Sau khi tới bệnh viện, một lần nữa bác sĩ lại khẳng định suy đoán của Kiều Lạc. Công kích hình nhân cách chướng ngại còn gọi là loại chướng ngại nhân cách bộc phát hoặc xúc động, là một loại hành vi của những người có dục vọng mãnh liệt cũng như có chướng ngại về tinh thần. Bởi vì trong quá trình phát tác có hành vi đột phát, hơi giống với chứng động kinh, nên còn được gọi là chứng động kinh hình nhân cách. Loại bệnh này thường mắc đối với những người còn nhỏ tuổi, bởi vì những chuyện nhỏ bé sẽ tạo thành tác động tới mặt tinh thần, sẽ có những hành vi bao lực bộc phát mãnh liệt, khống chế không nổi chính mình, dễ gây thương tổn người khác.

Người có mầm bệnh công kích hình nhân cách chướng ngại chứng, hơn phân nửa đều không thể dự đoán cũng như biết trước hành vi và hậu quả. Mà hành vi khi bộc phát lại rất mãnh liệt không thể khống chế, thái độ của bệnh nhân lại không nhất định, có người vô cùng tốt, cũng có người cực xấu, còn có người tự làm tổn thương chính mình.

Cho nên ở nhà hàng, Kiều Lạc vừa thấy nàng có dấu hiệu bất ổn, lại nghĩ tới biểu hiện hàng ngày của nàng, lập tức đã đoán được vài phần. Tất cả những người mang bệnh công kích hình nhân cách chướng ngại khi lên cơn đều có tính chất ngẫu nhiên, cũng không phát tác theo chu kỳ cố định. Nếu trước khi bệnh nhân phát bệnh tận lực tiến hành ngăn cản, tần suất phát bệnh sẽ thấp, khả năng phát tác sau đó rất ít, nói cách khác, đối người bệnh mà nói nếu có thể nhẫn nại, nếu có thể đè nén, thì sẽ không phát bệnh.

Nhưng nếu như phát bệnh nhiều lần mà không có phiện pháp ngăn ngừa, bệnh phát tác sẽ từ ngẫu nhiên chuyển sang theo chu kỳ, việc này chỉ càng làm cho bệnh tình chuyển biến xấu hơn, cho nên khi Tiểu Chu muốn bệnh, Kiều Lạc đã lập tức ngăn cản nàng, con người như Mai Oánh Oánh thật không đáng để cho Tiểu Chu vì nàng ta mà gia tăng bệnh tình.

Hơn nữa Tiểu Chu lúc lên cơn tuy không thể kiểm soát được hành động của mình, nhưng lại ý thức được mình đang làm gì, như vậy đối với nàng, tâm lý bị tổn thương rất nặng, cho nên khi cắn cánh tay Kiều Lạc, nước mắt của nàng không ngừng chảy, là vì nàng không cách nào ngăn được chính mình.

“Kỳ thật…… cô ấy đã hai năm nay chưa từng tái phát.”Vội vàng chạy đến bệnh viện, Âu Dương ngồi cùng ghế với Kiều Lạc ở ngoài phòng bệnh. Cánh tay phải Kiều Lạc quấn mấy vòng băng, Diệp Khinh Chu cắn cũng không nhẹ, khi anh mang vết thương đi băng bó, y tá đã trợn tròn hai mắt, thật sự là chưa thấy qua dấu răng sâu như vậy.

Kiều Lạc hỏi “Trước kia cô ấy thường lên cơn hay sao?”

“Cũng khá thường ……”Âu Dương suy nghĩ một chút “Trong khoảng thời gian cha cô ấy gặp chuyện không may, cứ vài ngày lại lên cơn một lần, chỉ cần xem tin tức trên báo, chỉ cần gì đó liên quan tới nhà mình, đều rất kích động.”Nàng ta đã từng chứng kiến Diệp Khinh Chu lên cơn, biết rõ rất là kinh khủng, mà cũng không chấm dứt nhanh như vậy, có điều lúc này đây, chưa gây ra chuyện gì đã được đưa tới bệnh viện, bất quá nhìn thấy cánh tay băng bó của Kiều Lạc, nàng cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân, buột miệng nói,”Giá như lúc ấy có người anh làm bác sĩ như anh ở bên cạnh thì tốt biết bao “

Kiều Lạc sững sờ, trong giây lát chợt hiểu ra lời của Diệp Khinh Chu, nàng nói không muốn cùng ở cạnh anh, có lẽ vì nàng giận, trong bảy năm thất lạc nhau, khi nàng cần anh nhất, anh lại không thể xuất hiện.

Bảy năm này có thể đền bù không?

“Cũng rất may bây giờ anh ở đây.”Âu Dương thấy vẻ mất hồn của anh, cảm giác mình đã lỡ lời, vội vàng nói tiếp “Hơn nữa cơn của cô ấy chưa bao giờ chấm dứt nhanh như vậy, cũng may không có xảy ra chuyện gì, cái giống người Mai Oánh Oánh này, sao không cắn chết ả cho rồi, chỉ là…… Như vậy đối Tiểu Chu mà nói, quá đau khổ.”

“Cô ấy đã từng tự tử?”Kiều Lạc đột nhiên mở miệng.

Âu Dương sững sờ, gật đầu,”Khi đó bác trai vừa ra khỏi cai nghiện không bao lâu, đã bị nhiễm trở lại, Khinh Chu bị kích động nặng nề, cô ấy đã vài lần lấy cái chết ra dọa nhưng ông ta vẫn không ngừng hút, cô ấy đã……”Giọng hơi nghẹn ngào, nàng chớp mắt,”Bất quá sau này cô ấy đã không dại dột nữa.”

Dường như cảm thấy những lời này quá nặng nề, nàng cố đứng lên,”Thôi đi! Đừng nói những lời ngạt thở này nữa! Nói chuyện vui chút đi nha! Ví dụ như lễ tốt nghiệp hôm ấy, Mai Oánh Oánh mặc một bộ lễ phục hàng hiệu, lập tức thu hút ánh mắt mọi người, bất quá Khinh Chu nhà mình còn tao nhã hơn nha, ăn mặc lại đẹp hơn nhiều, tiện đây mới nói, bộ quần áo này do chính tay em chọn đấy nhé. Lúc ấy vừa mới làm tang lễ cho bác trai không bao lâu, cô ấy cứ nhốt mình ở trong nhà, ngay cả lễ tốt nghiệp cũng không muốn dự. Em phải lôi cô ấy ra khỏi nhà đi sắm áo. Mặc dù Mai Oánh Oánh mang danh là hoa khôi ngành kiến trúc, chính là ngành kiến trúc cũng không có mấy con gái, cô ta coi như một cành hoa rồi, nhìn mặt của ả đúng là hồ ly tinh! Còn Khinh Chu nhà ta thuần khiết, mặt mày thánh thiện vóc dáng tao nhã, ồ, thêm chiếc áo đã làm cô ấy nổi bật, xinh đẹp không thể tưởng! Mai Oánh Oánh lúc ấy mặt tái lại rồi, thật là đáng đời nha!”Nàng hai tay chống nạnh cười lên ha hả.

Kiều Lạc đẩy nhẹ kính mắt,”Sau đó thì sao?”

“Ôi ……”Âu Dương tiếng cười vụt tắt, lập tức ỉu xìu, ngồi trở lại xuống ghế,”Sau đó Mai Oánh Oánh đem việc ba của Khinh Chu phạm tội hút thuốc phiện ra nói. Kỳ thật việc này ở thành phố S ai xem tin tức cũng biết, có điều trong trường học không mấy người biết Khinh Chu chính là con gái của Diệp Xương Mậu. Cô ấy không thích khoe khoang chuyện này, bọn em ở chung ký túc xá có biết, nhưng đều không nói ra. Lần ấy …… chính là lần cuối cùng Diệp Khinh Chu phát bệnh. Hôm đó trong giảng đường, cô ấy cưỡi trên người Mai Oánh Oánh mà đánh một trận, lại còn tóm được một nắm tóc, cào mấy vết lên mặt, Mai Oánh Oánh phải nói là thê lương nha!”

Giọng nàng thoạt tiên rất vui vẻ khích động, rồi từ từ chùng xuống,”Khi đó em cũng thật là ngốc, cứ tưởng rằng Tiểu Chu làm vậy là có tinh thần phản kháng, nên cũng mặc cho Mai Oánh Oánh chịu chút đau khổ, nên cũng không kéo cô ấy lại, nhưng là em sai rồi…… Đó là lần đầu tiên cô ấy lên cơn ở trước mặt người ngoài, từ đó về sau, bạn bè không ai chơi với Khinh Chu nữa, bọn họ đều nói cô ấy bệnh tâm thần. Nhưng em biết rõ, nếu như không bị dồn đến đường cùng, có bao giờ cô ấy lại đi làm thương tổn người khác đâu?”

Âu Dương không kiềm nổi thoáng rơi lệ, nàng lau nhanh nước mắt nói tiếp,”Cũng may là về sau bệnh không phát nữa, sau khi vào làm trong công ty AM cũng không ai biết chuyện, chỉ là cô ấy vẫn sợ bóng sợ gió. Từ sau khi xảy ra việc ấy, bạn bè mỗi lần họp mặt đều không mời, mà có mời cô ấy cũng không đi. Em cũng lười gặp bọn họ, trước kia họ gần gũi thân mật là vì Khinh Chu rất tốt bụng, bây giờ ngược lại tránh xa, thật sự đáng ghét.”

Kiều Lạc hơi nhíu mày, bảy năm trước anh vẫn cho là Diệp Khinh Chu tự mình ly khai. Chính nàng bỏ đi trước, không để lại dấu vết gì. Anh đi hỏi bà Diệp, bà chỉ nói là Tiểu Chu đi thăm cha của nàng. Lúc đó anh còn đang đi học, mặc dù biết, cũng không tìm được nàng, đợi lúc anh học xong về nhà, cũng không thấy nàng, bà Diệp chỉ nói nàng đã chuyển trường, dời hộ khẩu đi, lại không nói cho anh biết Tiểu Chu đi nơi nào.

Cha của anh, chính là cái vị cha dượng rất yêu thương chăm sóc cho Tiểu Chu, cũng nói “Kiều Lạc, giữa con và Tiểu Chu không thể nào đâu.”Lúc ấy anh cứ theo hỏi mãi đã khiến bọn họ sinh nghi.

Anh ngẩng đầu lên hỏi “Tại sao?”

“Còn hỏi tại sao? Cô ấy là em gái của con, hai đứa ở với nhau như vậy, ba mẹ phải tính sao?”

“Thì tính chuyện vợ chồng.”Anh trả lời, không chút do dự.

“Con rốt cục có hiểu ta đang nói cái gì hay không? Nếu cứ như vậy, đừng hòng biết chỗ của Tiểu Chu!”

“Con không cần các người nói.”Kiều Lạc nhếch miệng, tự tin nói.

“Rồi có một ngày con sẽ hối hận vì tự tin của mình.”

Khi đó anh không hề tin có một ngày như vậy. Nàng ra đi, đối với bọn họ mà nói ngược lại là một chuyện tốt. Không ngờ nàng bỏ đi mới đó đã bảy năm, không ngờ nàng có thể kiên quyết như vậy, dẫu anh có cao ngạo cho rằng Diệp Khinh Chu không thể trốn thoát, thì trên thực tế, người bị vứt bỏ lại là anh. Sống tại cái nơi mà anh không biết, sống cuộc sống mà anh không hay, cả thời gian và không gian đã lấy họ ra làm một trò đùa.

Anh tin họ nhất định sẽ gặp lại nhau, cũng tin Diệp Khinh Chu nhất định là của anh, chỉ là lòng tin ấy không cách nào bù đắp được bảy năm mất đi, trải nghiệm của nàng, đau khổ của nàng, tất cả tất cả, anh có thể đền bù không, làm cho mọi thứ trở lại như bảy năm trước, vào buổi tối mùa hè hôm ấy, anh hôn nàng, rồi ôm eo nàng, nói với nàng, đừng hòng chạy.

Bảy năm sau, gánh nặng trên lưng anh, khổ sở của nàng, so với tình huynh muội ngày xưa, càng thêm tàn khốc vô cùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương