Tiệm Bánh Bao Âm Dương
-
Chương 37
Dù sao cũng là thuộc hạ dưới trướng đã lâu, không dám làm càn. Kinh ngạc thất thố cũng chỉ là chuyện xảy ra trong một khắc, hắn liền quay lại chuyện ban nãy. Đợi đến khi báo cáo xong, hắn mới cẩn thận từng chút mà hỏi: "Đại nhân, tay của ngài......"
Ngón tay khoát trên ghế sofa của Cố Cảnh cứ vô tình mà chốc chốc gõ xuống đệm ghế. Nghe thấy câu hỏi thăm của thuộc hạ, anh đạm mạc nói: "Tiểu thương, không đáng lo. Không còn chuyện gì thì về đi. Chuyện của yêu đạo kia tạm thời để qua một bên. Sẽ có lúc hắn lòi đuôi ra thôi."
Thuộc hạ cung kính đáp ứng, sau đó nhanh chóng rời đi.
Mộc Tử Dịch thu thập đồ đạc xong tiến vào, cảm giác được trong không khí còn lưu lại chút âm khí, cậu nhíu nhíu mày: "Có khách tới sao?"
Cố Cảnh khoát cái tay được băng bó như móng heo kia: "Không phải khách, là âm sai. Lúc trước tôi để vài vị âm sai để ý tên đã lừa gạt nữ quỷ hồn kia, bọn họ chẳng qua là tới báo cáo thôi."
Mộc Tử Dịch hậu tri hậu giác nhớ lại, hóa ra chuyện của Đình Tử vẫn chưa có giải quyết triệt để. Cậu nói: "Đã bắt được chưa?"
Cố Cảnh lắc lắc đầu: "Rất giảo hoạt, chạy mất rồi."
"Chạy thì chạy vậy, hắn cũng sẽ nhịn không nổi đâu, cho người lưu ý hắn là được." Mộc Tử Dịch dứt lời, quay người đi về phía phòng tắm, vừa đi còn vừa nói: "Trước khi xuất phát thì đi tắm trước đi, bên kia có lẽ hoàn cảnh không tốt lắm. Tôi chỉnh nước cho anh, lúc anh tắm nhớ chú ý, tay đừng để chạm nước đó!"
Cố Cảnh: "............." Anh hình như cũng không phải là tàn phế cấp mười mà.
Đang nghĩ ngợi, liền thấy Mộc Tử Dịch từ phòng tắm thò đầu ra, cười đến xấu xa: "Hay là nói, anh muốn tôi giúp đỡ? Ài, tôi vẫn có thể giúp anh kỳ lưng, một lần năm mươi, muốn không?"
Tim Cố Cảnh lại đập loạn, mặt đỏ tai càng đỏ hơn, ngay cả cổ cũng đỏ lên.
Thấy bộ dạng ngại ngùng này, Mộc Tử Dịch hài lòng cười lớn.
Một tiếng rưỡi sau, Mộc Tử Dịch mang theo mèo mập nhỏ, Cố Cảnh, cùng với Triệu Mạn lên tàu cao tốc.
Mấy tiếng sau xuống tàu cao tốc, bọn họ phải đổi sang xe khách, rồi lại phải đổi sang ô tô, một đường bôn ba.
Đợi đến lúc bọn họ chạy đến đích, đã là hơn chín giờ tối rồi.
Xuống xe, đập vào mắt là hai mươi, ba mươi gian nhà trệt không đồng đều. Phòng ở cũ nát, mái nhà đa phần đều là rơm rạ cùng gạch ngói đắp lộn xộn. Có vài ngôi nhà quét sơn trắng, trên tường đã bị nứt loang lổ. Có vài ngôi nhà thậm chí ngay cả sơn tường cũng không có, trực tiếp phơi bày cốt xi măng.
Thôn nhỏ vắng người đa phần đều đi ngủ sớm, hơn chín giờ hơn đã tắt hết đèn như đêm khuya. Nhưng mà vẫn còn một phần nhỏ thắp đèn le lói.
Cũng có thể là do nghe thấy âm thanh của ô tô, có vài người cũng mở đèn, xuyên qua ô cửa sổ hoặc mở cửa lớn mà nhìn.
Mộc Tử Dịch treo lên nụ cười vô hại, vô cùng hữu hảo đi lên nói với một người cách cậu tương đối gần: "Đại ca, xin hỏi nhà của Hoàng Tiểu Kỳ là nhà nào vậy?"
Người này dùng ánh mắt kỳ quái mà đánh giá Mộc Tử Dịch, lại nhìn về Cố Cảnh và Triệu Mạn phía sau lưng cậu. Lúc đó, khoảnh khắc đồng tử hắn lúc nhìn thấy Triệu Mạn thì mãnh liệt co lại, đã bị Mộc Tử Dịch nhìn rõ ràng.
Người này hình như có chút thay đổi thái độ, bộ dạng lạnh lùng lúc trước trở nên nhiệt tình hẳn lên, dùng tiếng phổ thông sứt sẹo mà nói: "Ở bên kia, chỗ ngoài cùng đó."
Mấy người nhóm Mộc Tử Dịch thuận theo hướng tay của người kia mà nhìn sang, vừa lúc thấy được, cách bọn họ không xa, có một nữ sinh không rõ mặt mũi bị người đẩy từ trong nhà ra.
Triệu Mạn thất thanh kêu lên: "Tiểu Kỳ!"
Nữ sinh trù trừ chậm rãi đi về phía này, bước chân có chút khập khễnh. Đợi cô ta đến gần hơn, Mộc Tử Dịch mới nhìn rõ bộ dạng cô.
Đó là một nữ sinh trẻ tuổi thanh tú, lại mặc một bộ đồ quê mùa. Giữa đầu lông mày của cô mang theo nỗi sầu khổ, viền mắt đỏ lên, trên má còn có chút sưng, như bị người hung hăng đánh qua.
Hoàng Tiểu Kỳ vuốt lại mái tóc rối, miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Cậu làm sao lại đến đây?"
Triệu Mạn đè nén chần chừ trong lòng, làm như không có gì mà tiến lên ôm cánh tay cô ta, như làm nũng mà nói: "Đừng nhắc nữa, tớ không phải đã nói mấy hôm nay không tốt lắm sao. Người nhà tớ sợ tớ buồn chán sinh tâm bệnh, liền nhờ hai người anh họ đến mang tớ đi chơi. Tớ nhớ cậu lúc trước đã từng nói, trấn nhà cậu có nhiều đồ ăn ngon, liền muốn đi tìm cậu cùng chơi."
Cô ngừng một chút, đem cánh tay Hoàng Tiểu Kỳ ôm càng chặt hơn, cười nói: "Tớ vốn dĩ muốn tối nay ngủ ở khách sạn trong trấn, sáng mai lại đi tìm cậu. Nhưng không ngờ đến trên đường gặp cướp, tiền của chúng tớ nè, còn cả điện thoại nữa đều bị cướp rồi, ngay cả tiền thuê phòng cũng không trả nổi. Này không nói, anh họ lớn còn bởi vì nguyên nhân này mà tay bị thương rồi. Tiểu Kỳ, tớ đang nghĩ cậu có thể thu lưu bọn tớ một đêm không? Đợi sáng mai, người nhà tớ tới đây đưa tiếp tế, lúc đó chúng ta cùng ra ngoài chơi."
Hoàng Tiểu Kỳ nhìn Mộc Tử Dịch đang lúng túng cười, lại nhìn Cố Cảnh bên cạnh cậu, thấy người kia trên tay băng bó đến nghiêm trọng, hai người này cũng chỉ có cái balo, ngoài ra cũng chẳng còn gì, cô ta nhất thời tin thêm mấy phần.
Cô ta nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, nhà tôi có hơi nhỏ......."
Lời còn chưa dứt đã bị người gián đoạn. Chỉ thấy trong nhà Hoàng Tiểu Kỳ một người đàn ông trung niên gầy gò đi ra, vô cùng nhiệt tình mà cười nói: "Bạn học của Tiểu Kỳ sao, hoan nghênh hoan nghênh. Nhà chúng ta tuy rằng nhỏ, nhưng chen chúc ngủ một tối vẫn là có thể............."
Mộc Tử Dịch ở phía sau đúng lúc tiếp lời: "Thúc thúc, con cùng anh trai không có việc gì, nam sinh ngủ trên sàn nhà là được. Chỉ là em gái con........"
"Em cũng có thể nằm đất mà!" Triệu Mạn vung tay nói, "Em lúc trước còn cắm trại trên núi rồi. Anh họ, em không có yếu ớt như anh nghĩ đâu."
Mộc Tử Dịch bất đắc dĩ lại cưng chiều nói: "Được được được, em lớn rồi."
Hai người nói tới nói lui, ngược lại càng giống anh em thân thiết. Chỉ có Cố Cảnh, im lặng cắn răng, trong lòng khó chịu không rõ nguyên nhân.
Ba của Hoàng Tiểu Kỳ rất nhanh liền trực tiếp bỏ qua con gái mình, mời Mộc Tử Dịch bọn họ vào nhà.
Mộc Tử Dịch trước khi vào nhà vô tình quay đầu lại nhìn một vòng, lại thấy sau lưng bọn họ, trừ Hoàng Tiểu Kỳ đầy mặt bất an cùng không nguyện ý ra, mấy thôn dân bên cạnh đều là ý cười mơ hồ.
Trong lòng cậu khẽ cười nhạo một tiếng, như không có gì mà đi vào nhà.
Phòng khách trong nhà đặt một cái giường, phía trong có phòng riêng. Một thắng nhóc mười mấy tuổi đang ngồi trên cái giường đó chơi điện thoại, thấy có người đi vào cũng không ngẩng đầu lên.
Triệu Mạn nhận ra cái điện thoại kia, đó là cái điện thoại lúc trước cô không dùng nữa mà cho Hoàng Tiểu Kỳ.
Đôi vợ chồng kia cũng không giáo huấn thằng nhóc, mà trực tiếp an bài cho mọi người nghỉ ngơi.
Cuối cùng, bọn Mộc Tử Dịch ba người được an bài nghỉ ngơi trong phòng riêng, một nhà bốn người kia thì ở ngoài.
Hoàn cảnh chật chội luôn khiến cho người ta không khỏe, Mộc Tử Dịch cùng Cố Cảnh dù sao cũng đỡ, Triệu Mạn lại không ổn lắm, ngay cả thở cũng thấy khó khăn.
Mộc Tử Dịch để cô nằm nghỉ, ra hiệu cho Cố Cảnh thiết lập một cái kết giới trong phòng, sau đó cậu mở balo, mèo mập nhỏ từ trong nhảy ra.
Nhóc con vừa nhảy ra, liền thân mật mà lấy hai chân trước bám lên trên ngực Mộc Tử Dịch, cái đầu nho nhỏ cứ cọ cọ. Mộc Tử Dịch buồn chán cũng lấy đồ chơi ra, cùng nó đùa.
Ước chừng qua hơn một tiếng, xung quanh bỗng dưng đều yên tĩnh lại. Mộc Tử Dịch bỗng nhiên mở balo, mèo mập nhỏ đặc biệt quen lối mà nhảy vào. Cậu kéo balo lại, nằm xuống nhắm mắt, mà Cố Cảnh cũng yên lặng nhắm mắt. Ngay sau đó, cửa phòng không tiếng động khẽ mở ra.
Mộc Tử Dịch thoáng ngửi được mùi kì lạ, không đợi cậu nhịn thở đã cảm thấy trước mặt có thêm một cái kết giới. Vì vậy cậu lại trở nên yên tâm, trong lòng nghĩ có Cố Cảnh ở đây thuận tiện hơn rất nhiều.
Chỉ trong chốc lát, cửa phòng đóng lại. Mộc Tử Dịch mở mắt, cùng Cố Cảnh nhìn nhau. Mà Triệu Mạn cũng mở mắt ra, trong mắt là vẻ thanh minh.
Ba người bất động thanh sắc, đợi một hồi lâu, cuối cùng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.
"Đi vào, thay đồ cho con bé đó!" Là giọng của ba Hoàng Tiểu Kỳ, lúc này giọng ông ta vô cùng thiếu kiên nhẫn.
"Ba!" Hoàng Tiểu Kỳ vừa khóc vừa kêu.
"Mày còn muốn nhận tao là ba thì nhanh đi vào trong."
Hoàng Tiểu Kỳ cứ luôn khóc, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng nấc đau đớn khi bị đánh của cô.
"Phải bồi thường tiền hàng, mày có thể sống còn không biết đủ! Mày không đi đúng không? Không đi tao đi!"
"Ba, đừng! Đừng, để con đi thay!"
"Sớm thế này không phải xong rồi sao, nhân lúc bọn chúng còn đang hôn mê, nhanh lên!"
Giọng nói của thằng nhóc vang lên, còn mang theo ý mất kiên nhẫn: "Chị mau đi đi, đừng ảnh hưởng giấc ngủ của tôi!"
Mẹ Hoàng Tiểu Kỳ cũng không vui nói: "Nghe thấy chưa, em mày muốn ngủ, còn không nhanh lên!"
Cửa phòng mở ra, Hoàng Tiểu Kỳ bị đẩy vào một cách thô lỗ. Cô ta quay lại đóng cửa, đi đến trước cái giường nhỏ hẹp, quỳ xuống.
"Triệu Mạn, cậu đồ ngốc này, cậu làm sao lại tới đây!" Cô ta thấp giọng vừa khóc vừa nói. "Bây giờ thì hay rồi, bọn họ muốn thay đồ cưới cho cậu, đây chính là muốn tớ tự mình đưa cậu đến đường chết đó!"
Mộc Tử Dịch lặng yên không tiếng động mở mắt, lạnh giọng nói: "Nhưng lúc vừa bắt đầu, cô không phải đã muốn đưa cô ấy đến chỗ chết sao?"
Hoàng Tiểu Kỳ giật mình sợ hãi, cả người ngã về phía sau ngồi xuống đất. Cô ta ngẩng đầu nhìn một vòng, thấy được cả ba người trong phòng đều thanh tỉnh, mở mắt nhìn cô ta.
Chân tay cô ta luống cuống, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Triệu Mạn, cười khổ một tiếng, hạ giọng nói: "Mọi người không hôn mê sao...... Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, các người chạy không thoát đâu....."
Ánh mắt Triệu Mạn phức tạp, nhìn cô ta, hỏi: "Đến cùng là có chuyện gì?"
Hoàng Tiểu Kỳ cười khổ, nước mắt áy náy cứ thế chảy xuống, nói: "Là tớ có lỗi với cậu. Một tuần trước, người nhà lừa tớ, nói ba tớ bệnh rồi, vì vậy vừa nghỉ hè tớ liền nhanh chóng quay về. Nhưng tớ không ngờ rằng......"
Điều Hoàng Tiểu Kỳ không ngờ được chính là, lúc vừa quay về, thứ cô đối mặt không phải là bệnh tình của cha mà là một màn "kết thân" với người chết.
Chuyện kết duyên âm này, cô đã từng nghe thôn bên cạnh nói qua, nhưng bên kia hai người là một cặp tình nhân nên cả hai bên đều tình nguyện, một người thì ngoài ý muốn mà chết, người kia nguyện ý kết duyên âm. Sau khi kết duyên âm xong, không tới nửa tháng, người đó cũng không rõ nguyên nhân mà chết.
Lúc đó cô ta vô cùng sợ hãi, muốn dùng luật pháp để bảo vệ bản thân, nhưng điện thoại bị thu mất, họ hàng cùng cha mẹ đều đứng về cùng một phía.
Muốn trốn cũng trốn không thoát. Muốn cầu cứu, mấy cô dì chú bác có quen biết đều dùng ánh mắt "sao lại không hiểu chuyện như vậy" mà nhìn cô, còn khuyên cô không nên ồn ào.
Sau này cô mới biết, hóa ra cha mẹ cô tàn nhẫn lừa cô kết âm hôn, là bởi vì em cô ở bên ngoài đi vay nặng lãi, không trả nổi. Mà bên nhà của người chết muốn kết duyên âm kia, gợi ý rằng chỉ cần duyên âm kết thành, không chỉ đưa tiền cho nhà Hoàng Tiểu Kỳ, mà còn cho mọi người trong thôn mỗi nhà hai vạn tệ.
Đối với người trong nhà mà nói, hy sinh một đứa con gái sớm muộn gì cũng phải gả đi, đổi lại bình an cho con trai, mà còn có thêm một khoản tiền, cuộc trao đổi này rất đáng giá. Đối với mấy người khác trong thôn mà nói, hy sinh con gái nhà người khác, đổi lấy hai vạn tệ, không phải có lời rồi sao.
Ngày kết duyên âm đó, cô ta không còn đường nào, bỗng dưng nhớ tới Triệu Mạn.
Cô còn nhớ ngày sinh bát tự của Triệu Mạn, vừa đúng lúc có ảnh của Triệu Mạn, còn có đồ Triệu Mạn mới mặc một lần liền cho cô ta. Do đó lúc kết duyên, cô thần không biết quỷ không hay mà đem ngày sinh bát tự của mình đổi thành của Triệu Mạn, ảnh cũng đổi, còn đem quần áo của Triệu Mạn đưa cho bà đồng.
Lúc ấy bà đồng cũng nhìn thấy, nhưng lại không nói gì với cô ta. Cầm lấy ngày sinh bát tự tính toán một hồi, lại cầm lấy bức ảnh trong tay cô ta, bỏ vào trong chậu đốt cho người chết. Không lâu sau đó bà ta nói, vị người chết kia đối với cô gái này vô cùng ưng ý.
Sau đó Hoàng Tiểu Kỳ nghĩ cũng phải, Triệu Mạn lớn lên còn xinh đẹp hơn cô ta, da trắng thanh tú, tự tin dương quang. So với cô ta nhát gan lại vô năng, vóc người lẫn khuôn mặt đều tốt hơn nhiều.
Tiếp đó bà đồng cầm ngày sinh bát tự cùng quần áo của Triệu Mạn, thần bí mà lầm bầm làm phép. Hoàng Tiểu Kỳ có thể bảo mệnh, chỉ là bị bà đồng yêu cầu trong vòng nửa tháng phải đem Triệu Mạn đến thôn.
Trong lòng Hoàng Tiểu Kỳ có quỷ, cô cùng Triệu Mạn bình thường ở ký túc xá quan hệ rất tốt. Triệu Mạn biết gia cảnh cô ta không tốt, phải dựa vào học bổng cùng làm thêm ngoài giờ học mà sống, liền thường đem cô ta ra ngoài ăn ăn uống uống. Mà, Triệu Mạn còn hay mua quần áo mới, mặc một lần liền mượn cớ thấy không hợp nữa, cho cô ta. Điện thoại của cô ta, cũng là do Triệu Mạn đưa lại, đến tay cô ta cũng còn mới đến tám phần.
Cô ta làm sao lại có thể đối xử với Triệu Mạn thế này!
Cô ta bị lương tâm dày xé, lần này nói thế nào cũng không nguyện ý gọi Triệu Man đến. Cô ta thậm chí còn ngây thơ mà thuyết phục chính mình --- chỉ cần Triệu Mạn không đến, duyên âm này không kết thành, Triệu Mạn cũng sẽ không chết.
Cô ta không muốn phạm sai lầm nữa nên nhất quyết không liên hệ Triệu Mạn, bởi vậy còn nhiều lần bị người nhà đánh đập. Hôm nay lúc Triệu Mạn gọi đến, em cô mới cầm điện thoại đặt vào tay cô, ra hiệu cô lừa người đến đây.
Chỉ là Hoàng Tiểu Kỳ lại làm ngược ý bọn họ, cúp điện thoại của Triệu Mạn. Sau đó lại là một trận đánh đập, ngay cả mặt cũng có vết thương, đến bây giờ vẫn còn sưng đỏ.
Không ngờ tới, đột nhiên dưới hoàn cảnh này, Triệu Mạn một tiếng cũng không nói chạy đến tìm cô ta! Cô đây không phải là tự đưa mình đến trước lưỡi dao rồi sao?!
Lời nói đứt quãng của Hoàng Tiểu Kỳ vừa dứt, nước mắt đầy mặt mà cầm lấy tay Triệu Mạn, nói: "Mạn Mạn, nếu cậu không hôn mê, vậy tìm cơ hội mà chạy đi, chạy rồi không cần quay lại! Về phần duyên âm kia, cậu chạy thoát rồi tìm vị đạo sĩ hoặc hòa thượng, khẳng định có biện pháp giải quyết!"
Triệu Mạn chầm chậm rút lại cái tay bị cô ta nắm lấy, thần tình phức tạp nói: "Cậu biết rõ kết duyên âm, người sống có thể đột tử, nhưng cậu vẫn đem bát tự còn có quần áo, hình của tôi đưa cho người ta, đúng không?"
Thân thể Hoàng Tiểu Kỳ cứng đờ, cúi đầu khóc. Cô ta không thể nào phản bác, không còn mặt mũi nào mà biện giải. Cô ta hại Triệu Mạn là sự thật, cô ta chính là thứ vong ân phụ nghĩa không tim không phổi.
Mộc Tử Dịch nhàn nhạt nói: "Chạy cũng không kịp rồi, Triệu Mạn bị quỷ hồn kia nhìn chằm chằm, không đem ngọn nguồn giải quyết, cô ấy chạy không thoát."
Cố Cảnh cũng gật đầu, lạnh nhạt nói: "Không đem hôn khế hoặc phía bên kia giải quyết thì cô ấy vĩnh viễn không thoát khỏi quỷ hồn kia được, dù cho cô ấy còn sống. Hơn nữa, kỳ thực quỷ hồn kia cũng không cần cô ấy ở đây mới có thể lấy mạng cô ấy."
Mộc Tử Dịch suy nghĩ: "Tôi cho là, người ta muốn Triệu Mạn đến đây, chỉ là muốn đem cô ấy hợp táng cùng quỷ hồn kia mà thôi."
"Không chỉ vậy." Cố Cảnh nói, "Hình thức của minh hôn là nhất định phải đi, đi xong mới có thể coi là hôn khế được hoàn thành."
"Phiền phức như vậy sao......" Mộc Tử Dịch than thở, "Vậy bây giờ làm sao đây? Muốn tìm vị trí cụ thể của quỷ hồn kia, một đòn diệt gọn, cần phải ra ngoài cùng mấy người kia đưa Triệu Mạn đi. Nhưng bộ dạng hiện tại của Triệu Mạn........"
Triệu Mạn hiện tại sắc mặt tái nhợt, trạng thái tinh thần cũng cực kém, âm khí trên người dày đặc. Nếu lại để cô mặc đồ cưới, đi hoàn thành nghi thức minh hôn, e rằng không ổn.
Người ta có thế nào đi nữa cũng là người bình thường, còn là con gái. Đã chịu đựng âm khí giày vò mấy ngày, rồi lại chịu kinh hách, không thể lại bị đả động nữa.
Mộc Tử Dịch hiếm thấy thương hương tiếc ngọc bỗng đứng dậy, nóng lòng muốn thử nói: "Hay là để tôi đi thay cô ấy, tôi còn chưa có thấy qua minh hôn đâu!"
Cậu muốn mở rộng kiến thức!
Ngón tay khoát trên ghế sofa của Cố Cảnh cứ vô tình mà chốc chốc gõ xuống đệm ghế. Nghe thấy câu hỏi thăm của thuộc hạ, anh đạm mạc nói: "Tiểu thương, không đáng lo. Không còn chuyện gì thì về đi. Chuyện của yêu đạo kia tạm thời để qua một bên. Sẽ có lúc hắn lòi đuôi ra thôi."
Thuộc hạ cung kính đáp ứng, sau đó nhanh chóng rời đi.
Mộc Tử Dịch thu thập đồ đạc xong tiến vào, cảm giác được trong không khí còn lưu lại chút âm khí, cậu nhíu nhíu mày: "Có khách tới sao?"
Cố Cảnh khoát cái tay được băng bó như móng heo kia: "Không phải khách, là âm sai. Lúc trước tôi để vài vị âm sai để ý tên đã lừa gạt nữ quỷ hồn kia, bọn họ chẳng qua là tới báo cáo thôi."
Mộc Tử Dịch hậu tri hậu giác nhớ lại, hóa ra chuyện của Đình Tử vẫn chưa có giải quyết triệt để. Cậu nói: "Đã bắt được chưa?"
Cố Cảnh lắc lắc đầu: "Rất giảo hoạt, chạy mất rồi."
"Chạy thì chạy vậy, hắn cũng sẽ nhịn không nổi đâu, cho người lưu ý hắn là được." Mộc Tử Dịch dứt lời, quay người đi về phía phòng tắm, vừa đi còn vừa nói: "Trước khi xuất phát thì đi tắm trước đi, bên kia có lẽ hoàn cảnh không tốt lắm. Tôi chỉnh nước cho anh, lúc anh tắm nhớ chú ý, tay đừng để chạm nước đó!"
Cố Cảnh: "............." Anh hình như cũng không phải là tàn phế cấp mười mà.
Đang nghĩ ngợi, liền thấy Mộc Tử Dịch từ phòng tắm thò đầu ra, cười đến xấu xa: "Hay là nói, anh muốn tôi giúp đỡ? Ài, tôi vẫn có thể giúp anh kỳ lưng, một lần năm mươi, muốn không?"
Tim Cố Cảnh lại đập loạn, mặt đỏ tai càng đỏ hơn, ngay cả cổ cũng đỏ lên.
Thấy bộ dạng ngại ngùng này, Mộc Tử Dịch hài lòng cười lớn.
Một tiếng rưỡi sau, Mộc Tử Dịch mang theo mèo mập nhỏ, Cố Cảnh, cùng với Triệu Mạn lên tàu cao tốc.
Mấy tiếng sau xuống tàu cao tốc, bọn họ phải đổi sang xe khách, rồi lại phải đổi sang ô tô, một đường bôn ba.
Đợi đến lúc bọn họ chạy đến đích, đã là hơn chín giờ tối rồi.
Xuống xe, đập vào mắt là hai mươi, ba mươi gian nhà trệt không đồng đều. Phòng ở cũ nát, mái nhà đa phần đều là rơm rạ cùng gạch ngói đắp lộn xộn. Có vài ngôi nhà quét sơn trắng, trên tường đã bị nứt loang lổ. Có vài ngôi nhà thậm chí ngay cả sơn tường cũng không có, trực tiếp phơi bày cốt xi măng.
Thôn nhỏ vắng người đa phần đều đi ngủ sớm, hơn chín giờ hơn đã tắt hết đèn như đêm khuya. Nhưng mà vẫn còn một phần nhỏ thắp đèn le lói.
Cũng có thể là do nghe thấy âm thanh của ô tô, có vài người cũng mở đèn, xuyên qua ô cửa sổ hoặc mở cửa lớn mà nhìn.
Mộc Tử Dịch treo lên nụ cười vô hại, vô cùng hữu hảo đi lên nói với một người cách cậu tương đối gần: "Đại ca, xin hỏi nhà của Hoàng Tiểu Kỳ là nhà nào vậy?"
Người này dùng ánh mắt kỳ quái mà đánh giá Mộc Tử Dịch, lại nhìn về Cố Cảnh và Triệu Mạn phía sau lưng cậu. Lúc đó, khoảnh khắc đồng tử hắn lúc nhìn thấy Triệu Mạn thì mãnh liệt co lại, đã bị Mộc Tử Dịch nhìn rõ ràng.
Người này hình như có chút thay đổi thái độ, bộ dạng lạnh lùng lúc trước trở nên nhiệt tình hẳn lên, dùng tiếng phổ thông sứt sẹo mà nói: "Ở bên kia, chỗ ngoài cùng đó."
Mấy người nhóm Mộc Tử Dịch thuận theo hướng tay của người kia mà nhìn sang, vừa lúc thấy được, cách bọn họ không xa, có một nữ sinh không rõ mặt mũi bị người đẩy từ trong nhà ra.
Triệu Mạn thất thanh kêu lên: "Tiểu Kỳ!"
Nữ sinh trù trừ chậm rãi đi về phía này, bước chân có chút khập khễnh. Đợi cô ta đến gần hơn, Mộc Tử Dịch mới nhìn rõ bộ dạng cô.
Đó là một nữ sinh trẻ tuổi thanh tú, lại mặc một bộ đồ quê mùa. Giữa đầu lông mày của cô mang theo nỗi sầu khổ, viền mắt đỏ lên, trên má còn có chút sưng, như bị người hung hăng đánh qua.
Hoàng Tiểu Kỳ vuốt lại mái tóc rối, miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Cậu làm sao lại đến đây?"
Triệu Mạn đè nén chần chừ trong lòng, làm như không có gì mà tiến lên ôm cánh tay cô ta, như làm nũng mà nói: "Đừng nhắc nữa, tớ không phải đã nói mấy hôm nay không tốt lắm sao. Người nhà tớ sợ tớ buồn chán sinh tâm bệnh, liền nhờ hai người anh họ đến mang tớ đi chơi. Tớ nhớ cậu lúc trước đã từng nói, trấn nhà cậu có nhiều đồ ăn ngon, liền muốn đi tìm cậu cùng chơi."
Cô ngừng một chút, đem cánh tay Hoàng Tiểu Kỳ ôm càng chặt hơn, cười nói: "Tớ vốn dĩ muốn tối nay ngủ ở khách sạn trong trấn, sáng mai lại đi tìm cậu. Nhưng không ngờ đến trên đường gặp cướp, tiền của chúng tớ nè, còn cả điện thoại nữa đều bị cướp rồi, ngay cả tiền thuê phòng cũng không trả nổi. Này không nói, anh họ lớn còn bởi vì nguyên nhân này mà tay bị thương rồi. Tiểu Kỳ, tớ đang nghĩ cậu có thể thu lưu bọn tớ một đêm không? Đợi sáng mai, người nhà tớ tới đây đưa tiếp tế, lúc đó chúng ta cùng ra ngoài chơi."
Hoàng Tiểu Kỳ nhìn Mộc Tử Dịch đang lúng túng cười, lại nhìn Cố Cảnh bên cạnh cậu, thấy người kia trên tay băng bó đến nghiêm trọng, hai người này cũng chỉ có cái balo, ngoài ra cũng chẳng còn gì, cô ta nhất thời tin thêm mấy phần.
Cô ta nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, nhà tôi có hơi nhỏ......."
Lời còn chưa dứt đã bị người gián đoạn. Chỉ thấy trong nhà Hoàng Tiểu Kỳ một người đàn ông trung niên gầy gò đi ra, vô cùng nhiệt tình mà cười nói: "Bạn học của Tiểu Kỳ sao, hoan nghênh hoan nghênh. Nhà chúng ta tuy rằng nhỏ, nhưng chen chúc ngủ một tối vẫn là có thể............."
Mộc Tử Dịch ở phía sau đúng lúc tiếp lời: "Thúc thúc, con cùng anh trai không có việc gì, nam sinh ngủ trên sàn nhà là được. Chỉ là em gái con........"
"Em cũng có thể nằm đất mà!" Triệu Mạn vung tay nói, "Em lúc trước còn cắm trại trên núi rồi. Anh họ, em không có yếu ớt như anh nghĩ đâu."
Mộc Tử Dịch bất đắc dĩ lại cưng chiều nói: "Được được được, em lớn rồi."
Hai người nói tới nói lui, ngược lại càng giống anh em thân thiết. Chỉ có Cố Cảnh, im lặng cắn răng, trong lòng khó chịu không rõ nguyên nhân.
Ba của Hoàng Tiểu Kỳ rất nhanh liền trực tiếp bỏ qua con gái mình, mời Mộc Tử Dịch bọn họ vào nhà.
Mộc Tử Dịch trước khi vào nhà vô tình quay đầu lại nhìn một vòng, lại thấy sau lưng bọn họ, trừ Hoàng Tiểu Kỳ đầy mặt bất an cùng không nguyện ý ra, mấy thôn dân bên cạnh đều là ý cười mơ hồ.
Trong lòng cậu khẽ cười nhạo một tiếng, như không có gì mà đi vào nhà.
Phòng khách trong nhà đặt một cái giường, phía trong có phòng riêng. Một thắng nhóc mười mấy tuổi đang ngồi trên cái giường đó chơi điện thoại, thấy có người đi vào cũng không ngẩng đầu lên.
Triệu Mạn nhận ra cái điện thoại kia, đó là cái điện thoại lúc trước cô không dùng nữa mà cho Hoàng Tiểu Kỳ.
Đôi vợ chồng kia cũng không giáo huấn thằng nhóc, mà trực tiếp an bài cho mọi người nghỉ ngơi.
Cuối cùng, bọn Mộc Tử Dịch ba người được an bài nghỉ ngơi trong phòng riêng, một nhà bốn người kia thì ở ngoài.
Hoàn cảnh chật chội luôn khiến cho người ta không khỏe, Mộc Tử Dịch cùng Cố Cảnh dù sao cũng đỡ, Triệu Mạn lại không ổn lắm, ngay cả thở cũng thấy khó khăn.
Mộc Tử Dịch để cô nằm nghỉ, ra hiệu cho Cố Cảnh thiết lập một cái kết giới trong phòng, sau đó cậu mở balo, mèo mập nhỏ từ trong nhảy ra.
Nhóc con vừa nhảy ra, liền thân mật mà lấy hai chân trước bám lên trên ngực Mộc Tử Dịch, cái đầu nho nhỏ cứ cọ cọ. Mộc Tử Dịch buồn chán cũng lấy đồ chơi ra, cùng nó đùa.
Ước chừng qua hơn một tiếng, xung quanh bỗng dưng đều yên tĩnh lại. Mộc Tử Dịch bỗng nhiên mở balo, mèo mập nhỏ đặc biệt quen lối mà nhảy vào. Cậu kéo balo lại, nằm xuống nhắm mắt, mà Cố Cảnh cũng yên lặng nhắm mắt. Ngay sau đó, cửa phòng không tiếng động khẽ mở ra.
Mộc Tử Dịch thoáng ngửi được mùi kì lạ, không đợi cậu nhịn thở đã cảm thấy trước mặt có thêm một cái kết giới. Vì vậy cậu lại trở nên yên tâm, trong lòng nghĩ có Cố Cảnh ở đây thuận tiện hơn rất nhiều.
Chỉ trong chốc lát, cửa phòng đóng lại. Mộc Tử Dịch mở mắt, cùng Cố Cảnh nhìn nhau. Mà Triệu Mạn cũng mở mắt ra, trong mắt là vẻ thanh minh.
Ba người bất động thanh sắc, đợi một hồi lâu, cuối cùng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.
"Đi vào, thay đồ cho con bé đó!" Là giọng của ba Hoàng Tiểu Kỳ, lúc này giọng ông ta vô cùng thiếu kiên nhẫn.
"Ba!" Hoàng Tiểu Kỳ vừa khóc vừa kêu.
"Mày còn muốn nhận tao là ba thì nhanh đi vào trong."
Hoàng Tiểu Kỳ cứ luôn khóc, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng nấc đau đớn khi bị đánh của cô.
"Phải bồi thường tiền hàng, mày có thể sống còn không biết đủ! Mày không đi đúng không? Không đi tao đi!"
"Ba, đừng! Đừng, để con đi thay!"
"Sớm thế này không phải xong rồi sao, nhân lúc bọn chúng còn đang hôn mê, nhanh lên!"
Giọng nói của thằng nhóc vang lên, còn mang theo ý mất kiên nhẫn: "Chị mau đi đi, đừng ảnh hưởng giấc ngủ của tôi!"
Mẹ Hoàng Tiểu Kỳ cũng không vui nói: "Nghe thấy chưa, em mày muốn ngủ, còn không nhanh lên!"
Cửa phòng mở ra, Hoàng Tiểu Kỳ bị đẩy vào một cách thô lỗ. Cô ta quay lại đóng cửa, đi đến trước cái giường nhỏ hẹp, quỳ xuống.
"Triệu Mạn, cậu đồ ngốc này, cậu làm sao lại tới đây!" Cô ta thấp giọng vừa khóc vừa nói. "Bây giờ thì hay rồi, bọn họ muốn thay đồ cưới cho cậu, đây chính là muốn tớ tự mình đưa cậu đến đường chết đó!"
Mộc Tử Dịch lặng yên không tiếng động mở mắt, lạnh giọng nói: "Nhưng lúc vừa bắt đầu, cô không phải đã muốn đưa cô ấy đến chỗ chết sao?"
Hoàng Tiểu Kỳ giật mình sợ hãi, cả người ngã về phía sau ngồi xuống đất. Cô ta ngẩng đầu nhìn một vòng, thấy được cả ba người trong phòng đều thanh tỉnh, mở mắt nhìn cô ta.
Chân tay cô ta luống cuống, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Triệu Mạn, cười khổ một tiếng, hạ giọng nói: "Mọi người không hôn mê sao...... Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, các người chạy không thoát đâu....."
Ánh mắt Triệu Mạn phức tạp, nhìn cô ta, hỏi: "Đến cùng là có chuyện gì?"
Hoàng Tiểu Kỳ cười khổ, nước mắt áy náy cứ thế chảy xuống, nói: "Là tớ có lỗi với cậu. Một tuần trước, người nhà lừa tớ, nói ba tớ bệnh rồi, vì vậy vừa nghỉ hè tớ liền nhanh chóng quay về. Nhưng tớ không ngờ rằng......"
Điều Hoàng Tiểu Kỳ không ngờ được chính là, lúc vừa quay về, thứ cô đối mặt không phải là bệnh tình của cha mà là một màn "kết thân" với người chết.
Chuyện kết duyên âm này, cô đã từng nghe thôn bên cạnh nói qua, nhưng bên kia hai người là một cặp tình nhân nên cả hai bên đều tình nguyện, một người thì ngoài ý muốn mà chết, người kia nguyện ý kết duyên âm. Sau khi kết duyên âm xong, không tới nửa tháng, người đó cũng không rõ nguyên nhân mà chết.
Lúc đó cô ta vô cùng sợ hãi, muốn dùng luật pháp để bảo vệ bản thân, nhưng điện thoại bị thu mất, họ hàng cùng cha mẹ đều đứng về cùng một phía.
Muốn trốn cũng trốn không thoát. Muốn cầu cứu, mấy cô dì chú bác có quen biết đều dùng ánh mắt "sao lại không hiểu chuyện như vậy" mà nhìn cô, còn khuyên cô không nên ồn ào.
Sau này cô mới biết, hóa ra cha mẹ cô tàn nhẫn lừa cô kết âm hôn, là bởi vì em cô ở bên ngoài đi vay nặng lãi, không trả nổi. Mà bên nhà của người chết muốn kết duyên âm kia, gợi ý rằng chỉ cần duyên âm kết thành, không chỉ đưa tiền cho nhà Hoàng Tiểu Kỳ, mà còn cho mọi người trong thôn mỗi nhà hai vạn tệ.
Đối với người trong nhà mà nói, hy sinh một đứa con gái sớm muộn gì cũng phải gả đi, đổi lại bình an cho con trai, mà còn có thêm một khoản tiền, cuộc trao đổi này rất đáng giá. Đối với mấy người khác trong thôn mà nói, hy sinh con gái nhà người khác, đổi lấy hai vạn tệ, không phải có lời rồi sao.
Ngày kết duyên âm đó, cô ta không còn đường nào, bỗng dưng nhớ tới Triệu Mạn.
Cô còn nhớ ngày sinh bát tự của Triệu Mạn, vừa đúng lúc có ảnh của Triệu Mạn, còn có đồ Triệu Mạn mới mặc một lần liền cho cô ta. Do đó lúc kết duyên, cô thần không biết quỷ không hay mà đem ngày sinh bát tự của mình đổi thành của Triệu Mạn, ảnh cũng đổi, còn đem quần áo của Triệu Mạn đưa cho bà đồng.
Lúc ấy bà đồng cũng nhìn thấy, nhưng lại không nói gì với cô ta. Cầm lấy ngày sinh bát tự tính toán một hồi, lại cầm lấy bức ảnh trong tay cô ta, bỏ vào trong chậu đốt cho người chết. Không lâu sau đó bà ta nói, vị người chết kia đối với cô gái này vô cùng ưng ý.
Sau đó Hoàng Tiểu Kỳ nghĩ cũng phải, Triệu Mạn lớn lên còn xinh đẹp hơn cô ta, da trắng thanh tú, tự tin dương quang. So với cô ta nhát gan lại vô năng, vóc người lẫn khuôn mặt đều tốt hơn nhiều.
Tiếp đó bà đồng cầm ngày sinh bát tự cùng quần áo của Triệu Mạn, thần bí mà lầm bầm làm phép. Hoàng Tiểu Kỳ có thể bảo mệnh, chỉ là bị bà đồng yêu cầu trong vòng nửa tháng phải đem Triệu Mạn đến thôn.
Trong lòng Hoàng Tiểu Kỳ có quỷ, cô cùng Triệu Mạn bình thường ở ký túc xá quan hệ rất tốt. Triệu Mạn biết gia cảnh cô ta không tốt, phải dựa vào học bổng cùng làm thêm ngoài giờ học mà sống, liền thường đem cô ta ra ngoài ăn ăn uống uống. Mà, Triệu Mạn còn hay mua quần áo mới, mặc một lần liền mượn cớ thấy không hợp nữa, cho cô ta. Điện thoại của cô ta, cũng là do Triệu Mạn đưa lại, đến tay cô ta cũng còn mới đến tám phần.
Cô ta làm sao lại có thể đối xử với Triệu Mạn thế này!
Cô ta bị lương tâm dày xé, lần này nói thế nào cũng không nguyện ý gọi Triệu Man đến. Cô ta thậm chí còn ngây thơ mà thuyết phục chính mình --- chỉ cần Triệu Mạn không đến, duyên âm này không kết thành, Triệu Mạn cũng sẽ không chết.
Cô ta không muốn phạm sai lầm nữa nên nhất quyết không liên hệ Triệu Mạn, bởi vậy còn nhiều lần bị người nhà đánh đập. Hôm nay lúc Triệu Mạn gọi đến, em cô mới cầm điện thoại đặt vào tay cô, ra hiệu cô lừa người đến đây.
Chỉ là Hoàng Tiểu Kỳ lại làm ngược ý bọn họ, cúp điện thoại của Triệu Mạn. Sau đó lại là một trận đánh đập, ngay cả mặt cũng có vết thương, đến bây giờ vẫn còn sưng đỏ.
Không ngờ tới, đột nhiên dưới hoàn cảnh này, Triệu Mạn một tiếng cũng không nói chạy đến tìm cô ta! Cô đây không phải là tự đưa mình đến trước lưỡi dao rồi sao?!
Lời nói đứt quãng của Hoàng Tiểu Kỳ vừa dứt, nước mắt đầy mặt mà cầm lấy tay Triệu Mạn, nói: "Mạn Mạn, nếu cậu không hôn mê, vậy tìm cơ hội mà chạy đi, chạy rồi không cần quay lại! Về phần duyên âm kia, cậu chạy thoát rồi tìm vị đạo sĩ hoặc hòa thượng, khẳng định có biện pháp giải quyết!"
Triệu Mạn chầm chậm rút lại cái tay bị cô ta nắm lấy, thần tình phức tạp nói: "Cậu biết rõ kết duyên âm, người sống có thể đột tử, nhưng cậu vẫn đem bát tự còn có quần áo, hình của tôi đưa cho người ta, đúng không?"
Thân thể Hoàng Tiểu Kỳ cứng đờ, cúi đầu khóc. Cô ta không thể nào phản bác, không còn mặt mũi nào mà biện giải. Cô ta hại Triệu Mạn là sự thật, cô ta chính là thứ vong ân phụ nghĩa không tim không phổi.
Mộc Tử Dịch nhàn nhạt nói: "Chạy cũng không kịp rồi, Triệu Mạn bị quỷ hồn kia nhìn chằm chằm, không đem ngọn nguồn giải quyết, cô ấy chạy không thoát."
Cố Cảnh cũng gật đầu, lạnh nhạt nói: "Không đem hôn khế hoặc phía bên kia giải quyết thì cô ấy vĩnh viễn không thoát khỏi quỷ hồn kia được, dù cho cô ấy còn sống. Hơn nữa, kỳ thực quỷ hồn kia cũng không cần cô ấy ở đây mới có thể lấy mạng cô ấy."
Mộc Tử Dịch suy nghĩ: "Tôi cho là, người ta muốn Triệu Mạn đến đây, chỉ là muốn đem cô ấy hợp táng cùng quỷ hồn kia mà thôi."
"Không chỉ vậy." Cố Cảnh nói, "Hình thức của minh hôn là nhất định phải đi, đi xong mới có thể coi là hôn khế được hoàn thành."
"Phiền phức như vậy sao......" Mộc Tử Dịch than thở, "Vậy bây giờ làm sao đây? Muốn tìm vị trí cụ thể của quỷ hồn kia, một đòn diệt gọn, cần phải ra ngoài cùng mấy người kia đưa Triệu Mạn đi. Nhưng bộ dạng hiện tại của Triệu Mạn........"
Triệu Mạn hiện tại sắc mặt tái nhợt, trạng thái tinh thần cũng cực kém, âm khí trên người dày đặc. Nếu lại để cô mặc đồ cưới, đi hoàn thành nghi thức minh hôn, e rằng không ổn.
Người ta có thế nào đi nữa cũng là người bình thường, còn là con gái. Đã chịu đựng âm khí giày vò mấy ngày, rồi lại chịu kinh hách, không thể lại bị đả động nữa.
Mộc Tử Dịch hiếm thấy thương hương tiếc ngọc bỗng đứng dậy, nóng lòng muốn thử nói: "Hay là để tôi đi thay cô ấy, tôi còn chưa có thấy qua minh hôn đâu!"
Cậu muốn mở rộng kiến thức!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook