Trung Hoa đúng là bác đại tinh thâm.
Anh chỉnh trang lại, mặc đồ xong rồi đi ra mở cửa, giọng của dì Tôn từ ngoài truyền vào, “Dậy ăn cơm thôi, con bé không ăn sáng mãi thì không tốt cho sức khỏe đâu.”
Cô không nhìn thấy Tôn Tú Ngọc, bà không đi vào mà chỉ đứng ở cửa nói chuyện với Lý Đông Phóng, vì thế cô chỉ nghe tiếng của bà.
Cô đắp chăn nằm xuống giường, Lý Đông Phóng nói chuyện xong thì đóng cửa đi vào, thấy cô vẫn còn đang nằm thì kéo chăn ra.
“Dậy đi em, dậy đi.”
“Em thích nằm trên giường.”
Không có chăn đúng là lạnh thật, cô tự ôm mình, co ro trên giường như con bạch tuộc. Lý Đông Phóng hết cách đành phải trả chăn lại cho cô.
Cô thấy anh thở dài, nhịn không được bèn hỏi, “Có phải anh bất lực với em lắm đúng không?”
“Vì sao?” Anh khó hiểu.
“Ngủ một giấc đến trưa, cơm bưng đến tận giường mà cũng không chịu ngồi dậy ăn. Anh có giống mấy người đàn ông mong muốn có một cô vợ hiền lành ở trong nhà không? Có muốn đổi người khác không?”
“Không.”
Nghiêu Trăn nhìn vẻ mặt chân thành của anh, âm thầm hài lòng, vừa định khen thì anh lại nói thêm một câu, “Mỗi người đều có số cả rồi.”
Nói xong anh còn khẽ cười.
Cô cũng cười, bật cười thành tiếng, ngồi dậy nhào vào anh, Lý Đông Phóng vội vàng đỡ lấy cô.
“Thay quần áo rồi đi ăn cơm nhé em? Anh đói đến đau bao tử rồi.”
“Được ạ.”
Cô không quậy nữa, ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt, thay đồ.
Quay về nhà họ Lý là chuyện sớm muộn, dù sớm dù muộn thì cũng phải về, gặp Lý Nguyệt cũng là chuyện sớm muộn. Ông cụ Lý không còn, ở bên đấy vắng vẻ, Lý Đông Phóng dời về đó ở, Lý Nguyệt cũng ở đó, trong lòng hai người cũng không thoải mái. Nếu không nghĩ đến chuyện Nghiêu Trăn vừa quay về, nhất định phải tìm thời gian gặp mặt Lý Nguyệt, Lý Đông Phóng cũng sẽ không đưa cô về biệt thự Trung Ảnh.
Trước đây, khi ông cụ còn sống, anh thường xuyên về đây ở, nhưng bây giờ ông cụ mất rồi, anh không muốn nhà tổ quạnh quẽ mới quyết định về đó ở. Dù sao thì nơi đấy cũng là nơi anh sống từ nhỏ, bán đi thì không nỡ vứt bỏ kỉ niệm, không bán thì lại để không. Nhìn căn nhà lạnh băng ưu buồn thì trong lòng cũng không thoải mái.
Nghiêu Trăn có thể hiểu suy nghĩ của Lý Đông Phóng, trọng đạo hiếu. Lý Nguyệt nói đúng, Lý Đông Phóng đã làm rất tốt. Thật ra thì Lý Nguyệt cũng rất có hiếu, có đôi khi, có trưởng bối để hiếu thuận cũng là một loại may mắn.
Tình huống của Lý Đông Phóng hiện giờ chính là, “con cái muốn phụng dưỡng cha mẹ, nhưng cha mẹ lại không đợi được đến ngày đó”, dẫu sao thì vẫn hơn cô “muốn phụng dưỡng nhưng lại không có cha mẹ”.
Xe chạy vào sân, bánh xe ma sát lên mặt đường nhựa vào mùa đông lại trở nên êm tai hơn bình thường. Có lẽ do mùa đông lạnh lẽo nên mặt đất cũng đã bị đóng băng.
Lý Đông Phóng xuống xe, vòng sang ghế lái phụ, mở cửa đỡ cô xuống.
Bụng cô vẫn chưa lộ rõ, chỉ mới hơn một tháng thôi, bị anh chăm chút như thế khiến cô xấu hổ, vội đẩy tay anh ra.
“Để em tự đi.”
“Đường hơi trơn.” Anh giải thích.
Cô không lay chuyển được anh nên đành phải đỡ tay anh đi. Còn anh nắm chặt ngón tay cô, đỡ cô đi vào nhà.
Vừa vào nhà liền nhìn thấy Lưu Quốc Yến, anh khó chịu nhắc nhở, “Sao bên cạnh nhà xe lại có nước đọng thế, đông thành một đống, dễ trơn trượt. Cậu tìm người làm vườn xử lý đi. Hỏi bọn họ sao lại sơ ý như thế.”
Lưu Quốc Yến liên tục gật đầu vâng dạ, bình thường Lý Đông Phóng không quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này. Anh ta lại nhìn thoáng qua Nghiêu Trăn, là sợ phụ nữ có thai bị trượt chân đây mà.
Phụ nữ có thai cũng sẽ không chạy vòng vòng quanh vườn giữa trời đông giá rét thế này, Lý Đông Phóng không cần phải tức giận như thế.
Cô đi vào nhà trước, vẫn là trong phòng ấm áp nhất. Cô cởi áo ra đưa cho Lý Đông Phóng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lý Đông Phóng đang nhìn mình, Nghiêu Trăn khẽ khựng lại, lấy áo khoác trong tay anh lại rồi tự mình treo lên.
Lý Đông Phóng mỉm cười, phát hiện ra nguyên nhân khiến cô cư xử khác thường, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy, “Đâu phải mẹ chồng em đâu mà sợ, cứ thoải mái đi em.”
Nghiêu Trăn thầm nghĩ, sao mà thoải mái cho được. Chị cả như mẹ, người mà anh tôn trọng thì cô nào dám xem thường.
Lúc trước khi còn là Ninh Mật, Lý Nguyệt luôn chăm sóc cô dịu dàng, bây giờ không có quan hệ máu mủ, làm thế nào cũng thấy khó chịu.
Không phải bản thân cô khó chịu, mà là một khi cảm giác khó chịu này đã tồn tại thì khó mà phá bỏ được bức tường ngăn cách.
Cô chậm chạp bước sang đó, hai tay đặt trước người, nhìn người vốn dĩ từng gọi là cô này, do dự một lát mới chào một tiếng, “Chị…”
Trong lòng cô không chắc chắn lắm nên giọng điệu cũng mang theo chút lúng túng. Nghiêu Trăn cứ đứng đực ra đấy, lúc này, sự có mặt của Lý Đông Phóng trở nên vô cùng quan trọng, cô quay đầu, vô thức tìm bóng dáng anh.
Lý Đông Phóng từ sau đi tới, dìu cô ngồi xuống, cô chần chờ một lúc, chọn một chỗ cách Lý Nguyệt khá xa.
Bà chị này im lặng nhìn cô, không lộ ra chút biểu cảm nào. Cô nghĩ Lý Nguyệt sẽ nói gì đó, nhưng không ngờ bà chỉ quan sát cô từ trên xuống dưới, rồi chỉ bảo cô dưỡng thai cho tốt, bà còn nói, “Cưới nhanh đi, bụng lớn rồi mặc áo cưới không đẹp đâu. Đúng rồi, bạn cũ của chị làm bên tổ chức hôn lễ, nếu hai đứa cần thì chị có thể liên lạc giúp.”
Nghiêu Trăn vừa mừng vừa lo, ngẩn người nhìn bà vài giây mới đáp, “Dạ… được, chuyện hôn lễ em vẫn chưa nghĩ tới, nhưng mà cám ơn chị.”
Lý Nguyệt không nói thêm gì, cúi đầu uống một ngụm trà.
Nghiêu Trăn quay đầu nhìn Lý Đông Phóng, rồi lại nhìn Lý Nguyệt, lặng lẽ nhắc anh, “Anh vẫn chưa cầu hôn đấy.”
Lý Đông Phóng, “…”
Hai người ở lại đây ăn cơm, ngủ lại một đêm.
Cô hiểu ý của Lý Đông Phóng, về sau nếu không có chuyện gì thì sẽ ở đây. Nghiêu Trăn vốn đang lo về quan hệ giữa mình và Lý Nguyệt, nhưng nếu nghĩ lại, nếu Lý Nguyệt có thể quản được Lý Đông Phóng thì bà đã nhúng tay vào từ sớm. Anh cũng sẽ không xuất hiện ở Nam Sơn, dạo gần đây lại sang đó thường xuyên như thế.
Bây giờ cô lại mang thai con của Lý Đông Phóng, rõ ràng đây là thượng phương bảo kiếm trong tay cô. Nói một câu hơi quá đáng thì, một khi cô và Lý Đông Phóng kết hôn sinh con, nếu cô bất hòa với Lý Nguyệt, quan hệ không tốt sẽ ảnh hưởng đến sự hòa thuận giữa hai vợ chồng. Người nên rời khỏi Lý gia cũng không phải là cô.
Bôi kem dưỡng da tay xong rồi lên giường, Lý Đông Phóng vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Đến khi cô nằm xuống giường anh mới hoàn hồn lại, anh tì cằm lên đỉnh đầu của cô, khẽ ngửa người ra nhìn cô.
“Đúng là chưa cầu hôn em nhỉ.”
“Em nhắc anh như thế có phải quá chủ động không anh?”
“Không có.” Anh vẫn còn muốn sống.
Cô ôm anh, buồn bã đáp, “Em muốn để cho anh cầu hôn thật nhiều lần, cuối cùng em mới đồng ý.”
“…” Anh há miệng một lúc lâu, “Yêu cầu gì kì cục thế?”
“Như thế mới chứng tỏ em có giá.” Vẻ mặt của cô rất chân thành, trong đầu hiện lên vài cảnh tượng, vô cùng mong chờ.
Anh hỏi, “Có thể thực tế một chút được không?”
“Không.”
Nụ hôn dịu dàng, đầy tình cảm.
Cô khe khẽ mở mắt, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh.
Anh mỉm cười với cô, nụ cười trông ung dung và biếng nhác.
Nghiêu Trăn vẫn còn buồn ngủ, đầu cô cứ thấy nằng nặng. Cô bèn kéo chăn lên, nhích đầu sát lại gần anh. Đối phương hiểu ý cô ngay, đưa tay ôm lấy cô.
Cô quen nằm ngủ phía bên phải, lúc này lại chui vào lòng anh, mặt gối lên lồng ngực vững chãi ấy, tay phải tùy tiện đặt lên ngực trái của anh, anh hơi nghiêng người để cô nằm thoải mái hơn.
Nghiêu Trăn không ngủ được nữa, nhưng cô không muốn mở mắt ra, cô vươn vai một cái. Động tác này một nửa là vô thức, nhưng cũng có một nửa là cố ý.
Một giây sau, cổ tay liền bị chộp lấy ngay lập tức, không để cô thả tay xuống.
Trong lòng cô âm thầm đắc ý, đầu ngón tay lại từ từ di chuyển từ dưới lên trên.
Người đàn ông đã không còn nhẫn nại nữa, giọng nói mang theo chút khàn khàn khi vừa tỉnh dậy, “Dậy rồi à?”
Cô không trả lời lại, chỉ ngáp một cái rồi từ từ nhắm mắt lại.
“Đói bụng không em?”
Anh lại thì thầm hỏi bên tai cô, gương mặt cô nhích tới nhích lui trong lòng anh, sau đó mới từ từ mở mắt ra, khẽ lắc đầu.
Cô nũng nịu hỏi anh, “Anh là Mộng Lang của em sao?”
“Hửm?” Người đàn ông rủ mắt nhìn cô.
“Anh có xem Thiên long bát bộ của Kim Dung chưa? Trong đó có một phân đoạn nói về cảnh Thiên Sơn Đồng Mỗ buộc hòa thượng Hư Trúc phá sắc giới. Hư Trúc bị nhốt tong một hầm băng vô cùng lạnh lẽo, mỗi đêm tỉnh lại đều phát hiện ra có một cô nương không một mảnh vải che thân nằm đó. Cô ấy rất đẹp, cũng rất ấm, bản thân hắn ta cũng không mảnh vải che thân. Hai người bọn họ đều xem đây là mộng, vì thế đã xảy ra chuyện kia, hằng đêm sênh tiêu. Thật ra cô gái đó là công chúa Tây Hạ do Thiên Sơn Đồng Mỗ bắt đến. Công chúa bảo Hư Trúc là Mộng Lang của nàng, còn nàng là Mộng Cô của Hư Trúc, sau này công chúa mang thai…”
“Rồi sao nữa?”
Nghiêu Trăn có hơi buồn ngủ, nói một hơi nhiều lời như thế thì hơi mệt, đôi mắt nửa khép nửa mở, “Mang thai thì dĩ nhiên sẽ biết đó không phải là mộng nữa, bụng càng lúc càng to không giấu được ai, thế là Tây Hạ bắt đầu kén rể. Mỗi ứng cử viên đến kén rể đều phải trả lời một câu hỏi của công chúa. Câu hỏi đó chính là, địa điểm nào khiến đời ngươi cảm thấy đẹp đến khó quên? Đoàn Dự đã định tình với Vương Ngữ Yên trong một giếng cạn, vì thế hắn ta trả lời nơi đó chính là giếng cạn. Đến lượt Hư Trúc, Hư Trúc đáp là hầm băng, thế là cuối cùng công chúa và hòa thượng hạnh phúc ở bên nhau.”
Anh nghe xong vẫn không nói gì, hai người lẳng lặng nằm yên một lúc. Bầu không khí vô cùng ấm áp, anh bỗng nhiên nhúc nhích, sau đó nghiêng hẳn người sang, chân áp sát vào cô, khẽ chạm vào một thứ gì đó khiến cô giật cả mình.
Lý Đông Phóng không có suy nghĩ kia, có lẽ là đang cố chịu đựng, đôi mắt anh sâu thâm thẫm. Bàn tay cô thoát khỏi trói buộc của anh, đi thẳng xuống dưới. Lý Đông Phóng khẽ cười một tiếng, bắt lấy cánh tay của cô rồi kéo ra sau lưng anh.
Ngay sau đó, một cỗ sức mạnh to lớn áp sát vào cô, hai người ôm nhau thật chặt. Cái cảm giác này, quả thật khó mà miêu tả rõ ràng được.
Bên ngoài trời tuy rét cắt da cắt thịt, nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp, được ủ ấm trong một lớp chăn mỏng, sau lưng lại nóng ran làm cô túa ra một lớp mồ hôi.
Anh không tiến thêm bước nữa, cứ ôm cô như thế.
“Hôm nay có lạnh không anh?”
“Lạnh lắm.”
“Em còn đang định ra ngoài phơi nắng đây.”
“Vào thư phòng kéo rèm ban công ra, không cần ra khỏi nhà em vẫn có thể phơi nắng.”
“Đâu có giống nhau.”
Anh hắng giọng, giọng nói cũng không còn khàn như vừa nãy, “Không giống chỗ nào?”
“Em muốn ra ngoài, muốn đi dạo phơi nắng.”
“Em cũng có thể lựa chọn không phơi nắng mà.”
“…”
Cô nhíu mày nhìn anh chằm chằm, còn anh thì cong môi nở nụ cười. Hai người im lặng nhìn nhau.
Đến khi Tôn Tú Ngọc gõ cửa, Lý Đông Phóng mới chịu buông cô ra, đứng dậy rồi khom người xuống cắn vào đầu vai cô một cái, cơn đau ập tới, cô hít một hơi, đáng thương nhìn anh, “Anh là chó hả?”
Anh chỉ cười, vừa cười vừa mặc quần áo.
Dấu răng rất sâu, cơn đau vẫn mãi không hết, cô xoa xoa bờ vai tự thương xót bản thân: Tay chân người ta lèo khèo thế này mà anh cũng xuống tay cho được!
Chưa kết hôn mà đã bạo lực cắn cô thế này, cưới rồi có khi anh cắn chết cô luôn ấy chứ.
Cô trách móc, “Anh đây là bạo lực gia đình trá hình!”
Lý Đông Phóng quay người lại, “Tối nay anh để em cắn lại nhé.”
Giọng nói mang theo chút tà khí khiến người ta suy nghĩ lung tung, cô thầm mắng anh. Người ta nói cắn nghĩa là cắn, còn Lý Đông Phóng nói cắn lại… lại khiến người ta muốn tách chữ ra mà tưởng tượng.
Văn hóa Trung Hoa đúng là bác đại tinh thâm.
Anh chỉnh trang lại, mặc đồ xong rồi đi ra mở cửa, giọng của dì Tôn từ ngoài truyền vào, “Dậy ăn cơm thôi, con bé không ăn sáng mãi thì không tốt cho sức khỏe đâu.”
Cô không nhìn thấy Tôn Tú Ngọc, bà không đi vào mà chỉ đứng ở cửa nói chuyện với Lý Đông Phóng, vì thế cô chỉ nghe tiếng của bà.
Cô đắp chăn nằm xuống giường, Lý Đông Phóng nói chuyện xong thì đóng cửa đi vào, thấy cô vẫn còn đang nằm thì kéo chăn ra.
“Dậy đi em, dậy đi.”
“Em thích nằm trên giường.”
Không có chăn đúng là lạnh thật, cô tự ôm mình, co ro trên giường như con bạch tuộc. Lý Đông Phóng hết cách đành phải trả chăn lại cho cô.
Cô thấy anh thở dài, nhịn không được bèn hỏi, “Có phải anh bất lực với em lắm đúng không?”
“Vì sao?” Anh khó hiểu.
“Ngủ một giấc đến trưa, cơm bưng đến tận giường mà cũng không chịu ngồi dậy ăn. Anh có giống mấy người đàn ông mong muốn có một cô vợ hiền lành ở trong nhà không? Có muốn đổi người khác không?”
“Không.”
Nghiêu Trăn nhìn vẻ mặt chân thành của anh, âm thầm hài lòng, vừa định khen thì anh lại nói thêm một câu, “Mỗi người đều có số cả rồi.”
Nói xong anh còn khẽ cười.
Cô cũng cười, bật cười thành tiếng, ngồi dậy nhào vào anh, Lý Đông Phóng vội vàng đỡ lấy cô.
“Thay quần áo rồi đi ăn cơm nhé em? Anh đói đến đau bao tử rồi.”
“Được ạ.”
Cô không quậy nữa, ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt, thay đồ.
Quay về nhà họ Lý là chuyện sớm muộn, dù sớm dù muộn thì cũng phải về, gặp Lý Nguyệt cũng là chuyện sớm muộn. Ông cụ Lý không còn, ở bên đấy vắng vẻ, Lý Đông Phóng dời về đó ở, Lý Nguyệt cũng ở đó, trong lòng hai người cũng không thoải mái. Nếu không nghĩ đến chuyện Nghiêu Trăn vừa quay về, nhất định phải tìm thời gian gặp mặt Lý Nguyệt, Lý Đông Phóng cũng sẽ không đưa cô về biệt thự Trung Ảnh.
Trước đây, khi ông cụ còn sống, anh thường xuyên về đây ở, nhưng bây giờ ông cụ mất rồi, anh không muốn nhà tổ quạnh quẽ mới quyết định về đó ở. Dù sao thì nơi đấy cũng là nơi anh sống từ nhỏ, bán đi thì không nỡ vứt bỏ kỉ niệm, không bán thì lại để không. Nhìn căn nhà lạnh băng ưu buồn thì trong lòng cũng không thoải mái.
Nghiêu Trăn có thể hiểu suy nghĩ của Lý Đông Phóng, trọng đạo hiếu. Lý Nguyệt nói đúng, Lý Đông Phóng đã làm rất tốt. Thật ra thì Lý Nguyệt cũng rất có hiếu, có đôi khi, có trưởng bối để hiếu thuận cũng là một loại may mắn.
Tình huống của Lý Đông Phóng hiện giờ chính là, “con cái muốn phụng dưỡng cha mẹ, nhưng cha mẹ lại không đợi được đến ngày đó”, dẫu sao thì vẫn hơn cô “muốn phụng dưỡng nhưng lại không có cha mẹ”.
Xe chạy vào sân, bánh xe ma sát lên mặt đường nhựa vào mùa đông lại trở nên êm tai hơn bình thường. Có lẽ do mùa đông lạnh lẽo nên mặt đất cũng đã bị đóng băng.
Lý Đông Phóng xuống xe, vòng sang ghế lái phụ, mở cửa đỡ cô xuống.
Bụng cô vẫn chưa lộ rõ, chỉ mới hơn một tháng thôi, bị anh chăm chút như thế khiến cô xấu hổ, vội đẩy tay anh ra.
“Để em tự đi.”
“Đường hơi trơn.” Anh giải thích.
Cô không lay chuyển được anh nên đành phải đỡ tay anh đi. Còn anh nắm chặt ngón tay cô, đỡ cô đi vào nhà.
Vừa vào nhà liền nhìn thấy Lưu Quốc Yến, anh khó chịu nhắc nhở, “Sao bên cạnh nhà xe lại có nước đọng thế, đông thành một đống, dễ trơn trượt. Cậu tìm người làm vườn xử lý đi. Hỏi bọn họ sao lại sơ ý như thế.”
Lưu Quốc Yến liên tục gật đầu vâng dạ, bình thường Lý Đông Phóng không quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này. Anh ta lại nhìn thoáng qua Nghiêu Trăn, là sợ phụ nữ có thai bị trượt chân đây mà.
Phụ nữ có thai cũng sẽ không chạy vòng vòng quanh vườn giữa trời đông giá rét thế này, Lý Đông Phóng không cần phải tức giận như thế.
Cô đi vào nhà trước, vẫn là trong phòng ấm áp nhất. Cô cởi áo ra đưa cho Lý Đông Phóng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lý Đông Phóng đang nhìn mình, Nghiêu Trăn khẽ khựng lại, lấy áo khoác trong tay anh lại rồi tự mình treo lên.
Lý Đông Phóng mỉm cười, phát hiện ra nguyên nhân khiến cô cư xử khác thường, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy, “Đâu phải mẹ chồng em đâu mà sợ, cứ thoải mái đi em.”
Nghiêu Trăn thầm nghĩ, sao mà thoải mái cho được. Chị cả như mẹ, người mà anh tôn trọng thì cô nào dám xem thường.
Lúc trước khi còn là Ninh Mật, Lý Nguyệt luôn chăm sóc cô dịu dàng, bây giờ không có quan hệ máu mủ, làm thế nào cũng thấy khó chịu.
Không phải bản thân cô khó chịu, mà là một khi cảm giác khó chịu này đã tồn tại thì khó mà phá bỏ được bức tường ngăn cách.
Cô chậm chạp bước sang đó, hai tay đặt trước người, nhìn người vốn dĩ từng gọi là cô này, do dự một lát mới chào một tiếng, “Chị…”
Trong lòng cô không chắc chắn lắm nên giọng điệu cũng mang theo chút lúng túng. Nghiêu Trăn cứ đứng đực ra đấy, lúc này, sự có mặt của Lý Đông Phóng trở nên vô cùng quan trọng, cô quay đầu, vô thức tìm bóng dáng anh.
Lý Đông Phóng từ sau đi tới, dìu cô ngồi xuống, cô chần chờ một lúc, chọn một chỗ cách Lý Nguyệt khá xa.
Bà chị này im lặng nhìn cô, không lộ ra chút biểu cảm nào. Cô nghĩ Lý Nguyệt sẽ nói gì đó, nhưng không ngờ bà chỉ quan sát cô từ trên xuống dưới, rồi chỉ bảo cô dưỡng thai cho tốt, bà còn nói, “Cưới nhanh đi, bụng lớn rồi mặc áo cưới không đẹp đâu. Đúng rồi, bạn cũ của chị làm bên tổ chức hôn lễ, nếu hai đứa cần thì chị có thể liên lạc giúp.”
Nghiêu Trăn vừa mừng vừa lo, ngẩn người nhìn bà vài giây mới đáp, “Dạ… được, chuyện hôn lễ em vẫn chưa nghĩ tới, nhưng mà cám ơn chị.”
Lý Nguyệt không nói thêm gì, cúi đầu uống một ngụm trà.
Nghiêu Trăn quay đầu nhìn Lý Đông Phóng, rồi lại nhìn Lý Nguyệt, lặng lẽ nhắc anh, “Anh vẫn chưa cầu hôn đấy.”
Lý Đông Phóng, “…”
Hai người ở lại đây ăn cơm, ngủ lại một đêm.
Cô hiểu ý của Lý Đông Phóng, về sau nếu không có chuyện gì thì sẽ ở đây. Nghiêu Trăn vốn đang lo về quan hệ giữa mình và Lý Nguyệt, nhưng nếu nghĩ lại, nếu Lý Nguyệt có thể quản được Lý Đông Phóng thì bà đã nhúng tay vào từ sớm. Anh cũng sẽ không xuất hiện ở Nam Sơn, dạo gần đây lại sang đó thường xuyên như thế.
Bây giờ cô lại mang thai con của Lý Đông Phóng, rõ ràng đây là thượng phương bảo kiếm trong tay cô. Nói một câu hơi quá đáng thì, một khi cô và Lý Đông Phóng kết hôn sinh con, nếu cô bất hòa với Lý Nguyệt, quan hệ không tốt sẽ ảnh hưởng đến sự hòa thuận giữa hai vợ chồng. Người nên rời khỏi Lý gia cũng không phải là cô.
Bôi kem dưỡng da tay xong rồi lên giường, Lý Đông Phóng vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Đến khi cô nằm xuống giường anh mới hoàn hồn lại, anh tì cằm lên đỉnh đầu của cô, khẽ ngửa người ra nhìn cô.
“Đúng là chưa cầu hôn em nhỉ.”
“Em nhắc anh như thế có phải quá chủ động không anh?”
“Không có.” Anh vẫn còn muốn sống.
Cô ôm anh, buồn bã đáp, “Em muốn để cho anh cầu hôn thật nhiều lần, cuối cùng em mới đồng ý.”
“…” Anh há miệng một lúc lâu, “Yêu cầu gì kì cục thế?”
“Như thế mới chứng tỏ em có giá.” Vẻ mặt của cô rất chân thành, trong đầu hiện lên vài cảnh tượng, vô cùng mong chờ.
Anh hỏi, “Có thể thực tế một chút được không?”
“Không.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook