Cái giá một lượng bạc làm hai phu thê Vương Liên Hoa vô cùng giật mình, hai người liếc nhau, có một nhận thức mới với cái bánh sinh nhật này, đồng thời cũng cảm thấy lần này bọn họ thật sự gặp phải đại vận, vậy mà được miễn phí một thứ mắc tiền đến như vậy.

Đây chính là giảm cho nhà bọn họ một lượng bạc đó nha!

Vương Liên Hoa gửi lời nhắn về nhà mẹ đẻ, hỏi Nhị tẩu nàng ta còn muốn làm bánh sinh nhật hay không.

Vương nhị tẩu qua mấy ngày mới trả lời lời nhắn, cuối cùng vẫn là quyết định muốn làm. Vương Liên Hoa dự đoán Nhị tẩu nàng ta là bị một lượng bạc dọa sợ, phỏng chừng ở nhà đau lòng mấy ngày mới quyết định làm.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ như bị trộm mất mấy lượng thịt trên người của Nhị tẩu nàng ta, Vương Liên Hoa liền không nhịn được vui vẻ lên. Nàng ta dám đánh cuộc, một lượng bạc này Nhị tẩu tuyệt đối không dám nói cho Nhị ca biết, nhất định là dùng bạc riêng của mình đi mua rồi.

Ha ha, cái này bị nàng ta nắm được thóp nha, để sau về sau vị Nhị tẩu này còn dám nói mấy lời âm dương quái khí với nàng ta nữa không! Nếu như Nhị tẩu còn dám chọc mình, nàng ta liền đem sự tình này nói cho Nhị ca nàng ta biết, cái tên quỷ hẹp hòi Nhị ca của nàng ta khẳng định sẽ đánh cho Nhị tẩu một trận.

Vương Liên Hoa thần thanh khí sảng đi tiệm cơm Thật Mỹ Vị tìm Mễ Vị, đặt một cái bánh ngọt, ước định ngày mười lăm tháng này sẽ tới lấy.

Vương Liên Hoa sau khi nói xong đang chuẩn bị đi, lại vừa lúc thấy "Sự kiện" mỗi ngày một lần đang diễn ra—— rút thăm miễn phí. Nàng ta dứt khoát liền không đi, đứng ở một bên xem náo nhiệt, nhìn các thực khách ngươi một lời, ta một tiếng, nói mình mà rút trúng thì muốn ăn cái gì, cảm thấy rất thú vị.

Chu Mậu Tài mỗi lần trước khi rút thăm đều nói sẽ gọi phật nhảy tường một lần. Cố tình chính là bao nhiêu lần như thế rồi, rút mấy lần cũng rút không trúng, từ đầu đến cuối vô duyên cùng phật nhảy tường.

Vương lão bát chuyên tâm nhớ kỹ muốn uống canh vịt củ cải mình thích nhất, mỗi lần đều cảm giác mình nhất định có thể rút trúng, nhưng mỗi lần đều tự vả miệng mình, giống như Chu Mậu Tài, hoàn toàn rút không được.

Còn có rất nhiều tiểu hài tử muốn cùng đi theo người lớn, chúng nó chuyên tâm muốn rút trúng để còn được ăn các loại đồ ngọt, điểm tâm cho thật đã đời.

Toàn bộ tiệm cơm náo nhiệt như họp chợ.

Cuối cùng thăm trúng thưởng là bị một phụ nhân thường xuyên dẫn hài tử đến ăn rút trúng, rút được thăm xong, phụ nhân tất nhiên là vô cùng cao hứng, nhưng cao hứng xong đột nhiên nhớ tới mình ngày mai bận việc tới không được, tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ.

"Bà chủ, ngày mai ta có chuyện tới không được, làm sao bây giờ? Có thể lần sau lại gọi được không?"

Mỗi ngày đều có người rút trúng thăm miễn phí, nếu chuyển đến lần sau thì phải đụng với danh ngạch của người lần đó, vậy tất nhiên là không được.

Những người khác nghe nói nàng ta ngày mai không có thời gian, sôi nổi ồn ào bảo nàng ta đem cơ hội này nhường lại, bọn họ nguyện ý cống hiến sức lực.

Phụ nhân là người mạnh mẽ, trợn trắng mắt về phía đám người đang ồn ào, hừ giọng nói: "Các ngươi đừng nghĩ đi, ta mới không có chuyện nhượng không lại cho các ngươi đâu."

"Ai nha, Trần Nương Tử đừng nhỏ mọn như vậy nha." Ở đây rất nhiều người đều biết phụ nhân này, phụ nhân này có sạp buôn bán trên đường cái ở phía trước, chuyên bán các loại trang sức vật phẩn cho nữ nhi, tất cả mọi người gọi nàng ta là Trần Nương Tử.

"Các ngươi có nói ta keo kiệt ta cũng không cho các ngươi, cơ hội tốt cỡ nào a, ta có ngốc mới nhường cho ấy." Trần Nương Tử nghĩ nghĩ, nhìn Mễ Vị hỏi: "Bà chủ, ta nghe nói nếu không gọi đồ ăn thì cũng có thể đưa ra một yêu cầu với ngươi, có đúng hay không?"

Mễ Vị gật đầu, "Chỉ cần ta có thể làm được, yêu cầu hợp lý thì có thể thỏa mãn."

Trần Nương Tử nở nụ cười, "Ta đây cũng chỉ có một yêu cầu nhỏ noi thôi, ngươi xem có muốn làm hay không."

"Ngươi nói đi."

"Qua vài ngày nữa không phải là đến hội chùa ở Hàn Sơn tự mỗi năm một lần sao, đến lúc đó ta cũng đi lên kia bày quán, không bằng bà chủ ngươi cũng đi đi, hai ta sạp bày sát nhau, như vậy giữa trưa ta liền có cái gì ăn."

Hội chùa? Mễ Vị trước giờ chưa nghe qua, gương mặt ngơ ngác.

Thấy dáng vẻ nàng không hiểu ra sao, Trần Nương Tử kinh ngạc hỏi: "Bà chủ, ngươi đừng nói ngươi không biết hội chùa ở Hàn sơn tự nha?"

Mễ Vị: "Ta không phải người kinh thành, tới đây cũng không lâu, còn chưa nghe nói đến cái hội chùa này, không thì các ngươi nói cho ta biết một chút đi."

Hội chùa Hàn sơn tự không ai ở kinh thành mà không biết, lập tức mọi người thất chủy bát thiệt giới thiệu cho Mễ Vị, Mễ Vị giờ mới hiểu được, hoá ra đây là một tập tục của kinh thành, trước và sau mỗi cuối năm cũng sẽ tổ chức một hội chùa ở Hàn sơn tự, năm trước một lần, năm sau một lần. Mọi người trước dịp cuối năm sẽ chạy tới Hàn sơn tự, đi chùa thắp nhang bái Phật, khẩn cầu năm sau thuận thuận lợi lợi, người nhà khỏe mạnh. Hội chùa diễn ra trong ba ngày, trong ba ngày này, bất luận là dân chúng bình thường hay là quan to quý nhân đều sẽ đi, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, nên dọc theo đường lên núi sẽ bày đủ loại sạp: bán đồ ăn, bán đồ chơi nhỏ, bán son phấn,....đều có, các bạn hàng hàng năm cũng sẽ kiếm được một mớ trong hội chùa, bởi vậy cái dịp này cũng trở thành ngày chờ mong nhất của các tiểu thương.



Trần Đại nương tử khuyên nhủ: "Bà chủ, ngày đó một nửa số người của cả kinh thành này đều đi, rất náo nhiệt, dựa vào tay nghề của ngươi chắc chắn sẽ kiếm được không ít. Ngươi cứ đi đi, đến thời điểm đó ta giành trước chỗ cho ngươi, hai chúng ta cùng nhau bày quán làm bạn."

Trần Đại nương tử nói để Mễ Vị đi cùng cũng là có tư tâm, một là bởi vì Mễ Vị làm đồ ăn ngon, nàng ta cũng muốn ăn, còn có một lý do nữa chính là chỉ cần Mễ Vị đi, việc mua bán tuyệt đối sẽ bùng nổ lớn nha. Đến thời điểm đó, nàng ta ngồi ở bên cạnh khẳng định cũng sẽ được lợi theo, tuyệt đối kiếm được nhiều hơn so với năm rồi.

Những người khác lúc này mới nhớ tới nhà mình đến lúc đó cũng phải đi hội chùa, sôi nổi nhìn Trần Nương Tử giơ ngón tay cái lên, "Trần Nương Tử, vẫn là đầu óc ngươi quá sáng suốt, nếu như Mễ tiểu nương tử đi hội chùa, vậy khi chúng ta đến đó dâng hương cũng không phải lo chuyện ăn uống, cũng không cần tùy tiện mua đại chút bánh bao ở ven đường gặm."

Trần Nương Tử cười đắc ý.

Những người khác cũng bắt đầu khuyên bảo Mễ Vị, "Đến lúc đó cả nhà chúng ta đều đi nha, nếu như Mễ tiểu nương tử ngươi cũng đi, vậy chúng ta liền đến sạp ngươi ăn cơm."

"Mễ tiểu nương tử à, ngươi đi đi, đến thời điểm đó chúng ta liền đi tìm ngươi."

"Hàng năm đi lên núi đều mệt muốn chết, nhưng nếu đến nơi có thể ăn được mỹ vị của bà chủ đây làm, khẳng định sẽ không cảm thấy mệt mỏi."

Mễ Vị:...

Nghe mấy lời khuyên bảo ồn ào, Mễ Vị còn có thể làm sao, nếu như không đi, nàng phỏng chừng sẽ bị đám người này ầm ĩ đến điếc tai mất. Dù sao nàng cũng chưa từng thấy những hội hè đình đám rầm rộ ở cổ đại, thuận tiện đổi không khí xem náo nhiệt, lại có thêm kiếm thức cũng tốt, nên liền đáp ứng.

Thấy nàng đáp ứng, tất cả mọi người đều vui vẻ.

Chờ sau khi đóng cửa, Lý Nhị Mai mới hỏi: "Bà chủ, đến lúc đó ngươi thật sự muốn đi hội chùa bày sạp à?"

Mễ Vị gật đầu, "Thì sao? Có vấn đề gì không?"

Lý Nhị Mai nói: "Nếu đi thì phải dậy rất rất sớm đó nha, các tiểu thương đều là trời chưa sáng đã đến chỗ đó, để giành một vị trí tốt, nếu như đi muộn thì chỉ có thể chờ ở chỗ không tốt thôi, vị trí không tốt thì việc buôn bán cũng sẽ không tốt."

À nếu là chuyện này thì Mễ Vị ngược lại không thèm để ý, nàng cũng không phải đi kiếm tiền, chỉ là muốn mang Tiểu Đầu Trọc đi xem náo nhiệt, vị trí gì cũng không quan hệ lắm, vị trí không tốt thì người càng nhàn một chút còn gì.

"Chúng ta đi trễ chút không sao đâu, ngươi vẫn nên giúp ta nghĩ một chút xem chúng ta đến lúc đó nên làm những món gì để bán đi." Nghĩ lại cũng không còn mấy ngày, phải sớm chuẩn bị một chút.

"Làm mấy món có canh thì khẳng định không thuận tiện, chỗ đó hàng năm ta cũng có đi, trên đường lên núi không có nước đâu, nếu cần có nước thì phải tự mình mang đi, có rất nhiều mấy hàng bàn mì hay bán hoành thánh đều phải tự mình chuyển mấy thùng nước từ trong nhà qua đó, rất mệt mỏi, còn dễ làm đổ nước nữa."

Mễ Vị tán thành, nàng vốn là đi giúp vui, cũng không nên mệt nhọc làm gì, không làm mấy món cần nước canh vậy.

Lý Nhị Mai nghĩ một chút lại nói: "Chúng ta vẫn nên làm mấy thứ gọn gọn dễ ăn, tốt nhất là có đứng cũng có thể ăn, dù sao chỗ buôn bán không mấy trống trải, mà mang bàn lên núi thì chắc chắn không tiện rồi m."

Mễ Vị cảm thấy có lý, mang bàn quá mệt mỏi, vẫn nên làm món nào cầm đi được thì tốt hơn; vì thế liền tìm tòi trong đầu một lúc lâu, cuối cùng nàng nghĩ tới một món ăn vặt mà ở kiếp trước vô cùng phổ biến cũng rất được hoan nghênh —— bánh nướng nhân thịt.

Bánh nướng vừa ngon lại vừa chắc bụng, còn rất dinh dưỡng, bất luận là làm bữa sáng hay là làm cơm trưa đều mười phần thích hợp, cho dù có là đại nam nhân cũng có thể ăn no bụng, làm cái này vô cùng thích hợp!

Bất quá, nếu phải làm bánh nướng thì phải có một cái chảo phẳng để nướng áp chảo nha, một miếng gan phẳng mà xung quanh miệng phải có một cái vành thiết hơi cao hơn bọc theo để đựng mấy thứ ăn kèm, phía dưới là lò lửa. Sự tình này tất nhiên là phải tìm Khâu Đại, Mễ Vị vẽ xong sơ đồ liền lấy đi đến nhà Khâu Đại nhờ hắn làm ra. Khâu Đại tay nghề tốt, vừa thấy hình liền đã hiểu, chỉ tốn hai ngày liền làm ra rồi, giống dáng vẻ Mễ Vị miêu tả như đúc.

Mễ Vị vừa lấy được công cụ nướng bánh liền lập tức động thủ nhồi bột, sau đó chuẩn bị một đĩa khoai tây xắt sợi, một đĩa củ cải băm, một đĩa rau thơm xắt nhuyễn, một đĩa hành lá, một đĩa rau xà lách, còn chiên rất nhiều hành phi, mặt khác còn chuẩn bị một chút thịt cùng thịt băm. Đương nhiên, trọng yếu nhất là chuẩn bị tương, tương chính là tinh túy.

Hết thảy sắp xếp xong, Mễ Vị bỏ than củi vào nhóm lửa, bỏ bột đã nhồi lên trên cái vành thiếc, dùng xẻng sắt chia bột và nắn bột thành những miếng hình tròn mỏng, sau đó đập một cái trứng gà lên, làm cho trứng gà bao phủ lấy toàn bộ bột bánh, rồi bôi tương lên trên bánh, bỏ thêm cái loại đồ ăn kèm, cuối cùng cuốn lại, dùng giấy dầu bó kỹ, một phần bánh nướng đã ra lò!.

Bánh nướng này trọng lượng đặc biệt nặng, nữ nhân trưởng thành bình thường có thể một cái cũng ăn không hết, Mễ Vị tự mình thử liền chỉ có thể ăn được nửa cái, thùng cơm nhỏ Mễ Tiểu Bảo một hơi liền ăn năm cái, về phần Hiên Viên Tố, à cái thùng cơm lớn này còn ăn nhiều hơn Mễ Tiểu Bảo, một hơi giết chết bảy cái bánh.

Mễ Vị bất đắc dĩ che trán, không muốn đi nhìn hai cha con thùng cơm nhà này nữa.

Lý Nhị Mai cũng ăn ngon lành, vừa ăn vừa giơ ngón tay cái lên khen không dứt miệng: "Bà chủ, cái này vừa thơm vừa dòn, hơn nữa một cái lại lớn như vậy, ta cảm giác ăn không hết, bán cái này thật thích hợp."

Mễ Vị gật đầu: "Chỉ cần chúng ta sớm chuẩn bị xong đồ ăn kèm với tương rồi, thì làm một cái rất nhanh, tuyệt đối không phiền toái, trọng yếu nhất là những khách nhân có thể cầm đi ăn dọc đường, vừa đi vừa ăn, chúng ta cũng không cần mang theo bàn, khi đến chỉ cần mang theo gánh một bên là dụng cụ nướng, một bên là bột và đồ ăn kèm là được rồi."



Lý Nhị Mai vui sướng, "Vậy đến lúc đó chúng ta cũng không cần mệt mỏi như mấy người bán hàng rong khác rồi."

————

Qua hai ngày, đã đến ngày đi đến hội chùa. Hội chùa Hàn Sơn tự là ở ngoài thành, ngồi xe ngựa cũng phải đi không hơn nửa canh giờ, Mễ Vị buổi sáng chuẩn xong đồ ăn kèm, chờ đến lúc xuất phát thì trời đã sáng hẳn, khi đuổi tới dưới chân núi Hàn sơn tự, sớm đã người đông nghìn nghịt, ven đường tiếng rao hàng của người bán hàng rong liên tiếp nối nhau không dứt, rầm rộ như vậy, ngay cả ở thế kỷ hai mươi mốt cũng không phải ở đâu cũng thấy.

Mễ Vị đều bị cảnh tượng náo nhiệt này làm cho chấn kinh một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, càng miễn bàn đến Mễ Tiểu Bảo chưa từng thấy cảnh tượng này, Tiểu Đầu Trọc há hốc mồm hết nhìn đông tới nhìn tây, cả đôi mắt cũng không đủ dùng.

Mễ Vị nhớ mình đã đồng ý Trần Nương Tử bày quán cạnh nàng ta, liền dọc theo đường lên núi hướng lên trên tìm, vừa tìm vừa dẫn theo Mễ Tiểu Bảo đi dạo rồi ăn, ăn rồi đi dạo, gặp được chỗ nào ăn ngon chơi vui liền dừng lại nhìn một cái, mua một món, không biết còn tưởng rằng nàng đến đây để dạo hội chùa thôi, làm Lý Nhị Mai cũng dở khóc dở cười.

Đợi đến rốt cuộc tìm được Trần Nương Tử, đã sắp đến giờ Tỵ, Trần Nương Tử cả buổi sáng chờ nàng, trông muốn mòn con mắt, nhìn thấy nàng rốt cuộc cũng tới, dở khóc dở cười nói: "Mễ tiểu nương tử, ngươi cũng quá vô tư rồi, người ta trời chưa sáng đã đến, cả đám vì giành vị trí đến mức hận không thể tối qua không ngủ đến đây chờ, ngươi ngược lại, người ta lên núi dâng hương đều đi xuống thì ngươi mới đến."

Mễ Vị cười ha ha mấy tiếng, sau đó cùng Lý Nhị Mai đặt đồ vật xuống bên cạnh sạp của Trần Nương Tử. "Không phải là đã có ngươi giúp ta chiếm vị trí rồi nha, ta không phải gấp, xem này, ta là người duy nhất không giành mà có vị trí tốt như vậy còn gì."

Trần Nương Tử càng thấy bất đắc dĩ, lần đầu tiên nhìn thấy người nào bán hàng rong mà vô tâm như thế, đợi đến nhìn thấy Mễ Vị bày toàn bộ gia sản mang đến ra, càng thấy dở khóc dở cười.

Sạp nhà người ta sạp đều hận không thể có bao nhiêu bày ra hoành tráng bấy nhiêu, có thể chiếm khoảng sân càng rộng chừng nào càng tốt chừng nấy, vừa có dù che nắng lại có bảng hiệu, tranh thủ mọi khả năng hấp dẫn lực chú ý của khách nhân. Nhìn đến Mễ Vị bên này, chỉ có một cái bàn nhỏ thấp tỉn, trên đó bày lò than và cái chảo nướng phẳng nhìn kỳ kỳ, sau đó là mấy chậu đồ ăn kèm, nhìn qua vừa đơn giản lại cực kỳ nghèo nàn, nếu không chú ý nhìn đều nhìn không thấy, rất dễ dàng bị bỏ qua.

Trần Nương Tử lại nhịn không được, nói: "Ta nói này Mễ tiểu nương tử, ngươi tốt xấu gì cũng mang cái bàn lớn hơn một chút a, toàn bộ đồ vật này của ngươi dòn chưa bằng nửa sạp nhà người ta, sao có thể hấp dẫn khách nhân chứ? Người ta không biết còn tưởng rằng ngươi không phải đến bày quán, chỉ là ngồi cạnh ta xem náo nhiệt thôi á."

Mễ Vị vô tình khoát tay, "Không có việc gì, không có việc gì, có thể bán được thì bán, không bán được thì đến đi dạo một chút."

Trần Nương Tử tuy không biết đến cái từ cá mặn là gì, nhưng hôm nay đã biết được tinh tuý bản chất của nó. Nàng ta sờ sờ bụng, nói: "Vậy ngươi hôm nay ngươi định làm cái gì? Ta còn chưa kịp ăn điểm tâm đâu, hiện tại bụng đói kêu rột rẹt rồi nè, ngươi nhanh làm cho ta một chút để ăn đi."

Mễ Vị kinh ngạc, "Đã trễ thế này, ngươi nhịn đói đến hiện tại sao? Sao không tùy ý mua chút đồ ăn đi?"

Trần Nương Tử liếc nàng một chút, "Còn không phải là vì chờ ngươi, muốn ăn đồ ăn ngươi làm nên cố ý không ăn điểm tâm, nào nghĩ đến ngươi đến muộn như vậy, bụng của ta đều sắp đói bụng đến dán vào lưng rồi."

Mễ Vị lập tức không dám nói tiếp nữa, nhanh nhẹn đốt lửa lên làm bánh nướng cho Trần Nương Tử, bằng tốc độ nhanh nhất đưa đến trên tay nàng ta.

Trần Nương Tử vội vàng nhận lấy liền cắn, một ngụm ăn vào, tương tiên hương, đồ ăn ngon, bánh quế thơm dòn, mùi bánh nướng thơm giòn, các loại hương vị lập tức nổ tung ra trong khoang miệng, ăn ngon được hận không thể cắn rơi đầu lưỡi, một ngụm xong lại một ngụm, vội vàng ăn như sợ ai giành mất, thật sự là không còn hình tượng gì, bất quá trước mỹ thực thì ai còn có thể lo lắng hình tượng đâu.

Trần Nương Tử ăn bánh nướng không kịp nói chuyện, chỉ im lặng dựng ngón tay cái lên cho Mễ Vị. May mắn nàng ta nhịn được không có tùy tiện mua chút đồ ăn tạm, bằng không liền không ăn được cái bánh nướng ngon như vậy. Không được, hôm nay cả ngày nàng ta đều muốn ăn cái bánh này, sau khi thu gánh về cũng phải mang mấy cái về nhà cho tướng công cùng hài tử nhà mình ăn mới được.

Làm cho Trần Nương Tử xong một cái, tạm thời không có khách, Mễ Vị liền ngồi xuống cái ghế mình mang đến, tò mò nhìn bạn hàng cùng khách nhân chung quanh. Mễ Tiểu Bảo không ngồi yên được một chỗ, cặp mắt tròn vo đều toát ra ánh sáng hưng phấn quang, giật nhẹ áo Mễ Vị, non nớt cất tiếng hỏi: "Nương, con có thể đi chơi một lúc hay không?"

Mễ Vị đưa mắt nhìn Hiên Viên Tố đứng một bên lặng im không nói nhưng lại nhất định muốn đi theo tới, lại nhìn Mễ Tiểu Bảo nói: "Con không được đi một mình, nương không rảnh dẫn con đi, con hỏi phụ thân con đi, nếu phụ thân con chịu dẫn cho đi chơi thì nương sẽ cho phép con đi."

Mễ Tiểu Bảo lập tức nhào lên ôm đùi Hiên Viên Tố bắt đầu nhõng nhẽo, "Cha ~ người dẫn con đi chơi đi ~ "

Hiên Viên Tố cũng không cự tuyệt, chỉ cong lưng ôm dưới nách Mễ Tiểu Bảo xách lên, một tay ném m tiểu gia hỏa lên một cái, sau đó vững vàng ngồi ổn thoả trên cổ mình. Tiểu gia hỏa nháy mắt từ một người lùn xịt biến thành người cao nhất ở đây, có thể nói là ngồi trên đỉnh rồi.

"Oa ~ con quá cao a!" Mễ Tiểu Bảo lần đầu tiên được phụ thân khiêng trên vai như vậy, cực kỳ hưng phấn, hai chân ngắn ngủn một khúc nhịn không được liền lắc lắc, lời nịnh hót tuôn ra như không cần tiền: "Cha khỏe nhất, cha đẹp trai nhất ~ "

Những hài tử khác nhìn thấy Mễ Tiểu Bảo uy phong như thế, ồn ào lên tiếng hâm mộ, nắm áo cha mình cũng đòi được ngồi lên vai, chẳng qua đại đa số người từ chân núi leo đến trên núi, đã sớm mệt đến không được, căn bản không có khí lực nào đi cõng hài tử, bởi vậy làm cho đám hài tử oa oa khóc lớn, thậm chí còn đứa còn nằm phịch xuống mặt đất lăn lộn ăn vạ.

Một tiểu hài tử béo tròn vừa lăn lộn trên mặt đất vừa bất mãn khóc kêu: "Ô ô... Cha người ta thì có khí lực như vậy, còn cha lại nói không có khí lực, cha căn bản yếu quá yếu mà!"

"Ha ha ha..." Người chung quanh bị lời này của tiểu hài tử chọc cho tức cười, sôi nổi chế nhạo nhìn về phía cha của bé mập.

Cha thằng bé tốt xấu gì cũng là nam nhân, bị nhi tử ruột chê yếu, lập tức vừa tức vừa thẹn, không khỏi bất mãn nhìn về phía Hiên Viên Tố, cảm thấy kẻ cầm đầu đều là hắn.

Hiên Viên Tố không nhìn thái độ cực kỳ hâm mộ hoặc oán trách hay sợ hãi của người chung quanh chút nào, hắn thoải mái khiêng Mễ Tiểu Bảo hướng về trên núi đi dạo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương