Tiệm Cơm Nhỏ
Chương 49-2

Theo nàng được thời gian, Lý Tuệ khá hiểu tính tình sư phụ mình, nàng nói “Tiểu Ngũ mới nói, người môi giới mang theo mười hai, mười ba người, phỏng chừng tới từ hôm kia, nhìn cách ăn mặc đều chỉnh tề, chỉ là có chút gầy ốm.”

“Không gầy ốm sao được mẹ mình mang đi,” Triển Linh cười lạnh một tiếng, đứng dậy rửa tay sạch, nói với Tịch Đồng cùng Triển Hạc “Ta đi ra ngoài nhìn một cái, hai người làm xong thì để đó, chờ Lý Tuệ chuẩn bị da bánh xong, ta bắt đầu bao bánh.”

Trời lạnh như vậy, tuyết đang rơi, nên cùng người nhà an ổn vây quanh bếp lò ăn điểm tâm, vì chuyện này mà sốt ruột, nếu chủ nhà cửa đóng thì ai quan tâm không?

Trong đại đường hiện tại có không ít khách nhân, Tiểu Ngũ kêu Đại Bảo Đại Thụ đem bọn người họ đưa ra sau viện ngồi chờ.

Triển Linh cầm ô đi ra, Thiết Trụ chờ bên ngoài tiến lên chào đón “Chưởng quầy.”

“Cũng nên nhanh chóng chuẩn bị thêm cái sân khác thôi,” Triển Linh thở dài “Lúc trước ít người không nói, hiện giờ sự tình cũng nhiều, cảm thấy thật chật chội, người nhà chúng ta ở sân riêng, không thể dùng chung với tiếp khách.”

Thiết Trụ gật đầu đáp phải “Đã thúc giục nhân công, trước tranh thủ hoàn thiện một cái, hiện giờ sắp có thể dùng, chỉ là giường đất còn chưa xong, nếu ứng phó ở qua loa mấy ngày thì tạm được.”

Năm trước Triển Linh cũng đã triệu tập người hỗ trợ xây nhà, ăn tết xong liền thực hiện, càng ngày việc buôn bán càng phát triển, càng sắp xếp ổn thỏa hơn.

Cũng do thời gian trôi quá nhanh, đang xây thì mùa đông đến, thổ địa đều đông lạnh đất cứng ngắt, cầm xẻng ra đào nữa ngày cũng không bao nhiêu, ngược lại cả hai tay đều tê dại ra, so với ngày thường gian nan hơn nhiều.

Nếu không như vậy, mấy chục người ngày đêm bận rộn đào hố, tới giờ vẫn chưa xong!

Tiền nhân công trả không thiếu, lại một ngày ba bữa cơm ngon, đối với những người lao động chân tay thế này, bữa cơm đó chẳng khác nào bữa tiệc thịnh soạn, chưa tới nữa tháng ai cùng như béo lên một vòng…

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, bông tuyết bay tán loạn che kín trời đến nỗi không nhìn thấy được gì.

Triển Linh híp mắt nhìn một hồi, hơi suy tư “Cũng được, trước thu thập một gian nhà cho bọn họ ở tập trung, sau đó rồi xem xét, tốt xấu gì cũng có chỗ tránh gió lạnh. Tuyết rơi lớn như vậy, chẳng lẽ còn bắt bọn họ dọn ra bên ngoài dựng lều?”

Lần này mua người rất cần thiết, Khách Điếm Một Nhà hiện tại nhân thủ không đủ nghiêm trọng, thứ hai lại muốn mở cửa hàng trong thành, chỗ nào cũng cần người nhìn chằm chằm, còn phải có người đi lại vận hàng, chỉ dựa vào vài người hiện nay thật sự khó có thể phân thân.

Tuyển công nhân nhiều chút đang là vấn đề bức thiết.

Thiết Trụ nhất nhất đồng ý “Ta bảo người gắn cửa vào trước, Tôn thợ mộc đã làm xong cửa rồi, cũng có thể chắn được gió tuyết, ban đêm đắp thêm chăn nện, đem vào thêm mấy bồn than thì không đến nỗi lạnh.”

Triển Linh gật đầu “Quyết định như vậy đi.”

Khi nói chuyện xong thì hai người đã đến trước cửa viện, người môi giới mang theo mười mấy nam hài cùng nữ hài đang đứng ở hành lang, thấy nàng tiến vào, mặt đầy nụ cười đi đến chào hỏi “Cô nương khỏe!”

Nói xong dời mắt qua bọn trẻ, nhanh miệng mắng “Còn thất thần làm chi? Không biết chào hỏi chủ nhân hay sao?”

Một đám hài tử đều sợ tới mức thẳng lưng run run, lắp bắp chào hỏi, có mấy kẻ gan lớn nhanh mắt ngó trộm Triển Linh, thấy nàng cũng nhìn qua, cuối đầu thấp xuống.

Những hài tử đều là mẹ mìn dựa theo yêu cầu nàng tìm tới, đều mười mấy tuổi, nhìn bộ dáng đều khá thành thật.

Đại Bảo dọn ghế dựa, lại mang lò sưởi tay cho Triển Linh, thỉnh nàng ngồi xuống.

“Mọi người biết làm những gì?” Triển Linh hỏi.

Hôm nay nàng mặc một thân tơ lụa xuất sắc, trên triền áo điểm xuyến hoa văn trang nhã, phía sau lại có tiểu nhị hậu thuẫn, tư thế hỏi chuyện không nhanh không chậm chẳng khác nào bà tử cả.

Một đám hài tử cũng không dám mở lời trước, động tác nhất trí ngẩng đầu nhìn mẹ mìn, liền nghe người môi giới nọ cười mỉa nói “Đều là tay chân thô kệch thì làm được những việc gì chứ? Nhưng có hai cái nha đầu,” hắn kéo ra hai tiểu cô nương gầy còm nói “Có chút tay nghề kim chỉ. Còn những người còn lại chưởng quầy yên tâm, bọn họ đều có thể làm được việc nặng!”

Triển Linh giơ tay, nói với Đại Bảo “Ngươi mang hai cái nha đầu này đi tìm Lý Tuệ, bảo nàng tùy tiện ra một cái đề, trước nhìn xem công phu kim chỉ cơ bản như thế nào lại đến cùng ta nói chuyện.”

Tuy nhìn bộ dáng hai hài tử là người thành thật, nhưng không thể chỉ nghe từ miệng người môi giới, dù sao cũng phải khảo sát một phen mới tốt.

Đại Bảo nhận lệnh, liền mang hai nha đầu kia đi rồi.

Triển Linh lại quan sát những người còn lại, trong lòng dần dần có quyết định.

Bọn buôn người lừa bán hài tử vốn trong lòng người có oán hận, vì phòng đêm dài lắm mộng, thường trong khoảng thời gian ngắn, xem xét tình huống từng người mà ra tay, hoặc bán đi nơi mua vui son phấn, rạp hát, nô tài nhà giàu, ít khi tự nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn.

Tuổi những hài tử này không lớn không nhỏ, hoặc bị cha mẹ bán, hoặc nô tài phạm phải tội gì đó mà bị bán đi, cho nên phần lớn đều có ký ức và một chút kỹ năng, mua tới có thể trực tiếp sai sử.

Bất quá cũng có chỗ không tốt: Hài tử lớn như vậy, không thể dễ dàng lừa gạt, cơ bản đều có suy nghĩ riêng, vạn nhất có bản tính xấu hoặc là kỳ quái rất khó sửa đổi, cho nên chọn lựa cần đặc biệt cẩn thận.

Sự tình ngày càng nhiều, thuộc hạ thu dưỡng cũng cần nhiều, tiền bạc chảy vào chảy ra càng thêm tỉ mỉ tính toán.

Triển Linh cũng không nói lời nào, chỉ là tinh tế đánh giá biểu tình bọn họ, quả nhiên thấy được có mấy tròng mắt không chờ được mà xoay chuyển, sắc mặt không kiên nhẫn lộ ra.

Nàng liền vui vẻ. U a, thật đúng là có ý tứ, còn muốn nhờ cậy bọn buôn người, coi thường khách điếm chỗ nàng sao?

“Trước kia ngươi làm gì?” Trước tiên cần tỏ ra giết gà dọa khỉ là hành động hữu hiệu, lần nào cũng đúng, Triển Linh liền nhìn qua nam hài chỉ tên hỏi.

Trong lòng mẹ mìn nhảy dựng, vừa muốn mở miệng liền bị Triển Linh lia đôi mắt hình viên đạn ném lại, hắn nhất thời run lập cập, cảm thấy so với bầu trời đầy tuyết ngoài kia lạnh hơn, nào còn dám ra tiếng?

Mẹ ôi, chưởng quầy này nhìn tuổi còn trẻ lại là hạng nữ lưu, ánh mắt thật quá sắc bén! Ánh mắt này cũng quá độc, chưa gì hỏi tới vấn đề hắn lo lắng nhất…

Nam hài kia tầm mười hai, mười ba tuổi, bộ dáng mi thanh mục tú, chỉ là giữa chân mày quá cường thế, nghe xong lời này liền trả lời “Từng hầu hạ qua thiếu gia tri phủ Hoài Tây Giang!”

Tuy là rũ lần đầu thưa chuyện, nhưng cả người đều thẳng tắp, nhìn kỹ sẽ thấy có chút kiêu ngạo, ngữ khí giống như thị uy.

Triển Linh cười nhạo một tiếng, Đại Bảo trước nhìn không thuận rồi, mặt đen lại quát “Hỗn trướng, đây là chưởng quầy của chúng ta, phải có cung kính chút!”

Nam hài kia tuy sợ có chút run run, vẫn còn quật cường cắn môi, nắm chặt nắm tay, nhìn qua ánh mắt càng thêm sắc bén.

Triển Linh bỗng nhiên cảm thấy rất không thú vị.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, thân ở nghịch cảnh vẫn không quên được chuyện xưa kia, muốn dùng sức hướng bò lên trên, là cá nhân cũng không có gì sai. Nhưng sai ở chỗ không nhìn rõ hiện thực!

Lúc này còn ai với ai hiếu thắng với ngươi? Bản lĩnh đều không có, kết quả chỉ có hại người khác.

Nhưng kẻ đó không phải là nàng!

“Nguyên lai là hầu hạ qua công tử tri phủ,” Triển Linh mặt không biểu tình gật đầu, rồi hỏi “Vậy tại sao lại đến nơi này?”

Mặt nam hài kia bỗng đỏ lên, một lát lại trở nên trắng bệch, sau đó lại có chút hồng, đổi tới đổi lui không khỏi buồn cười.

Có mấy hài tử cũng trộm nhìn hắn, trên mặt lộ ra hâm mộ cùng khinh thường đan xen, trông thập phần phức tạp.

Mẹ mìn là kẻ đã tinh, nhìn ra được Triển Linh có chút không cao hứng, vội vã ra tiếng “Giang tri phủ hại mạng dân lành, đầu năm bị chém đầu, nam tử thành niên trong nhà cũng bị chém đầu, nữ quyến xung quan nô… Hắn từng hầu hạ người, có biết chữ viết chữ.”

Chủ tử đều bị khổ sai như vậy, hạ nhân tất nhiên đều bị phiêu linh khắp nơi, bán đến nơi này nào có gì hiếm lạ.

Chỉ là ngữ khí mẹ mìn này có chút quái, trừ bỏ đẩy mạnh việc hắn có thể làm thì không nói thêm gì…

“Thì ra là thế,” Triển Linh khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói “Nếu như thế, ta sai sử không nổi, cũng không dám đại giá lao động.”

Nàng không phải bá đạo tổng tài, chơi không tới, cũng không nghĩ muốn nghênh kiệu đùa giỡn, miếu nhỏ này không thu lưu được tôn đại Phật, hai bên không cần miễn cưỡng.

Nam hài kia tự cho mình thanh cao, nháy mắt sắc mặt thất thổ.

Nhìn quen tài vận phú quý tri phủ, nơi nào hắn xem trọng ngoại ô xa xôi này? Rốt cuộc tuổi trẻ khí thịnh, một cổ oán khí không nhịn được liền toát ra. Nhưng ai có thể nghĩ đến, khách điếm này nhìn tuy không lớn, nữ chưởng quầy tuổi trẻ thế nhưng lại nhạy bén như vậy, liếc mắt một cái liền phát hiện.

Hắn nếu không thể lưu lại, những người khác nào có thể được lưu…

Vẻ mặt nam hài biến ảo như một trận gió, vừa muốn thu dũng khí cãi lại, lại thấy Triển Linh điểm tay chỉ nói.

“Người này, người này, người kia, tám người ở lại, còn lại ta không nhận.”

Mười ba cá nhân, Triển Linh chọn năm nữ hài, trừ bỏ một nam hài, còn lại bốn người ánh mắt đều không thành thật, hoặc là trộm cười nhạo đồng bạn.

Lúc này đã không an phận, dám ngó loạn khắp nơi, sẽ không phải kẻ đèn cạn dầu, nàng lười phí công dạy dỗ, nên không cần.

Cười nhạo người khác, bản thân cũng không hơn ai chỗ nào, đều là tầng chót xã hội, lạnh nhạt cũng tốt hơn cười nhạo người khác, người như vậy nàng tất nhiên không cần.

Năm hài tử được chọn đi rồi, những kẻ còn lại trong đầu ong một tiếng, tứ chi nhũn ra, cơ hồ muốn đứng không được.

Bọn họ không nghĩ lại trở về!

Kết quả này mẹ mìn cũng đã đoán trước được, ai có thể nghĩ nữ chưởng quầy này lại cơ trí như vậy, nhìn qua một lượt đều chọn được những người chất phát nhất đâu?

Nhưng việc đã đến nước này, Triển Linh cũng đã đứng dậy đi ra bên ngoài, chỉ để lại Đại Bảo cùng Lưu tẩu tử gọi bọn nam nữ tách ra, trước đi tắm rửa, sau thống nhất thay đổi y phục mới giống nhau.

Những hài tử này nhiều năm không có mặc qua tân y phục, cảm thấy dưới chân như dẫm trên bông, phiêu du trôi nổi không rõ ràng.

Như vậy, bọn họ vừa thoát khỏi hố lửa sao?

Qua một lát, Lưu tẩu tử tiến lại cùng Triển Linh hình dung tình hình vừa rồi của mình “Bọn trẻ thực đáng thương, hai bồn mì sợi lớn như vậy, chớp mắt liền ăn xong rồi, một giọt nước canh cũng không dư lại! Rất sạch sẽ… Nếu không phải ngài phân phó không được cấp nhiều, chỉ sợ lúc này chúng bị ăn no căng hết rồi!”

Nàng chỉ muốn nói dạ dày kia sâu không thấy đáy đã đủ dọa người, hiện giờ xem ra kiến thức có chút hạn hẹp, để mấy tiểu tử choai choai này ăn uống, ai thắng ai thua còn chưa biết.

Triển Linh cùng nàng thổn thức một hồi, lại có bá tánh phụ cận tới tìm việc, Triển Linh liền chạy đi xem, nhớ được mấy câu trong đầu.

Trong đó hai kẻ nàng ấn tượng sâu nhất:

Một cái là Đường thị, ước chừng hai mươi mấy tuổi, tuổi trẻ thanh tú, tay nghề may vá khá tốt!

Triển Linh mới cho nàng một khối bố, trong nháy mắt, nàng ta có thể làm được, rất nhanh một đôi chim én sống động hiện lên! Đây chính là thêu hoa, nếu là đơn thuần may quần áo, vậy thì càng khó lường.

Còn có một cái là Cao thị, bộ dáng thô tráng giống Lưu thị, có chút hiểu việc bếp, về sau liền cấp trợ thủ Lý Tuệ.

Sau một hồi bận rộn, Triển Linh mới trở về nghỉ ngơi thở phào.

Triển Hạc vội đi rót cho nàng một chén trà nóng, có tự thổi thổi đưa tận tay nàng nói “Tỷ tỷ dùng trà.”

Nháy mắt, Triển Linh cảm thấy mọi mệt nhọc phiền não đều tan thành mây khói.

“Được, tỷ tỷ dùng trà, uống xong rồi làm đồ ăn cho Hạc Nhi nhé!”

Sau đó bánh sơn tra, bánh nướng đậu đỏ trứng muối đã bao xong, từng viên cầu lả lướt đáng yêu, bên ngoài còn có từng lớp da vỏ bánh, chạm vào bóc ra được từng lớp.

Trứng ướp đến trình độ nhất định sẽ ra dầu, mà cái này dầu này làm cho lòng đỏ trứng cứng lên, ngày thường ăn trứng với cơm không thấy gì, nhưng hôm nay là làm nhân bánh nướng, cho vào miệng liền sẽ tan.

Triển Linh trước đem lòng đỏ trứng nghiền tinh tế, sau đó phân ra bao nhân bánh điểm tâm.

Lúc này, không chỉ có điểm tâm mà là bánh tô da hàng thật giá thật, nguyên liệu thật, tư vị cũng càng thêm cân xứng.

Triển Linh một bên nói với Tịch Đồng giảng chuyện chọn người hôm nay, một bên khó nén được hưng phấn nói: Xem như tuyển được người làm xiêm y, nhưng nguyên liệu đó của nhà chúng ta có thể làm được rồi… Sau này chúng ta thấy nguyên liệu nào đẹp, cũng chỉ mua về mà không phải tốn tiền công!

Tịch Đồng liền cười “Tội gì để bản thân phải khó xử như vậy? Tiền không có, đi kiếm là có thôi.”

Chàng không quan tâm lắm chuyện tiền nong, dù sao dùng tiền bản thân vui vẻ là được.

“Thôi bỏ đi, ta thích phòng ngừa chu đáo.” Triển Linh cười nói.

Dường như đây chính là quy luật, một đám người có tính tỉ mỉ, một đám người tiêu tiền ăn xài phung phí, thế nhưng khi hai bên phối hợp lại, không đến mức thu không đủ chi, cũng không đến mức đói chết.

Nướng một lần bốn lò bánh tô da, hương khí bay lên thơm nức một vùng, dẫn tới nhóm người bên ngoài ngửi thấy sôi nổi nghị luận, chưởng quầy lại làm món ngon kinh thiên động địa gì nữa đây? Thật là thơm chết người!

Triển Linh trước đi tắm, thay đổi bộ xiêm y, trên người lúc này không còn ám hương vị bánh điểm tâm nữa.

Sắc trời tối dần, trong phòng thắp đèn, từng chiếc bánh phản dưới ánh đèn sáng lên vàng óng ánh.

Trừ bỏ kết tóc đơn giãn, Triển Linh không chải chuốt cầu kỳ, trông thoải mái dễ chịu ra.

“Xiêm y này rất đẹp,” Tịch Đồng đưa qua một ly sơn tra màu đỏ nhạt cho nàng uống, lại đặc biệt bổ sung một câu “Những cái ta chọn đều khá xinh đẹp.”

Triển Linh cười khúc khích “Cũng không thể chê được mà.”

Nước trái cây mát lạnh uống xuống bụng, nháy mắt giảm bớt khát khô, rất là vui vẻ.

Bất quá phải công nhận, Tịch Đồng đối với việc chọn phối màu có chút hiểu biết.

Xem bộ y phục trên người nàng đang mặc đây, hoa phượng vĩ đơn giản lại hào phóng, rất là lịch sự tao nhã.

Ánh mắt Tịch Đồng mang ý cười, xoay người đem bộ cờ vây hướng nàng vẫy tay “Tới, chúng ta cũng nên luyện lại chút công phu.”

Triển Linh phụt cười, cũng ngồi xuống đối diện, cầm quân cờ trắng lên.

Hai người chơi cờ dở có thể nói là kỳ phùng địch, thủ thế lực ngang nhau, giằng co thập phần “Kịch liệt”, thường thường đi một bước liền mặt ủ mày ê nghĩ nửa ngày, hạ nửa đêm, ai cũng không làm sao được ai…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương