Phía sau quán trà có một gian đình hình bát giác, trong đó có một chiếc nồi sắt lớn, ngọn lửa không ngừng chuyển động trong bếp đá bên dưới.
Ngô chưởng quỹ người mặc áo khoác ngắn, cầm một chiếc chày gỗ tròn trong tay, đang siêng năng đảo trà xanh trong nồi.
Ngô cô nương lặng lẽ đứng một bên, nhìn cha đổ mồ hôi như mưa, trong lòng không khỏi lộ ra vẻ lo lắng: “Cha, cha vừa mới khỏi phong hàn, sao không để con gái làm việc thay.”
"Kỹ năng xào trà của ngươi còn chưa thành thục, Cố tiên sinh tới, dù thế nào ta cũng phải tự mình xào trà."
Trong lúc nói chuyện, Ngô chưởng quỹ đã thêm một mớ củi vào bếp đá, nói tiếp: “Hơn nữa, ta đã uống mặc trà của tiên sinh.
Phong hàn không chỉ khỏi hẳn mà năng lượng còn sót lại trong cơ thể cũng chưa biến mất, nếu không vận động sẽ rất lãng phí.”
"Đi ra ngoài tiếp đãi Cố tiên sinh đi.
Nếu hắn đã đi rồi thì hãy trông coi quán trà.”
“Mấy ngày nay quán trà sẽ không đóng cửa.”
Ngô cô nương nghe xong cúi đầu đi về quán trà, trong lòng rối như mớ bòng bong, nhớ lại những gì cha đã nói với mình về Cố tiên sinh.
Trong ấn tượng, ba chữ Cố tiên sinh thường được nhắc đến qua miệng Ngô chưởng quỹ.
Từ khi nàng hiểu chuyện đã như vậy rồi.
Nếu tiên sinh tuấn lãng đó chính là Cố tiên sinh có ân với nhà mình từ chục năm trước.
Vậy chỉ với ngoại hình không thay đổi của hắn, phải chăng hắn không phải là người bình thường mà là Tiên Nhân trong truyền thuyết?
Trong bất tri bất giác, Ngô cô nương đã đến quán trà.
Thời khắc này, có thể dùng bốn chữ “tiếng người huyên náo” để hình dung quán trà.
Tất cả các bàn trà đều chật kín người, trên mặt đất còn in nhiều dấu chân ướt át.
Phần lớn mọi người đều ngồi cùng một bàn, có người không có chỗ ngồi nên chỉ ngồi xổm trước cửa quán trà, chờ mưa tạnh.
Tâm trí của Ngô cô nương đều ở trên người Cố Ninh An, khi có người yêu cầu nàng thêm trà và nước nàng chỉ chỉ vào quầy trà bên cạnh và nói họ tự làm.
Hầu hết những người buôn bán kiếm sống từ Mộ Vân Đạo đều là những gương mặt quen thuộc ở đây nên không ai tỏ ra bất bình với hành vi “vung tay mặc kệ” của Ngô cô cô.
Suy cho cùng, thường ngày nhiều khi Ngô chưởng quỹ cũng cấp trà cho họ và để họ tự pha.
Quán trà này có thể nói là thương hiệu lâu đời, trà có mùi thơm nồng, giá cả không đắt.
Nhiều khi có khách giang hồ có chút túng quẩn đến trú mưa, dù có chiếm chỗ nhưng Ngô chưởng quỹ cũng không nói gì.
Vì thế mà độ nổi tiếng của quán trà này cũng khá tốt… thỉnh thoảng có chút hành vi “mặc kệ” khách hàng thì mọi người cũng không để ý.
Cùng lúc đó, Cố Ninh An đang tán gẫu với ba người bán hàng rong đến ngồi cùng bàn.
Ngô cô nương từ xa nhìn thấy Cố Ninh An vẫn chưa rời đi, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bước nhanh đến bên cạnh hắn, nàng im lặng nghĩ xem nên gọi hắn như thế nào, thấp giọng nói: "Cố tiên sinh, ngươi có thể theo ta đến quầy tính tiền nói chuyện được không?"
"Hả?" Cố Ninh An ngẩng đầu nhìn Ngô cô nương một lúc rồi quay đầu giơ tay về phía ba người bán hàng rong trên bàn.
Nói: "Mọi người từ từ nói, ta đi trước."
Ba người bán hàng rong cũng là người thành tinh, thấy tư thái tiểu nữ nhi của Ngô cô nương và nhìn thấy dáng vẻ tuấn lãng, hiểu đạo lý đối nhân xử thế của hắn, ba người lập tức hiểu lầm…
"Được được được được! Cố tiên sinh không cần quan tâm chúng ta."
"Ngô cô nương, Cố tiên sinh này có tài văn chương, thoạt nhìn chính là con nha danh gia, ta thấy các ngươi rất xứng đôi."
"Này! Nói gì đó? Ngô cô nương đừng quan tâm tới hắn, đi nhanh đi, đừng chậm trễ."
Ba người bán hàng rong ngươi một lời ta một câu khiến mặt Ngô cô nương đỏ bừng.
Nhưng mà người sau chỉ liếc họ bằng đôi mắt hoa đào mà không phản bác gì cả.
Bang!
Cố Ninh An dịch chuyển chiếc ghế gỗ đang ngồi một chút, nói với Ngô cô nương đang ngơ ngác: "Ngẩn ra đó chi?”
Ngô cô nương vội vàng chỉ về một hướng.
Nói: “Mời.”
Cố Ninh An nhìn về phía ngón tay của nàng chỉ, không khỏi cau mày nói: “Quầy tính tiền của ngươi dời tới nhà vệ sinh từ khi nào vậy?”
Ngô cô nương đột nhiên quay người lại, sau khi nhận ra mình đã chỉ đúng, nàng xoay đầu lại nói: "Đúng rồi, nhà vệ sinh không có ở đây!"
Tuy nhiên, khi quay lại, nàng mới nhận ra Cố Ninh An đã đi về phía quầy tính tiền mà không đợi mình.
Biết mình bị trêu chọc, Ngô cô nương ngượng ngùng nghiến răng nghiến lợi: “Cha nói đúng…nam nhân càng đẹp thì càng giỏi nói dối!”
Nói là như vậy nhưng mà Ngô cô nương cũng nhanh chóng bước theo Cố Ninh An, đi về phía quầy tính tiền.
Hai chiếc tủ hình chữ nhật cao ngang thắt lưng được nối với nhau để tạo thành quầy tính tiền.
Bề ngoài của quầy có màu đỏ sẫm, trên đó không có nhiều đồ, bao gồm một vài tách trà úp ngược, một chiếc khăn trải bàn sạch sẽ và một chiếc ấm tử sa.
Nắp ấm tử sa mở ra, bên trong có một ít trà cũ.
Loại trà này không phải để pha mà để cho mọi người ngửi thấy mùi thơm của trà và đồng thời dùng để trang trí.
Cố Ninh An cầm ấm tử sa lên ngửi, mùi trà già nồng nặc xông vào mũi.
"Cố tiên sinh!" Ngô cô nương thấy đối phương "trêu chọc" mình mà vẫn ung dung thanh nhã ngửi mùi trà.
Nàng tức giận không biết làm sao, nhìn chằm chằm Cố Ninh An.
Tựa hồ muốn dùng thủ đoạn này để khiến đối phương cảm thấy áy náy.
Tuy nhiên, có lẽ nàng đã sử dụng chiêu thức này nhầm đối thủ, cho dù nàng bao nhiêu tuổi hay ngoại hình ra sao thì trong mắt Cố Ninh An, nàng luôn là một "Tiểu Tam Hoa" mũm mĩm.
Thời gian trôi qua, Ngô cô nương nhìn chăm chú đến mức nhức cả mắt nhưng Cố Ninh An trước mặt vẫn đang nghịch chiếc ấm tử sa trong tay, không để ý đến mình.
Nàng không nhịn được mà hạ giọng nói: "Cố tiên sinh, ngươi định xem ấm tử sa đó đến khi nào?”
Một tiếng “tách” vang lên!
Trong mắt Ngô cô nương có nước mắt, nàng bất giác đưa tay che trán.
Đuôi mắt hoa đào ngấn nước hơi đỏ lên.
Lần thứ hai!
Kể từ khi nàng còn nhỏ, cha nàng chưa bao giờ đánh nàng!
Hôm nay bị cùng một nam nhân đánh hai lần!
Vì quá kích động, đôi má phúng phính trẻ con và đôi môi đỏ mọng của Ngô cô nương khẽ run lên.
Thấy trong quán trà sắp "mưa"!
Cố Ninh An đặt ấm tử sa xuống, cau mày nói: "Được rồi, đừng làm như khi còn nhỏ, hở cái là khóc."
Ngô cô nương kìm nước mắt, nuốt nước bọt nói: “Tại sao lại đánh ta!"
"Ngươi gọi ta tới, không có chuyện gì quan trọng mà còn dùng giọng điệu nghiêm khắc tra hỏi ta..." Cố Ninh dừng lại, cười nói: "Dạy dỗ ngươi một chút thì đã sao?"
Ngô cô nương nhất thời không phản ứng lại, "ai" một tiếng, giống như là đã quên điều gì đó, lúc này nàng cảm thấy mình có chút không lễ phép.
Không cần biết tiên sinh tuấn lãng trước mặt có phải là người quen của cha hay là Tiên Nhân trong truyền thuyết hay không.
Nhưng có một điều nàng có thể chắc chắn là người ta đã chữa khỏi phong hàn cho cha mình… đó chính là ân nhân.
Thay vì cảm ơn mình lại chất vấn ân nhân của mình, từ khi nào mà mình trở nên vô lý như vậy?
Có lẽ là do bị đánh đến choáng...!khụ khụ, có lẽ là do không thể phản ứng kịp, sau khi suy nghĩ một lúc, Ngô cô nương “tự xét lại” bản thân mình…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook