Mắt thấy bánh của người hảo tâm đưa cho nữ nhi cũng muốn bị cướp đi, nương tiểu Muội rốt cuộc không chịu nổi, hét lớn: "Nương —— sao người lại làm như thế! Đó là cho tiểu Muội mà!"

"Đồ vịt trời thì làm sao xứng ăn đồ ngon như vậy!" Lão phụ tức giận đến nói với nam tử đang đứng ở một bên: "Lão Nhị, không thấy tức phụ ngươi dám hô to gọi nhỏ với ta sao, ngươi còn không đi giáo huấn nó?!"

"Nương —— chuyện này ——" nam nhân do dự.

Lão phụ nhân dựng lông mi lên, "Như thế nào, có tức phụ liền không nghe lời của mẹ?!"

"Nương, ta không có." Nam nhân do dự đưa mắt nhìn tức phụ của mình, đến cùng không dám ngỗ nghịch với nương mình, đi lên liền giơ chân là đạp một phát vào nương của tiểu Muội đang ngồi xổm trên mặt đất, lập tức đạp nàng ta ngã lăn ra mặt đất.

Tiểu Muội nhìn thấy nương ngã sấp xuống, bật khóc lên đi đỡ nàng ta.

Thấy một màn như vậy, chung quanh rất nhiều người đều nhíu mày, không ai thích được hành vi của lão phụ nhân cùng nam nhân này, đáng tiếc, đây là chuyện nhà người ta, người ngoài tất nhiên không tiện quản cũng không muốn quản, nhiều lắm chỉ tỏ vẻ tội nghiệp với hai mẹ con tiểu Muội thôi.

Nhưng Mễ Vị thật sự là quá tức giận, nàng còn chưa bao giờ nhìn thấy một bà bà (Editor: mẹ chồng) ác độc và một nam nhân nhu nhược đến như vậy, nếu như không giáo huấn một chút, tối nay chắc có thể tức giận đến ngủ không được!

Nàng trực tiếp giơ chân đá vào trên đùi nam nhân, nam nhân không phòng bị, trực tiếp bị nàng đạp phải té ngã trên đất, ngã tư thế chó ăn phân.

"Ngươi làm cái gì vậy!" Nam nhân trợn mắt, lão phụ nhân cũng phẫn nộ trừng mắt nhìn Mễ Vị, "Ngươi sao dám đánh con trai của ta? Ta liều mạng với ngươi!"

Lão phụ nhân xông lại muốn đánh Mễ Vị, còn chưa đụng tới góc áo Mễ Vị liền bị Mễ Tiểu Bảo một chân đạp trở về, lui về phía sau vài bước mới ngã nhào trên đất, ngã sấp một cái, làm nam nhân đang muốn chuẩn bị đứng lên đánh Mễ Vị cũng sợ hãi lập tức không dám động, cứ trơ mắt nằm trên mặt đất.

Lão phụ sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được mình lại bị một thằng nhãi con ba tuổi đạp cho một phát, lúc này bắt đầu nằm dài ra mặt đất liền kêu trời trách đất, "Không có thiên lý a, đánh người rồi, mau tới đây, ai phân xử cho chúng ta đi."

Đáng tiếc, người chung quanh không ai để ý bà ta.

Mễ Vị trào phúng nhìn về phía lão phụ nhân, "Ngay bản thân ngươi là nữ nhân, ngươi còn khinh thường nữ nhân, vậy bản thân ngươi cũng không phải là đồ vịt trời à? Sao ta lại không thấy ngươi tự đi ngược đãi bản thân mình đi?"

Nàng lại nhìn về phía nam tử, "Còn ngươi nữa, thân là nam nhân vậy mà không che chở cho thê nhi, ngược lại còn dẫn đầu bắt nạt thê nhi, ngươi quả thực chính là sỉ nhục cùng bại hoại đối với nam nhân! Loại người như ngươi sống chỉ để lãng phí lương thực, nữ nhân gả cho ngươi, vì ngươi lo liệu việc nhà, vì ngươi sinh nhi dục nữ, không phải chịu đựng vì ngươi thì cũng bị ngươi giày xéo, nếu như ngươi nghe lời của mẹ ngươi như thế, ngươi còn cưới vợ, còn muốn sinh hài tử làm gì? Ngươi cứ sống cùng nương ngươi qua một đời không phải tốt rồi sao? Giày vò cô nương người ta để làm gì!"

"Hay! Nói rất đúng!" Người chung quanh sôi nổi ủng hộ, đặc biệt là các nữ nhân, càng vô cùng tán thành với Mễ Vị. Đúng vậy, nữ nhân gả cho nam nhân không phải để bị giày xéo.

Đáng tiếc, lão phụ nhân không chỉ không tỉnh ngộ, càng nghiêm trọng hơn, bà ta đưa mắt nhìn Hiên Viên Tố mặt vô biểu tình đứng sau lưng Mễ Vị, không dám làm khó làm dễ gì đối Mễ Vị, liền trực tiếp đe dọa nương tiểu Muội: "Hay cho cái con gà mái không biết đẻ trứng này, vậy mà hùa theo người ngoài bắt nạt chúng ta, hôm nay ta sẽ bảo con ta bỏ ngươi! Chu gia chúng ta không nuôi nổi thứ tức phụ khuỷu tay hướng ra ngoài này! Ngươi cút đi cho ta!"

Nương tiểu Muội nước mắt chảy ròng ròng, trong mắt bi ai lại tuyệt vọng. Mà nam nhân của nàng ta thì cúi đầu nhìn dưới mặt đất, không hề có chút phản bác nào với lời của mẹ hắn.

Mễ Vị thật sự tức đến mức nở nụ cười, nhìn nương của tiểu Muội nói: "Ngươi đừng sợ, hắn muốn hưu ngươi thì mới đúng là phúc khí của ngươi đó, đi theo nam nhân như vậy mới là thiệt thòi lớn cho ngươi, ngươi chỉ cần rời khỏi hắn, tới tìm ta, ta bán phối phương làm bánh nướng này lại cho ngươi, chờ ngươi có tiền thì mới trả ta. Về sau ngươi cũng tính là người có tay nghề, tiền kiếm được đủ cho ngươi cùng nữ nhi của ngươi một bước lên trời, về sau lại tìm một nam nhân tốt gả cho, ngày tháng còn sung sướng hơn ngươi sống bây giờ nhiều."

Đôi mắt của nương tiểu Muội lập tức liền sáng, "Thật sao?"

Mễ Vị rất nghiêm túc gật đầu, "Ta nói được thì làm được, chỉ cần ngươi rời khỏi đám người nhà này, lúc nào cũng có thể tới tìm ta, ta ở hẻm Dương Liễu, tiệm cơm Thật Mỹ Vị trong ngõ cuối cùng."

Nương của tiểu Muội phảng phất như trong bóng đêm vô tận nhìn thấy được hy vọng, những uất ức khổ cực của nhiều năm qua lập tức bạo phát ra, nàng ta liền nhìn nam nhân nói: "Bây giờ ngươi liền đưa hưu thư cho ta đi, cuộc sống này ta không theo ngươi sống nổi, ngươi muốn cưới ai thì đi cưới người đó đi."

Lão phụ nhân bối rối, nam nhân cũng bối rối, ở trong lòng hắn, hắn cho rằng nữ nhân là không dám rời khỏi hắn, cho nên mỗi lần nói ra lời bỏ nàng đều là dọa nàng, chỉ muốn làm nàng càng nghe lời của mẹ mà thôi, nào nghĩ đến lần này nàng cũng dám chủ động nói muốn rời khỏi hắn.

Nhưng bỏ nàng rồi, hắn làm sao cưới được ai? Hắn không muốn độc thân đến già.

Nam nhân hoảng sợ, luống cuống nhìn nương mình.

Lão phụ nhân cũng hoảng sợ, tuy rằng mỗi lần bà ta đều nói muốn bỏ tức phụ này, nhưng tự bản thân bà ta cũng biết, việc nhà thì vợ lão nhị làm nhiều nhất, nếu không có vợ lão nhị, trong nhà sẽ rối một nùi, lại nói, bản thân Lão Nhị cũng không có cái gì bản lĩnh, nếu lại cưới về một đứa chỉ biết ăn không biết làm thì sao?

" lần này coi như bỏ qua, lần sau ngươi nghe lời chút."Lão phụ nhân vội vàng ngoài mạnh trong yếu nói.

Nương tiểu muội cười lạnh một tiếng, "Ai cần ngươi bỏ qua, hôm nay cho ta hưu thư đi, ta cũng không hiếm lạ gì Chu gia các ngươi!"

Lão phụ nhân không biết làm sao bây giờ, vội vàng nháy mắt với nhi tử nhà mình, nam nhân thấy tức phụ thật sự muốn đi, không khỏi kích động đi qua bắt lấy ống tay áo nương tiểu Muội, cầu khẩn nói: " Tức phụ, ta sai rồi, ta không nên đánh ngươi, về sau ta không đối với ngươi như vậy nữa, ta sẽ đối tốt với ngươi cùng tiểu Muội; ngươi tha thứ cho ta lần này đi."

Nương tiểu Muội hất tay của hắn ra, "Ngươi cút ngay cho ta, nhiều năm như vậy ta thật sự chịu đủ ngươi rồi! Lúc trước ta đúng là mù rồi nên mới gả cho ngươi, nếu được trở lại một lần, ta tình nguyện đi làm ni cô cũng không nhìn ngươi một chút."

Thấy nàng ta thực sự quyết tâm muốn rời khỏi hắn, nam nhân lần này thật sự hoảng sợ, sốt ruột lại túm ống tay áo nàng ta, "Tức phụ, ta thật sự biết sai rồi, ngươi đừng rời khỏi ta, ta về sau không bao giờ nghe lời mẹ nữa, tất cả ta đều nghe ngươi."

Nghe nói như thế, lão phụ nhân thiếu chút nữa tức hộc máu. Tuy tức giận, nhưng cũng biết hôm nay cần phải dỗ được tức phụ này mới xong, lập tức nói: "Nếu như ngươi muốn rời khỏi Chu gia ta, nữ nhi ngươi không được mang đi, về sau cũng đừng hòng gặp lại nó! Ta nhìn xem ngươi có phải thật sự nhẫn tâm như vậy hay không."



Nương tiểu Muội thân thể cứng đờ, trái tim giống bị người ném mạnh xuống đất.

Trong lòng Mễ Vị cũng lộp bộp một tiếng, đoán chắc nương của tiểu Muội phỏng chừng sẽ thỏa hiệp, dù sao luật pháp hiện tại chính là như thế, hài tử được ngầm thừa nhận là của nhà trai, nhà trai không cho, nhà gái tuyệt đối không thể mang đi.

Nhưng ngoài ý liệu, nương tiểu Muội vậy mà bình tĩnh nói: "Ngươi lấy tiểu Muội ra uy hiếp ta cũng vô dụng, ta có phải liều mạng cũng không để hài tử ta ở lại Chu gia ngươi."

Thấy hài tử cũng không giữ được nàng ta, nam tử lập tức khóc, không biết làm thế nào mới được, "Tức phụ, ta van ngươi, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng ở lại? Ngươi muốn gì ta cũng đồng ý."

Nương tiểu Muội lẳng lặng nhìn hắn, "Ngươi thật sự cái gì cũng nghe ta?"

Nam nhân vội vàng gật đầu không ngừng.

"Tốt; ta đây muốn phân gia, về sau tự ta làm đương gia, nương ngươi không được can thiệp sinh hoạt của ta, nếu như ngươi còn dám đánh ta cùng tiểu Muội một lần nữa, chúng ta liền cùng cách."

Lão phụ nhân thét chói tai: "Ngươi điên rồi! Ngươi muốn chết a!"

Nương tiểu muội cười cười, "Ngươi nhìn đi, nương ngươi không đồng ý đâu a."

Nam tử vội vàng gật đầu không ngừng, "Ta đồng ý, ta đồng ý, vậy làm như ngươi nói đi, ta sẽ làm nương đồng ý."

Lão phụ nhân thiếu chút nữa bị tức choáng váng.

Mễ Vị cảm thấy rất sướng, cười nhìn nương tiểu muội nói: "Trở về ngươi liền phân gia, viết văn thư đàng hoàng, nếu như bọn họ thay đổi, ngươi cứ đến tìm ta, ta giúp ngươi hòa ly."

Nương tiểu Muội chảy nước mắt quỳ rạp xuống đất, nặng nề dập đầu với Mễ Vị, "Cám ơn ngươi, đại ân đại đức suốt đời khó quên."

Mễ Vị vội vàng nâng nàng ta dậy, "Không cần cảm tạ, ngươi phải nhớ kỹ, nữ nhân đầu tiên phải đối tốt với chính mình trước; kiên cường một chút, người khác mới không dám giày vò ngươi."

Nương tiểu muội trịnh trọng gật đầu, "Ta nhớ rồi! Hắn nếu như còn dám đối xử với ta cùng hài tử không tốt, ta cho dù có đi xin cơm cũng không sống với hắn."

"Nói rất đúng!" Người chung quanh lại vỗ tay.

Trò hay vừa ra đã kết thúc, lão phụ nhân cũng không mặt mũi ngồi ở chỗ này nữa, vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi, lúc này không dám gọi hai mẹ con tiểu Muội giúp mà tự mình nhanh nhẹn thu dọn xong đồ liền chạy.

Thấy một màn như vậy, rất nhiều nữ tử đều cảm giác rất hả giận, có một phụ nhân lớn tiếng nhìn Mễ Vị nói: "Tiểu nương tử, nam nhân ta mỗi khi uống rượu liền động thủ với ta, ta cũng muốn hòa ly, ngươi có thể cũng dạy ta làm bánh bột ngô hay không?

Trượng phu của phụ nhân hoảng sợ, vội vàng giữ chặt tay tức phụ nhà mình, "Cô nãi nãi à, ta sai rồi, về sau ta không bao giờ uống rượu nữa, không bao giờ dám động thủ đối với ngươi nữa, ngươi chớ nói lung tung." Đầu năm nay, hộ dân bình thường cưới được tức phụ vẫn rất không dễ dàng, nam nhân nào dám tùy tiện bỏ tức phụ chứ.

Phụ nhân hừ lạnh một tiếng, hất tay của hắn ra, "Nếu ngươi còn dám, ta thật sự cùng cách với ngươi."

Nam nhân vội vàng tỏ vẻ không dám.

Người chung quanh cười ha ha, các nữ nhân đều ồn ào theo, "Ta cũng muốn cùng cách, dạy ta đi!"

"Còn có ta, ta cũng sống tiếp không nổi nữa, dạy ta với!"

Các nam nhân âm thầm kêu khổ, hôm nay sao lại đụng tới một thiết nương tử chuyên chống lưng cho nữ nhân như vậy chứ, thật là xui xẻo, làm cho lá gan của mấy bà nương (editor: vợ) nhà mình lớn hẳn ra, về sau chắc không dám lại tùy tiện quát tới quát lui với bả nữa, lỡ như thật sự cùng cách, không chừng liền phải độc thân cả đời.

Chờ đám người xem náo nhiệt đều tan, một nam tử mặc thanh sam đứng ở trong đám người nhìn, sau một lúc lâu mới đứng dậy, đi đến bên cạnh Bảo Châu, khom lưng bế con bé dậy, "Bảo Châu —— "

Bảo Châu cực kỳ kinh hỉ, cũng ôm lấy nam tử, thân mật dụi dụi lên mặt hắn, "Phụ thân ——" "

Nam tử xoa xoa hai cái chỏm tóc búi tròn trên đầu nữ nhi, "Lần sau không được chạy loạn, có biết hay không? Biết phụ thân tìm không thấy ngươi, sốt ruột biết bao nhiêu không?"

Bảo Châu gật đầu, "Phụ thân, ta không bao giờ chạy loạn nữa đâu, lúc nãy ta cũng rất sợ, nhưng mà gặp được ca ca, ca ca dẫn ta tới chỗ a di này, dì làm bánh cho ta, ngon ơi là ngon ~ "

Nam tử nhìn về phía Mễ Vị, gật đầu nói lời cảm tạ: "Hôm nay đa tạ phu nhân, ngày khác ta tất sẽ mang lễ trọng đến cửa đáp tạ."

Mễ Vị vội vàng vẫy tay, "Không cần, không cần, chỉ là tình cờ gặp mà thôi, không cần khách khí như vậy."

"Cần chứ, phu nhân không cần khách khí mới đúng." Nam tử sau khi nói xong, mỉm cười nhìn phía Hiên Viên Tố, "Đại Tư Mã, biệt lai vô dạng a."

Hiên Viên Tố giương mắt, thản nhiên gật đầu.



Thấy hắn lãnh đạm vậy, nhưng nam tử kia không chút phật lòng, ngược lại còn cười nói: "Ngươi vẫn y như cũ, từ nhỏ đến lớn một bộ mặt lạnh, khi ta nghe nói ngươi có nhi tử còn kinh ngạc vô cùng, tưởng tượng không ra nổi đến cùng là nữ nhân như thế nào mới có thể làm ngươi ái mộ khom lưng. Nhưng mà bây giờ ta hiểu được rồi, đệ muội đích xác không phải là nữ nhân tầm thường a, chiêu vừa mới rồi thiếu chút nữa ầm ĩ làm các nữ nhân muốn hòa ly, làm những nam nhân kia sợ đến mặt vàng như màu đất, ha ha..."

Hiên Viên Tố lạnh mặt nhìn hắn, nhưng không hề phật lòng chút nào với câu đùa vui trêu chọc của hắn. Ngược lại là Mễ Vị, sau một lúc lâu mới phản ứng được tiếng "Đệ muội" này là gọi mình, xấu hổ đến không được, được lại không biết có nên xông lên giải thích cùng người ta, mình không phải là đệ muội hay không, không nói thì làm cho người ta hiểu lầm, nói thì lại không thể giải thích rõ ràng vì sao không phải đệ muội mà còn tạo ra một đứa trẻ.

Ngay khi Mễ Vị đang xoắn xuýt không ngừng, Bảo Châu cắt ngang suy nghĩ của nàng, con bé lại lấy ra một viên trân châu trong cái hà bao của mình đưa đến đưa cho Mễ Vị, nhẹ nhàng nói: "A di, ta mua thêm một cái bánh nữa của ngươi nha, cho phụ thân ăn."

Nam tử nghe được lời nữ nhi nói, ha ha cười một tiếng, nhìn Mễ Vị nói: "Ta phải nếm thử cái món mà Bảo Châu nhà ta khen không dứt miệng có hương vị như thế nào, tiểu nha đầu này rất ít khi nói cái món nào ăn ngon nha."

Mễ Vị đang hy vọng nói sang chuyện khác, tất nhiên sẽ không chối từ, nhưng mà vẫn đưa viên trân châu trả lại cho Bảo Châu, nói với con bé: "Ngươi đưa vậy nhiều lắm, a di không có tiền thối tiền cho ngươi, chờ về sau ngươi có tiền đồng lại đưa cho a di đi."

Tiểu nha đầu chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: "Tiền đồng là cái gì?"

Vấn đề này thật làm cho chính Mễ Vị đều bối rối.

Mễ Tiểu Bảo lấy ra túi tiền nhỏ của mình, thò tay lấy ra toàn bộ gia sản của nó —— mười đồng tiền, đưa cho Bảo Châu nhìn, chững chạc đàng hoàng phổ cập kiến thức: "Đây chính là tiền đồng, là tiền, có thể mua đồ ăn ngon."

Bảo Châu nhìn nhìn đồng tiền trên tay nó, bừng tỉnh đại ngộ "A" một tiếng, "Đây chính là tiền đồng a, ca ca ngươi thật lợi hại, có nhiều đồng tiền như vậy."

Mễ Tiểu Bảo kiêu ngạo ngẩng cằm lên, không hề phát hiện ra mình đang đứng trước mặt thổ hào múa rìu qua mắt thợ, thổ hào chưa từng thấy tiền đồng, trong túi người ta chỉ có trân châu thôi.

Nam tử chế nhạo nhìn về phía Hiên Viên Tố, "Ta nói này Đại Tư Mã, ngươi Nam chinh bắc chiến nhiều năm như vậy, tiền kiếm được nhiều biết bao nhiêu, cũng không cần phải keo kiệt với hài tử như vậy chứ? Ít gì cũng cho nó mấy viên bạc vụn a."

Hiên Viên Tố không chút phật lòng, "Nam hài tử có nhiều tiền như vậy làm cái gì."

Kẻ cầm đầu là Mễ Vị giả vờ đưa mắt nhìn trời.

Nam tử cười ha ha, "Đúng đúng, nam hài tử cần tiền làm cái gì, cho nhiều nhiều liền dễ dàng thành mấy tên ăn chơi trác táng, ngươi thật giáo dục tốt, tiểu tử này của nhà ngươi về sau có tiền đồ!"

Hiên Viên Tố thản nhiên giương mắt, "Vậy không bằng gả con gái ngươi cho ta làm con dâu?"

Nụ cười trên mặt nam tử liền im bặt, có thể nói trong giây lát liền trở mặt, "Ngươi đừng mơ tưởng đánh lên nữ nhi ta!"

Hiên Viên Tố dùng ánh mắt ý bảo hắn nhìn nữ nhi của hắn đi, nam tử vừa quay đầu liền thấy hòn ngọc quý, bảo bối trên tay mình đang bẻ bẻ viên kẹo đường của mình chia cho Mễ Tiểu Bảo, chia thì cũng coi như chia đi, còn giơ tay đút tới trong miệng Mễ Tiểu Bảo.

Phải biết, bình thường ngay cả hắn mà muốn xin kẹo của nữ nhi đều không phải chuyện dễ dàng.

Nam tử mặt lập tức đen, ôm lấy Bảo Châu liền đi, ngay cả chào hỏi cũng không thèm, giống như chậm một giây thì nữ nhi của hắn sẽ bị heo củng vậy.

Mễ Vị cúi đầu, mắt nhìn Mễ Tiểu Bảo đang đắc ý ngậm ngậm kẹo đường, sờ sờ cái đầu trọc nhỏ của nó, "Oắt con, con vừa mới bị người ta xem là heo đó con biết không?"

Mễ Tiểu Bảo không rõ ràng cho lắm."Hả? Nương, con không phải heo a."

Mễ Vị thở dài, "Không có chuyện gì, về sau ngươi sớm hay muộn con cũng làm một lần." Cũng không biết củng cải trắng nhà ai.

Chờ hai người đi xa, Mễ Vị mới hỏi Hiên Viên Tố: "Người mới mới rồi kia là ai? Hắn và ngươi rất quen thuộc?"

Hiên Viên Tố nhẹ giọng nói: "Trung Hiền Vương đương triều, là con thứ sáu của tiên đế, ngoại trừ đương kim hoàng thượng, đây là đứa con duy nhất còn sót lại của tiên đế."

Mễ Vị kinh ngạc, không nghĩ đến người vừa mới kia vậy mà là một vương gia, vương gia nói chuyện có thể tùy ý như thế hòa ái dễ gần như vậy sao?

Như là nhìn thấu suy nghĩ của nàng, Hiên Viên Tố thản nhiên nhắc nhở: "Chớ xem thường hắn, hắn không phải là người như dáng vẻ nàng trông thấy đâu."

Mễ Vị lập tức ngửi ra một mùi âm mưu, đến gần bên tai hắn nhỏ giọng hỏi: "Vậy chúng ta có phải không nên giao lưu quá gần với hắn không? Tránh cho hoàng đế bất mãn với ngươi?"

Hiên Viên Tố cong khóe miệng lên, a, cho dù có cách xa Trung Hiền vương đi nữa, hoàng đế từ lâu đã coi hắn, coi Hiên Viên gia bọn họ là cái đinh trong mắt rồi. Năm năm trước, nếu không phải hoàng đế âm thầm động thủ, muốn nhân cơ hội diệt trừ hắn, hắn làm sao phải rơi xuống hoàn cảnh hôn mê gần năm năm, làm sao đến mức chia lìa người thương cũng gần năm năm, làm sao đứng ngay trước mặt nàng, nhưng nàng lại triệt để quên mất hắn!

Món nợ này, hắn sớm hay muộn cũng phải tính cùng hoàng đế.

Nhưng việc này, nàng không cần biết.

Hiên Viên Tố đưa tay xoa xoa tóc của nàng, "Không có việc gì, cứ thuận theo tự nhiên là được, không cần cố ý kiêng dè."

Mễ Vị nháy mắt mấy cái, gật đầu ồ một tiếng, lúc này mới xoay người tiếp tục bận bịu, cũng không nhìn thấy trong mắt Hiên Viên Tố, mưa gió sắp đến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương