Bên trong lâm vào một mảnh trầm tịch, ánh nến sáng chiếu lập loè lúc sáng lúc tối chiếu vào gương mặt thanh tú trẻ tuổi của Triệu Thư An, thấy không rõ vẻ mặt hắn. Nửa ngày, hắn bỗng cười khổ, thở dài: “Hay tiên sinh cảm thấy bổn vương non nớt, không muốn phụ tá.”

Liễu Tử Thừa cả kinh, vội vàng phủ nhận: “Tại hạ trăm triệu lần không dám, chính là quá đột ngột, tại hạ…………” Thấy Triệu Thư An trẻ tuổi trên mặt hiện ra một tia ảm đạm, y thấy tâm mình giống như co rút đau đớn theo một chút. Trong đầu suy tư làm sao để khuyên giải an ủi, Triệu Thư An lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt y, chậm rãi mở miệng nói: “Trời đem ta an bài vào Đế vương Hoàng thất, hài tử bình thường có thể dễ dàng cảm nhận tình thân ấm áp nhưng ta chưa bao giờ biết qua, từ nhỏ đã không ngừng được dạy bảo phải lấy thiên hạ làm trọng, thống trị anh minh lưu lại thiên thu, yên ổn vạn dân trăm họ….”. Nhẹ hạ ánh mắt sâu kín thở dài, hàng mi dài khẽ rung động như cánh bướm trong gió, lại càng thêm yếu ớt, “Ta thân không thể tự chủ, các huynh đệ đều có ngoại thích giúp đỡ, hai năm trước mẫu phi đã về cõi tiên, bên ngoại đã phân tán hết chỉ còn mình ta…..”

Nhìn dung nhan trong sáng thuần khiết kia, Liễu Tử Thừa nhịn không được một trận đau lòng. Từ xưa vô tình nhất đế vương gia, hắn già dặn như thế ắt là hai năm qua đã nếm không ít khổ sở, trong lòng sớm đã vạch ra kế hoạch lớn nhưng chính là vẫn thế đan lực bạc.

Thôi, Liễu Tử Thừa biết đôi mắt trước thiếu niên tôn quý này đã động tình, nhưng chính là phần tình cảm vĩnh viễn không bao giờ được đáp lại, chỉ có thể chôn nó thật sâu vào tận đáy lòng. Hai người thân phận quá cách xa nhau, chi bằng im lặng ở bên cạnh hắn, hết sức trợ giúp hắn hoàn thành tâm nguyện đế vương kia. Áp chế chua xót trong lòng, ôn hoà nói: “Vương gia nếu không chê, Tử Thừa nguyện phò trợ Vương gia, tuỳ Vương gia sai phái.”

“Thật sao?” Triệu Thư An nhịn không được một trận vui sướng, trong mắt loé ra hưng phấn, vội cầm lấy tay Liễu Tử Thừa:”Liễu tiên sinh quân tử nhất ngôn?”

“Tử Thừa quyết không đổi ý, đa tạ Vương gia chiếu cố.” Liễu Tử Thừa thản nhiên tiếp lời, đôi tay kia đã trực tiếp truyền đạt lo lắng tới trong lòng rồi.

“Liễu tiên sinh, còn một chuyện phải uỷ khuất ngươi một thời gian.” Triệu Thư An áy náy cười gượng, “Ta còn nửa năm mới đủ mười tám tuổi, y luật có thể vào triều làm việc, nếu hiện tai chuyện kết giao văn sĩ rơi vào tai Phụ hoàng e rằng không ổn, không bằng ngươi trước tiên ở quý phủ nhậm chứa Tổng quản, đợi đến nửa năm sau bổn vương tái cho ngươi chính danh, lúc đó sẽ lấy sư lễ đối đãi, ngươi thấy thế nào?”

“Vương gia không cần áy náy, Tử Thừa đã nói tuỳ Vương gia sai phái, sẽ không có nửa câu oán hận, hết thảy cứ như Vương gia phân phó.” Liễu Tử Thừa trong mắt loé ra ôn nhu ấm áp, y là người có tâm kiên định, đã quyết chuyện gì sẽ không dễ dàng đổi thay.

“Hảo, Trúc nhi, đem rượu đến đây, bổn vương hôm nay muốn cùng Liễu tiên sinh không say không về.” Triệu Thư An trên mặt có một chút tia trẻ con lại trầm ổn cùng hăng hái.

“Vương gia,” Liễu Tử Thừa trịnh trọng đứng dậy đối Triệu Thư An hơi khom người nói: “Hôm nay là Vương gia chiếu cố Tử Thừa, xin đừng tái gọi là tiên sinh, nếu Vương gia không chê, thỉnh cứ gọi thẳng tên.”

“Hảo, Tử Thừa, về sau chúng ta chính là người một nhà.” Triệu Thư An mỉm cười gật gật đầu, toát ra ánh mắt hân hoan.

Giữa tháng tám, thời tiết đã bắt đầu mát mẻ, lúc này ánh trăng sáng ngời tròn trịa, tinh quang ảm đạm, gió nhẹ nhẹ thổi, gợi lên tâm trạng khác nhau trong hai người.

Triệu Thư An thoả thuê mãn nguyện, giấu không được lòng tràn ngập vui mừng. Hắn dù chưa trưởng thành nhưng phong cách hành sự vẫn không câu nệ để đạt được mục đích phải tính toán đủ mọi cách. Vừa rồi để cầu Liễu Tử Thừa giúp đỡ, đã liên tục công kích, đến bi ai kế sách cũng đều dùng tới, tuổi nhỏ mà thủ đoạn đã cao thâm.

Liễu Tử Thừa trong lòng minh bạch tương lai con đường này không thể tránh, tình vốn đã động thì biết làm sao. Thấy Triệu Thư An đối y lơ đãng nở nụ cười, trong lòng đau xót, cả đời như vậy phó thác, chỉ có thể tận tâm phò tá, yên lặng ở bên cạnh mà thôi.

“Tử Thừa, ngươi nói đại trượng phu như thế nào xử thế?” Triệu Thư An đối mưu sĩ mình vừa lung lạc được có chút tò mò.

“Trong Dịch Kinh có môt câu: Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức! Địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật(“Trời vận động mạnh mẽ, người quân tử nên cố gắng không ngừng; Đất có tính nhu hòa, người quân tử lấy đức dày để nâng đỡ vạn vật”).” Liễu Tử Thừa chậm rãi nói.

Triệu Thư An nghe những lời này, gật gật đầu.

Hai người tuy là lần đầu nói chuyện với nhau nhưng ở nhiều vấn đề đều nhất trí, bất giác mà trò chuyện đến khuya, đợi cho Trúc nhi vào nhắc nhở một chút mới tự giác trở về nghỉ ngơi.

___________

Thế là xong, Liễu ca đã bị dụ, ta không cam lòng a~

*tức tưởi đi ra*

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương