Tiệm Cơm Nhỏ
-
Chương 49-1
Nghe Tịch Đồng nói là có bằng hữu, đôi mắt Triển Linh lập tức phát sáng, không ngừng thúc giục “Thật? Được huynh để vào trong mắt, người này hẳn phi thường đi, mau kể muội nghe một chút.”
Nói thật, hai người nhận thức lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu Triển Linh nghe Tịch Đồng chính miệng thừa nhận còn có một người bằng hữu khác.
Tịch Đồng nghiêm túc suy tư một chút, bỗng nhiên cười nói “Hắn ta có chút quái đản.”
“Lúc ấy ta ở phía nam, huyện lệnh ăn hối lộ trái pháp luật thì không nói, hắn ta còn dung túng, xúi giục thân thích hoành hành quê nhà, như chiếm ruộng tốt bá tánh, cường đoạt dân nữ, gây đủ chuyện ác không đếm hết. Ta nhìn chịu không được, bá tánh còn không bằng heo chó, liền nghĩ thuận đường nhúng tay một chút, không nghĩ lại có người nhanh chân đến trước.”
Triển Linh chống cằm nghe được chuyện hay “Là người bằng hữu kia sao?”
Tịch Đồng ừ một tiếng, với mấy khối thịt cho vào bát sứ Thanh Hoa, lại chan them nước canh vào trong chén mới cảm thấy mỹ mãn.
Nước canh màu đỏ nổi bật màu trắng của cơm, hơi nóng nghi ngút bốc lên, vừa thổi vừa ăn không gì bằng.
Tịch Đồng ăn cơm nghiêm túc, người ngồi cùng bàn nhìn thấy liền cũng muốn ăn, vì thế Triển Linh cũng không ngoại lệ. Món này có hanh, gừng, tỏi, hoa tiêu, ớt cay, tư vị quả thực thâm nhập tận xương cốt, nếu ai ăn không cẩn thận, có thể bị sặc như chơi!
Hai người an tĩnh ăn nửa chén cơm mới nghe Tịch Đồng tiếp tục nói “Thời điểm ta đi tới, kẻ kia thâm nhập phòng huyện lệnh cùng tiểu thiếp kia, muốn đem hai người bọn họ lột sạch xiêm y đem cột ở cửa thành.”
Triển Linh sau sửng sốt một lúc lâu thì phụt cười ra tiếng, kết quả làm bản thân bị sặc, nháy mắt ho khụ khụ đến chảy nước mắt nước mũi.
Tịch Đồng vỗ vỗ lưng cho nàng, lại rót nước thổi nguội đưa nói “Không sao, mau uống một chút, nhanh tốt thôi.”
Triển Linh ho đến nước mắt lưng tròng, uống xong ly nước, hết ho thì nằm trườn trên bàn tiếp tục cười “Huynh không khuyên?”
Thủ đoạn cực đoan như vậy, mười cái Tịch Đồng cũng không thể nghĩ ra được!
Tịch Đồng ngồi trở lại ghế, cười cười “Có, cho nên hai người có mặc áo trong, cột tiểu thiếp ở trong phòng, còn treo cửa thành mỗi mình huyện lệnh.”
“Ha ha ha, nên nói tốt xấu thì nên thủ hạ lưu tình sao?” Triển Linh thổn thức “Xã hội này chú trọng phong nhã, y phục luôn phải chỉnh tề, mà huyện lệnh kia kiêu ngạo như vậy, bị đối xử như thế thì khác nào sống không bằng chết?”
Tịch Đồng ăn xong một chén cơm, lại ăn mì lạnh, dùng dũa quấn cuộn mì, không nhanh không chậm nói “Ban đầu ta cảm thấy không tốt lắm, nhưng sau nghĩ lại cảm thấy đó cũng là một diệu kế.”
Mì lạnh hôm nay Tịch Đồng đích thân làm giấm tỏi, không biết có phải do bản thân chàng làm hay không, cảm thấy mùi vị không bằng Triển Linh hằng năm làm, mơ hồ có chút mất hương vị.
“Ở ác gặp ác,” Triển Linh cười nói, “Đối với người như vậy, ôn hòa không phải là một biện pháp có thể thực hiện được.”
Tốt xấu hắn ta là cha mẹ một phương, là quan viên trong danh sách triều đình, giết không được, đao thương không được, chỉ có thể trêu đùa, hù dọa mà thôi.
Triển Linh cầm cổ vịt gặm. Thời điểm hầm nhừ, xương cốt đều rục cả, cho vào trong miệng, không cần mất thời gian rất nhanh xương thịt rời ra, cả miệng thơm nức.
Ngẫu nhiên cắn phải hạt tiêu, trong miệng dường như có chút nóng, nếu lúc này lại uống một chút nước ấm, tư vị kia thật đúng là sảng khoái.
“Treo xong thì thế nào?” Nàng cảm thấy người như vậy bị hù dọa một lần là có thể hối cải, ngược lại thẹn quá thành giận, đổ xuống trên đầu tra tấn bá tánh.
Nói tới đây Tịch Đồng tựa hồ có chút ngượng ngùng, hạ giọng thành thật nói “Hắn nói tên quan đó dùng tiền tài đều từ bất nghĩa, liền, liền cướp phú tế bần.”
Triển Linh à một tiếng thật dài.
Nàng biết túi bạc lớn kia của Tịch Đồng từ đâu rồi.
Tuy giọng không tự nhiên, Tịch Đồng vẫn tiếp tục nói “Không sợ đêm dài lắm mộng, màn đêm buông xuống chúng ta liền hanh động, ta cảm thấy huyện lệnh đó tuy bị mất mặt như vậy nào dễ dàng chịu thế hạ phong, liền cải trang, thuê tiểu điếm bên ngoài ở.”
Không có họa sư giống như bọn họ, ngụy trang rồi, Tịch Đồng nghênh ngang ra ngoài đi quan sát, gặp gỡ chính diện nha dịch mấy lần cũng chưa ai nhận ra được. Quả nhiên, huyện lệnh kia giận tím mặt, càng ra sức vơ vét của cải dường như gom tiền, vì thế, một buổi tối, Tịch Đồng đi vào.
Khi mọi người đang say ngủ, vừa mở mắt nhìn thấy một nhân ảnh treo trên xà nhà đang nhìn chằm chằm mình, bên cạnh là chiếc chủy thủ lạnh lẽo kề ngay cổ khiến bản thân bị dọa hết sức!
Huyện lệnh kia bị dọa chết khiếp, kêu lớn, té ngã lộn nhào, dập đầu gọi tha mạng tha mạng, lại bảo đảm sau này sẽ làm quan tốt, tiền cướp đoạt trả về nguyên chủ.
Chuyện này hắn nào dám hô hào truy nã người chứ? Dám sao! Đến lúc đó bức người nóng nảy, chuyện vang đến tai tri châu, hắn sẽ giải thích như thế nào? Bổng lộc huyện lệnh một năm có được bao nhiêu? Nhìn đôi núi vàng núi bạc người mù đều thấy có vấn đề!
Từ sau chuyện lần đó, Tịch Đồng lại lần nữa cải trang, non nửa tháng sau lại vừa vặn bắt được huyện lệnh tiếp tục thói cũ.
Có lần hai sẽ có lần ba, lần bốn, chàng trực tiếp đi cạo trọc đầu tên huyện lệnh, đối phương ngang ngạnh chống lại, sau so vài chiêu thì không còn dám có lòng xấu xa nữa.
Tịch Đồng ở lại cho đến một tháng, xác định cơ bản không phát sinh biến, mới tiếp tục hướng bắc rời đi.
Vốn tưởng rằng hai người họ như hai đường thẳng song song, ai ngờ một lần Tịch Đồng vào núi diệt phỉ thì lại gặp người đó!
“Hắc, chuyến đi của huynh đúng là đủ xuất sắc và ngoạn mục, cũng không nhàn rỗi nhỉ.” Triển Linh trêu ghẹo, đứng dậy đi kéo tới một sọt sơn tra nhỏ, chuẩn bị chút nấu nước uống.
Tịch Đồng rút chủy thủ ra, cùng nàng ngồi tách hạch, nghe xong lời này liền cười “Ta lúc ấy mơ màng hồ đồ, trong lòng trống rỗng, nếu không tìm chút việc phân tán lực chú ý, chỉ sợ liền hỏng mất.”
Này sơn tra cực tốt, tròn xoe đỏ rực, da mỏng thịt dày, bẻ ra một cái, bên lộ ra hương thơm cùng nhân. Chàng nhịn không được đưa lên miệng ăn, hương vị chua ngọt nháy mắt lan tràn, kích thích nước miếng điên cuồng trong miệng, khiến người không khỏi nheo mắt lại.
Triển Linh gật đầu “Đúng là vậy.”
Người ngoài nhìn nàng thấy luôn vui tươi hớn hở, nhưng vừa tới, lúc ấy nàng cũng thực sự bất an, chỉ là buộc chính mình mỗi ngày bận rộn tránh suy nghĩ lung tung, lúc này mới thực sự dần dần tốt lên.
Khai thông tư tưởng là tốt, người thì sao, sống chỗ nào cũng đều vì tồn tại? Hiện giờ bọn họ tuy rằng mất đi rất nhiều, nhưng đồng thời cũng có được rất nhiều, đổi cách sống sẽ có con đường ra mới.
“Lần đó ta đi một gia đình tìm nơi ngủ trọ, ban đêm sơn phỉ tới, không những đoạt đồ vật còn đốt phòng ở…”
Người miền núi đó sống rất giản dị, nhiệt tình lại hiếu khách, chàng là người qua đường lai lịch không rõ cũng không có nửa điểm bài xích, cũng không thu bạc dừng chân, còn giết gà, lấy rượu ngon trong nhà thiết đãi…
Xã hội hiện đại áp lực lớn, nguy hiểm càng lớn hơn, đặc biệt là nhân tâm trong thành phố lớn đã lâu lạnh nhạt, nào từng có những con người thuần phác như vậy? Sau vài ngày thích ứng được, cảm thấy trong lòng thực sự ấm áp. Người ta không cần tiền bạc, chàng liền giúp đỡ đốn củi, quét sân, làm chút việc tốn sức, chỉ là cảm thấy không thể thân thiết được. Khi dân làng bị hại, chàng nào trơ mắt đứng nhìn được, hôm sau liền theo dấu vết lần mò đến chỗ bọn chúng.
Sơn phỉ tuy có mấy chục thanh niên trai tráng, cơ bản đều là du côn lưu manh vùng phụ cận, là đám quân ô hợp thôi.
Một mình Tịch Đồng vào núi, làm mấy cái bẫy rập liền đem đám thổ phỉ la ó chẳng khác nào gà bay chó sủa, nghi kỵ lẫn nhau. Cùng lúc đó, chàng cũng dần dần xác định còn có một người khác cũng đang âm thầm làm giống chàng.
Chờ tới ngày thứ ba, đám thổ phỉ kia lo lắng hãi hùng muốn hỏng mất, quay đầu liền thấy kho lúa nhà mình bốc cháy!
Lúc ấy Tịch Đồng cũng kinh trứ, mấy ngày nay chàng trăm phương nghìn kế tránh đi kho lúa, chính là phá huỷ thổ phỉ thì còn có thể thừa vài thứ còn cấp cho bá tánh, nhưng những nổ lực này cơ hồ chẳng khác nào nước chảy về biển đông.
Chờ đám thổ phỉ bị cột lại ném thành một đống chẳng khác nào heo, rốt cuộc Tịch Đồng gặp được cái người kia, là người quen.
Thiên hạ to lớn, có thể lại lần nữa gặp nhau cũng là có duyên, hai người trước đem bọn thổ phỉ trực tiếp đi gặp quan, sau đó liền đi quán rượu uống rượu, càng nói chuyện càng cảm thấy hợp tâm nhãn.
Người nọ tên là Tiếu Hâm, là du hiệp khách, là người dũng cảm, hành hiệp trượng nghĩa, ôm lo lắng chuyện bất công của thiên hạ.
Hai người nấn ná ở lại địa phương mấy ngày, lúc này mới tách nhau ra.
Bản tính bọn họ thích nay đây mai đó, chia tay cũng không bịn rịn gì, chỉ là ước định, qua chỗ nào thì lưu lại giấu hiệu để nhận biết nhau.
“… Hắc mã cũng là ở đàng kia trong lúc vô ý tìm được,” Tịch Đồng nói, “Nhân số nhiều, cũng không chỉ cướp phú tế bần, chúng ta chỉ lấy một chút bạc, có tự dùng, còn cấp cho bá tánh phía dưới.”
Triển Linh ngồi nghe chuyện xưa, nửa người ghé vào trên bàn, đôi mắt long lanh phát sáng truy vấn “Sau đó thì sao?”
Tịch Đồng không chịu nổi nhất chính là ánh mắt này của nàng, ánh mắt dời đi nói “Không có.”
Thấy Triển Linh lộ vẻ mặt thất vọng, chàng đành bổ sung “Bất quá ta có để lại tín hiệu, khi nào hắn tìm tới cũng chưa biết được.”
“Ừm,” Triển Linh cười nói “Ta thật muốn gặp vị này, người dám đem huyện lệnh treo ở cửa thành đó!”
Động tác Tịch Đồng lột sơn tra hơi dừng một chút, lại khôi phục bình thường, làm như không có việc gì nói “Hắn a, râu ria xồm xoàm, mặt đen sì, dáng người cường tráng, trông rất dọa người.”
Triển Linh chớp chớp mắt, ngửa đầu suy nghĩ một lát, cười khúc khích “Quả nhiên con người hào sảng.”
Tịch Đồng rũ mắt, trong lúc lơ đãng đem quả sơn tra xuyên qua nói “Muốn ăn sơn tra, bánh tô da.”
Triển Linh nhìn chàng nhăn cái mũi lại “Đại ca, ngài cũng thật biết ăn đó! Được rồi, nghe huynh kể xong chuyện xưa, ta làm bánh nhân đậu đỏ, huynh giúp lột mấy trái trứng muối, ta làm bánh đậu đỏ nhân trứng vậy.”
Tịch Đồng đặc biệt thích món điểm tâm này, lập tức vỗ vỗ tay đi làm, kết quả đẩy cửa ra liền ngơ ngẩn, quay đầu nói “Tuyết rơi.”
Bọn họ ở trong phòng nói chuyện quá hứng khởi, không biết bên ngoài trời u ám, trên bầu trời tuyết bay lả tả, băng tinh ngưng tụ, rơi xuống đất dường như có thể nghe được!
“Hả?” Triển Linh nghe gọi đi lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn “U, hiện tượng này phải hai ba tháng ngưng tụ mới được, thật hiếm thấy nha.”
Nói xong, nàng liền vươn tay đụng vào băng tuyết kết tinh, bông tuyết tiếp xúc trong lòng bàn tay lành lạnh, khóe miệng nàng chợt cong lên.
Nàng thích màu sắc pha lê, tinh khiết, kết làm huy hiệu đeo rất đẹp mắt.
Ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn, nhìn nàng nghịch tuyết, ánh mắt Tịch Đồng không sao dời đi được. Cũng là đôi tay này làm nên những món ăn độc nhất vô nhị khiến chàng mê say.
Nàng đứng đó, đáy mắt trong suốt, dường như lúc này không có bất cứ tâm sự gì, khiến chàng cũng đi theo bình tĩnh trở lại.
“Huynh từ từ đi, ta lấy dù cho huynh.” Nói xong, Triển Linh liền xoay người chạy đi, rất nhanh không thấy bóng dáng, chỉ thấy chiếc trâm bạc ánh lên trong đêm, tựa như ánh sao trên trời vậy.
Tịch Đồng xoay người nhìn tuyết bên ngoài, học dân bản xứ đang giấu trong tay áo ra hứng tuyết, khóe miệng không tự giác cong lên.
Ừm, một cây trâm, tựa hồ có chút đơn bạc, phải thêm cái gì đó mới mới một chút…
Chờ Tịch Đồng tay trái cầm dù hạc mai, tay phải ôm một vại trứng muối, Triển Hạc cũng từ trong phòng cười khanh khách đi ra.
Thấy chàng từ xa, vật nhỏ liền giơ hai tay lên gọi lớn “Ca ca, tuyết rơi!”
Nhìn bé miệng toe toét cười, trên người mặc thật dày, dáng người lại thấp bé, nhìn chẳng khác nào khoai tây thành tinh…
Hay tay Tịch Đồng đều bận, liền nâng một chân lên ngăn bé lại, đem dù xê dịch hướng bên kia “Tiến vào, cẩn thận không đông lạnh.”
Vú nuôi Tần tẩu tử đi ở phía sau, hành lễ với Tịch Đồng “Nhị đương gia.”
Bà có chút sợ Tịch Đồng, cảm thấy tuy đều là chưởng quầy, nhưng không giống Triển cô nương ôn nhu hòa khí, nếu nói là chưởng quầy, chi bằng gọi là đương gia càng chuẩn xác hơn.
Tịch Đồng vổn không để ý chuyện này, ai ngờ đám người Lý Tuệ nghe xong, cũng học theo gọi, hiện giờ chỉ gọi là Nhị đương gia, mà không gọi là nhị chưởng quầy.
Chàng đáp một từ ừ trầm thấp, thấy Triển Hạc được mặc cẩn thận, liền dẫn cậu bé vào gian nhỏ phía sau phòng bếp.
Tần tẩu tử không dám quấy rầy, chỉ đứng bên gian ngoài cùng Lý Tuệ nói chuyện, vừa hỗ trợ chế biến đồ ăn.
“U, Hạc Nhi chúng ta viết chữ xong rồi?” Triển Linh đang vùi đầu đem thịt quả sơn tra nghiền thành nát, vừa nghe tiếng bước chân này, không cần ngẩng đầu liền biết là ai.
“Tỷ tỷ, tuyết rơi rồi!” Triển Hạc cười hì hì chạy tới, đá giầy ra nhảy lên giường đất ngồi, một đôi mắt to đen lúng liếng không chớp nhìn chằm chằm tay nàng “Sơn tra!”
“Sơn tra,” Triển Linh cười nói “Đợi chút làm bánh nướng nhân sơn tra cùng trứng muối đậu đỏ cho ăn.”
Triển Hạc thấp giọng hoan hô, ghé người trên bàn nhỏ xem nàng bận việc, dẩu môi, uốn éo mông, xem dáng vẻ liền biết cậu bé đang rất vui vẻ.
Tịch Đồng đem đầu bé chỉnh ngồi đàng hoàng không lại ngã mất, rồi mới ôm vò trứng ngồi đối diện với Triển Linh, sắn tay áo bắt đầu lột lòng đỏ trứng.
Triển Hạc xem thú vị, hết nhìn tỷ lại nhìn ca bận việc.
Hai người bọn họ không có ý niệm quân tử xa nhà bếp, nhân sinh trên đời, mỗi người giúp đỡ nhau một chút như vậy mới tốt.
Tự bản thân làm đồ ăn cho chính mình, thức ăn cũng phá lệ thơm ngọt hơn.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, gió Tây Bắc lại nổi lên vang tiếng rít rít, thổi đến giấy dán cửa sổ đều run lên.
Bên ngoài, Lý Tuệ cùng Tần tẩu tử thấp giọng nói cười truyền vào, Triển Linh nhạy nghe được mấy chữ táo gì đó, liền nói “Cũng nên làm chút mứt táo nữa.”
Táo đỏ lưu thong khí huyết, tốt cho người già và trẻ nhỏ, năm nay bọn họ mới đến, cũng được ăn nhiều món ngon, nhưng không có nhiều táo đỏ.
Tịch Đồng đang bóc trứng, ngón trỏ nhưng dừng động tác, hai nửa lòng trắng trứng ngoan ngoãn tách ra, lộ bên trong màu hồng đỏ. Chàng tách được hơn nữa chén, nhìn chỉnh tề và đẹp mắt, không có chút nào hư hao.
“Trong nhà không có nhiều táo,” chàng thích nói từ ‘Chúng ta’ ‘Trong nhà’, cảm thấy mỗi nói ra liền thoải mái một phân, “Chờ tuyết ngừng, ta lại vào thành mua là được.”
Phủ Nghi Nguyên nhiều thổ sản vùng núi, rất nhiều táo ngon, lúc này tuy không có táo thượng đẳng, chỉ cần phơi tốt sẽ có màu đỏ tươi.
Táo này, làm món ăn vặt, chưng bánh mật, nấu cháo, hoặc làm nhân điểm tâm đều thực không tồi.
Triển Hạc ngẩng đầu, cười hì hì nói “Vào thành chơi!”
“Đệ nhanh thật đấy.” Triển Linh cười, nhéo cái mũi nhỏ của bé.
Hài tử là vậy, góc nhìn hạn chế, rảnh cũng nên cho ra ngoài chơi một chút thay đổi không khí, đỡ nặng đầu óc.
Ba người cười đùa một lát, Lý Tuệ bên ngoài vén rèm tiến vào, nhỏ giọng nói “Sư phụ, Tiểu Ngũ nói, bên ngoài mẹ mìn tới.”
“Tới lúc này sao?” Triển Linh nghe tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ vọng vào, chân mày nhíu chặt lại “Mang mấy người tới? Họ ăn mặc ra sao?”
Nói thật, hai người nhận thức lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu Triển Linh nghe Tịch Đồng chính miệng thừa nhận còn có một người bằng hữu khác.
Tịch Đồng nghiêm túc suy tư một chút, bỗng nhiên cười nói “Hắn ta có chút quái đản.”
“Lúc ấy ta ở phía nam, huyện lệnh ăn hối lộ trái pháp luật thì không nói, hắn ta còn dung túng, xúi giục thân thích hoành hành quê nhà, như chiếm ruộng tốt bá tánh, cường đoạt dân nữ, gây đủ chuyện ác không đếm hết. Ta nhìn chịu không được, bá tánh còn không bằng heo chó, liền nghĩ thuận đường nhúng tay một chút, không nghĩ lại có người nhanh chân đến trước.”
Triển Linh chống cằm nghe được chuyện hay “Là người bằng hữu kia sao?”
Tịch Đồng ừ một tiếng, với mấy khối thịt cho vào bát sứ Thanh Hoa, lại chan them nước canh vào trong chén mới cảm thấy mỹ mãn.
Nước canh màu đỏ nổi bật màu trắng của cơm, hơi nóng nghi ngút bốc lên, vừa thổi vừa ăn không gì bằng.
Tịch Đồng ăn cơm nghiêm túc, người ngồi cùng bàn nhìn thấy liền cũng muốn ăn, vì thế Triển Linh cũng không ngoại lệ. Món này có hanh, gừng, tỏi, hoa tiêu, ớt cay, tư vị quả thực thâm nhập tận xương cốt, nếu ai ăn không cẩn thận, có thể bị sặc như chơi!
Hai người an tĩnh ăn nửa chén cơm mới nghe Tịch Đồng tiếp tục nói “Thời điểm ta đi tới, kẻ kia thâm nhập phòng huyện lệnh cùng tiểu thiếp kia, muốn đem hai người bọn họ lột sạch xiêm y đem cột ở cửa thành.”
Triển Linh sau sửng sốt một lúc lâu thì phụt cười ra tiếng, kết quả làm bản thân bị sặc, nháy mắt ho khụ khụ đến chảy nước mắt nước mũi.
Tịch Đồng vỗ vỗ lưng cho nàng, lại rót nước thổi nguội đưa nói “Không sao, mau uống một chút, nhanh tốt thôi.”
Triển Linh ho đến nước mắt lưng tròng, uống xong ly nước, hết ho thì nằm trườn trên bàn tiếp tục cười “Huynh không khuyên?”
Thủ đoạn cực đoan như vậy, mười cái Tịch Đồng cũng không thể nghĩ ra được!
Tịch Đồng ngồi trở lại ghế, cười cười “Có, cho nên hai người có mặc áo trong, cột tiểu thiếp ở trong phòng, còn treo cửa thành mỗi mình huyện lệnh.”
“Ha ha ha, nên nói tốt xấu thì nên thủ hạ lưu tình sao?” Triển Linh thổn thức “Xã hội này chú trọng phong nhã, y phục luôn phải chỉnh tề, mà huyện lệnh kia kiêu ngạo như vậy, bị đối xử như thế thì khác nào sống không bằng chết?”
Tịch Đồng ăn xong một chén cơm, lại ăn mì lạnh, dùng dũa quấn cuộn mì, không nhanh không chậm nói “Ban đầu ta cảm thấy không tốt lắm, nhưng sau nghĩ lại cảm thấy đó cũng là một diệu kế.”
Mì lạnh hôm nay Tịch Đồng đích thân làm giấm tỏi, không biết có phải do bản thân chàng làm hay không, cảm thấy mùi vị không bằng Triển Linh hằng năm làm, mơ hồ có chút mất hương vị.
“Ở ác gặp ác,” Triển Linh cười nói, “Đối với người như vậy, ôn hòa không phải là một biện pháp có thể thực hiện được.”
Tốt xấu hắn ta là cha mẹ một phương, là quan viên trong danh sách triều đình, giết không được, đao thương không được, chỉ có thể trêu đùa, hù dọa mà thôi.
Triển Linh cầm cổ vịt gặm. Thời điểm hầm nhừ, xương cốt đều rục cả, cho vào trong miệng, không cần mất thời gian rất nhanh xương thịt rời ra, cả miệng thơm nức.
Ngẫu nhiên cắn phải hạt tiêu, trong miệng dường như có chút nóng, nếu lúc này lại uống một chút nước ấm, tư vị kia thật đúng là sảng khoái.
“Treo xong thì thế nào?” Nàng cảm thấy người như vậy bị hù dọa một lần là có thể hối cải, ngược lại thẹn quá thành giận, đổ xuống trên đầu tra tấn bá tánh.
Nói tới đây Tịch Đồng tựa hồ có chút ngượng ngùng, hạ giọng thành thật nói “Hắn nói tên quan đó dùng tiền tài đều từ bất nghĩa, liền, liền cướp phú tế bần.”
Triển Linh à một tiếng thật dài.
Nàng biết túi bạc lớn kia của Tịch Đồng từ đâu rồi.
Tuy giọng không tự nhiên, Tịch Đồng vẫn tiếp tục nói “Không sợ đêm dài lắm mộng, màn đêm buông xuống chúng ta liền hanh động, ta cảm thấy huyện lệnh đó tuy bị mất mặt như vậy nào dễ dàng chịu thế hạ phong, liền cải trang, thuê tiểu điếm bên ngoài ở.”
Không có họa sư giống như bọn họ, ngụy trang rồi, Tịch Đồng nghênh ngang ra ngoài đi quan sát, gặp gỡ chính diện nha dịch mấy lần cũng chưa ai nhận ra được. Quả nhiên, huyện lệnh kia giận tím mặt, càng ra sức vơ vét của cải dường như gom tiền, vì thế, một buổi tối, Tịch Đồng đi vào.
Khi mọi người đang say ngủ, vừa mở mắt nhìn thấy một nhân ảnh treo trên xà nhà đang nhìn chằm chằm mình, bên cạnh là chiếc chủy thủ lạnh lẽo kề ngay cổ khiến bản thân bị dọa hết sức!
Huyện lệnh kia bị dọa chết khiếp, kêu lớn, té ngã lộn nhào, dập đầu gọi tha mạng tha mạng, lại bảo đảm sau này sẽ làm quan tốt, tiền cướp đoạt trả về nguyên chủ.
Chuyện này hắn nào dám hô hào truy nã người chứ? Dám sao! Đến lúc đó bức người nóng nảy, chuyện vang đến tai tri châu, hắn sẽ giải thích như thế nào? Bổng lộc huyện lệnh một năm có được bao nhiêu? Nhìn đôi núi vàng núi bạc người mù đều thấy có vấn đề!
Từ sau chuyện lần đó, Tịch Đồng lại lần nữa cải trang, non nửa tháng sau lại vừa vặn bắt được huyện lệnh tiếp tục thói cũ.
Có lần hai sẽ có lần ba, lần bốn, chàng trực tiếp đi cạo trọc đầu tên huyện lệnh, đối phương ngang ngạnh chống lại, sau so vài chiêu thì không còn dám có lòng xấu xa nữa.
Tịch Đồng ở lại cho đến một tháng, xác định cơ bản không phát sinh biến, mới tiếp tục hướng bắc rời đi.
Vốn tưởng rằng hai người họ như hai đường thẳng song song, ai ngờ một lần Tịch Đồng vào núi diệt phỉ thì lại gặp người đó!
“Hắc, chuyến đi của huynh đúng là đủ xuất sắc và ngoạn mục, cũng không nhàn rỗi nhỉ.” Triển Linh trêu ghẹo, đứng dậy đi kéo tới một sọt sơn tra nhỏ, chuẩn bị chút nấu nước uống.
Tịch Đồng rút chủy thủ ra, cùng nàng ngồi tách hạch, nghe xong lời này liền cười “Ta lúc ấy mơ màng hồ đồ, trong lòng trống rỗng, nếu không tìm chút việc phân tán lực chú ý, chỉ sợ liền hỏng mất.”
Này sơn tra cực tốt, tròn xoe đỏ rực, da mỏng thịt dày, bẻ ra một cái, bên lộ ra hương thơm cùng nhân. Chàng nhịn không được đưa lên miệng ăn, hương vị chua ngọt nháy mắt lan tràn, kích thích nước miếng điên cuồng trong miệng, khiến người không khỏi nheo mắt lại.
Triển Linh gật đầu “Đúng là vậy.”
Người ngoài nhìn nàng thấy luôn vui tươi hớn hở, nhưng vừa tới, lúc ấy nàng cũng thực sự bất an, chỉ là buộc chính mình mỗi ngày bận rộn tránh suy nghĩ lung tung, lúc này mới thực sự dần dần tốt lên.
Khai thông tư tưởng là tốt, người thì sao, sống chỗ nào cũng đều vì tồn tại? Hiện giờ bọn họ tuy rằng mất đi rất nhiều, nhưng đồng thời cũng có được rất nhiều, đổi cách sống sẽ có con đường ra mới.
“Lần đó ta đi một gia đình tìm nơi ngủ trọ, ban đêm sơn phỉ tới, không những đoạt đồ vật còn đốt phòng ở…”
Người miền núi đó sống rất giản dị, nhiệt tình lại hiếu khách, chàng là người qua đường lai lịch không rõ cũng không có nửa điểm bài xích, cũng không thu bạc dừng chân, còn giết gà, lấy rượu ngon trong nhà thiết đãi…
Xã hội hiện đại áp lực lớn, nguy hiểm càng lớn hơn, đặc biệt là nhân tâm trong thành phố lớn đã lâu lạnh nhạt, nào từng có những con người thuần phác như vậy? Sau vài ngày thích ứng được, cảm thấy trong lòng thực sự ấm áp. Người ta không cần tiền bạc, chàng liền giúp đỡ đốn củi, quét sân, làm chút việc tốn sức, chỉ là cảm thấy không thể thân thiết được. Khi dân làng bị hại, chàng nào trơ mắt đứng nhìn được, hôm sau liền theo dấu vết lần mò đến chỗ bọn chúng.
Sơn phỉ tuy có mấy chục thanh niên trai tráng, cơ bản đều là du côn lưu manh vùng phụ cận, là đám quân ô hợp thôi.
Một mình Tịch Đồng vào núi, làm mấy cái bẫy rập liền đem đám thổ phỉ la ó chẳng khác nào gà bay chó sủa, nghi kỵ lẫn nhau. Cùng lúc đó, chàng cũng dần dần xác định còn có một người khác cũng đang âm thầm làm giống chàng.
Chờ tới ngày thứ ba, đám thổ phỉ kia lo lắng hãi hùng muốn hỏng mất, quay đầu liền thấy kho lúa nhà mình bốc cháy!
Lúc ấy Tịch Đồng cũng kinh trứ, mấy ngày nay chàng trăm phương nghìn kế tránh đi kho lúa, chính là phá huỷ thổ phỉ thì còn có thể thừa vài thứ còn cấp cho bá tánh, nhưng những nổ lực này cơ hồ chẳng khác nào nước chảy về biển đông.
Chờ đám thổ phỉ bị cột lại ném thành một đống chẳng khác nào heo, rốt cuộc Tịch Đồng gặp được cái người kia, là người quen.
Thiên hạ to lớn, có thể lại lần nữa gặp nhau cũng là có duyên, hai người trước đem bọn thổ phỉ trực tiếp đi gặp quan, sau đó liền đi quán rượu uống rượu, càng nói chuyện càng cảm thấy hợp tâm nhãn.
Người nọ tên là Tiếu Hâm, là du hiệp khách, là người dũng cảm, hành hiệp trượng nghĩa, ôm lo lắng chuyện bất công của thiên hạ.
Hai người nấn ná ở lại địa phương mấy ngày, lúc này mới tách nhau ra.
Bản tính bọn họ thích nay đây mai đó, chia tay cũng không bịn rịn gì, chỉ là ước định, qua chỗ nào thì lưu lại giấu hiệu để nhận biết nhau.
“… Hắc mã cũng là ở đàng kia trong lúc vô ý tìm được,” Tịch Đồng nói, “Nhân số nhiều, cũng không chỉ cướp phú tế bần, chúng ta chỉ lấy một chút bạc, có tự dùng, còn cấp cho bá tánh phía dưới.”
Triển Linh ngồi nghe chuyện xưa, nửa người ghé vào trên bàn, đôi mắt long lanh phát sáng truy vấn “Sau đó thì sao?”
Tịch Đồng không chịu nổi nhất chính là ánh mắt này của nàng, ánh mắt dời đi nói “Không có.”
Thấy Triển Linh lộ vẻ mặt thất vọng, chàng đành bổ sung “Bất quá ta có để lại tín hiệu, khi nào hắn tìm tới cũng chưa biết được.”
“Ừm,” Triển Linh cười nói “Ta thật muốn gặp vị này, người dám đem huyện lệnh treo ở cửa thành đó!”
Động tác Tịch Đồng lột sơn tra hơi dừng một chút, lại khôi phục bình thường, làm như không có việc gì nói “Hắn a, râu ria xồm xoàm, mặt đen sì, dáng người cường tráng, trông rất dọa người.”
Triển Linh chớp chớp mắt, ngửa đầu suy nghĩ một lát, cười khúc khích “Quả nhiên con người hào sảng.”
Tịch Đồng rũ mắt, trong lúc lơ đãng đem quả sơn tra xuyên qua nói “Muốn ăn sơn tra, bánh tô da.”
Triển Linh nhìn chàng nhăn cái mũi lại “Đại ca, ngài cũng thật biết ăn đó! Được rồi, nghe huynh kể xong chuyện xưa, ta làm bánh nhân đậu đỏ, huynh giúp lột mấy trái trứng muối, ta làm bánh đậu đỏ nhân trứng vậy.”
Tịch Đồng đặc biệt thích món điểm tâm này, lập tức vỗ vỗ tay đi làm, kết quả đẩy cửa ra liền ngơ ngẩn, quay đầu nói “Tuyết rơi.”
Bọn họ ở trong phòng nói chuyện quá hứng khởi, không biết bên ngoài trời u ám, trên bầu trời tuyết bay lả tả, băng tinh ngưng tụ, rơi xuống đất dường như có thể nghe được!
“Hả?” Triển Linh nghe gọi đi lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn “U, hiện tượng này phải hai ba tháng ngưng tụ mới được, thật hiếm thấy nha.”
Nói xong, nàng liền vươn tay đụng vào băng tuyết kết tinh, bông tuyết tiếp xúc trong lòng bàn tay lành lạnh, khóe miệng nàng chợt cong lên.
Nàng thích màu sắc pha lê, tinh khiết, kết làm huy hiệu đeo rất đẹp mắt.
Ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn, nhìn nàng nghịch tuyết, ánh mắt Tịch Đồng không sao dời đi được. Cũng là đôi tay này làm nên những món ăn độc nhất vô nhị khiến chàng mê say.
Nàng đứng đó, đáy mắt trong suốt, dường như lúc này không có bất cứ tâm sự gì, khiến chàng cũng đi theo bình tĩnh trở lại.
“Huynh từ từ đi, ta lấy dù cho huynh.” Nói xong, Triển Linh liền xoay người chạy đi, rất nhanh không thấy bóng dáng, chỉ thấy chiếc trâm bạc ánh lên trong đêm, tựa như ánh sao trên trời vậy.
Tịch Đồng xoay người nhìn tuyết bên ngoài, học dân bản xứ đang giấu trong tay áo ra hứng tuyết, khóe miệng không tự giác cong lên.
Ừm, một cây trâm, tựa hồ có chút đơn bạc, phải thêm cái gì đó mới mới một chút…
Chờ Tịch Đồng tay trái cầm dù hạc mai, tay phải ôm một vại trứng muối, Triển Hạc cũng từ trong phòng cười khanh khách đi ra.
Thấy chàng từ xa, vật nhỏ liền giơ hai tay lên gọi lớn “Ca ca, tuyết rơi!”
Nhìn bé miệng toe toét cười, trên người mặc thật dày, dáng người lại thấp bé, nhìn chẳng khác nào khoai tây thành tinh…
Hay tay Tịch Đồng đều bận, liền nâng một chân lên ngăn bé lại, đem dù xê dịch hướng bên kia “Tiến vào, cẩn thận không đông lạnh.”
Vú nuôi Tần tẩu tử đi ở phía sau, hành lễ với Tịch Đồng “Nhị đương gia.”
Bà có chút sợ Tịch Đồng, cảm thấy tuy đều là chưởng quầy, nhưng không giống Triển cô nương ôn nhu hòa khí, nếu nói là chưởng quầy, chi bằng gọi là đương gia càng chuẩn xác hơn.
Tịch Đồng vổn không để ý chuyện này, ai ngờ đám người Lý Tuệ nghe xong, cũng học theo gọi, hiện giờ chỉ gọi là Nhị đương gia, mà không gọi là nhị chưởng quầy.
Chàng đáp một từ ừ trầm thấp, thấy Triển Hạc được mặc cẩn thận, liền dẫn cậu bé vào gian nhỏ phía sau phòng bếp.
Tần tẩu tử không dám quấy rầy, chỉ đứng bên gian ngoài cùng Lý Tuệ nói chuyện, vừa hỗ trợ chế biến đồ ăn.
“U, Hạc Nhi chúng ta viết chữ xong rồi?” Triển Linh đang vùi đầu đem thịt quả sơn tra nghiền thành nát, vừa nghe tiếng bước chân này, không cần ngẩng đầu liền biết là ai.
“Tỷ tỷ, tuyết rơi rồi!” Triển Hạc cười hì hì chạy tới, đá giầy ra nhảy lên giường đất ngồi, một đôi mắt to đen lúng liếng không chớp nhìn chằm chằm tay nàng “Sơn tra!”
“Sơn tra,” Triển Linh cười nói “Đợi chút làm bánh nướng nhân sơn tra cùng trứng muối đậu đỏ cho ăn.”
Triển Hạc thấp giọng hoan hô, ghé người trên bàn nhỏ xem nàng bận việc, dẩu môi, uốn éo mông, xem dáng vẻ liền biết cậu bé đang rất vui vẻ.
Tịch Đồng đem đầu bé chỉnh ngồi đàng hoàng không lại ngã mất, rồi mới ôm vò trứng ngồi đối diện với Triển Linh, sắn tay áo bắt đầu lột lòng đỏ trứng.
Triển Hạc xem thú vị, hết nhìn tỷ lại nhìn ca bận việc.
Hai người bọn họ không có ý niệm quân tử xa nhà bếp, nhân sinh trên đời, mỗi người giúp đỡ nhau một chút như vậy mới tốt.
Tự bản thân làm đồ ăn cho chính mình, thức ăn cũng phá lệ thơm ngọt hơn.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, gió Tây Bắc lại nổi lên vang tiếng rít rít, thổi đến giấy dán cửa sổ đều run lên.
Bên ngoài, Lý Tuệ cùng Tần tẩu tử thấp giọng nói cười truyền vào, Triển Linh nhạy nghe được mấy chữ táo gì đó, liền nói “Cũng nên làm chút mứt táo nữa.”
Táo đỏ lưu thong khí huyết, tốt cho người già và trẻ nhỏ, năm nay bọn họ mới đến, cũng được ăn nhiều món ngon, nhưng không có nhiều táo đỏ.
Tịch Đồng đang bóc trứng, ngón trỏ nhưng dừng động tác, hai nửa lòng trắng trứng ngoan ngoãn tách ra, lộ bên trong màu hồng đỏ. Chàng tách được hơn nữa chén, nhìn chỉnh tề và đẹp mắt, không có chút nào hư hao.
“Trong nhà không có nhiều táo,” chàng thích nói từ ‘Chúng ta’ ‘Trong nhà’, cảm thấy mỗi nói ra liền thoải mái một phân, “Chờ tuyết ngừng, ta lại vào thành mua là được.”
Phủ Nghi Nguyên nhiều thổ sản vùng núi, rất nhiều táo ngon, lúc này tuy không có táo thượng đẳng, chỉ cần phơi tốt sẽ có màu đỏ tươi.
Táo này, làm món ăn vặt, chưng bánh mật, nấu cháo, hoặc làm nhân điểm tâm đều thực không tồi.
Triển Hạc ngẩng đầu, cười hì hì nói “Vào thành chơi!”
“Đệ nhanh thật đấy.” Triển Linh cười, nhéo cái mũi nhỏ của bé.
Hài tử là vậy, góc nhìn hạn chế, rảnh cũng nên cho ra ngoài chơi một chút thay đổi không khí, đỡ nặng đầu óc.
Ba người cười đùa một lát, Lý Tuệ bên ngoài vén rèm tiến vào, nhỏ giọng nói “Sư phụ, Tiểu Ngũ nói, bên ngoài mẹ mìn tới.”
“Tới lúc này sao?” Triển Linh nghe tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ vọng vào, chân mày nhíu chặt lại “Mang mấy người tới? Họ ăn mặc ra sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook