Lão nhân chính là Ngô chưởng quỹ, hắn áp chế cảm giác đau đớn nơi ngực, cố giả bộ không sao đáp lại: "Già rồi, nằm nhiều khó chịu, còn không bằng ngồi.

"
Nói đến đây, cái mũi Ngô chưởng quỹ chợt ngửi thấy một hương trà nồng đậm mà quen thuộc.

Hít! Hít!
Vừa hưng phấn vừa nghi ngờ, Ngô chưởng quỹ dùng sức hít mũi một cái, xoang mũi tắc nghẽn bắt đầu trở nên thông hơn, hương trà nồng đậm cũng càng thêm rõ ràng.

"Cha, lau một chút.

" Ngô cô nương thuận tay lấy hai tấm giấy mỏng hơi vàng lại thô ráp từ đầu giường đưa cho Ngô chưởng quỹ.

Ngô chưởng quỹ cầm giấy mỏng, ấn ở cái mũi lau mạnh.

Sau khi Ngô cô nương liên tục đưa giấy mỏng bốn lần, Ngô chưởng quỹ cảm thấy toàn bộ xoang mũi hoàn toàn thông, không có một chút tắc nghẽn!
Giờ phút này, hắn cũng có thể ngửi được rõ ràng hương trà nồng đậm từ đâu mà tới.


Vén chăn mền trên người lên, Ngô chưởng quỹ nghiêng chân, nửa đạp lên giày vải bước nhanh đến bên cạnh bàn.

Bởi vì bệnh nằm lâu trên giường, Ngô chưởng quỹ đi đường thân hình có chút lắc lư.

Chuyện này làm cho Ngô cô nương lo lắng, nàng vội đứng dậy, tiến lên dìu Ngô chưởng quỹ đồng thời nhíu mày hỏi: "Cha! Ngươi sao vậy?"
"Bên ngoài lạnh, mau trở lại trên giường đi.

"
Ngô chưởng quỹ nhấc tay phải, ra hiệu nữ nhi đừng nói chuyện, tay trái rút khỏi tay nữ nhi, hai tay có chút run rẩy nâng ly "Mặc trà" đang bốc hơi nóng.

Con ngươi hơi đục phản chiếu "Ánh mực" trong chén.

Nhìn chằm chằm chén trà này, giống như để Ngô chưởng quỹ lâm vào trạng thái"Hóa đá"!
"Cha! "
Ngô cô nương khẽ gọi một tiếng, thấy cha mình không có phản ứng, nàng đang muốn giải thích về lai lịch chén "Mặc trà" này một chút.

Ngô chưởng quỹ lâm vào trạng thái hóa đá ngửa cổ lên, há miệng, uống cạn chén "Mặc trà" đó.


"Ai!"
Ngô cô nương không ngờ được một chén nước trà lai lịch không rõ còn đen như mực, cha mình từ trước đến nay vốn ổn trọng lại hỏi cũng không hỏi, uống một hớp cạn sạch!
Nhìn tư thế đó, không biết còn tưởng rằng có người sẽ giành với hắn!
"Mặc trà" vào miệng ngọt ngào, như một dòng nước ấm khuếch tán đến toàn thân.

Ngô chưởng quỹ cơ thể hư lạnh, trước ngực tắc nghẽn nhói nhói, thời khắc tất cả biến mất không còn sót lại chút gì.

Vẫn chưa thỏa mãn, Ngô chưởng quỹ chép miệng liếm miệng chén mấy lần, hận không thể uống thêm chút "Mặc trà".

Đặt chén trà xuống, Ngô chưởng quỹ thở dài ra một hơi, khuôn mặt hư bạch đỏ lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, trán toát ra từng đợt mồ hôi mịn.

Trong nháy mắt, quần áo trên người Ngô chưởng quỹ lập tức bị mồ hôi ướt nhẹp làm cho dính sát vào người, mồ hôi chảy ròng thậm chí theo vạt áo chảy đến mặt đất!
Mắt thấy cha mình bỗng nhiên đổ mồ hôi, Ngô cô nương gấp đến độ dậm chân: "Cha, sao ngươi không hỏi xem cái này là cái gì mà đã uống rồi!"
"Chớ hoảng sợ!" Ngô chưởng quỹ lắc lắc đầu, hai tay che mặt, giống rửa mặt, lau sạch mồ hôi trên mặt sau đó vẻ mặt thần thanh khí sảng đáp lại: "Đi hái hai cân trà tươi! Cố tiên sinh tới, cha muốn đích thân xào trà!"
Cố tiên sinh!
Hẳn là tiên sinh tuấn lãng bên ngoài chính là tiên sinh mà cha đợi mấy chục năm?
Nhưng bộ nhìn dáng vẻ đó rõ ràng cũng chỉ mới hai mươi tuổi thôi mà!
Ngô cô nương nhất thời kinh ngạc, ngu ngơ tại chỗ.

"Nhanh đi đi!" Ngô chưởng quỹ thúc giục một câu.

"Dạ!" Suy nghĩ hỗn tạp, Ngô cô nương vội vàng dạ một tiếng, sau đó nhanh chóng tìm một cái sọt trúc, nhanh chóng đi tới chỗ trồng trà trong sân!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương