Tiên Sinh! Vợ Ngài Lại Lên Báo!
Chương 43: Đem Một Bộ Đồ Cho Nữ Tới Dạ Trang Cho Tôi (4)

Cung Dạ Yến ấn lên tầng chín, sau đó để Minh Ca ra khỏi thang máy cùng, "Leo cắn hỏng váy của cô, chúng ta nói về chuyện bồi thường đi."

Lấy mắt nhìn của anh ta đương nhiên có thể nhìn ra giá trị của bộ váy này là không nhỏ.

"......"

Minh Ca kéo lại áo vest bên hông cô, nghe thấy Cung Dạ Yến nói như vậy liền thoáng do dự.

Nếu muốn bồi thường thì đi lên tầng trên làm gì?

Muốn dùng kịch bản tán gãu giữa đêm khuyu sao?

Tầng một của Dạ Trang là đại sảnh đón tiếp, tầng hai là các phòng bao vip, mà ở trên là phòng khách sạn chính thức cho khách, tầng chín là cao nhất.

Dù sao thì cái nơi như loại bar hộp đêm này rất dễ dàng phát sinh ra cái chuyện ở trong đám đông nhìn thấy nhau liền hấp dẫn nhau, anh hỏi tôi đêm nay có muốn theo anh hay không, tôi gật đầu nói được, thế là liền xảy ra chuyện nam nữ xưa như thế giới.

Đáp lại ánh mắt này, trực tiếp đi lên tầng 3, mở cửa phòng nói mời cô vào.

Ngẫm lại thì nó beautiful cỡ nào chứ.

Thế nên, cũng không trách Minh Ca lại cứ luôn chần chừ.

Chẳng qua cô nghĩ lại thì lấy cái nhan sắc đỉnh cao này của người đàn ông, kể cả có là cái kịch bản tán gẫu giữa đêm khuya thì cô cũng không có bị hại gì quá thảm đi.

Sợ cái gì.



Minh Ca nâng tà váy đỏ bị xẻ cao để lộ cái đùi dài xinh đẹp đuổi kịp Cung Dạ Yến.

Quẹt thẻ, mở cửa.

Minh Ca xoay đầu đánh giá một vòng.

Nghe nói cách bài trí trong phòng trên tầng ba của Dạ Trang đều có phong cách không giống nhau, nhưng sao căn phòng này bình thường vậy.

"Vào đi." Cung Dạ Yến buộc Leo ở trên hành lang khách sạn, không dắt theo vào phòng.

Minh Ca khẽ nhướng mày, dẫm lên giày cao gót đi vào.

Mặt đất được trải một tấm thảm nhung mềm mại trắng như tuyết, bước giày cao gót lên đó không vang lên chút âm thanh nào.

Cung Dạ Yến chỉ vào sô pha, "Cô ngồi trước đi, tôi gọi điện thoại bảo người ta đưa quần áo tới đây."

Minh Ca đương nhiên sẽ không khách sáo với anh ta.

Bị chó suýt nữa cắn phải chính là ông đây.

Cô ngồi xuống tự nhiên chẳng khác gì như đây là nhà mình, chẳng câu nệ chút nào hết, thậm chí theo thói quen mà định vắt hai chân.

Cung Dạ Yến không đổi sắc mặt, đôi mắt xinh đẹp như hắc diệu thạch không chút gợn sóng nào, ánh mắt lạnh nhạt dời đi, lấy di động ra ra gọi vào một số điện thoại, ra lệnh cho người bên kia: "Đem một bộ đồ cho nữ tới Dạ Trang cho tôi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương