Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị
-
Chương 63
Ngày thứ hai, khi Mễ Vị tới địa điểm bày quán, vậy mà ngoài ý muốn nhìn thấy nương tiểu Muội cũng ra một cái sạp, đặt ngay bên cạnh sạp của Trần Nương Tử.
Mễ Vị kinh ngạc, "Nương tiểu Muội, đây là ngươi cũng muốn ra làm ăn?"
Nương tiểu Muội nở nụ cười, cười thoải mái như trước nay chưa từng có, "Là ta nghĩ ra một món canh ngọt, hương vị cũng không tệ lắm, cho nên liền nghĩ bán kiếm chút tiền lời, dù cho có bán không tốt cũng còn đỡ hơn ngồi ở nhà không kiếm được đồng nào." Kỳ thật thủ nghệ nàng ta cũng không tệ, đã sớm muốn bày cái sạp kiếm chút tiền để mua chút quần áo hay đồ ăn ngon lành gì đó cho nữ nhi, nhưng bà bà căn bản là không cho phép, cho dù có cho phép nàng ta làm cũng bắt phải nộp hết toàn bộ tiền lên, cho nên mãi đến lúc này vẫn luôn chưa thực hiện được.
Mễ Vị tán thành gật đầu, lại hỏi: "Chuyện phân gia thế nào?"
Nương tiểu Muội cảm kích nhìn Mễ Vị, "Tối hôm qua trở về tìm thôn trưởng cùng lão tộc trưởng, nhà người văn thư phân gia xong rồi, về sau ta sẽ chính mình làm gia chủ, chuyện này ít nhiều cũng nhờ ngươi, ta cuối cùng cũng giải thoát rồi."
Mễ Vị: "Ngày lành vẫn còn ở phía sau mà, về sau kiên cường một chút, không ai có thể bắt nạt được ngươi, ngươi có tay có chân, thiếu nam nhân cũng không bị đói chết."
Nương tiểu Muội gật đầu, đáng tiếc nàng ta đến bây giờ mới hiểu được đạo lý này, mới có thêm được dũng khí bước ra, thật lại hại nữ nhi của mình chịu khổ nhiều năm như vậy.
Mễ Vị lại nhìn chung quanh một chút, không thấy được cha tiểu Muội đâu, không khỏi hỏi: "Cha tiểu Muội không đến giúp đỡ cho ngươi à? Chỉ để ngươi một mình vất vả như vậy?" Vậy là còn chưa thay đổi sao?
Nương tiểu Muội lắc đầu, "Sao có thể chứ, ta làm sao có thể để hắn thoải mái nằm nhà chờ ở ta nuôi chứ, ta bắt hắn đi gánh nước cho ta rồi."
Đang nói chuyện, nam nhân liền đến, mang theo cái thùng nước ì ạch đi tới, mệt đến đầu đều là mồ hôi. Nếu như là trước kia. hắn đã sớm lên cơn, nhưng bây giờ đừng nói lên cơn, dù có mệt vẫn đầy mặt cười ha hả, ôn nhu hỏi nương tiểu muội: "Ngươi thấy bao nhiêu đủ chưa? Không đủ ta lại đi gánh."
Nương tiểu Muội Tiểu mặt không thay đổi gật đầu, "Tạm thời đủ, đợi hết thì ngươi lại đi gánh thêm đi."
"À được." Nam nhân lại xoay người đi giúp thêm than thêm lửa, mười phần là bộ dáng nam nhân tốt, người chồng chuẩn mực, làm Mễ Vị nhìn thấy liền không thể không khen.
Nương tiểu Muội lại mảy may bất vi sở động, chỉ là tự giễu cười một tiếng, "Thật đáng thương cho ta nhiều năm như vậy vẫn luôn sợ hắn muốn bỏ ta, mỗi lần hắn vừa nói, ta liền nén giận, hiện tại ta mới hiểu được, không phải ta nên sợ, là hắn nên sợ mới đúng, hắn là nam nhân không việc làm lại đánh đập vợ con như vậy, nếu cùng cách với ta thì còn tìm được ai? Cô nương trong sạch có ai nguyện ý muốn theo hắn? Cũng chỉ có mỗi người lúc trước mắt mù là ta thôi."
Mễ Vị mười phần tán đồng lời này. Ở thời đại này, nam nhân cùng nhà chồng động một cái là dùng hai từ "bỏ ngươi" để uy hiếp, ép buộc nữ nhân thỏa hiệp, bất quá chỉ là do thấy được thế đạo này không công bằng đối với nữ nhân mà thôi, tự đại cho rằng nữ nhân mà cùng cách với nam nhân rồi liền sống không nổi. Nếu như nữ nhân có nhất nghệ tinh nuôi gia đình sống được, không để ý mấy lời ba hoa nói nhảm như như vậy, ai còn dám uy hiếp như thế?
Nương tiểu Muội cười cười vẫy tay, đưa cho Mễ Vị năm văn tiền nói: "Phiền ngươi lại cho tiểu Muội nhà ta một cái bánh nướng đi, giờ ta cũng không cần xin ai cầu ai nữa, muốn mua cho nữ nhi của ta thì liền mua."
Mễ Vị nhận lấy tiền, làm cho tiểu Muội một cái, tiểu Muội mừng rỡ cười đến thấy răng không thấy mắt, chưa bao giờ cảm giác được hạnh phúc như thế, vừa ăn vừa nói: "A di làm bánh là ngon đệ nhất thiên hạ!"
Mễ Vị và nương tiểu Muội đều bị lời này làm cho phì cười.
"A di —— ca ca —— ta tới tìm hai người chơi đây ~" khi nói chuyện, Bảo Châu từ một nơi không xa chạy tới, ôm chặt lấy đùi Mễ Vị một phen, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ lên đùi Mễ Vị, sau đó lại nhanh nhanh lui trở ra, giơ hai cánh tay nhỏ nhào về phía Mễ Tiểu Bảo, muốn ôm Mễ Tiểu Bảo, kết quả còn chưa kip đi đến đâu liền bị một đôi tay lớn ôm trở về.
"Phụ thân?" Bảo Châu nghi ngờ ngửa đầu nhìn người đang xách mình lên.
Sắc mặt của Trung Hiền vương đen thui, ánh mắt nhìn Mễ Tiểu Bảo đặc biệt không vừa mắt, "Ngươi là nữ hài tử, sao có thể tùy tiện bổ nhào vào trên người nam hài tử như vậy chứ!"
Bảo Châu nghi hoặc, "Vì sao không thể?"
Trung Hiền vương chán nản, "Ta nói không thể tức là không thể, ngươi có nghe lời phụ thân nói hay không!"
Bảo Châu vểnh miệng lên, ủ rũ "A" một tiếng.
Mễ Vị:... Xem ra Trung Hiền vương phòng heo cũng rất nghiêm mật a, mới hơn ba tuổi thôi đã bắt đầu.
Chờ được buông xuống đất, Bảo Châu lập tức ôm cái túi nhỏ của chính mình chạy đến trước mặt Mễ Tiểu Bảo, lấy trong cái túi nhỏ ra từng món, từng món đồ chơi của mình cho Mễ Tiểu Bảo xem, còn rất hào phóng mà tỏ vẻ nếu như Mễ Tiểu Bảo thích thì có thể tặng cho nó.
Trung Hiền vương đúng một bên nhìn, mặt càng ngày càng đen, không ai rõ ràng hơn so với hắn là Bảo Châu yêu thích mấy thứ đồ chơi trong cái túi nhỏ bảo bối kia đến mức nào, bình thường hắn muốn chạm một chút đều phải nói trước với con bé mới được, hễ thiếu mất một cái liền khóc nửa ngày, kết quả bây giờ lại hào phóng như vậy đối với một tên xú tiểu tử mới quen biết chả bao lâu, thật làm trái tim cha già lạnh lẽo khôn nguôi.
Mễ Vị thật sự muốn đổ mồ hôi lạnh vì Tiểu Đầu Trọc nhà mình, sợ nó gặp phải nguy hiểm gì, may mắn Tiểu Đầu Trọc thật đúng tư chất tiểu thẳng nam, đối với những món đồ chơi mà nữ hài tử yêu thích chả có chút hứng thú nào, một cái cũng không lấy. Cũng may Bảo Châu không phải đưa đao kiếm côn bổng gì, không thì Mễ Tiểu Bảo khẳng định không một chút do dự lập tức nhận lấy, đến thời điểm đó khẳng định muốn tức chết Trung Hiền vương.
"Chỗ này bán bánh nướng gì đó có phải không?" Mễ Vị đang vừa cười vừa nghĩ, đột nhiên một vài phụ nhân đứng trước quầy hàng, mỗi người đều dẫn theo một hai tiểu hài, lời này là do phụ nhân đi đầu lên tiếng hỏi.
Mễ Vị nói: "Các ngươi nói bánh nướng nhân thịt đúng không?"
Phụ nhân dẫn đầu vui sướng gật đầu, "Đúng đúng đúng, ngày hôm qua Tiểu Nguyệt đúng là nói tên này, ta không nhớ kỹ."
Mễ Vị: "Các ngươi muốn mua sao?"
"Mua mua mua, chúng ta đều muốn mua." Phụ nhân chỉ chỉ đám người mình rồi nói: "Ngày hôm qua nha đầu Nguyệt thôn chúng ta đến đây xong về liền mang theo cái bánh này, nói là ăn ngon chịu không nổi, đệ đệ của nha đầu kia cầm cái bánh vừa ăn vừa đi lòng vòng cả thôn khoe khoang, làm mấy đứa hài tử trong thôn thèm đến chảy nước miếng ròng ròng, náo loạn ầm ĩ muốn theo chúng ta đi dạo hội chùa."
Một phụ nhân mặc xiêm y vải thô đen nói tiếp: "Trước kia mấy đứa xú tiểu tử này không bao giờ muốn chúng ta tới dâng hương, cảm thấy leo núi mệt, dâng hương cũng nhàm chán, lôi kéo như thế nào cũng không tới, năm nay lại tốt rồi, cả đám nhất định muốn theo, căn bản chính là muốn đến để ăn cái bánh nướng nhân thịt này đây."
Một phụ nhân mặc đồ lam y nói: "Còn không phải sao, hôm nay ta nhất định phải nếm thử xem cái món này phải là thật ngon đến như vậy hay không, có đáng giá cho thằng tiểu tử thúi nhà ta nhớ thương cả một đêm hay không."
Tiểu nam hài bị nàng ta gọi là tiểu tử thúi không phục nói: "Thật sự ăn ngon lắm, ngày hôm qua Tiểu Long còn cho ta nếm thử một ngụm, ăn còn ngon hơn cắn cục thịt nữa."
Nương tiểu hài chọc chọc trán nó, "Còn ngon hơn cả thịt? Tiểu tử ngươi cứ hay nói bừa."
"Ta không có nói bừa."
Tiểu hài đứng cạnh sôi nổi bênh vực bằng hữu, "Nó không nói bừa đâu, ngon thật sự, chúng ta cũng được nếm rồi."
Phụ nhân dẫn đầu là Trần đại tẩu bị bọn họ ầm ĩ đến đau cả đầu, ngắt lời nói: "Được rồi, được rồi, đừng ồn, mau để cho người ta làm đi. Ăn xong chúng ta còn phải lên trên chùa bái nữa, không thể chậm trễ thời gian."
Nghe nàng ta nhắc nhở như thế, mấy phụ nhân đều ồn ào bảo Mễ Vị làm cho một cái.
Mễ Vị từng bước từng bước làm, trong lòng các phụ nhân kỳ thật cũng không thích lắm vì cho rằng năm văn tiền có hơi đắt, nhưng nhìn thấy một cái bánh lại có thể có trọng lượng lớn như vậy, cảm giác không nỡ lại đỡ hơn một chút, chờ đến khi nhìn thấy bọn nhỏ ăn vào miệng, mặt mày lộ ra vẻ hưởng thụ cùng thỏa mãn, lại cảm thấy năm văn tiền thoáng cũng có thể tiêu được.
"Nương, cho nương nếm một ngụm, ngon lắm nha." Tiểu Cương, nhi tử của Trần đại tẩu vẫn còn nhớ đến mẫu thân, giơ cái bánh nướng nhân thịt trong tay lên đút tới bên miệng nàng ta.
Trần đại tẩu cực kỳ vui vẻ, cúi đầu cắn một cái, chỉ cảm thấy vừa thơm vừa giòn, cảm giác vô cùng tốt, thật là ngon, ngay cả nàng ta là một người lớn còn thòm thèm muốn ăn tiếp, trách không được có thể làm cho bọn nhỏ nhớ mãi không quên như thế, cũng không trách được dám bán đến năm văn tiền. Mà thực sự năm văn tiền này tiêu cũng đáng chứ.
Phụ nhân đứng bên cạnh nhìn thấy nhi tử của Trần đại tẩu tri kỷ hiểu chuyện như thế, lại nhìn nhìn nhi tử nhà mình chỉ lo vùi đầu khổ ăn, thật là trong lòng chợt tràn ngập phiền muộn, nhịn không được nhéo lỗ tai hài tử nhà mình quở trách: "Ngươi chỉ biết ăn một mình, không biết cho nương nếm một ngụm? Nuôi ngươi lớn như vậy thật sự không được gì!"
Hài tử bị nhéo đến cong chân, nhe răng trợn mắt nhảy nhót, "Ai u ai u nương đau đau đau, đừng nhéo mà, cho người ăn một miếng là được, nhưng người không được ăn nhiều a."
Nương hài tử thiếu chút nữa bị tức đến choáng váng.
Mễ Vị cùng Lý Nhị Mai đều bị dáng vẻ của đứa nhỏ này chọc cho bật cười.
Lúc này, Trần đại tẩu lại lấy ra năm văn tiền cho Mễ Vị, nói: "Lại cho ta thêm một cái."
Mấy phụ nhân khác cũng không nhịn được, nghi hoặc, "Trần đại tẩu, sao ngươi lại mua thêm một cái nữa làm gì? Hai cô nương nhà của nương đều đã xuất giá, chỉ có mỗi Tiểu Cương còn nhỏ, ngươi còn mua một cái nữa làm gì?" Năm văn tiền một cái cái, mua một cái cũng đủ đau lòng.
Trần đại tẩu hơi có vẻ trêu ghẹo nhìn về phía một cô nương trẻ tuổi đứng ở phía sau cùng nãy giờ không lên tiếng, "Ta cũng có phải mua cho mình đâu, là có người bảo ta mua cho tức phụ hắn một cái nếm thử."
"A ~" tất cả mọi người nhìn về phía cô nương đứng ở sau cùng, cô nương đại khái mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay trắng nõn non mềm, mắt to cằm nhọn, cả người nhìn có vẻ yếu đuối không thôi, vừa thấy liền biết không giống những phụ nhân nông thôn lăn lộn đồng ruộng bùn đất như những người khác.
Nhưng mà cô nương lúc này sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, cả người như bị một không khí ưu sầu bao phủ.
"Trụ Tử cũng thật thương tức phụ nha, nam nhân kia nhà ta nếu được một nửa hắn như vậy là tốt rồi."
"Thôi đi, nam nhân ngươi cũng coi như không tệ lắm rồi, cái tên kia nhà ta mới là vắt cổ chày ra nước, nếu biết ta dám bỏ năm văn tiền ra mua một cái bánh ăn, thế nào cũng phải mắng cho ta một trận, còn chủ động mua cho ta hả? Trừ phi mặt trời mọc lên từ phía tây!"
"Dù sao cũng chỉ có mỗi Trụ Tử thương tức phụ như thế."
Cô nương trẻ tuổi bị mọi người ghẹo đến không được tự nhiên, cắn cắn môi, cúi đầu không nói chuyện.
Trần đại tẩu nhìn thấy nàng ta không được tự nhiên, phất phất tay, bảo những người khác đều im miệng, "Các ngươi đi trước một bước đi, ta cùng Uyển nhi muội tử đợi lát nữa liền chạy theo."
Mấy phụ nhân cũng nhìn ra cô nương không được tự nhiên, liền dẫn theo hài tử đi trước một bước.
Bọn người đi xong, bánh nướng nhân thịt của Mễ Vị cũng làm xong, Trần đại tẩu nhận lấy rồi đưa qua cho cô nương bên cạnh, nói: "Uyển nhi, ngươi nhân lúc còn nóng ăn đi, đây là lúc sáng sớm nay trước khi Trụ Tử sắp đi thì đưa tiền cho ta, hắn sợ ngươi lên núi bị đói, nghe nói có bánh nướng nhân thịt rất ngon, liền cố ý bảo ta mua cho ngươi."
Uyển nhi cúi đầu nhận, do dự một hồi lâu mới nhẹ nhàng cắn một cái, nếm được hương vị của bánh, hốc mắt hơi đỏ lên.
Trần đại tẩu kéo tay nàng ta vừa đi vừa nói chuyện: "Tẩu tử ta nhìn ra, Trụ Tử rất thích ngươi, thật còn hận không thể đào tim đào phổi ra cho ngươi nữa thôi. Hắn sợ ngươi ở nhà một mình tịch mịch, tìm ta, bảo ta mang ngươi theo dạo hội chùa, sợ ngươi không nhận tiền của hắn, liền đưa tiền cho ta, bảo ta mua đồ ăn ngon cho ngươi. Ngươi có biết không, bình thường Trụ Tử sống một mình như vậy, đói bụng chỉ dám gặm bánh ngô khô khốc thôi, ngay cả bánh bao cũng không nỡ ăn, chỉ muốn tích cóp tiền cưới vợ. Để có được ngươi, hắn đem tiền nhiều năm tích góp như vậy giao hết cho đám người môi giới kia mới có thể mua được ngươi về. Hiện tại chắc chắc trong nhà không còn được bao nhiêu, nhưng vẫn dám bỏ ra năm văn tiền mua một cái bánh cho ngươi, trong thôn có bao nhiêu nam nhân có thể làm được như thế?"
Động tác nhai nuốt của Uyển nhi dừng lại.
Trần đại tẩu thở dài, "Nhưng tẩu tử cũng nhìn ra được, ngươi không giống như những thôn phụ chân đất chúng ta, ngươi xinh đẹp lại biết chữ, đích xác không nên gả cho đâm người quê mùa trong thôn như chúng ta. Tẩu tử ta là nhìn Trụ Tử từ nhỏ lớn lên, nên cũng đau lòng hắn, nếu như ngươi nguyện ý muốn sống cùng hắn, vậy thì liền cố gắng sống tốt với nhau, lấy chân tâm đổi chân tâm. Nếu như ngươi thật sự không nguyện ý sống cùng Trụ Tử, vậy thì đi thôi, đừng chậm trễ Trụ Tử, hắn là một người thật thà, sẽ không làm khó ngươi, cũng sẽ không bắt ngươi bồi thường tiền gì."
Uyển nhi nhìn nhìn cái bánh nướng trong tay, thật lâu không thể nói lời nào.
Khuyên đến bước này thì cũng không có cái gì để khuyên, Trần đại tẩu đang chuẩn bị im miệng, lại nhìn thấy từ dưới đường núi chợt có một cỗ kiệu được người khiêng lên trên núi, người đi ở phía trước nâng kiệu chính là Trụ Tử, không khỏi vỗ vỗ cánh tay người bên cạnh, "Ngươi nhìn đi, Trụ Tử ở đó kìa, số tiền này đều là hắn nhiều năm như vậy khiêng kiệu cho người ta lên núi, từng đồng từng đồng kiếm được."
Hàn Sơn tự hương khói hưng thịnh, người lui tới nối tiếp nhau không dứt, nhưng rất nhiều người không thể bò lên dựa vào sức của chính mình được, đặc biệt là người già và trẻ nhỏ. Cho nên sẽ có người ở dưới chân núi trả mười văn tiền mướn kiệu để được khiêng lên, khiêng đến chỗ sắp gần chùa thì mới buông xuống, tự mình đi, Phật tổ sẽ không trách tội.
Uyển nhi nhìn về phía bên kia, liền thấy nam nhân đang khiêng ở đầu cỗ kiệu đang đầy đầu mồ hôi, trên cỗ kiệu có một cái lão nhân cùng một đứa nhỏ ngồi, có thể biết được sức nặng cỡ nào, nâng trên vai đi lên núi sẽ mệt đến cỡ nào.
Nhìn dáng vẻ nam nhân cắn răng cố gắng trì, Uyển nhi liền đỏ ửng mắt. Nàng ta vốn là một nha hoàn bên cạnh đích nữ của Thái Thường Tự Khanh, từ nhỏ đã hầu hạ bên người tiểu thư, trung thành và tận tâm, cần cù chăm chỉ, nhưng lại bởi vì diện mạo xinh đẹp nên bị tiểu thư kiêng kị, sợ nàng ta sẽ bị cô gia tương lai nhìn trúng, cho nên không để ý phân tình nhiều năm chủ tớ, trước khi thành thân liền tùy tiện tìm một lý do bán nàng ta đi, nếu không phải nhờ Viên ma ma quen biết âm thầm tương trợ, nàng ta có thể bị bán vào mấy nơi kỹ viện rồi.
Ngay khi nàng ta lo sợ không yên, không biết mình sẽ bị báo đến nơi nào, là người đàn ông này tiêu hết tất cả tài sản tích góp, mua nàng đem về nhà. Sau đó vẫn luôn lấy lễ mà đối đãi, chưa bao giờ vượt quá phận một bước.
Nàng ta trước giờ chưa hề nghĩ tới chuyện muốn trèo lên giường cô gia làm di nương tiểu thiếp, bởi vì nàng ta sớm đã để ý nhi tử Phúc Khang của quản sự trong phủ, nghĩ có một ngày tìm cơ hội cầu xin tiểu thư thành toàn cho mình cùng Phúc Khang, về sau làm nương tử quản sự cũng tốt rồi. Không ngờ đến lại bước tới một ngày này, tất cả đều tan vỡ, nàng ta bị bán ra phủ, mà cái tên nam nhân luôn miệng nói thích nàng ta lại vì không dám đắc tội tiểu thư, cả một câu cầu tình cho nàng ta cũng không nói, ngay cả mặt cũng không thèm nhìn một lần, liền như thế mà để nàng ta bị người môi giới mang đi.
Thật là tri nhân tri diện bất tri tâm a!
Ngược lại lại gặp vị nam tử này, trong khi tất cả mọi người đều ngại đắt không muốn bỏ tiền ra mua nàng ta, thì hắn đứng dậy, đem tất cả gia sản tiêu vào trên người nàng ra, sau khi trở về còn đối tốt với mình, cẩn thận từng li từng tí; cho dù mình muốn đi cũng không ngăn cản, không yêu cầu báo đáp.
Có thể hắn không ưu tú, nhưng tâm hắn lại tốt, có lẽ, nàng ta không nên câu nệ với chấp niệm cùng căm hận trước kia, nên buông xuống hết thảy, một lần nữa bắt đầu, cùng nam nhân thật thà thuần phác này sống nương tựa vào nhau hình như cũng không tồi, tối thiểu cũng không cần đối phó với lục đục đấu tranh nhiều như vậy, tối thiểu hắn còn là một người thương yêu tức phụ. Áp lực và thống khổ nhiều ngày nay ở trong lòng tựa hồ phiêu tán, Uyển nhi thoải mái cười cười, xoay người nhìn Trần đại tẩu nói: "Trần đại tẩu, có thể cho ta mượn năm văn tiền hay không?"
Trần đại tẩu cũng không hỏi nhiều, trực tiếp cho nàng ta mượn năm văn tiền.
Uyển nhi cầm năm văn tiền lại chạy về đến trước sạp của Mễ Vị, bảo Mễ Vị lại làm cho một cái bánh, chờ sau khi làm xong, nàng ta ôm bánh nướng nhân thịt trong tay, chạy chậm đuổi kịp nam nhân đang khiêng kiệu, đẩy cái bánh nướng vào trong túi bố tuỳ thân đeo trên lưng hắn, dưới con mắt kinh ngạc lại kinh hỉ của hắn, nói: "Mua cho ngươi, ngươi đợi lát nữa nhớ ăn." Sau khi nói xong, nàng ta liền chạy trở về bên cạnh Trần đại tẩu, nhận lại ánh nhìn và nụ cười trêu ghẹo của Trần đại tẩu.
Trụ Tử chỉ ngây ngốc nhìn theo cô nương đang chạy xa, nếu không phải người trên kiệu nhân không kiên nhẫn thúc giục, hắn nhất định có thể ngây người tại chỗ một lúc lâu.
Chờ sau khi đưa người đến nơi, Trụ Tử đi đến dưới tàng cây, khẩn cấp lấy cái bánh nướng nhân thịt trong túi bố ra, lột bao giấy dầu, cũng chưa thèm lau mồ hôi liền cắn một ngụm lớn, trên gương mặt có chút ngây ngô là nụ cười đến khóe miệng thiếu chút nữa toét đến mang tai, nhìn thật giống như đồ ngốc tử.
Tráng hán bên cạnh nhào tới ôm vai hắn, "Trụ Tử, ta thấy rồi nha, tiểu nương tử mua về của ngươi kia, nàng ta cũng thật tri kỷ a. Ta nghe nói cái bánh này phải năm văn tiền một cái, nàng ta cũng có thể bỏ tiền ra mua cho ngươi, thật là đối với ngươi không tệ lắm."
Trụ Tử cười ngây ngô, cả người cao hứng đến sắp bay lên rồi.
Có người liếm mép nói: "Trụ Tử, nghe người trong thôn chúng ta hôm qua trở về nói, cái bánh này tay ngươi đặc biệt ngon luôn, có thể cho các huynh đệ nếm thử một miếng không?"
Trụ Tử tất nhiên không cho, xoay người cự tuyệt, "Đây là thê tử ta mua cho ta, muốn ăn tự các ngươi đi mua đi."
Tráng hán kia liền thất vọng, nếu như hắn có thể nỡ lòng tiêu năm văn tiền thì đã sớm đi mua rồi.
Trụ Tử vừa ăn vừa nói: "Cái này thật sự ngon lắm, vừa thơm vừa giòn, bên trong vừa có đồ ăn lại còn có thịt băm nè, ăn muốn no hơn bánh bao nữa, các ngươi cũng đi mua một cái nếm thử đi, có thể cả ngày không đói bụng không chừng, hơn nữa qua ngày mai biết đâu không có mà mua."
Ngoại trừ một ít người trong nhà thật sự khó khăn vẫn không nỡ bỏ tiền mua, không ít những người khác đều nghe nói mà tâm động, thật sự là Trụ Tử ăn quá ngon lành, thị giác cả vị giác đều bi kích thích quá kịch liệt, kịch liệt đến mức khiến người chịu không nổi, nếu không nếm thử, cảm giác như lát nữ cũng không muốn làm việc tiếp.
Thôi được rồi, quanh năm suốt tháng cực khổ, giờ tiêu năm văn tiền ăn bánh, không tính quá đáng đi?
Nghĩ như vậy, mấy người nâng kiệu sôi nổi đi về phía sạp của Mễ Vị, chuẩn bị hôm nay xa xỉ một phen.
Cho nên Mễ Vị cùng Lý Nhị Mai liền kinh ngạc phát hiện, một đám tráng hán thân thể cao to, bắp thịt rắn chắc đang hùng hùng hổ hổ đi đến sạp nhà mình, trong mắt như bốc lên ngọn lửa, nhìn bộ dáng như muốn đập sạp đến nơi.
Trong lòng Lý Nhị Mai lập tức căng thẳng lên, theo bản năng đi tìm vũ khí nào thuận tay.
Mễ Vị kinh ngạc, "Nương tiểu Muội, đây là ngươi cũng muốn ra làm ăn?"
Nương tiểu Muội nở nụ cười, cười thoải mái như trước nay chưa từng có, "Là ta nghĩ ra một món canh ngọt, hương vị cũng không tệ lắm, cho nên liền nghĩ bán kiếm chút tiền lời, dù cho có bán không tốt cũng còn đỡ hơn ngồi ở nhà không kiếm được đồng nào." Kỳ thật thủ nghệ nàng ta cũng không tệ, đã sớm muốn bày cái sạp kiếm chút tiền để mua chút quần áo hay đồ ăn ngon lành gì đó cho nữ nhi, nhưng bà bà căn bản là không cho phép, cho dù có cho phép nàng ta làm cũng bắt phải nộp hết toàn bộ tiền lên, cho nên mãi đến lúc này vẫn luôn chưa thực hiện được.
Mễ Vị tán thành gật đầu, lại hỏi: "Chuyện phân gia thế nào?"
Nương tiểu Muội cảm kích nhìn Mễ Vị, "Tối hôm qua trở về tìm thôn trưởng cùng lão tộc trưởng, nhà người văn thư phân gia xong rồi, về sau ta sẽ chính mình làm gia chủ, chuyện này ít nhiều cũng nhờ ngươi, ta cuối cùng cũng giải thoát rồi."
Mễ Vị: "Ngày lành vẫn còn ở phía sau mà, về sau kiên cường một chút, không ai có thể bắt nạt được ngươi, ngươi có tay có chân, thiếu nam nhân cũng không bị đói chết."
Nương tiểu Muội gật đầu, đáng tiếc nàng ta đến bây giờ mới hiểu được đạo lý này, mới có thêm được dũng khí bước ra, thật lại hại nữ nhi của mình chịu khổ nhiều năm như vậy.
Mễ Vị lại nhìn chung quanh một chút, không thấy được cha tiểu Muội đâu, không khỏi hỏi: "Cha tiểu Muội không đến giúp đỡ cho ngươi à? Chỉ để ngươi một mình vất vả như vậy?" Vậy là còn chưa thay đổi sao?
Nương tiểu Muội lắc đầu, "Sao có thể chứ, ta làm sao có thể để hắn thoải mái nằm nhà chờ ở ta nuôi chứ, ta bắt hắn đi gánh nước cho ta rồi."
Đang nói chuyện, nam nhân liền đến, mang theo cái thùng nước ì ạch đi tới, mệt đến đầu đều là mồ hôi. Nếu như là trước kia. hắn đã sớm lên cơn, nhưng bây giờ đừng nói lên cơn, dù có mệt vẫn đầy mặt cười ha hả, ôn nhu hỏi nương tiểu muội: "Ngươi thấy bao nhiêu đủ chưa? Không đủ ta lại đi gánh."
Nương tiểu Muội Tiểu mặt không thay đổi gật đầu, "Tạm thời đủ, đợi hết thì ngươi lại đi gánh thêm đi."
"À được." Nam nhân lại xoay người đi giúp thêm than thêm lửa, mười phần là bộ dáng nam nhân tốt, người chồng chuẩn mực, làm Mễ Vị nhìn thấy liền không thể không khen.
Nương tiểu Muội lại mảy may bất vi sở động, chỉ là tự giễu cười một tiếng, "Thật đáng thương cho ta nhiều năm như vậy vẫn luôn sợ hắn muốn bỏ ta, mỗi lần hắn vừa nói, ta liền nén giận, hiện tại ta mới hiểu được, không phải ta nên sợ, là hắn nên sợ mới đúng, hắn là nam nhân không việc làm lại đánh đập vợ con như vậy, nếu cùng cách với ta thì còn tìm được ai? Cô nương trong sạch có ai nguyện ý muốn theo hắn? Cũng chỉ có mỗi người lúc trước mắt mù là ta thôi."
Mễ Vị mười phần tán đồng lời này. Ở thời đại này, nam nhân cùng nhà chồng động một cái là dùng hai từ "bỏ ngươi" để uy hiếp, ép buộc nữ nhân thỏa hiệp, bất quá chỉ là do thấy được thế đạo này không công bằng đối với nữ nhân mà thôi, tự đại cho rằng nữ nhân mà cùng cách với nam nhân rồi liền sống không nổi. Nếu như nữ nhân có nhất nghệ tinh nuôi gia đình sống được, không để ý mấy lời ba hoa nói nhảm như như vậy, ai còn dám uy hiếp như thế?
Nương tiểu Muội cười cười vẫy tay, đưa cho Mễ Vị năm văn tiền nói: "Phiền ngươi lại cho tiểu Muội nhà ta một cái bánh nướng đi, giờ ta cũng không cần xin ai cầu ai nữa, muốn mua cho nữ nhi của ta thì liền mua."
Mễ Vị nhận lấy tiền, làm cho tiểu Muội một cái, tiểu Muội mừng rỡ cười đến thấy răng không thấy mắt, chưa bao giờ cảm giác được hạnh phúc như thế, vừa ăn vừa nói: "A di làm bánh là ngon đệ nhất thiên hạ!"
Mễ Vị và nương tiểu Muội đều bị lời này làm cho phì cười.
"A di —— ca ca —— ta tới tìm hai người chơi đây ~" khi nói chuyện, Bảo Châu từ một nơi không xa chạy tới, ôm chặt lấy đùi Mễ Vị một phen, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ lên đùi Mễ Vị, sau đó lại nhanh nhanh lui trở ra, giơ hai cánh tay nhỏ nhào về phía Mễ Tiểu Bảo, muốn ôm Mễ Tiểu Bảo, kết quả còn chưa kip đi đến đâu liền bị một đôi tay lớn ôm trở về.
"Phụ thân?" Bảo Châu nghi ngờ ngửa đầu nhìn người đang xách mình lên.
Sắc mặt của Trung Hiền vương đen thui, ánh mắt nhìn Mễ Tiểu Bảo đặc biệt không vừa mắt, "Ngươi là nữ hài tử, sao có thể tùy tiện bổ nhào vào trên người nam hài tử như vậy chứ!"
Bảo Châu nghi hoặc, "Vì sao không thể?"
Trung Hiền vương chán nản, "Ta nói không thể tức là không thể, ngươi có nghe lời phụ thân nói hay không!"
Bảo Châu vểnh miệng lên, ủ rũ "A" một tiếng.
Mễ Vị:... Xem ra Trung Hiền vương phòng heo cũng rất nghiêm mật a, mới hơn ba tuổi thôi đã bắt đầu.
Chờ được buông xuống đất, Bảo Châu lập tức ôm cái túi nhỏ của chính mình chạy đến trước mặt Mễ Tiểu Bảo, lấy trong cái túi nhỏ ra từng món, từng món đồ chơi của mình cho Mễ Tiểu Bảo xem, còn rất hào phóng mà tỏ vẻ nếu như Mễ Tiểu Bảo thích thì có thể tặng cho nó.
Trung Hiền vương đúng một bên nhìn, mặt càng ngày càng đen, không ai rõ ràng hơn so với hắn là Bảo Châu yêu thích mấy thứ đồ chơi trong cái túi nhỏ bảo bối kia đến mức nào, bình thường hắn muốn chạm một chút đều phải nói trước với con bé mới được, hễ thiếu mất một cái liền khóc nửa ngày, kết quả bây giờ lại hào phóng như vậy đối với một tên xú tiểu tử mới quen biết chả bao lâu, thật làm trái tim cha già lạnh lẽo khôn nguôi.
Mễ Vị thật sự muốn đổ mồ hôi lạnh vì Tiểu Đầu Trọc nhà mình, sợ nó gặp phải nguy hiểm gì, may mắn Tiểu Đầu Trọc thật đúng tư chất tiểu thẳng nam, đối với những món đồ chơi mà nữ hài tử yêu thích chả có chút hứng thú nào, một cái cũng không lấy. Cũng may Bảo Châu không phải đưa đao kiếm côn bổng gì, không thì Mễ Tiểu Bảo khẳng định không một chút do dự lập tức nhận lấy, đến thời điểm đó khẳng định muốn tức chết Trung Hiền vương.
"Chỗ này bán bánh nướng gì đó có phải không?" Mễ Vị đang vừa cười vừa nghĩ, đột nhiên một vài phụ nhân đứng trước quầy hàng, mỗi người đều dẫn theo một hai tiểu hài, lời này là do phụ nhân đi đầu lên tiếng hỏi.
Mễ Vị nói: "Các ngươi nói bánh nướng nhân thịt đúng không?"
Phụ nhân dẫn đầu vui sướng gật đầu, "Đúng đúng đúng, ngày hôm qua Tiểu Nguyệt đúng là nói tên này, ta không nhớ kỹ."
Mễ Vị: "Các ngươi muốn mua sao?"
"Mua mua mua, chúng ta đều muốn mua." Phụ nhân chỉ chỉ đám người mình rồi nói: "Ngày hôm qua nha đầu Nguyệt thôn chúng ta đến đây xong về liền mang theo cái bánh này, nói là ăn ngon chịu không nổi, đệ đệ của nha đầu kia cầm cái bánh vừa ăn vừa đi lòng vòng cả thôn khoe khoang, làm mấy đứa hài tử trong thôn thèm đến chảy nước miếng ròng ròng, náo loạn ầm ĩ muốn theo chúng ta đi dạo hội chùa."
Một phụ nhân mặc xiêm y vải thô đen nói tiếp: "Trước kia mấy đứa xú tiểu tử này không bao giờ muốn chúng ta tới dâng hương, cảm thấy leo núi mệt, dâng hương cũng nhàm chán, lôi kéo như thế nào cũng không tới, năm nay lại tốt rồi, cả đám nhất định muốn theo, căn bản chính là muốn đến để ăn cái bánh nướng nhân thịt này đây."
Một phụ nhân mặc đồ lam y nói: "Còn không phải sao, hôm nay ta nhất định phải nếm thử xem cái món này phải là thật ngon đến như vậy hay không, có đáng giá cho thằng tiểu tử thúi nhà ta nhớ thương cả một đêm hay không."
Tiểu nam hài bị nàng ta gọi là tiểu tử thúi không phục nói: "Thật sự ăn ngon lắm, ngày hôm qua Tiểu Long còn cho ta nếm thử một ngụm, ăn còn ngon hơn cắn cục thịt nữa."
Nương tiểu hài chọc chọc trán nó, "Còn ngon hơn cả thịt? Tiểu tử ngươi cứ hay nói bừa."
"Ta không có nói bừa."
Tiểu hài đứng cạnh sôi nổi bênh vực bằng hữu, "Nó không nói bừa đâu, ngon thật sự, chúng ta cũng được nếm rồi."
Phụ nhân dẫn đầu là Trần đại tẩu bị bọn họ ầm ĩ đến đau cả đầu, ngắt lời nói: "Được rồi, được rồi, đừng ồn, mau để cho người ta làm đi. Ăn xong chúng ta còn phải lên trên chùa bái nữa, không thể chậm trễ thời gian."
Nghe nàng ta nhắc nhở như thế, mấy phụ nhân đều ồn ào bảo Mễ Vị làm cho một cái.
Mễ Vị từng bước từng bước làm, trong lòng các phụ nhân kỳ thật cũng không thích lắm vì cho rằng năm văn tiền có hơi đắt, nhưng nhìn thấy một cái bánh lại có thể có trọng lượng lớn như vậy, cảm giác không nỡ lại đỡ hơn một chút, chờ đến khi nhìn thấy bọn nhỏ ăn vào miệng, mặt mày lộ ra vẻ hưởng thụ cùng thỏa mãn, lại cảm thấy năm văn tiền thoáng cũng có thể tiêu được.
"Nương, cho nương nếm một ngụm, ngon lắm nha." Tiểu Cương, nhi tử của Trần đại tẩu vẫn còn nhớ đến mẫu thân, giơ cái bánh nướng nhân thịt trong tay lên đút tới bên miệng nàng ta.
Trần đại tẩu cực kỳ vui vẻ, cúi đầu cắn một cái, chỉ cảm thấy vừa thơm vừa giòn, cảm giác vô cùng tốt, thật là ngon, ngay cả nàng ta là một người lớn còn thòm thèm muốn ăn tiếp, trách không được có thể làm cho bọn nhỏ nhớ mãi không quên như thế, cũng không trách được dám bán đến năm văn tiền. Mà thực sự năm văn tiền này tiêu cũng đáng chứ.
Phụ nhân đứng bên cạnh nhìn thấy nhi tử của Trần đại tẩu tri kỷ hiểu chuyện như thế, lại nhìn nhìn nhi tử nhà mình chỉ lo vùi đầu khổ ăn, thật là trong lòng chợt tràn ngập phiền muộn, nhịn không được nhéo lỗ tai hài tử nhà mình quở trách: "Ngươi chỉ biết ăn một mình, không biết cho nương nếm một ngụm? Nuôi ngươi lớn như vậy thật sự không được gì!"
Hài tử bị nhéo đến cong chân, nhe răng trợn mắt nhảy nhót, "Ai u ai u nương đau đau đau, đừng nhéo mà, cho người ăn một miếng là được, nhưng người không được ăn nhiều a."
Nương hài tử thiếu chút nữa bị tức đến choáng váng.
Mễ Vị cùng Lý Nhị Mai đều bị dáng vẻ của đứa nhỏ này chọc cho bật cười.
Lúc này, Trần đại tẩu lại lấy ra năm văn tiền cho Mễ Vị, nói: "Lại cho ta thêm một cái."
Mấy phụ nhân khác cũng không nhịn được, nghi hoặc, "Trần đại tẩu, sao ngươi lại mua thêm một cái nữa làm gì? Hai cô nương nhà của nương đều đã xuất giá, chỉ có mỗi Tiểu Cương còn nhỏ, ngươi còn mua một cái nữa làm gì?" Năm văn tiền một cái cái, mua một cái cũng đủ đau lòng.
Trần đại tẩu hơi có vẻ trêu ghẹo nhìn về phía một cô nương trẻ tuổi đứng ở phía sau cùng nãy giờ không lên tiếng, "Ta cũng có phải mua cho mình đâu, là có người bảo ta mua cho tức phụ hắn một cái nếm thử."
"A ~" tất cả mọi người nhìn về phía cô nương đứng ở sau cùng, cô nương đại khái mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay trắng nõn non mềm, mắt to cằm nhọn, cả người nhìn có vẻ yếu đuối không thôi, vừa thấy liền biết không giống những phụ nhân nông thôn lăn lộn đồng ruộng bùn đất như những người khác.
Nhưng mà cô nương lúc này sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, cả người như bị một không khí ưu sầu bao phủ.
"Trụ Tử cũng thật thương tức phụ nha, nam nhân kia nhà ta nếu được một nửa hắn như vậy là tốt rồi."
"Thôi đi, nam nhân ngươi cũng coi như không tệ lắm rồi, cái tên kia nhà ta mới là vắt cổ chày ra nước, nếu biết ta dám bỏ năm văn tiền ra mua một cái bánh ăn, thế nào cũng phải mắng cho ta một trận, còn chủ động mua cho ta hả? Trừ phi mặt trời mọc lên từ phía tây!"
"Dù sao cũng chỉ có mỗi Trụ Tử thương tức phụ như thế."
Cô nương trẻ tuổi bị mọi người ghẹo đến không được tự nhiên, cắn cắn môi, cúi đầu không nói chuyện.
Trần đại tẩu nhìn thấy nàng ta không được tự nhiên, phất phất tay, bảo những người khác đều im miệng, "Các ngươi đi trước một bước đi, ta cùng Uyển nhi muội tử đợi lát nữa liền chạy theo."
Mấy phụ nhân cũng nhìn ra cô nương không được tự nhiên, liền dẫn theo hài tử đi trước một bước.
Bọn người đi xong, bánh nướng nhân thịt của Mễ Vị cũng làm xong, Trần đại tẩu nhận lấy rồi đưa qua cho cô nương bên cạnh, nói: "Uyển nhi, ngươi nhân lúc còn nóng ăn đi, đây là lúc sáng sớm nay trước khi Trụ Tử sắp đi thì đưa tiền cho ta, hắn sợ ngươi lên núi bị đói, nghe nói có bánh nướng nhân thịt rất ngon, liền cố ý bảo ta mua cho ngươi."
Uyển nhi cúi đầu nhận, do dự một hồi lâu mới nhẹ nhàng cắn một cái, nếm được hương vị của bánh, hốc mắt hơi đỏ lên.
Trần đại tẩu kéo tay nàng ta vừa đi vừa nói chuyện: "Tẩu tử ta nhìn ra, Trụ Tử rất thích ngươi, thật còn hận không thể đào tim đào phổi ra cho ngươi nữa thôi. Hắn sợ ngươi ở nhà một mình tịch mịch, tìm ta, bảo ta mang ngươi theo dạo hội chùa, sợ ngươi không nhận tiền của hắn, liền đưa tiền cho ta, bảo ta mua đồ ăn ngon cho ngươi. Ngươi có biết không, bình thường Trụ Tử sống một mình như vậy, đói bụng chỉ dám gặm bánh ngô khô khốc thôi, ngay cả bánh bao cũng không nỡ ăn, chỉ muốn tích cóp tiền cưới vợ. Để có được ngươi, hắn đem tiền nhiều năm tích góp như vậy giao hết cho đám người môi giới kia mới có thể mua được ngươi về. Hiện tại chắc chắc trong nhà không còn được bao nhiêu, nhưng vẫn dám bỏ ra năm văn tiền mua một cái bánh cho ngươi, trong thôn có bao nhiêu nam nhân có thể làm được như thế?"
Động tác nhai nuốt của Uyển nhi dừng lại.
Trần đại tẩu thở dài, "Nhưng tẩu tử cũng nhìn ra được, ngươi không giống như những thôn phụ chân đất chúng ta, ngươi xinh đẹp lại biết chữ, đích xác không nên gả cho đâm người quê mùa trong thôn như chúng ta. Tẩu tử ta là nhìn Trụ Tử từ nhỏ lớn lên, nên cũng đau lòng hắn, nếu như ngươi nguyện ý muốn sống cùng hắn, vậy thì liền cố gắng sống tốt với nhau, lấy chân tâm đổi chân tâm. Nếu như ngươi thật sự không nguyện ý sống cùng Trụ Tử, vậy thì đi thôi, đừng chậm trễ Trụ Tử, hắn là một người thật thà, sẽ không làm khó ngươi, cũng sẽ không bắt ngươi bồi thường tiền gì."
Uyển nhi nhìn nhìn cái bánh nướng trong tay, thật lâu không thể nói lời nào.
Khuyên đến bước này thì cũng không có cái gì để khuyên, Trần đại tẩu đang chuẩn bị im miệng, lại nhìn thấy từ dưới đường núi chợt có một cỗ kiệu được người khiêng lên trên núi, người đi ở phía trước nâng kiệu chính là Trụ Tử, không khỏi vỗ vỗ cánh tay người bên cạnh, "Ngươi nhìn đi, Trụ Tử ở đó kìa, số tiền này đều là hắn nhiều năm như vậy khiêng kiệu cho người ta lên núi, từng đồng từng đồng kiếm được."
Hàn Sơn tự hương khói hưng thịnh, người lui tới nối tiếp nhau không dứt, nhưng rất nhiều người không thể bò lên dựa vào sức của chính mình được, đặc biệt là người già và trẻ nhỏ. Cho nên sẽ có người ở dưới chân núi trả mười văn tiền mướn kiệu để được khiêng lên, khiêng đến chỗ sắp gần chùa thì mới buông xuống, tự mình đi, Phật tổ sẽ không trách tội.
Uyển nhi nhìn về phía bên kia, liền thấy nam nhân đang khiêng ở đầu cỗ kiệu đang đầy đầu mồ hôi, trên cỗ kiệu có một cái lão nhân cùng một đứa nhỏ ngồi, có thể biết được sức nặng cỡ nào, nâng trên vai đi lên núi sẽ mệt đến cỡ nào.
Nhìn dáng vẻ nam nhân cắn răng cố gắng trì, Uyển nhi liền đỏ ửng mắt. Nàng ta vốn là một nha hoàn bên cạnh đích nữ của Thái Thường Tự Khanh, từ nhỏ đã hầu hạ bên người tiểu thư, trung thành và tận tâm, cần cù chăm chỉ, nhưng lại bởi vì diện mạo xinh đẹp nên bị tiểu thư kiêng kị, sợ nàng ta sẽ bị cô gia tương lai nhìn trúng, cho nên không để ý phân tình nhiều năm chủ tớ, trước khi thành thân liền tùy tiện tìm một lý do bán nàng ta đi, nếu không phải nhờ Viên ma ma quen biết âm thầm tương trợ, nàng ta có thể bị bán vào mấy nơi kỹ viện rồi.
Ngay khi nàng ta lo sợ không yên, không biết mình sẽ bị báo đến nơi nào, là người đàn ông này tiêu hết tất cả tài sản tích góp, mua nàng đem về nhà. Sau đó vẫn luôn lấy lễ mà đối đãi, chưa bao giờ vượt quá phận một bước.
Nàng ta trước giờ chưa hề nghĩ tới chuyện muốn trèo lên giường cô gia làm di nương tiểu thiếp, bởi vì nàng ta sớm đã để ý nhi tử Phúc Khang của quản sự trong phủ, nghĩ có một ngày tìm cơ hội cầu xin tiểu thư thành toàn cho mình cùng Phúc Khang, về sau làm nương tử quản sự cũng tốt rồi. Không ngờ đến lại bước tới một ngày này, tất cả đều tan vỡ, nàng ta bị bán ra phủ, mà cái tên nam nhân luôn miệng nói thích nàng ta lại vì không dám đắc tội tiểu thư, cả một câu cầu tình cho nàng ta cũng không nói, ngay cả mặt cũng không thèm nhìn một lần, liền như thế mà để nàng ta bị người môi giới mang đi.
Thật là tri nhân tri diện bất tri tâm a!
Ngược lại lại gặp vị nam tử này, trong khi tất cả mọi người đều ngại đắt không muốn bỏ tiền ra mua nàng ta, thì hắn đứng dậy, đem tất cả gia sản tiêu vào trên người nàng ra, sau khi trở về còn đối tốt với mình, cẩn thận từng li từng tí; cho dù mình muốn đi cũng không ngăn cản, không yêu cầu báo đáp.
Có thể hắn không ưu tú, nhưng tâm hắn lại tốt, có lẽ, nàng ta không nên câu nệ với chấp niệm cùng căm hận trước kia, nên buông xuống hết thảy, một lần nữa bắt đầu, cùng nam nhân thật thà thuần phác này sống nương tựa vào nhau hình như cũng không tồi, tối thiểu cũng không cần đối phó với lục đục đấu tranh nhiều như vậy, tối thiểu hắn còn là một người thương yêu tức phụ. Áp lực và thống khổ nhiều ngày nay ở trong lòng tựa hồ phiêu tán, Uyển nhi thoải mái cười cười, xoay người nhìn Trần đại tẩu nói: "Trần đại tẩu, có thể cho ta mượn năm văn tiền hay không?"
Trần đại tẩu cũng không hỏi nhiều, trực tiếp cho nàng ta mượn năm văn tiền.
Uyển nhi cầm năm văn tiền lại chạy về đến trước sạp của Mễ Vị, bảo Mễ Vị lại làm cho một cái bánh, chờ sau khi làm xong, nàng ta ôm bánh nướng nhân thịt trong tay, chạy chậm đuổi kịp nam nhân đang khiêng kiệu, đẩy cái bánh nướng vào trong túi bố tuỳ thân đeo trên lưng hắn, dưới con mắt kinh ngạc lại kinh hỉ của hắn, nói: "Mua cho ngươi, ngươi đợi lát nữa nhớ ăn." Sau khi nói xong, nàng ta liền chạy trở về bên cạnh Trần đại tẩu, nhận lại ánh nhìn và nụ cười trêu ghẹo của Trần đại tẩu.
Trụ Tử chỉ ngây ngốc nhìn theo cô nương đang chạy xa, nếu không phải người trên kiệu nhân không kiên nhẫn thúc giục, hắn nhất định có thể ngây người tại chỗ một lúc lâu.
Chờ sau khi đưa người đến nơi, Trụ Tử đi đến dưới tàng cây, khẩn cấp lấy cái bánh nướng nhân thịt trong túi bố ra, lột bao giấy dầu, cũng chưa thèm lau mồ hôi liền cắn một ngụm lớn, trên gương mặt có chút ngây ngô là nụ cười đến khóe miệng thiếu chút nữa toét đến mang tai, nhìn thật giống như đồ ngốc tử.
Tráng hán bên cạnh nhào tới ôm vai hắn, "Trụ Tử, ta thấy rồi nha, tiểu nương tử mua về của ngươi kia, nàng ta cũng thật tri kỷ a. Ta nghe nói cái bánh này phải năm văn tiền một cái, nàng ta cũng có thể bỏ tiền ra mua cho ngươi, thật là đối với ngươi không tệ lắm."
Trụ Tử cười ngây ngô, cả người cao hứng đến sắp bay lên rồi.
Có người liếm mép nói: "Trụ Tử, nghe người trong thôn chúng ta hôm qua trở về nói, cái bánh này tay ngươi đặc biệt ngon luôn, có thể cho các huynh đệ nếm thử một miếng không?"
Trụ Tử tất nhiên không cho, xoay người cự tuyệt, "Đây là thê tử ta mua cho ta, muốn ăn tự các ngươi đi mua đi."
Tráng hán kia liền thất vọng, nếu như hắn có thể nỡ lòng tiêu năm văn tiền thì đã sớm đi mua rồi.
Trụ Tử vừa ăn vừa nói: "Cái này thật sự ngon lắm, vừa thơm vừa giòn, bên trong vừa có đồ ăn lại còn có thịt băm nè, ăn muốn no hơn bánh bao nữa, các ngươi cũng đi mua một cái nếm thử đi, có thể cả ngày không đói bụng không chừng, hơn nữa qua ngày mai biết đâu không có mà mua."
Ngoại trừ một ít người trong nhà thật sự khó khăn vẫn không nỡ bỏ tiền mua, không ít những người khác đều nghe nói mà tâm động, thật sự là Trụ Tử ăn quá ngon lành, thị giác cả vị giác đều bi kích thích quá kịch liệt, kịch liệt đến mức khiến người chịu không nổi, nếu không nếm thử, cảm giác như lát nữ cũng không muốn làm việc tiếp.
Thôi được rồi, quanh năm suốt tháng cực khổ, giờ tiêu năm văn tiền ăn bánh, không tính quá đáng đi?
Nghĩ như vậy, mấy người nâng kiệu sôi nổi đi về phía sạp của Mễ Vị, chuẩn bị hôm nay xa xỉ một phen.
Cho nên Mễ Vị cùng Lý Nhị Mai liền kinh ngạc phát hiện, một đám tráng hán thân thể cao to, bắp thịt rắn chắc đang hùng hùng hổ hổ đi đến sạp nhà mình, trong mắt như bốc lên ngọn lửa, nhìn bộ dáng như muốn đập sạp đến nơi.
Trong lòng Lý Nhị Mai lập tức căng thẳng lên, theo bản năng đi tìm vũ khí nào thuận tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook