“Việc này …… có ảnh hưởng đến công tác của Khinh Chu sau này hay không?”Âu Dương thì thào một câu.

“Chúng ta không quyết định được.”Kiều Lạc trả lời, quay đầu nhìn Âu Dương,”Thật cám ơn cô, bên cạnh Tiểu Chu luôn có một người bạn tốt như cô.”

“Chuyện nhỏ thôi mà.”Âu Dương thở dài,”Làm người ai mà chẳng có lúc gặp khó khăn. Vào lúc khó khăn nhất của em, cô ấy đã luôn ở bên cạnh, em cũng nên làm như thế. Có điều thế giới nhiều người như vậy, có bao nhiêu người có thể tiếp nhận cô ấy? Tổng giám đốc … ôi ……”

Kiều Lạc không nói lời nào. Ở trong nhà hàng hôm ấy, sau khi Tiểu Chu bị anh sống chết ôm chặt lấy, Ôn Nhược Hà mới dần dần từ kinh sợ chuyển sang trấn tĩnh tinh thần. Nàng toàn thân vô lực ngã vào trong ngực Kiều Lạc, ánh mắt si ngốc, là tỉnh hay là mê, chỉ sợ cũng chỉ có mình nàng biết rõ. Kiều Lạc thấy nàng nhả miệng ra, mới thở phào một hơi, lúc này mới cảm thấy cánh tay có cảm giác đau, máu chảy ròng ròng.

Phải sợ hãi biết bao nhiêu, mới có thể làm cho nàng không thể nhẫn nhịn nổi trước mặt người khác, lại có bao nhiêu phẫn nộ, mới có thể cắn ra vết thương như thế này.

“Anh …… Không có sao chứ?”Ôn Nhược Hà mở miệng, giọng không mấy trôi chảy.

Kiều Lạc nhếch miệng, cười yếu ớt, liếc qua cánh tay của mình,”Không sao, chích một mũi ngừa uốn ván sẽ không việc gì.”Anh vừa nói vừa nâng cánh tay kia lên, khom người xuống, nhấc hai chân Diệp Khinh Chu, một tay ôm lấy nàng, cho nàng tựa vào ngực của mình, nhìn Ôn Nhược Hà nói,”Nếu như không phiền, giúp tôi gọi số 120, đưa cô ấy đi bệnh viện.”

Ôn Nhược Hà gật đầu, lập tức bấm điện thoại. Bên kia Mai Oánh Oánh khẳng định không có việc gì, mới ló người ra, không ngờ nàng thật sự phát tác, nói thật, trông thấy dáng vẻ lúc lên cơn của nàng chính ả cũng sợ chết khiếp, tựa hồ giống như buổi lễ tốt nghiệp năm đó. Chuyện này dù có qua bao lâu, mỗi lần nhớ tới đều phát sợ. Có điều tức giận vừa rồi đã vượt qua sợ hãi, trong lễ tốt nghiệp bị nàng làm nhục nhã như vậy, thù này nhất định phải báo.

Làm mất mặt Diệp Khinh Chu trước mọi người, chỉ sợ là anh họ không dám cho một người như vậy tiếp tục công tác ở công ty, nói chi là hẹn hò với nàng.

“Đúng là làm người ta phát sợ, anh họ, chúng ta đi thôi.”

Ôn Nhược Hà không nhúc nhích, lại nhìn Kiều Lạc nói,”Tay của anh không sao chứ, hay là để tôi ôm nàng?”Bảo rằng trong lòng của anh ta tuyệt không sợ hãi, tức là nói dối, nhưng là bắt anh ta phải rời xa Diệp Khinh Chu vì sự việc này, đương nhiên cũng hoàn toàn không thể. Anh ta vẫn rất hiếu kỳ với Diệp Khinh Chu, nhưng lại không ngờ đã tìm được đáp án như vậy. Nguyên nhân sự ti, nhát gan của nàng, giây phút vừa rồi đã có lời giải thích chính xác nhất, làm cho anh ta tuyệt không có chút nghi hoặc nào.

“Anh họ, anh nói đùa hả, nếu nó cắn anh thì làm sao bây giờ?”Mai Oánh Oánh lập tức ré lên.

Kiều Lạc mở miệng,”Mai tiểu thư, Tiểu Chu đã ngậm miệng, sao cô vẫn cứ há mồm ra cắn người lung tung khắp nơi như thế?”

Mai Oánh Oánh sững sờ, giương mắt nhìn lại. Trong mắt của Kiều Lạc, không hề có phẫn nộ, cũng không chán ghét, mà là một thứ bình tĩnh làm cho người phát lạnh, anh nói tiếp, ngữ điệu vững vàng,”Thứ nhất, cha Diệp Khinh Chu là kẻ nghiện thuốc, nhưng không có bất kỳ hành vi phạm tội nào, nên không thể nào gọi là « tội phạm hút thuốc phiện”, đây là kiến thức cơ bản nhất mà cơ hồ ai cũng biết. Thứ hai, dù nghiện, ông vẫn là cha của nàng. Nếu nói cha mẹ đắc tội thì con cái phải gánh chịu, vậy thì Mai tiểu thư, cô không sợ là sau này con cái chỉ vì có một người mẹ như cô mà cả đời không ngóc đầu lên nổi hay sao? “

“Anh …”Mai Oánh Oánh muốn trả đũa, lại một câu cũng nói không nên lời, bất quá nàng rất nhanh đã lại ngẩng cao đầu,”Anh đừng quên là chuyện giữa chúng ta đó, tôi sẽ không nhúng tay vào!”

Kiều Lạc nhếch miệng,”A? Hóa ra cô lại có nhiều sở thích như vậy, chẳng những thích nói, mà còn thích làm.”

Ôn Nhược Hà sững sờ, tựa như mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa hai người này, lúc đầu theo như anh thấy, quan hệ giữa họ chỉ là bác sĩ và bệnh nhân, bất quá với tình huống hiện giờ, có vẻ như anh đã không hiểu rõ lắm quan hệ của bọn họ.

“Ôn tiên sinh, nếu như có thể……”Kiều Lạc nói với anh,”Tôi thay mặt Tiểu Chu xin nghỉ bệnh vài ngày, tạm thời không đi làm.”

“Nhất định rồi “Ôn Nhược Hà vội đáp, ngừng một chút, sau đó nói tiếp,”Tôi sẽ không nói chuyện này với ai.”

Anh ta nói, sẽ không nói với người khác, có điều có thể giữ mãi không nói hay không, Kiều Lạc cũng không thể khẳng định, nhưng dù sao một lời hứa cũng hơn là không có gì.

“Anh cũng đi nghỉ ngơi đi thôi.”Âu Dương đứng lên, vươn vai mệt mỏi, lúc này đã là hai giờ đêm,”Để em trực đêm nay cho.”

“Không có việc gì, hay cứ để tôi.”Kiều Lạc cười nhẹ.

“Sợ em chăm sóc không tốt sao?”Âu Dương bĩu môi, lườm anh.

Kiều Lạc không nói gì, chỉ khoát tay, nhếch miệng,”Tạm thời tôi cũng không rời bệnh viện.”

Âu Dương ngạc nhiên, rồi cười ha ha, rất tự nhiên vỗ nhẹ vai anh,”Được lắm, hai người cứ việc làm huynh muội hoạn nạn có nhau nha!”

Kiều Lạc không nói gì, nàng xoay người đi vài bước, đột nhiên ngừng lại, khẽ quay đầu, đã nhìn thấy Kiều Lạc ánh mắt nhìn thẳng cửa phòng đóng chặt trước mặt. Nàng cúi đầu, nói lắp bắp “Anh …… Có phải là không hề xem Diệp Khinh Chu như em gái?”Nàng nói xong lời này tự mình cũng sửng sốt một chút, không biết vì cái gì, nàng cùng Kiều Lạc gặp mặt không nhiều, cũng không biết giữa hai anh em đã xảy ra việc gì, có điều càng không biết càng hoài nghi, nàng là bạn thân nhất của Khinh Chu, nhưng nàng ta lại rất ít kể về người anh trai này. Nàng thật sự cảm thấy kì quái.

Dáng lưng Kiều Lạc cứng đờ, nghiêng mặt qua, khóe miệng hơi nhếch lên, đuôi lông mày cũng hơi nhướng, khẽ nói “Cô ấy cũng không hề xem tôi như là anh trai.”

Âu Dương chớp mắt, khẽ búng ngón tay, miệng tấm tắc,”Được nha! Hai người đều là em út của ngưu a, ngưu b!”Nói xong lắc đầu, bước nhanh đi ra ngoài.

Đêm hôm đó, Diệp Khinh Chu có một giấc mộng, trong mộng là một ngày thu, thời tiết hơi lạnh, đại hội thể dục thể thao mùa thu hàng năm của trường đã bắt đầu rồi.

Nàng không thể từ chối người khác, vì vậy quang vinh trở thành người làm gương cho nữ sinh cả lớp, tham gia đủ các hạng mục, chạy tiếp sức 4 x 100 mét, 400 mét, 800 mét cộng thêm1500 mét. Nàng còn nhớ rõ lớp phó phụ trách văn thể mỹ đã kích động nắm tay nàng,”Diệp Khinh Chu, tôi và toàn đội trông cậy vào bạn!”Kỳ thật chạy bộ đối với nàng không khó, nàng từ nhỏ chính là mạng chân chạy, chạy xuống tuy nhiên lấy không được thứ tự, thực sự sẽ không chạy đến một nửa tựu nghỉ cơm.

Chính là thể lực sẽ không nghỉ cơm, cũng không đại biểu không có ngoài ý muốn.

Ví dụ như cách trận đấu 2 ngày, nàng đã “bị”. Vừa biết tin, sáng sớm nàng đã chạy đi báo cho trưởng ban thể dục, có điều những nữ sinh khác nếu không tham gia những hạng mục thể thao khác, thì cũng không thể chạy được, vì vậy trưởng ban túm lấy vai nàng đầy nghiêm túc, thần sắc bi thương nói “Diệp Khinh Chu, nếu bạn không chạy, thì cứ đi bộ cho hết vòng cũng được.!”

Diệp Khinh Chu hai mắt đẫm lệ,”…… nhưng tôi mà đi sẽ bị người khác chê cười rồi sao?”

“Mình đi đường của mình!”Lớp phó phụ trách văn thể mỹ đáp,”Người ta chạy đường người ta!”

“……”

Bất quá nói là đi, súng hơi vừa vang lên, Diệp Khinh Chu nhanh chân chạy, đây là một loại phản xạ có điều kiện, nàng cân nhắc là nếu đi bộ ngay từ đầu, thì thà cứ chạy, khi nào hết hơi sẽ đi bộ tiếp.

Chạy hai trăm mét, Diệp Khinh Chu dần dần đã rơi vào hàng cuối cùng, nhưng là vẫn có thể chạy lên, chạy vài bước, còn giống như là có thể, nàng mới bắt đầu thoáng vui mừng, đột nhiên đã cảm thấy giữa hai chân có một cảm giác như “Sóng triều”, nàng lập tức ngừng lại, hít sâu một hơi, cố ngăn cơn sóng dữ, đáng tiếc sự thật chứng minh, vật chất quyết định ý thức, thế giới nguyên bản là vật chất, cuối cùng ý thức không cách nào quyết định vật chất, vì vậy Diệp Khinh Chu run rẩy cúi nhìn xuống dưới, trông thấy một đóa hoa đỏ tươi nở rộ, nàng lập tức quýnh quáng, toàn thân hóa đá, tan rã như phấn, chờ mong một cơn gió thu thổi tới đem nàng theo gió mang đi.

Nàng tuyệt vọng vội ngồi xổm xuống, người xem trên khán đài không thấy rõ tình huống nơi này, mấy người đi lại lăng quăng ven đường chạy nguyên cũng chẳng để ý tới nàng, nhưng vì nàng đột nhiên ngồi chồm hổm một khối như vậy, tất cả mọi người nhìn tới.

Diệp Khinh Chu hai mắt đẫm lệ nhìn trời, thánh thần ơi, cho hoàng tử cưỡi bạch mã đến đây nhanh lên đi, công chúa bị bệnh con gái rồi, nhịn không được nữa!

Nàng quay mặt về phía khán đài của ban giám khảo, ngồi ở cái bàn bên phải, đúng là vẻ mặt mỉm cười của Kiều Lạc, vừa lúc ánh mắt của anh cũng đang nhìn tới.

Diệp Khinh Chu lập tức theo ánh nhìn này, phát ra tia SOS, Kiều Lạc ngưng cười, xoay người đứng lên. Ai đó đang ngồi chồm hổm trên mặt đất lập tức nhẹ nhàng thở ra. Thời buổi kinh tế khó khăn, hoàng tử tới không được, vậy hãy để cho Hỏa Long đến đây đi, tối thiểu, bị Hỏa Long bắt cóc cũng tốt hơn nhiều so với việc ngồi xổm trong lúc này.

Kiều Lạc rất nhanh nhìn ra hoàn cảnh hiện tại, anh đến gần, người chung quanh nhìn thấy anh, ngược lại càng thêm chú ý Diệp Khinh Chu, hai mắt ai đó lại đẫm lệ, thánh thần ơi, Hỏa Long quá bảnh, sớm biết như vậy thì triệu bà đồng xấu xí đến cho rồi.

Kiều Lạc đi đến trước mặt nàng, Diệp Khinh Chu ngửa mặt lên ngẩng đầu nhìn, vì ngược nắng nên không rõ mặt mũi, chỉ thấy ánh sáng mặt trời từ xung quanh anh tỏa ra, cả người có vẻ có chút mông lung, anh mở miệng,”Té xỉu.”

“Hả?”

Kiều Lạc ánh mắt sắc bén như mũi tên nhọn bắn xuống, làm tan vỡ ánh nhìn run rẩy, Diệp Khinh Chu lập tức ngã xuống đất, ai đó cúi xuống, bế nàng lên, vẻ mặt nghiêm trọng nói với đám người vây xung quanh,”Xỉu rồi, đưa đến phòng y tế.”

Nép trong ngực anh, Diệp Khinh Chu len lén thò đầu ra, Kiều Lạc cúi xuống trừng mắt, nàng lập tức hai mắt nhắm nghiền, khi đó mặc dù là trời thu, nhưng thời tiết rất oi bức, hai người dựa vào nhau, nóng ướt, Diệp Khinh Chu đột nhiên cảm thấy, nàng quả thật đang bị say nắng.

Trên đường đi, những tiếng lao xao không ngớt bên tai.

“Kiều Lạc đang bế ai? Là ai thế nhỉ?”

“Nhìn cái gì, là em gái chứ ai!”

“A thì ra là em gái ……thảo nào ……”

“Bạn tưởng ai chứ? Kiều Lạc lại bảo vệ cô em gái kia cẩn thận như thế sao”

“Nói nhảm, anh em nhà người ta lẽ nào không quan tâm!”

……

Trên giường bệnh Diệp Khinh Chu trở mình, mơ hồ tỉnh lại, cảm thấy tóc sau hai tai ướt đẫm, nàng mở mắt ra, trong phòng tối đen, chỉ có một ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, nàng cảm thấy cổ họng khô khốc, ho nhẹ một tiếng, quay đầu muốn đi tìm một ly nước, xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy một người đang ngả trên ghế salon bên cạnh giường: Kiều Lạc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương