Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị
-
Chương 58
Yêu cầu của phụ nhân cũng không quá phận, Mễ Vị tất nhiên sẽ đáp ứng, nghĩ nghĩ nói với nàng ta: "Vậy ta giúp ngươi làm bánh sinh nhật đi, cũng thích hợp cho người đến sinh thần ăn, sáng mai ngươi lại đây lấy."
Tuy rằng không biết cái gì gọi là bánh sinh nhật, nhưng phụ nhân đã tận mắt chứng kiến cái bánh ngọt ngàn lớp hôm nay, chỉ nhìn thôi cũng đã làm cho người chảy hết nước miếng, chắc hẳn bánh ngọt sinh nhật này cũng không khác mấy với cái bánh ngọt ngàn lớp kia, đồ tốt như vậy nếu đưa đến nhà mẹ đẻ, xem ai còn dám cười nhạo nàng ta chỉ biết mang đồ rẻ tiền về.
Phụ nhân cao hứng muốn chết, liên tục nói lời cảm tạ đối với Mễ Vị.
Những người khác hôm nay đã bị bánh ngọt ngàn lớp chinh phục tất nhiên cũng cảm thấy rất hứng thú với thứ gọi là bánh ngọt sinh nhật từ miệng Mễ Vị, liền chờ mong hỏi Mễ Vị: "Nếu như làm cho nàng ta cái bánh ngọt sinh nhật gì gì kia, vậy có phải ngày mai cũng bán cái bánh đó?"
Mễ Vị lắc đầu, "Bánh sinh nhật không phải muốn ăn là ăn, chỉ có khi nào mang đi chúc mừng sinh nhật thì mới ăn thôi, ngày mai ăn không hợp đâu."
Nghe nói chỉ có thể ăn lúc sinh nhật, người ở chỗ này cũng không nói thêm nữa, chỉ hỏi: "Vậy ngày mai chúng ta ăn cái gì?"
Mễ Vị nghĩ nghĩ, vừa lúc cũng có một thời gian rồi chưa bán món lẩu, mau là ngày mai lại làm lẩu chua cay bán đi.
Nghe nói là bán món lẩu, người ở chỗ này đều không có ý kiến, dù sao tư vị nồi lẩu Mễ Vị làm là tuyệt nhất, dù cho hương vị món này ở chỗ cửa tiệm trước đầu ngõ cũng không tệ, giá cả cũng rẻ, nhưng nếu so với tiệm cơm Thật Mỹ Vị thì còn kém xa.
Chu Mậu Tài là người đầu tiên đáp lời: "Lẩu ngon nha! Ta lâu lắm rồi chưa được ăn món lẩu tiệm ngươi, đã thèm muốn chết rồi đây."
Trong đám người có người nhỏ giọng phụ họa: "Ta cũng thèm, mùi vị món lẩu của cửa tiệm đầu ngõ thật không ngon bằng của Mễ tiểu nương tử tự mình làm, rẻ thì có rẻ đó, nhưng ăn xong cũng không muốn ăn lại."
"Các ngươi còn chưa biết sao, nhà kia đổi đầu bếp rồi, hiện tại đầu bếp mới tay nghề rất tầm thường, làm món lẩu này thậm chí còn không ngon như trước nữa, dù cho có bán rẻ hơn nwuar giá với tiệm Thật Mỹ Vị ta cũng không muốn đi ăn, ăn tiệm nhà hắn còn không bằng tự ra ở nhà làm ăn cho xong."
"Ta hôm qua cũng đi ăn lẩu ở tiệm nhà kia, hiện tại hương vị thật sự không ra gì, lần sau ta không bao giờ đi, ta tình nguyện bỏ thêm chút tiền đến chỗ Mễ tiểu nương tử đây ăn, tối thiểu có thể hưởng thụ một trận."
"Ngươi mới biết sao? Vậy mà ngươi trước còn chạy tới nhà kia ăn! Về sau cũng đừng nói mình là khách quen của Mễ tiểu nương tử nha. Ta nè, coi như nhà kia bớt thêm giá nữa ta cũng chỉ đến chỗ Mễ tiểu nương tử ăn thôi."
Người này bị nói đến xấu hổ ; trước đó hắn thật đúng là tham rẻ mà chạy đến tiệm nhà bên kia ăn vài lần, lập tức lúng túng không nói.
Nghe mọi người đang nghị luận sôi nổi, Lý Nhị Mai âm thầm cao hứng, nụ cười trên mặt cản cũng cản không nổi.
————
Bởi vì muốn làm bánh ngọt, còn phải đem đi, nếu dùng đĩa chứa thì đúng là không thích hợp, Mễ Vị sau khi đóng cửa quán liền chạy đến nhà thợ mộc ở trong hẻm, miêu tả dáng vẻ nhờ hắn đóng một cái hộp gỗ hình lập phương, phía dưới là đế cứng, nắp đậy ở mặt trên có chỗ để cầm.
Nhà thợ mộc liền ngay lập tức làm xong giao cho mối quen, Mễ Vị cầm về nhà, dùng nước cẩn thận rửa mấy lần, sau đó lại dùng nước nóng trụng sơ, cuối cùng hong cho khô, cái này là để dùng làm hộp chứa bánh sinh nhật.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng Mễ Vị liền dậy sớm để làm bánh ngọt, dùng hai canh giờ mới làm xong; đến đầu giờ Tỵ, phụ nhân hôm qua rút trúng thăm miễn phí dẫn theo trượng phu cùng bọn nhỏ đến đây, Mễ Vị đem bánh sinh nhật làm xong ra cho bọn hắn nhìn.
Nhìn thấy dáng vẻ của bánh, cả nhà đều ngơ ngác, không nghĩ đến bánh ngọt sinh nhật này có thể làm lớn như vậy, xinh đẹp như vậy, đôi mắt phụ nhân đều sắp không dứt ra được, "Đây chính là bánh ngọt sinh nhật sao, cũng quá xinh đẹp đi, như một bức họa ấy, nhìn thế này làm sao nỡ ăn đây chứ."
Trượng phu ohụ nhân hít hít mũi, mùi thơm ngọt ngào trong không khí khiến một đại nam nhân như hắn đều cảm thấy thèm, "Không chỉ đẹp mắt, còn thơm nha."
Hài tử nhỏ tuổi nhất của phụ nhân cũng chỉ mới năm tuổi, nhìn bánh ngọt liền không nhịn được đưa ngón tay vào miệng, nước miếng không tự chủ được chảy ra, rơi vào vạt áo trước, nó cũng mặc kệ, khát khao nhìn cái bánh ngọt nói: "Nương, ta muốn ăn cái này."
Phụ nhân kéo tay nó xuống, "Hiện tại chưa thể ăn được, đây là mang đi cho nãi nãi mừng thọ, đợi chúng ta đến nhà nãi nãi xong là có thể ăn rồi, đến lúc đó nương cho ngươi một miếng lớn có được không?"
Hài tử cố gắng nuốt nuốt nước miếng, chịu đựng con sâu thèm ăn đang ngọ nguậy trong bụng kia, ngoan ngoãn gật đầu.
Trượng phu phụ nhân chú ý tới mấy chữ đỏ lớn viết trên cái bánh ngọt, liền hỏi Mễ Vị: "Bà chủ, phía trên này viết mấy chữ gì vậy? Thật không dám giấu, phu thê nhà chúng tôi một chữ thôi cũng không biết, ngươi nói cho chúng ta đi, đỡ đến lúc các bên thân thích hỏi chúng ta lại không đáp được."
Mễ Vị: "Mấy chữ này là 'Phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn', ngụ ý chúc lão nhân gia trường thọ."
Lời này hai vợ chồng tất nhiên nghe hiểu là có ý gì, phụ nhân vui vẻ nói: "Cái này hay thật, nghe vào tai liền thấy vui vẻ, bà ngủ thật có tâm, rất cám ơn ngươi."
Mễ Vị khoát tay, "Các ngươi còn phải đi ăn đúng không, cái bánh sinh nhật này nhất định phải cầm cẩn thận đấy, xách cho cân bằng, đừng để nghiêng, không thì nó sẽ méo lệch hết."
Trượng phu của phụ nhân vội vàng cam đoan: "Để ta cầm, ta nhất định cẩn thận."
Nam nhân một tay nâng bánh ngọt, một tay kia đặt ở trên hộp, cố gắng giữ vững tư thế ngay ngắn, đi cẩn thận hơn bất cứ lúc nào, phụ nhân đứng bên cạnh bảo hộ hắn, kéo tay ba đứa hài tử để bọn chúng không líu ríu đi bên cạnh chắn đường hắn, miễn cho va chạm, cái bánh ngọt vất vả lắm mới có được, làm hỏng thì xong rồi.
"Mẹ nó à, thọ lễ của chúng ta năm nay đúng không tồi rồi, ha ha ha..." Nam nhân lộ ra vẻ thật vui sướng, nụ cười trên mẳ sáng lạn lên vài phần. Hắn cũng biết vì mình nghèo, nên lúc trước hàng năm về nhà mẹ đẻ thê tử đều không thể mang đồ vật đáng giá như những nhà người khác, không chỉ chưa cho thê tử và nhi tử được cuộc sống tốt, mà còn làm hại thê tử bị người nhà mẹ đẻ khinh thường, trong lòng hắn cũng cảm giác rất khó chịu, cho nên phàm nếu không phải ngày trọng yếu, hắn đều tránh đi nhà mẹ đẻ thê tử.
Năm nay mừng thọ nhạc mẫu hắn không thể không đi, hắn cũng từ sớm đã bắt đầu phát sầu chuyện thọ lễ, không nghĩ đến lần này vận khí tốt như thế ; vậy mà được miễn phí một món quý như vậy. Cái bánh ngọt này đừng nói mua ở chỗ nào khác cũng không có, chỉ nói đến bề ngoài lại xinh đẹp như vậy, lấy món này làm thọ lễ, coi như kiếm được chút mặt mũi cho lần đi mừng thọ này.
Năm nay rốt cục cũng tranh được cho tức phụ chút sĩ diện.
Phụ nhân tên là Vương Liên Hoa, nghe lời trượng phu nói xong nhịn không được thấy mũi đau xót, đã nhiều năm như vậy, bởi vì nàng ta gả không tốt nên luôn luôn bị đám tẩu tử em dâu nhà mẹ đẻ khinh thường, mỗi lần trở về đều phải nghe rất nhiều lời nói âm dương quái khí. Nàng ta rất nhiều lần đều muốn dứt khoát cắt đứt cái quan hệ thân thích này, liền coi như không có nhà mẹ đẻ. Nhưng mẹ nàng ta đối với nàng ta rất tốt, luôn luôn len lén gạt đám con dâu dúi tiền cho nàng ta, nàng ta cũng chỉ có một lão nương như vậy, nói thế nào nàng ta cũng không đành lòng không bao giờ quay về gặp mặt bà nữa.
Vương Liên Hoa chùi chùi mắt, không cho trượng phu nhìn thấy nước mắt trong mắt mình, cười nói: "Đúng rồi, bánh sinh nhật của chúng ta là độc nhất vô nhị, bọn họ khẳng định thấy còn chưa được thấy lần nào, đến lúc đó chúng ta liền trào phúng các nàng ta là quê mùa chưa thấy qua việc đời."
Hán tử nở nụ cười ha ha, bờ lưng bị sinh hoạt ép cong tựa hồ cũng thẳng lên không ít.
Một nhà năm người bước chưa bao giờ có bước chân thoải mái đi tới nhà mẹ đẻ Vương Liên Hoa như vậy.
Nhà mẹ đẻ Vương Liên Hoa cũng ở trong thành, chẳng qua ở trong phường An Bình có hoàn cảnh tốt hơn rất nhiều, cha Vương Liên Hoa từng là một tú tài nổi tiếng, làm tiên sinh cả một đời trong một thư viên tư thục, người một nhà sống cũng không tệ lắm. Sau này đại ca Vương Liên Hoa cũng thi đậu tú tài, thừa kế nghiệp cha, cũng đi làm tiên sinh trong thư viện tư thục, mỗi tháng nguyệt ngân không ít, lại thêm học sinh hiếu kính, sống cũng rất tốt. Nhị ca nàng ta tuy rằng không thi đậu tú tài, nhưng thông qua Vương đại ca, cũng tìm được một chân giữ thư khố tại thư viện tư thục, sinh hoạt tất nhiên cũng không kém. Về phần tiểu đệ nhỏ tuổi nhất, thì được phụ thân khi còn sống nhờ vào mối quan hệ an bài vào làm tiên sinh trong phòng thu chi của một tửu lầu, cuộc sống cũng không tồi.
Người duy nhất sống không tốt cũng chỉ có mỗi Vương Liên Hoa, ngay cả tỷ tỷ duy nhất của Vương Liên Hoa cũng gả cho một tiểu địa chủ, ngày tháng còn tốt hơn nàng ta rất nhiều. Hơn nữa còn thêm đủ loại nguyên nhân tiền bạc khác, cho nên nàng ta mới bị các tẩu tử cùng em dâu khinh thường.
"Nương, chúng ta về rồi." Vương Liên Hoa liếc mắt liền thấy lão nương đang ngồi ở trong viện phơi nắng, trong mắt liền ngân ngấn lệ.
Vương lão nương thân thể coi như cường tráng, nhìn nữ nhi sắp hơn nửa năm chưa từng gặp, vội vàng đi ra đón tiếp, "Liên Hoa, các ngươi đã về rồi? Đi đường mệt không? Nhanh lên vào nghỉ ngơi một chút."
Vương Liên Hoa còn chưa nói tiếp, Đại tẩu nàng ta liền cười nói: "Liên Hoa nó lúc nào cũng tự mình đi bộ như vậy đến thì làm sao lại không mệt chứ, nếu như bỏ được tiền ra thuê cái xe ngựa đi thì cũng không cần mỗi lần đến đều làm nương đau lòng."
Nhị tẩu nàng ta nói tiếp theo, "Nghe tẩu nói kìa, nếu như có tiền ai chẳng biết thuê xe ngựa a, tẩu cũng không phải không biết cuộc sống Liên Hoa nghèo khổ cỡ nào a."
Vương đại tẩu: "Cũng đúng, nếu như lúc trước Liên Hoa chịu gả cho cháu nhà mẹ đẻ của ta, vậy hiện tại cuộc sống không biết thoải mái biết chừng nào, nhưng mà cố tình ánh mắt cao cao tại thượng, chướng mắt cháu nhà ta, kết quả thì thế nào, coi trọng một người cả cơm cũng không đủ cho mình ăn no, khổ như thế chứ."
Vương lão nương thấy các nàng ta xoi mói nói ngay trước mặt con rể, liền quay sang trách mắng: "Các ngươi nói ít một chút! Không có việc gì thì phòng bếp nhìn xem đi."
Mấy huynh đệ Vương gia vốn căn bản không để ý thấy lão nương lên tiếng, cũng ý tứ theo trách cứ vài câu với tức phụ mình.
Hai tức phụ lúc này mới ngậm miệng, nhưng không phải là quá sợ Vương lão nương, dù sao bà cũng già rồi, trong tay cũng không có tiền, không có quyền, hiện tại đương gia là các nàng ta nha.
Vương Liên Hoa mím môi, nhịn xuống hỏa khí trong bụng, không để ý các nàng ta, cười nhìn Vương lão nương nói: "Nương, chúng ta không mệt, ngài đừng lo lắng."
Lúc này em dâu Vương Liên Hoa từ trong nhà đi ra, đôi mắt đảo quanh cái hộp mà trượng phu Vương Liên Hoa ôm trong tay, cười hỏi: "Năm nay Liên Hoa cùng cô gia mang thứ tốt gì cho nương đấy? Có phải lại mang theo hai cân thịt hay không a?"
Lời này vừa nói ra, Vương đại tẩu cùng vương nhị tẩu khinh miệt bĩu bĩu môi. Năm ngoái khi Vương Liên Hoa về ăn tết, liền mang theo hai cân thịt trở về, tuy rằng hai cân thịt đã là thứ tốt nhất mà bọn họ có thể lấy ra, nhưng vẫn làm cho các nàng ta chướng mắt, sau lưng không biết nói bao nhiêu lời nhàn thoại.
Các nàng ta còn tưởng rằng năm nay Vương Liên Hoa nhiều lắm cũng chỉ có thể cầm ra hai cân thịt đến.
Vương Liên Hoa cười nói: "Năm nay ta lại làm cho các ngươi thất vọng rồi, không mang thịt cho lão nương ăn, vừa vặn lấy được thứ quý giá nên mang đến cho lão nương nếm thử."
Lời này ba tức phụ Vương gia tất nhiên là không tin, "Ngươi có thể mang cái thứ gì quý giá chứ, đừng có bày đặt dọa chúng ta đi."
Vương Liên Hoa mặc kệ các nàng ta, đem bánh ngọt bỏ lên trên bàn, chậm rãi kéo nắp đậy chiếc hộp ra, để lộ bánh ngọt bên trong cho mọi người thấy.
Nhìn thấy dáng vẻ của cái bánh ngọt, ngửi được mùi hương thơm ngọt cực kỳ mê người tỏa ra, ba tức phụ Vương gia tất cả đều ngậm miệng, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn cái bánh ngọt xinh đẹp trên bàn, lời trào phúng trong miệng không thể nào nói ra được.
Cũng không thể nói cánh bánh ngọt này ít quá đi?
Vương lão nương tò mò hỏi: "Liên Hoa, đây là cái gì? Ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua, mùi vị này sao lại thơm như vậy a, một lão bà tử như ta ngửi thấy còn muốn ăn."
Đại tỷ Vương Liên Hoa cũng hỏi: "Đúng vậy đó Liên Hoa, đây là cái gì? Ta cũng chưa từng thấy lần nào, nhưng nhìn bên ngoài thì thật xinh đẹp, bên trên còn có chữ nè, chữ này viết cái gì vậy?"
Khóe miệng Vương Liên Hoa nhịn không được vểnh lên, "Đây là bánh sinh nhật, chỉ dành cho mọi người ăn nhân dịp sinh thần mà thôi nha. Mùi vị của nó mới là tuyệt vời nhất, bên ngoài không dễ dàng gì mua được đâu, mọi người chưa từng thấy cũng rất bình thường. Về phần chữ ở phía trên này, là viết riêng cho nương, viết là 'Phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn'."
Vương lão nương vừa nghe liền nở nụ cười, từ ái nhìn về phía Vương Liên Hoa, "Liên Hoa à, ngươi thật có tâm."
Đại tẩu Vương gia vẫn luôn ghi hận lúc trước Vương Liên Hoa chướng mắt cháu nhà mình, không nhìn nổi nàng đắc ý, bỉu môi nói: "Còn không biết ăn ngon hay không đâu, nói như quý lắm."
Vương Liên Hoa: "Nếu Đại tẩu chướng mắt, vậy ngươi đừng có ăn, miễn cho bẩn miệng của ngươi."
"Ngươi!" Vương đại tẩu ngầm bực, nàng ta đã sớm bị mùi thơm này quyến rũ đến muốn nếm thử một ngụm, không cho nàng ta ăn sao được?
Hai tức phụ còn lại của Vương gia thấy Đại tẩu ăn quả đắng, cũng không dám nói mát, vạn nhất cũng không cho các nàng ta ăn thì làm sao bây giờ.
Một đám hài tử rốt cuộc bị hương thơm này làm cho không chịu nổi, mặc kệ chữ gì là chữ gì, dậm chân kêu: "Ta muốn ăn cái này, muốn ăn!"
Vương lão nương cười nói: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, vậy thì đều nếm thử, hiện tại ăn ngay."
Vương Liên Hoa đi phòng bếp lấy một con dao lại đây, mở bánh ngọt ra chia cho mọi người trong nhà, về phần Vương đại tẩu, không có cho nàng ta.
Vương đại tẩu vô cùng tức giận, rất muốn nhăn mặt rời đi, nhưng mùi thơm của bánh ngọt quá mê người, nàng ta không nỡ đi, đành phải dày mặt tự mình đi cắt cho mình, nhưng chờ nếm được mùi vị của bánh ngọt xong, cũng không thèm nổi giận, chỉ biết vùi đầu khổ ăn.
Vương lão nương: "Cái bánh ngọt này thật là ngọt, vừa ngọt lại thơm lại mềm, ta sống đến từng tuổi này rồi còn chưa từng ăn thứ gì ngon đến như vậy, năm nay đúng là nhờ phúc của Liên Hoa."
Hương vị thật sự quá ngon, ba tức phụ Vương gia luôn luôn thích nói mấy lời dè bỉu cũng không dám làm phật lòng Liên Hoa, dù sao ăn quá ngon, các nàng ta ăn một phần còn chưa thấy đủ, nếu có thể ăn nhiều một chút thì tốt rồi.
Vương nhị tẩu nghĩ nghĩ thấy sinh thần lão nương mình cũng là tháng sau, cũng muốn mang một cái bánh sinh nhật này trở về cho người nhà mẹ đẻ kiến thức một chút, cho nên lần đầu tiên lộ ra khuôn mặt tươi cười đối với cô em chồng nghèo khổ Vương Liên Hoa này, thân thiết nói: " Liên Hoa à, cái bánh ngọt này ngươi mua ở đâu vậy? Có thể giúp ta mua một cái hay không, lão nương ta tháng sau cũng sắp sinh thần rồi, ta cũng muốn mang một cái trở về."
Lần đầu tiên bị khuôn mặt tươi cười chào đón như thế, Vương Liên Hoa đều nổi da gà, không lạnh không nóng nói: "Đây cũng không phải là muốn mua liền mua, ta phải đi hỏi người ta một chút xem có nguyện ý làm hay không, mà nếu như nguyện ý làm thì giá cũng không thấp, ngươi nhất định muốn sao?"
Vương nhị tẩu cười nói: "Vậy làm phiền ngươi giúp ta một chút, giá chỉ cần không phải quá đắt là được."
"Vậy được rồi, ta giúp ngươi hỏi một chút, đến lúc đó ta sẽ mang đến cho ngươi."
Vương nhị tẩu sợ nàng ta không tận tâm, đành phải cười nói cảm tạ một trận, toàn bộ lúc sau không dám nói một câu "âm dương quái khí" nào.
Lần này về nhà mẹ đẻ là lần vui nhất của cả nhà Vương Liên Hoa, lúc rời đi dưới chân đều như có gió, tâm tình vô cùng thư sướng. Vương Liên Hoa nói: "Cha bọn nhỏ, về sau có dịp nào về nhà mẹ đẻ ta, đừng mang cái gì khác cả, cứ đi đến tiệm Thật Mỹ Vị mua chút đồ ăn mang theo, bà chủ làm gì cũng ngon, ai ăn cũng phảikhen; cam đoan một câu chua ngoa cũng không ai nói ra được."
Trượng phu Vương Liên Hoamười phần tán thành, "Cứ làm như vậy đi!"
Người một nhà không đi về nhà trước, mà tiến đến Rất Mỹ Vị tiệm cơm, lại cảm tạ Mễ Vị thêm một lần, lúc này mới nhắc đến chuyện đặt mua bánh sinh nhật mà Vương nhị tẩu hỏi.
Mễ Vị đạo: "Muốn đặt làm bánh sinh nhật cũng được, nhưng giá cả sẽ hơi đắt một chút, một cái phải một lượng bạc." Làm bánh sinh nhật rât kỳ công và cũng rât phiền toái, chỉ nói đến công việc đánh kem thôi cũng đánh muốn gãy cả tay, lần này kem trên cái bánh của Vương Liên Hoa mang về vẫn là Hiên Viên Tố giúp nàng đánh, không thì tay nàng đã sớm đánh kem gãy luôn rồi.
Tuy rằng không biết cái gì gọi là bánh sinh nhật, nhưng phụ nhân đã tận mắt chứng kiến cái bánh ngọt ngàn lớp hôm nay, chỉ nhìn thôi cũng đã làm cho người chảy hết nước miếng, chắc hẳn bánh ngọt sinh nhật này cũng không khác mấy với cái bánh ngọt ngàn lớp kia, đồ tốt như vậy nếu đưa đến nhà mẹ đẻ, xem ai còn dám cười nhạo nàng ta chỉ biết mang đồ rẻ tiền về.
Phụ nhân cao hứng muốn chết, liên tục nói lời cảm tạ đối với Mễ Vị.
Những người khác hôm nay đã bị bánh ngọt ngàn lớp chinh phục tất nhiên cũng cảm thấy rất hứng thú với thứ gọi là bánh ngọt sinh nhật từ miệng Mễ Vị, liền chờ mong hỏi Mễ Vị: "Nếu như làm cho nàng ta cái bánh ngọt sinh nhật gì gì kia, vậy có phải ngày mai cũng bán cái bánh đó?"
Mễ Vị lắc đầu, "Bánh sinh nhật không phải muốn ăn là ăn, chỉ có khi nào mang đi chúc mừng sinh nhật thì mới ăn thôi, ngày mai ăn không hợp đâu."
Nghe nói chỉ có thể ăn lúc sinh nhật, người ở chỗ này cũng không nói thêm nữa, chỉ hỏi: "Vậy ngày mai chúng ta ăn cái gì?"
Mễ Vị nghĩ nghĩ, vừa lúc cũng có một thời gian rồi chưa bán món lẩu, mau là ngày mai lại làm lẩu chua cay bán đi.
Nghe nói là bán món lẩu, người ở chỗ này đều không có ý kiến, dù sao tư vị nồi lẩu Mễ Vị làm là tuyệt nhất, dù cho hương vị món này ở chỗ cửa tiệm trước đầu ngõ cũng không tệ, giá cả cũng rẻ, nhưng nếu so với tiệm cơm Thật Mỹ Vị thì còn kém xa.
Chu Mậu Tài là người đầu tiên đáp lời: "Lẩu ngon nha! Ta lâu lắm rồi chưa được ăn món lẩu tiệm ngươi, đã thèm muốn chết rồi đây."
Trong đám người có người nhỏ giọng phụ họa: "Ta cũng thèm, mùi vị món lẩu của cửa tiệm đầu ngõ thật không ngon bằng của Mễ tiểu nương tử tự mình làm, rẻ thì có rẻ đó, nhưng ăn xong cũng không muốn ăn lại."
"Các ngươi còn chưa biết sao, nhà kia đổi đầu bếp rồi, hiện tại đầu bếp mới tay nghề rất tầm thường, làm món lẩu này thậm chí còn không ngon như trước nữa, dù cho có bán rẻ hơn nwuar giá với tiệm Thật Mỹ Vị ta cũng không muốn đi ăn, ăn tiệm nhà hắn còn không bằng tự ra ở nhà làm ăn cho xong."
"Ta hôm qua cũng đi ăn lẩu ở tiệm nhà kia, hiện tại hương vị thật sự không ra gì, lần sau ta không bao giờ đi, ta tình nguyện bỏ thêm chút tiền đến chỗ Mễ tiểu nương tử đây ăn, tối thiểu có thể hưởng thụ một trận."
"Ngươi mới biết sao? Vậy mà ngươi trước còn chạy tới nhà kia ăn! Về sau cũng đừng nói mình là khách quen của Mễ tiểu nương tử nha. Ta nè, coi như nhà kia bớt thêm giá nữa ta cũng chỉ đến chỗ Mễ tiểu nương tử ăn thôi."
Người này bị nói đến xấu hổ ; trước đó hắn thật đúng là tham rẻ mà chạy đến tiệm nhà bên kia ăn vài lần, lập tức lúng túng không nói.
Nghe mọi người đang nghị luận sôi nổi, Lý Nhị Mai âm thầm cao hứng, nụ cười trên mặt cản cũng cản không nổi.
————
Bởi vì muốn làm bánh ngọt, còn phải đem đi, nếu dùng đĩa chứa thì đúng là không thích hợp, Mễ Vị sau khi đóng cửa quán liền chạy đến nhà thợ mộc ở trong hẻm, miêu tả dáng vẻ nhờ hắn đóng một cái hộp gỗ hình lập phương, phía dưới là đế cứng, nắp đậy ở mặt trên có chỗ để cầm.
Nhà thợ mộc liền ngay lập tức làm xong giao cho mối quen, Mễ Vị cầm về nhà, dùng nước cẩn thận rửa mấy lần, sau đó lại dùng nước nóng trụng sơ, cuối cùng hong cho khô, cái này là để dùng làm hộp chứa bánh sinh nhật.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng Mễ Vị liền dậy sớm để làm bánh ngọt, dùng hai canh giờ mới làm xong; đến đầu giờ Tỵ, phụ nhân hôm qua rút trúng thăm miễn phí dẫn theo trượng phu cùng bọn nhỏ đến đây, Mễ Vị đem bánh sinh nhật làm xong ra cho bọn hắn nhìn.
Nhìn thấy dáng vẻ của bánh, cả nhà đều ngơ ngác, không nghĩ đến bánh ngọt sinh nhật này có thể làm lớn như vậy, xinh đẹp như vậy, đôi mắt phụ nhân đều sắp không dứt ra được, "Đây chính là bánh ngọt sinh nhật sao, cũng quá xinh đẹp đi, như một bức họa ấy, nhìn thế này làm sao nỡ ăn đây chứ."
Trượng phu ohụ nhân hít hít mũi, mùi thơm ngọt ngào trong không khí khiến một đại nam nhân như hắn đều cảm thấy thèm, "Không chỉ đẹp mắt, còn thơm nha."
Hài tử nhỏ tuổi nhất của phụ nhân cũng chỉ mới năm tuổi, nhìn bánh ngọt liền không nhịn được đưa ngón tay vào miệng, nước miếng không tự chủ được chảy ra, rơi vào vạt áo trước, nó cũng mặc kệ, khát khao nhìn cái bánh ngọt nói: "Nương, ta muốn ăn cái này."
Phụ nhân kéo tay nó xuống, "Hiện tại chưa thể ăn được, đây là mang đi cho nãi nãi mừng thọ, đợi chúng ta đến nhà nãi nãi xong là có thể ăn rồi, đến lúc đó nương cho ngươi một miếng lớn có được không?"
Hài tử cố gắng nuốt nuốt nước miếng, chịu đựng con sâu thèm ăn đang ngọ nguậy trong bụng kia, ngoan ngoãn gật đầu.
Trượng phu phụ nhân chú ý tới mấy chữ đỏ lớn viết trên cái bánh ngọt, liền hỏi Mễ Vị: "Bà chủ, phía trên này viết mấy chữ gì vậy? Thật không dám giấu, phu thê nhà chúng tôi một chữ thôi cũng không biết, ngươi nói cho chúng ta đi, đỡ đến lúc các bên thân thích hỏi chúng ta lại không đáp được."
Mễ Vị: "Mấy chữ này là 'Phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn', ngụ ý chúc lão nhân gia trường thọ."
Lời này hai vợ chồng tất nhiên nghe hiểu là có ý gì, phụ nhân vui vẻ nói: "Cái này hay thật, nghe vào tai liền thấy vui vẻ, bà ngủ thật có tâm, rất cám ơn ngươi."
Mễ Vị khoát tay, "Các ngươi còn phải đi ăn đúng không, cái bánh sinh nhật này nhất định phải cầm cẩn thận đấy, xách cho cân bằng, đừng để nghiêng, không thì nó sẽ méo lệch hết."
Trượng phu của phụ nhân vội vàng cam đoan: "Để ta cầm, ta nhất định cẩn thận."
Nam nhân một tay nâng bánh ngọt, một tay kia đặt ở trên hộp, cố gắng giữ vững tư thế ngay ngắn, đi cẩn thận hơn bất cứ lúc nào, phụ nhân đứng bên cạnh bảo hộ hắn, kéo tay ba đứa hài tử để bọn chúng không líu ríu đi bên cạnh chắn đường hắn, miễn cho va chạm, cái bánh ngọt vất vả lắm mới có được, làm hỏng thì xong rồi.
"Mẹ nó à, thọ lễ của chúng ta năm nay đúng không tồi rồi, ha ha ha..." Nam nhân lộ ra vẻ thật vui sướng, nụ cười trên mẳ sáng lạn lên vài phần. Hắn cũng biết vì mình nghèo, nên lúc trước hàng năm về nhà mẹ đẻ thê tử đều không thể mang đồ vật đáng giá như những nhà người khác, không chỉ chưa cho thê tử và nhi tử được cuộc sống tốt, mà còn làm hại thê tử bị người nhà mẹ đẻ khinh thường, trong lòng hắn cũng cảm giác rất khó chịu, cho nên phàm nếu không phải ngày trọng yếu, hắn đều tránh đi nhà mẹ đẻ thê tử.
Năm nay mừng thọ nhạc mẫu hắn không thể không đi, hắn cũng từ sớm đã bắt đầu phát sầu chuyện thọ lễ, không nghĩ đến lần này vận khí tốt như thế ; vậy mà được miễn phí một món quý như vậy. Cái bánh ngọt này đừng nói mua ở chỗ nào khác cũng không có, chỉ nói đến bề ngoài lại xinh đẹp như vậy, lấy món này làm thọ lễ, coi như kiếm được chút mặt mũi cho lần đi mừng thọ này.
Năm nay rốt cục cũng tranh được cho tức phụ chút sĩ diện.
Phụ nhân tên là Vương Liên Hoa, nghe lời trượng phu nói xong nhịn không được thấy mũi đau xót, đã nhiều năm như vậy, bởi vì nàng ta gả không tốt nên luôn luôn bị đám tẩu tử em dâu nhà mẹ đẻ khinh thường, mỗi lần trở về đều phải nghe rất nhiều lời nói âm dương quái khí. Nàng ta rất nhiều lần đều muốn dứt khoát cắt đứt cái quan hệ thân thích này, liền coi như không có nhà mẹ đẻ. Nhưng mẹ nàng ta đối với nàng ta rất tốt, luôn luôn len lén gạt đám con dâu dúi tiền cho nàng ta, nàng ta cũng chỉ có một lão nương như vậy, nói thế nào nàng ta cũng không đành lòng không bao giờ quay về gặp mặt bà nữa.
Vương Liên Hoa chùi chùi mắt, không cho trượng phu nhìn thấy nước mắt trong mắt mình, cười nói: "Đúng rồi, bánh sinh nhật của chúng ta là độc nhất vô nhị, bọn họ khẳng định thấy còn chưa được thấy lần nào, đến lúc đó chúng ta liền trào phúng các nàng ta là quê mùa chưa thấy qua việc đời."
Hán tử nở nụ cười ha ha, bờ lưng bị sinh hoạt ép cong tựa hồ cũng thẳng lên không ít.
Một nhà năm người bước chưa bao giờ có bước chân thoải mái đi tới nhà mẹ đẻ Vương Liên Hoa như vậy.
Nhà mẹ đẻ Vương Liên Hoa cũng ở trong thành, chẳng qua ở trong phường An Bình có hoàn cảnh tốt hơn rất nhiều, cha Vương Liên Hoa từng là một tú tài nổi tiếng, làm tiên sinh cả một đời trong một thư viên tư thục, người một nhà sống cũng không tệ lắm. Sau này đại ca Vương Liên Hoa cũng thi đậu tú tài, thừa kế nghiệp cha, cũng đi làm tiên sinh trong thư viện tư thục, mỗi tháng nguyệt ngân không ít, lại thêm học sinh hiếu kính, sống cũng rất tốt. Nhị ca nàng ta tuy rằng không thi đậu tú tài, nhưng thông qua Vương đại ca, cũng tìm được một chân giữ thư khố tại thư viện tư thục, sinh hoạt tất nhiên cũng không kém. Về phần tiểu đệ nhỏ tuổi nhất, thì được phụ thân khi còn sống nhờ vào mối quan hệ an bài vào làm tiên sinh trong phòng thu chi của một tửu lầu, cuộc sống cũng không tồi.
Người duy nhất sống không tốt cũng chỉ có mỗi Vương Liên Hoa, ngay cả tỷ tỷ duy nhất của Vương Liên Hoa cũng gả cho một tiểu địa chủ, ngày tháng còn tốt hơn nàng ta rất nhiều. Hơn nữa còn thêm đủ loại nguyên nhân tiền bạc khác, cho nên nàng ta mới bị các tẩu tử cùng em dâu khinh thường.
"Nương, chúng ta về rồi." Vương Liên Hoa liếc mắt liền thấy lão nương đang ngồi ở trong viện phơi nắng, trong mắt liền ngân ngấn lệ.
Vương lão nương thân thể coi như cường tráng, nhìn nữ nhi sắp hơn nửa năm chưa từng gặp, vội vàng đi ra đón tiếp, "Liên Hoa, các ngươi đã về rồi? Đi đường mệt không? Nhanh lên vào nghỉ ngơi một chút."
Vương Liên Hoa còn chưa nói tiếp, Đại tẩu nàng ta liền cười nói: "Liên Hoa nó lúc nào cũng tự mình đi bộ như vậy đến thì làm sao lại không mệt chứ, nếu như bỏ được tiền ra thuê cái xe ngựa đi thì cũng không cần mỗi lần đến đều làm nương đau lòng."
Nhị tẩu nàng ta nói tiếp theo, "Nghe tẩu nói kìa, nếu như có tiền ai chẳng biết thuê xe ngựa a, tẩu cũng không phải không biết cuộc sống Liên Hoa nghèo khổ cỡ nào a."
Vương đại tẩu: "Cũng đúng, nếu như lúc trước Liên Hoa chịu gả cho cháu nhà mẹ đẻ của ta, vậy hiện tại cuộc sống không biết thoải mái biết chừng nào, nhưng mà cố tình ánh mắt cao cao tại thượng, chướng mắt cháu nhà ta, kết quả thì thế nào, coi trọng một người cả cơm cũng không đủ cho mình ăn no, khổ như thế chứ."
Vương lão nương thấy các nàng ta xoi mói nói ngay trước mặt con rể, liền quay sang trách mắng: "Các ngươi nói ít một chút! Không có việc gì thì phòng bếp nhìn xem đi."
Mấy huynh đệ Vương gia vốn căn bản không để ý thấy lão nương lên tiếng, cũng ý tứ theo trách cứ vài câu với tức phụ mình.
Hai tức phụ lúc này mới ngậm miệng, nhưng không phải là quá sợ Vương lão nương, dù sao bà cũng già rồi, trong tay cũng không có tiền, không có quyền, hiện tại đương gia là các nàng ta nha.
Vương Liên Hoa mím môi, nhịn xuống hỏa khí trong bụng, không để ý các nàng ta, cười nhìn Vương lão nương nói: "Nương, chúng ta không mệt, ngài đừng lo lắng."
Lúc này em dâu Vương Liên Hoa từ trong nhà đi ra, đôi mắt đảo quanh cái hộp mà trượng phu Vương Liên Hoa ôm trong tay, cười hỏi: "Năm nay Liên Hoa cùng cô gia mang thứ tốt gì cho nương đấy? Có phải lại mang theo hai cân thịt hay không a?"
Lời này vừa nói ra, Vương đại tẩu cùng vương nhị tẩu khinh miệt bĩu bĩu môi. Năm ngoái khi Vương Liên Hoa về ăn tết, liền mang theo hai cân thịt trở về, tuy rằng hai cân thịt đã là thứ tốt nhất mà bọn họ có thể lấy ra, nhưng vẫn làm cho các nàng ta chướng mắt, sau lưng không biết nói bao nhiêu lời nhàn thoại.
Các nàng ta còn tưởng rằng năm nay Vương Liên Hoa nhiều lắm cũng chỉ có thể cầm ra hai cân thịt đến.
Vương Liên Hoa cười nói: "Năm nay ta lại làm cho các ngươi thất vọng rồi, không mang thịt cho lão nương ăn, vừa vặn lấy được thứ quý giá nên mang đến cho lão nương nếm thử."
Lời này ba tức phụ Vương gia tất nhiên là không tin, "Ngươi có thể mang cái thứ gì quý giá chứ, đừng có bày đặt dọa chúng ta đi."
Vương Liên Hoa mặc kệ các nàng ta, đem bánh ngọt bỏ lên trên bàn, chậm rãi kéo nắp đậy chiếc hộp ra, để lộ bánh ngọt bên trong cho mọi người thấy.
Nhìn thấy dáng vẻ của cái bánh ngọt, ngửi được mùi hương thơm ngọt cực kỳ mê người tỏa ra, ba tức phụ Vương gia tất cả đều ngậm miệng, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn cái bánh ngọt xinh đẹp trên bàn, lời trào phúng trong miệng không thể nào nói ra được.
Cũng không thể nói cánh bánh ngọt này ít quá đi?
Vương lão nương tò mò hỏi: "Liên Hoa, đây là cái gì? Ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua, mùi vị này sao lại thơm như vậy a, một lão bà tử như ta ngửi thấy còn muốn ăn."
Đại tỷ Vương Liên Hoa cũng hỏi: "Đúng vậy đó Liên Hoa, đây là cái gì? Ta cũng chưa từng thấy lần nào, nhưng nhìn bên ngoài thì thật xinh đẹp, bên trên còn có chữ nè, chữ này viết cái gì vậy?"
Khóe miệng Vương Liên Hoa nhịn không được vểnh lên, "Đây là bánh sinh nhật, chỉ dành cho mọi người ăn nhân dịp sinh thần mà thôi nha. Mùi vị của nó mới là tuyệt vời nhất, bên ngoài không dễ dàng gì mua được đâu, mọi người chưa từng thấy cũng rất bình thường. Về phần chữ ở phía trên này, là viết riêng cho nương, viết là 'Phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn'."
Vương lão nương vừa nghe liền nở nụ cười, từ ái nhìn về phía Vương Liên Hoa, "Liên Hoa à, ngươi thật có tâm."
Đại tẩu Vương gia vẫn luôn ghi hận lúc trước Vương Liên Hoa chướng mắt cháu nhà mình, không nhìn nổi nàng đắc ý, bỉu môi nói: "Còn không biết ăn ngon hay không đâu, nói như quý lắm."
Vương Liên Hoa: "Nếu Đại tẩu chướng mắt, vậy ngươi đừng có ăn, miễn cho bẩn miệng của ngươi."
"Ngươi!" Vương đại tẩu ngầm bực, nàng ta đã sớm bị mùi thơm này quyến rũ đến muốn nếm thử một ngụm, không cho nàng ta ăn sao được?
Hai tức phụ còn lại của Vương gia thấy Đại tẩu ăn quả đắng, cũng không dám nói mát, vạn nhất cũng không cho các nàng ta ăn thì làm sao bây giờ.
Một đám hài tử rốt cuộc bị hương thơm này làm cho không chịu nổi, mặc kệ chữ gì là chữ gì, dậm chân kêu: "Ta muốn ăn cái này, muốn ăn!"
Vương lão nương cười nói: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, vậy thì đều nếm thử, hiện tại ăn ngay."
Vương Liên Hoa đi phòng bếp lấy một con dao lại đây, mở bánh ngọt ra chia cho mọi người trong nhà, về phần Vương đại tẩu, không có cho nàng ta.
Vương đại tẩu vô cùng tức giận, rất muốn nhăn mặt rời đi, nhưng mùi thơm của bánh ngọt quá mê người, nàng ta không nỡ đi, đành phải dày mặt tự mình đi cắt cho mình, nhưng chờ nếm được mùi vị của bánh ngọt xong, cũng không thèm nổi giận, chỉ biết vùi đầu khổ ăn.
Vương lão nương: "Cái bánh ngọt này thật là ngọt, vừa ngọt lại thơm lại mềm, ta sống đến từng tuổi này rồi còn chưa từng ăn thứ gì ngon đến như vậy, năm nay đúng là nhờ phúc của Liên Hoa."
Hương vị thật sự quá ngon, ba tức phụ Vương gia luôn luôn thích nói mấy lời dè bỉu cũng không dám làm phật lòng Liên Hoa, dù sao ăn quá ngon, các nàng ta ăn một phần còn chưa thấy đủ, nếu có thể ăn nhiều một chút thì tốt rồi.
Vương nhị tẩu nghĩ nghĩ thấy sinh thần lão nương mình cũng là tháng sau, cũng muốn mang một cái bánh sinh nhật này trở về cho người nhà mẹ đẻ kiến thức một chút, cho nên lần đầu tiên lộ ra khuôn mặt tươi cười đối với cô em chồng nghèo khổ Vương Liên Hoa này, thân thiết nói: " Liên Hoa à, cái bánh ngọt này ngươi mua ở đâu vậy? Có thể giúp ta mua một cái hay không, lão nương ta tháng sau cũng sắp sinh thần rồi, ta cũng muốn mang một cái trở về."
Lần đầu tiên bị khuôn mặt tươi cười chào đón như thế, Vương Liên Hoa đều nổi da gà, không lạnh không nóng nói: "Đây cũng không phải là muốn mua liền mua, ta phải đi hỏi người ta một chút xem có nguyện ý làm hay không, mà nếu như nguyện ý làm thì giá cũng không thấp, ngươi nhất định muốn sao?"
Vương nhị tẩu cười nói: "Vậy làm phiền ngươi giúp ta một chút, giá chỉ cần không phải quá đắt là được."
"Vậy được rồi, ta giúp ngươi hỏi một chút, đến lúc đó ta sẽ mang đến cho ngươi."
Vương nhị tẩu sợ nàng ta không tận tâm, đành phải cười nói cảm tạ một trận, toàn bộ lúc sau không dám nói một câu "âm dương quái khí" nào.
Lần này về nhà mẹ đẻ là lần vui nhất của cả nhà Vương Liên Hoa, lúc rời đi dưới chân đều như có gió, tâm tình vô cùng thư sướng. Vương Liên Hoa nói: "Cha bọn nhỏ, về sau có dịp nào về nhà mẹ đẻ ta, đừng mang cái gì khác cả, cứ đi đến tiệm Thật Mỹ Vị mua chút đồ ăn mang theo, bà chủ làm gì cũng ngon, ai ăn cũng phảikhen; cam đoan một câu chua ngoa cũng không ai nói ra được."
Trượng phu Vương Liên Hoamười phần tán thành, "Cứ làm như vậy đi!"
Người một nhà không đi về nhà trước, mà tiến đến Rất Mỹ Vị tiệm cơm, lại cảm tạ Mễ Vị thêm một lần, lúc này mới nhắc đến chuyện đặt mua bánh sinh nhật mà Vương nhị tẩu hỏi.
Mễ Vị đạo: "Muốn đặt làm bánh sinh nhật cũng được, nhưng giá cả sẽ hơi đắt một chút, một cái phải một lượng bạc." Làm bánh sinh nhật rât kỳ công và cũng rât phiền toái, chỉ nói đến công việc đánh kem thôi cũng đánh muốn gãy cả tay, lần này kem trên cái bánh của Vương Liên Hoa mang về vẫn là Hiên Viên Tố giúp nàng đánh, không thì tay nàng đã sớm đánh kem gãy luôn rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook