Liên quan đến việc Mộc Tử Dịch đề cử bản thân đi làm minh hôn thay Triệu Mạn, ngay lập tức gặp phải ba lời phản đối.

"Không được." Cố Cảnh gần như không thèm suy nghĩ mà phản đối.

"Không được đâu, bao lão bản. Dáng người cậu cao, nhìn làm sao cũng thấy khác tôi nhiều, sẽ bị phát hiện." Đây là Triệu Mạn.

"Cậu thay thế Mạn Mạn, vậy ai thay thế cậu ở lại đây ah!" Đây là Hoàng Tiểu Kỳ.

Mộc Tử Dịch không để ý hai người sau, đó đều là những vấn đề nhỏ. Cậu trực tiếp khóa ánh mắt với Cố Cảnh, nhíu mày: "Anh làm sao cũng phản đối?"

Cố Cảnh khô khốc nói: "Khung xương chiều cao của cậu cùng Triệu Mạn quá khác biệt."

"Thuật che mắt đó!" Ánh mắt Mộc Tử Dịch nhìn anh đầy vẻ lo lắng, người này không phải là đầu óc cũng bị lão hóa chứ?

"Nhưng quỷ hồn kia cùng Triệu Mạn coi như kết được nửa hôn khế rồi, cậu khẳng định sẽ bị phát hiện."

"Hắn phát hiện hay không có quan trọng sao? Mục đích của chúng ta, chẳng qua là tìm đến vị trí của hắn thôi." Mộc Tử Dịch nhìn anh với ánh mắt không thể chỉ coi là "lo lắng" nữa rồi.

"Nhưng cậu đường đường là con trai, cùng quỷ hồn kia kết minh hôn còn ra thể thống gì!" Cố Cảnh có chút kích động nói.

"Ai nói muốn kết đâu, tôi vào cửa liền đem quỷ hồn cùng bà đồng kia đánh ngã chứ có kết đâu!" Mộc Tử Dịch nhìn Cố Cảnh, có chút không vui nói: "Cố lão tiên sinh, não anh không sao chứ?"

Cố Cảnh mím môi, ngón tay vô ý mà nắm thành quyền, cúi đầu không nói.

Mộc Tử Dịch không để ý vị âm sai đại nhân này nữa, quay đầu bận rộn làm việc. Thay thế Triệu Mạn kỳ thực chỉ là nhất thời nổi hứng, nhưng sau đó cẩn thận suy nghĩ lại, biện pháp này cũng có thể! Cậu đến lúc đó dùng phép che mắt nho nhỏ, làm cho người nhà kia, cũng làm cho bên đón dâu cho cậu là Triệu Mạn là được. Không hy vọng có thể giấu được quỷ vật, cậu chỉ cần gặp được hắn cùng bà đồng, mọi chuyện sẽ thành.

Cùng Hoàng Tiểu Kỳ và Triệu Mạn thuyết phục mãi đảm bảo sẽ không xảy ra sự cố, hai người họ mới bán tín bán nghi mà đồng ý. Thực tế, bọn họ không đồng ý thì đã làm sao, chẳng lẽ còn thật sự để Triệu Mạn đi chịu chết sao?

Đồ cưới là do bà đồng nhờ người đưa tới trong đêm đó, người đưa tới còn dạy Hoàng Tiểu Kỳ làm sao thay y phục cho người khác. Vì vậy cô ta cẩn thận nói lại cách mặc cho Mộc Tử Dịch nghe, sau đó cùng Triệu Mạn xoay người lại, để cậu tự thân vận động.

Vải lụa satin đỏ thẫm, thêu đồ án long phượng trình tường ánh vàng, mũ phượng tinh xảo. Mộc Tử Dịch đưa tay sờ mũ phượng, cảm khái nói: "Minh hôn này, cũng thật không tiếc tiền. Mũ phượng này, vừa nhìn liền biết là vàng."

"Nghe nói đối phương là công tử nhà có tiền, chết cũng đã mấy năm." Hoàng Tiểu Kỳ nói, "Cậu nhanh chút, bọn họ sắp đến hối rồi."

Mộc Tử Dịch méo miệng, dựng lên tấm kết giới nhỏ làm bình phong để ngừa bị nhìn trộm. Cậu dứt khoát cởi áo thun cùng quần, sau đó cầm y phục cưới, chiếu theo những gì Hoàng Tiểu Kỳ nói mà mặc vào. Mấy cái khác đều tốt, chỉ có sau khi mặc vào, nút cài trước ngực cài không được, cậu cúi đầu, làm thế nào cũng không cài xong.

Ngay lúc tay cậu cùng nút cài dây dưa liều chết, một cánh tay thon dài duỗi tới, cùng với đó là một mùi hương thanh lãnh nhàn nhạt. Âm thanh trầm thấp mà ôn nhu của Cố Cảnh như nổ bên tai: "Để tôi."

Ngay khoảnh khắc đó, Mộc Tử Dịch chỉ cảm thấy tai mình tê dại, tim đập lạc một nhịp.Còn chưa đợi cậu đi qua, Cố Cảnh đã gỡ tay cậu ra, tiến tới thật gần mà giúp cậu gài từng cái nút cài.

Mộc Tử Dịch không nhịn được mà ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc kia, chỉ cảm thấy tim đập đến lợi hại. Cậu không tự chủ mà nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng kia, chỉ cảm thấy đôi mắt này thâm sâu như thể trong ấy ẩn chứa vô số tia sáng, lộng lẫy mà thần bí.

"Được rồi." Cố Cảnh thấp giọng, dứt lời lùi về sau hai bước, xoay người rời đi.

Mộc Tử Dịch trong lòng nhất thời có chút thất vọng không rõ, cũng không biết tại sao. Nhưng chỉ ngay chốc lát sau, nhìn thấy Cố Cảnh cầm mũ phượng tiến đến, cậu liền cảm thấy tâm tình tốt đẹp trở lại.

"Tôi lúc trước đã từng thấy người ta đội mũ phượng, có thể giúp cậu đội." Cố Cảnh nói, còn thật sự giúp Mộc Tử Dịch đội lên.

Ngay sau đó, tiếng la đau đớn của Mộc Tử Dịch liên tục vang lên. Cậu tạm thời đem cái cảm giác khó hiểu trong lòng ban nãy quăng ra sau đầu, đè lại tay Cố Cảnh, bất mãn nói: "Anh có phải nhân cơ hội đem đầu tóc của tôi nhổ sạch không, có phải ganh tị tôi đẹp trai hơn anh không, thật ác độc!"

Tay Cố Cảnh khựng lại, có chút vội vàng nói: "Tôi không phải, tôi không có........"

"Thôi được rồi, tôi nói thật, anh buông tha cho da đầu tôi đi." Mộc Tử Dịch muốn khóc luôn, "Anh mà làm tiếp, đầu tôi thành địa trung hải luôn! Đến lúc đó cưới không được vợ, anh làm sao bồi thường cho tôi? Anh một tên đàn ông cao to cũng không thể lấy thân báo đáp tôi ah!"

Hầu kết Cố Cảnh khẽ nhúc nhích, một câu "Tôi có thể" thiếu chút nữa bật ra. May mắn anh vẫn còn một tia lý trí, đè xuống câu này, qua nhờ Hoàng Tiểu Kỳ giúp đỡ.

Hoàng Tiểu Kỳ khéo tay, lại lấy ra không ít kẹp tóc, thật vất vả mới đem mũ cố định trên đầu tóc ngắn của Mộc Tử Dịch.

Sau khi chuẩn bị xong, Mộc Tử Dịch dang hai tay, xoay một vòng, hỏi: "Như thế nào, đủ tiêu chuẩn chứ?"

Áo choàng long phượng trình tường đỏ thẫm, vòng eo uyển chuyển, phía dưới là váy dài. Dưới rèm che của mũ phượng, một cặp mắt hoa đào khẽ cong, chưa cười đã hàm chứa ba phần tình ý. Mũi thẳng mà tinh xảo, môi mỏng xinh đẹp, da trắng lại sạch sẽ.

Triệu Mạn lẩm bẩm: "Trời ơi, nam giả nữ giả đến đẹp như vậy.... còn cho người ta đường sống không......"

Hoàng Tiểu Kỳ vẫn luôn nhíu mày: "Tôi luôn cảm thấy thiếu mất gì đó."

Mộc Tử Dịch cũng nhíu mày: "Tôi cũng thấy thiếu."

Cố Cảnh ngây ngốc nói: "Cậu không có ngực......"

Không có ngực..... Mộc Tử Dịch bừng tỉnh, sau đó mở balo của mình. Mèo mập nhỏ từ trong nhảy ra, dọa Hoàng Tiểu Kỳ kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Mộc Tử Dịch không để ý cô ta, tự cúi đầu lục lọi trong balo. Nhưng là lục tới lục lui, cuối cùng cũng không tìm được thứ gì có thể dùng.

"Tìm không thấy thì thôi, mấy năm nay nữ sinh ngực phẳng cũng nhiều lắm." Triệu Mạn nhỏ giọng khuyên.

"Không được, quá biệt nữu rồi, tôi thân là một trai thẳng không cách nào chịu nổi ah!" Mộc Tử Dịch ngay lập tức nói.

Trai thẳng? Triệu Mạn vi diệu mà nhìn vòng eo dáng người so với nữ sinh còn uyển chuyển hơn của người kia, còn có mặt so với nữ sinh còn tinh xảo hơn, lại nhìn nhìn Cố Cảnh đứng sau lưng cậu tựa hồ không quá hiểu hai chữ "trai thẳng", nhưng ánh mắt ôn nhu luôn đặt trên người cậu, Trong lòng cô bĩu bĩu môi, cược năm đồng, anh trai mặc nữ trang này thẳng không nổi!

"Trai thẳng" Mộc Tử Dịch lại tìm một hồi, cũng không tìm ra thứ gì thích hợp. Cậu thất vọng mà ngẩng đầu, muốn hỏi Hoàng Tiểu Kỳ có gì không. Nhưng lúc ngẩng đầu, đôi mắt cậu vô tình đảo qua con mèo mập nhỏ đang nằm ngáp kia. Trong chớp mắt, mắt cậu sáng lên, duỗi ma trảo về phía nhóc con.....

Sau đó, cậu đưa tay nâng "ngực", bất mãn nói: "Có chút lớn."

Triệu Mạn: "......"

Hoàng Tiểu Kỳ: "......."

Cố Cảnh: ".................." Bỗng nhiên cảm thấy, anh nên đối xử với mèo ngốc tốt một chút, bản thân nó cũng có chút đáng thương.

"Meo~" Âm thanh buồn bực của mèo mập nhỏ vang lên, Mộc Tử Dịch nhanh chóng vỗ ngực phải, nơi đó là mông của mèo mập nhỏ. Cậu nói: "Bé ngoan, đừng loạn động, cứ ở trong đó ngủ một lát, ha!"

"Meo ngao......" Mèo mập nhỏ mềm mại kêu một tiếng, còn thật sự không động đậy nữa, nó cuộn tròn trong ngực chủ, cảm giác an toàn cùng hạnh phúc ngập tràn. Đầu dán vào ngực trái của chủ nhân, nó ngáp một cái, theo tiếng tim đập vững vàng của cậu mà chìm vào giấc ngủ.

Mộc Tử Dịch một tay nâng "ngực", cẩn thận xoay một vòng, cảm thấy chắc chắn rồi mới buông tay ra. Cậu lại ngẩng đầu, hỏi: "Như thế nào, lần này không còn gì ký quái chứ?"

"Cũng... cũng được." Triệu Mạn không có sức nói, ngực quả thực có chút lớn ah....... Lại nhìn dáng người mảnh khảnh của bao lão bản. Không được không được, không thể nhìn nữa, nhìn nữa liền tự ti.

Hoàng Tiểu Kỳ run tay, đưa ra một thỏi son, cẩn thận nói: "Đây cũng là nhà bên kia đưa tới, cậu có muốn, đánh chút không?"

Mộc Tử Dịch còn thật sự nhận lấy, bôi lên môi một chút. Bôi xong, cậu hướng mặt về phía Cố Cảnh, hỏi: "Sao rồi, không có bôi đậm quá chứ?"

Cố Cảnh chỉ ngây ngốc mà nhìn cậu, nửa ngày cũng không hồi thần nổi.

Môi đỏ kiều diễm cùng rèm che chập chờn của mũ phượng, lại phối hợp với đôi mắt đào hoa câu nhân của Mộc Tử Dịch.......

Tim Cố Cảnh đập loạn không thôi, trong đầu ý nghĩ hỗn loạn, cuối cùng chỉ còn lại một câu thơ.

Anh mở miệng, ngây ngẩn nói: "Hồng thường hà bí bộ dao quan, điền anh lụy lụy bội san san."*

*Một câu trong bài thơ Nghê thường vũ y ca của Bạch Cư Dị, toi tìm bản dịch Việt mà không có T.T Đại khái câu này thường dùng để miêu tả cô dâu mặc trang phục tân nương ấy.

Thơ của Bạch Cư Dị, đặt ở tình huống này cũng thật thích hợp.

Mộc Tử Dịch cười đến mắt cong lên, thích thú nói: "Cố lão tiên sinh hóa ra cũng là người nội hàm nha! Khen người ta còn phải thật văn nhã."

Triệu Mạn cũng hiếm thấy mà lộ ra nụ cười: "Nếu là tôi, đại khái chỉ biết nói một câu --- nam phẫn nữ trang cũng đẹp như vậy!"

Hoàng Tiểu Kỳ trầm mặc không nói. Trong lòng nghĩ, quả thực rất đẹp.... Nếu như một ngày nào đó, cô cũng có thể mặc đẹp như vậy, gả cho người trong lòng của mình......

Mộc Tử Dịch trợn mắt: "Hứ, ông đây chỉ theo đuổi cái hoàn mỹ! Đã không làm thì thôi, làm thì phải làm đến mức tốt nhất đẹp nhất."

Chưa đợi cậu tiếp tục tự luyến, đã nghe một trận gõ cửa.

"Tiểu Kỳ, mày xong chưa, nhanh lên!"

Hoàng Tiểu Kỳ hoảng loạn mà đứng lên, cao giọng nói: "Đợi chút nữa, loại y phục với mũ phượng này khó mặc quá."

"Nhanh lên,  kiệu đón dâu của người ta đã tới rồi!"

"Vâng." Hoàng Tiểu Kỳ đáp, hoảng loạn nhìn Mộc Tử Dịch.

Mộc Tử Dịch nhíu nhíu mày, chỉ khăn đội đầu để trên giường: "Đội lên cho tôi đi."

Hoàng Tiểu Kỳ nhanh chóng cầm qua, đang chuẩn bị phủ lên cho cậu, nửa đường lại bị một đôi tay chặn lại.

Cô ta trơ mắt nhìn Cố Cảnh trầm mặc lại nhẹ nhàng phủ khăn che lên đầu "tân nương". Anh còn thấp giọng nói bên tai Mộc Tử Dịch: "Đừng lo lắng, tôi sẽ một đường bảo vệ cậu."

Trong lòng Mộc Tử Dịch có loại cảm xúc không nói nên lời, chua xót nhịn không được lại mang theo chút ấm áp. Người lần trước nói sẽ bảo vệ cậu, là mẹ cậu. Sau khi mẹ qua đời, cũng không còn ai nói sẽ bảo vệ cậu nữa.

Cách một bức mạn che, cậu yên lặng gật đầu dù cậu cho rằng lúc này mình không cần người nào bảo vệ.

Sau đó Cố Cảnh thiết lập một cái kết giới trong phòng, bảo vệ Triệu Mạn, lại làm một thuật che mắt nho nhỏ, làm cho những người ở ngoài phòng đều cho rằng hai người "anh họ" của Triệu Mạn đều còn đang ngủ mê mệt ở trong phòng.

Tiếp đó, Hoàng Tiểu Kỳ đứng dậy, đỡ lấy "Triệu Mạn" như đang say, mở cửa ra. Mà Cố Cảnh, lại ẩn thân theo sát phía sau.

"Ra rồi ra rồi, tân nương ra rồi. Nhanh nhanh nhanh, đỡ tân nương lên kiệu."

"Đúng đúng đúng, cẩn thận chút, khăn đội đầu đừng làm rơi, không may mắn!"

"Ài tân nương này, làm sao cảm thấy ngực lớn hơn trước nhiều ta?"

"Hừm, ngươi cũng chỉ nhìn người ta có một cái, còn là buổi tối, nói không chừng nhìn nhầm rồi, người ta vốn là ngực lớn như vậy......"

"Cũng đúng, chắc do quần áo. Chẳng trách bên kia người ta không chọn Tiểu Kỳ, gương mặt Tiểu Kỳ không bằng người ta thì thôi, vóc dáng cũng không bì được....."

Hoàng Tiểu Kỳ đang đỡ "Triệu Mạn": "........"

.....................

"Triệu Mạn" rất nhanh được đỡ lên kiệu, sau đó kiệu được kiệu phu mạnh mẽ nhấc lên, phía sau là một nhà Hoàng Tiểu Kỳ, một đường trầm mặc đi về phía trước.

Gần một tiếng sau, kiệu dừng lại, Mộc Tử Dịch cũng cảm giác được cỗ âm khí lạnh lẽo kia. Cậu hơi cong môi, phối hợp với Hoàng Tiểu Kỳ cùng mẹ cô ta bước xuống kiệu, tiến vào trong.

Mẹ Hoàng Tiểu Kỳ lấy lòng gọi: "Bà đồng Mạnh, tân nương đến rồi."

Phía trước truyền đến giọng nói âm u: "Đêm dài lắm mộng, trực tiếp bái đường đi. Người đâu, cho mời bài vị của Trần thiếu."

Có người nâng bài vị tiến lên, chỉ nghe bà đồng lầm bầm một hồi, lại lấy chuông lắc qua lắc lại. Ngay sau đó, bà kêu người kia buông tay, liền nhìn thấy bài vị kia tự mình trôi nổi giữa không trung. Không khí một trận vặn vẹo, một thân ảnh mặc áo bào đen đỏ thêu hình long phượng trình tường xuất hiện, tay cầm bài vị, như ẩn như hiện.

Một nhà Hoàng Tiểu Kỳ hô hấp như đông lại, cúi đầu không dám nhìn, không dám nghe, cũng không dám nói.

Bà đồng lúc này mới đích thân tiến lên, cùng với một người khác đón lấy Mộc Tử Dịch từ trong tay Hoàng Tiểu Kỳ cùng mẹ cô ta, đỡ cậu đến trước tiền đường, đứng ở vị trí giống với bài vị kia.

Lòng bàn tay Hoàng Tiểu Kỳ toàn là mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi cầu khẩn. Cũng không biết là cầu cho trận minh hôn này tiến hành thuận lợi, hay là cầu cho Mộc Tử Dịch thuận lợi đánh bay quỷ vật. Cô ta nghĩ, cô bắt đầu trở thành người ác độc ích kỷ rồi....

Không lâu sau đó, bà đồng kêu: "Trần thiếu, bắt đầu thôi."

Lời bà vừa dứt, một tay đặt trên đầu Mộc Tử Dịch, tùy thời có thể ấn xuống. Âm thanh âm u không mang theo chút vui mừng nào, hô: "Nhất bái thiên địa."

"Chậm đã." Giọng nói âm lãnh làm người sợ hãi vang lên, quỷ hồn tay nâng bài vị lạnh giọng nói, "Hắn không phải Triệu Mạn."

Bà đồng run một cái, khiếp sợ ngẩng đầu lên.

Khóe môi Mộc Tử Dịch khẽ cong, tránh khỏi tay của bà đồng, chuẩn bị gỡ khăn đội đầu lại thấy cái tay trắng bệch kia hướng về phía cậu.

Quỷ hồn Trần thiếu sau khi nâng khăn đội đầu của tân nương giả trước mặt, lại ngây ngẩn cả người.

Dưới rèm che của mũ phượng, một đôi mắt hoa đào mang ý cười đang khẽ cong, đồng tử câu hồn đoạt phách. Đôi môi đỏ đẹp đẽ, đang cong lên như đang trêu tức, câu dẫn đến mức làm lòng người ngứa ngáy.

Nửa ngày sau, quỷ hồn mới ho nhẹ một tiếng, giọng nói âm lãnh khàn khàn: "Tiếp tục bái đường."

Spoil nhẹ chương sau =))))

Cố Cảnh cúi đầu nhìn tên gan to bằng trời này, ánh mắt như đang nhìn giun dế, lạnh lùng đến cực điểm. Anh thấp giọng, từng chữ từng chữ nói: "Bằng ngươi, cũng dám mơ tưởng cậu ấy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương