Thuỳ Dữ Đồng Tiếu
-
Chương 5
Bên trong xe ngựa rộng rãi thoải mái lại không xóc nảy vì đường gập ghềnh, quả là hưởng thụ của Hoàng gia. Triệu Thư An theo ánh trăng sáng ngời chiếu vào cẩn thận quan sát Liễu Tử Thừa đang ngồi ngay ngắn đối diện.
Ngày ấy ở dược phô tỉnh táo lại, người đầu tiên trong mắt là y, lúc ấy chỉ cảm thấy tao nhã có trí thức hiểu lễ nghĩa mà thôi, sau trở về phái người tra xét một chút, không nghĩ lại là tài tử nổi danh. Năm đó vào kinh ứng thí bị người khó dễ giữa chừng đánh rớt. Đến đây đã thấy vài phần hứng thú, liền nghĩ đủ mọi cách tìm lại được bài văn thi đình năm ấy. Vừa xem lại nhịn không được vô vàn tán thưởng, văn vẻ trật tự rõ ràng, ngôn ngữ lưu loát, nội dung đem đạo lý trị quốc an dân giảng giải sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, trong đó có nêu vài ví dụ ý tứ tinh diệu hiếm có. Hắn đem thiên văn ấy sao thành một bản cho thái phó xem. Lão thái phó xem xong cũng đồng dạng kích động không thôi, nói người có thể viết ra văn vẻ như vậy nhất định là trầm mẫn cơ biện (cần mẫn chuyên tâm vào công việc), tài trí sắc bén thế gian ít có. Không ngờ hôm nay nghe được tiếng tiêu y thổi, nhân tài bậc này quả là ngọc sáng trong ao bùn, tâm nhất thời thương cảm mà sinh ý lưu giữ lại.
Trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói: “Liễu tiên sinh, chuyện chữa trị lần trước thật đa tạ ngươi.”
“Điện hạ quá lời, Tử Thừa cũng đâu làm gì to tát.” Liễu Tử Thừa trước sóng không động, nho nhã lễ độ.
Triệu Thư An nghĩ muốn nói thêm cái gì thì xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, tuỳ tùng bên ngoài thanh âm cung kính: “Vương gia, đến phủ.”
Bất giác đã đến trước Vương phủ, hai người theo thứ tự xuống xe. Đã đến giờ lên đèn, trong ngoài phủ một mảnh đèn đuốc sáng trưng, khí thế huy hoàng. Nghe Vương gia trở về, bọn hạ nhân đều đợi ngoài cửa, Liễu Tử Thừa giương mắt nhìn lên, tiểu tư là chiếm đa số, tỳ nữ cũng còn nhỏ tuổi, nghĩ thầm tiểu Vương gia này quả thật giữ mình trong sạch, đối Triệu Thư An lại càng thêm hảo cảm.
Trúc nhi chạy nhanh đến quỳ gối xuống đất: “Bái kiến Liễu tiên sinh.”
Liễu Tử Thừa cúi xuống nhẹ nhàng nâng hắn đứng dậy, ôn tồn nói: “Trúc nhi, không cần đối ta làm đại lễ như vậy.”
“Ân”, Trúc nhi chớp cặp mắt to cười cười.
Triệu Thư An thấy thế, trong lòng không khỏi âm thầm gật đầu, Liễu Tử Thừa thái độ làm người khiêm tốn thu liễm, có thể làm nên đại sự. Đối Trúc nhi phân phó: “Bổn vương muốn cùng Liễu tiên sinh đàm đạo tại Lan Hiên các, đi chuẩn bị đi.”
“Dạ, Vương gia.” Trúc nhi lĩnh mệnh chạy đi như chớp.
Liễu Tử Thừa cùng Triệu Thư An chậm rãi mà đi, trên đường Liễu Tử Thừa thấy Vương phủ này diện tích rộng lớn, khí thế quảng đại, bên trong mỗi bông hoa mỗi hòn đá đều được kết hợp sáng tạo, tất cả thiết kế cực kỳ đơn giản không trói buộc, đem khí thế thiên gia nấp trong điện ngọc lầu các, mà bên trong tường vàng bài trí huy hoàng, càng hiện ra đại khí nội liễm của Tiểu Vương gia.
Đợi cho hai người đi đến cột lâu bên bờ hồ, Trúc nhi từ phía sau cười ngênh đón: “Vương gia, đã chuẩn bị tốt.” Triệu Thư An khẽ gật đầu, đối Liễu Tử Thừa nói: “Liễu tiên sinh, thỉnh.”
“Không dám, Vương gia, mời.”
Tiến vào nội thất, quả nhiên bên trong không khí mùi hoa lan thoang thoảng, thấm vào ruột gan. Liễu Tử Thừa cũng không nói, lẳng lặng ngồi ngay ngắn, chờ Triệu Thư An mở lời.
Triệu Thư An nhìn y nửa ngày, nhẹ nhàng cười nói: “Liễu tiên sinh, ngươi là người thông minh, bổn vương sẽ không vòng vo. Ngày ấy bổn vương được ngươi cứu giúp, trong lòng cảm kích liền phái người hỏi thăm một chút, không ngờ tiên sinh nguyên là một tú tài.” Hắn dừng một chút nhìn Liễu Tử Thừa.
Liễu Tử Thừa thầm nghĩ, tiểu vương gia này tuy nặng tâm tư nhưng trên mặt lại như gió mát trăng thanh không hề có dấu vết.
“Vì sao tiên sinh ở Kinh thành làm nghề y ta đều hiểu rõ. Ta cũng đã xem qua bài văn thi đình của tiên sinh, biết tiên sinh tâm tại thiên hạ.” Triệu Thư An sau khi nhìn qua bài văn ấy liền hạ quyết tâm đem Liễu Tử Thừa này giữ ở trong tay áo. Các Hoàng tử đều đã lớn, trong những năm qua không ngừng quyền thế đấu đá, khí giáp vạn nghìn, hắn rất cần một mưu sĩ đa mưu túc trí để tuỳ thân hiến kế. Triệu Thư An đôi mắt thâm thuý phát ra quang mang sáng ngời, “Tiên sinh sao không đến tương trợ cùng ta?”
Liễu Tử Thừa thấy hắn mang theo ánh mắt nóng bỏng chờ mong, trong lòng thở dài không biết nên nói cái gì. Sau chuyện lần đó ở trường thi y đã từ bỏ ý niệm nhập sĩ, nhưng thiếu niên này nói cũng không sai, y cả đời nghiên cứu học vấn khát vọng đó là giúp dân giúp nước, huống chi thiếu niên này với y không rõ là cảm giác gì, chính là thấy được mình không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của hắn.
Triệu Thư An thấy y không nói, thần sắc rõ ràng có chút động tâm, thản nhiên cười nói: “Gian dược *** kia ta sẽ sai người đi lo liệu, Liễu tiên sinh không cần bận tâm.”
“A, ta không phải lo lắng chuyện này.” Liễu Tử Thừa vội đáp.
“Vậy tiên sinh còn do dự điều gì?” Triệu Thư An từng bước ép sat, không chút nào thả lỏng.
“Này…………”, Liễu Tử Thừa chưa bao giờ nghĩ sẽ đi làm mưu sĩ, chuyện này tới quá bất ngờ làm cho y một chút thời gian suy ngẫm cũng không có.c
Ngày ấy ở dược phô tỉnh táo lại, người đầu tiên trong mắt là y, lúc ấy chỉ cảm thấy tao nhã có trí thức hiểu lễ nghĩa mà thôi, sau trở về phái người tra xét một chút, không nghĩ lại là tài tử nổi danh. Năm đó vào kinh ứng thí bị người khó dễ giữa chừng đánh rớt. Đến đây đã thấy vài phần hứng thú, liền nghĩ đủ mọi cách tìm lại được bài văn thi đình năm ấy. Vừa xem lại nhịn không được vô vàn tán thưởng, văn vẻ trật tự rõ ràng, ngôn ngữ lưu loát, nội dung đem đạo lý trị quốc an dân giảng giải sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, trong đó có nêu vài ví dụ ý tứ tinh diệu hiếm có. Hắn đem thiên văn ấy sao thành một bản cho thái phó xem. Lão thái phó xem xong cũng đồng dạng kích động không thôi, nói người có thể viết ra văn vẻ như vậy nhất định là trầm mẫn cơ biện (cần mẫn chuyên tâm vào công việc), tài trí sắc bén thế gian ít có. Không ngờ hôm nay nghe được tiếng tiêu y thổi, nhân tài bậc này quả là ngọc sáng trong ao bùn, tâm nhất thời thương cảm mà sinh ý lưu giữ lại.
Trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói: “Liễu tiên sinh, chuyện chữa trị lần trước thật đa tạ ngươi.”
“Điện hạ quá lời, Tử Thừa cũng đâu làm gì to tát.” Liễu Tử Thừa trước sóng không động, nho nhã lễ độ.
Triệu Thư An nghĩ muốn nói thêm cái gì thì xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, tuỳ tùng bên ngoài thanh âm cung kính: “Vương gia, đến phủ.”
Bất giác đã đến trước Vương phủ, hai người theo thứ tự xuống xe. Đã đến giờ lên đèn, trong ngoài phủ một mảnh đèn đuốc sáng trưng, khí thế huy hoàng. Nghe Vương gia trở về, bọn hạ nhân đều đợi ngoài cửa, Liễu Tử Thừa giương mắt nhìn lên, tiểu tư là chiếm đa số, tỳ nữ cũng còn nhỏ tuổi, nghĩ thầm tiểu Vương gia này quả thật giữ mình trong sạch, đối Triệu Thư An lại càng thêm hảo cảm.
Trúc nhi chạy nhanh đến quỳ gối xuống đất: “Bái kiến Liễu tiên sinh.”
Liễu Tử Thừa cúi xuống nhẹ nhàng nâng hắn đứng dậy, ôn tồn nói: “Trúc nhi, không cần đối ta làm đại lễ như vậy.”
“Ân”, Trúc nhi chớp cặp mắt to cười cười.
Triệu Thư An thấy thế, trong lòng không khỏi âm thầm gật đầu, Liễu Tử Thừa thái độ làm người khiêm tốn thu liễm, có thể làm nên đại sự. Đối Trúc nhi phân phó: “Bổn vương muốn cùng Liễu tiên sinh đàm đạo tại Lan Hiên các, đi chuẩn bị đi.”
“Dạ, Vương gia.” Trúc nhi lĩnh mệnh chạy đi như chớp.
Liễu Tử Thừa cùng Triệu Thư An chậm rãi mà đi, trên đường Liễu Tử Thừa thấy Vương phủ này diện tích rộng lớn, khí thế quảng đại, bên trong mỗi bông hoa mỗi hòn đá đều được kết hợp sáng tạo, tất cả thiết kế cực kỳ đơn giản không trói buộc, đem khí thế thiên gia nấp trong điện ngọc lầu các, mà bên trong tường vàng bài trí huy hoàng, càng hiện ra đại khí nội liễm của Tiểu Vương gia.
Đợi cho hai người đi đến cột lâu bên bờ hồ, Trúc nhi từ phía sau cười ngênh đón: “Vương gia, đã chuẩn bị tốt.” Triệu Thư An khẽ gật đầu, đối Liễu Tử Thừa nói: “Liễu tiên sinh, thỉnh.”
“Không dám, Vương gia, mời.”
Tiến vào nội thất, quả nhiên bên trong không khí mùi hoa lan thoang thoảng, thấm vào ruột gan. Liễu Tử Thừa cũng không nói, lẳng lặng ngồi ngay ngắn, chờ Triệu Thư An mở lời.
Triệu Thư An nhìn y nửa ngày, nhẹ nhàng cười nói: “Liễu tiên sinh, ngươi là người thông minh, bổn vương sẽ không vòng vo. Ngày ấy bổn vương được ngươi cứu giúp, trong lòng cảm kích liền phái người hỏi thăm một chút, không ngờ tiên sinh nguyên là một tú tài.” Hắn dừng một chút nhìn Liễu Tử Thừa.
Liễu Tử Thừa thầm nghĩ, tiểu vương gia này tuy nặng tâm tư nhưng trên mặt lại như gió mát trăng thanh không hề có dấu vết.
“Vì sao tiên sinh ở Kinh thành làm nghề y ta đều hiểu rõ. Ta cũng đã xem qua bài văn thi đình của tiên sinh, biết tiên sinh tâm tại thiên hạ.” Triệu Thư An sau khi nhìn qua bài văn ấy liền hạ quyết tâm đem Liễu Tử Thừa này giữ ở trong tay áo. Các Hoàng tử đều đã lớn, trong những năm qua không ngừng quyền thế đấu đá, khí giáp vạn nghìn, hắn rất cần một mưu sĩ đa mưu túc trí để tuỳ thân hiến kế. Triệu Thư An đôi mắt thâm thuý phát ra quang mang sáng ngời, “Tiên sinh sao không đến tương trợ cùng ta?”
Liễu Tử Thừa thấy hắn mang theo ánh mắt nóng bỏng chờ mong, trong lòng thở dài không biết nên nói cái gì. Sau chuyện lần đó ở trường thi y đã từ bỏ ý niệm nhập sĩ, nhưng thiếu niên này nói cũng không sai, y cả đời nghiên cứu học vấn khát vọng đó là giúp dân giúp nước, huống chi thiếu niên này với y không rõ là cảm giác gì, chính là thấy được mình không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của hắn.
Triệu Thư An thấy y không nói, thần sắc rõ ràng có chút động tâm, thản nhiên cười nói: “Gian dược *** kia ta sẽ sai người đi lo liệu, Liễu tiên sinh không cần bận tâm.”
“A, ta không phải lo lắng chuyện này.” Liễu Tử Thừa vội đáp.
“Vậy tiên sinh còn do dự điều gì?” Triệu Thư An từng bước ép sat, không chút nào thả lỏng.
“Này…………”, Liễu Tử Thừa chưa bao giờ nghĩ sẽ đi làm mưu sĩ, chuyện này tới quá bất ngờ làm cho y một chút thời gian suy ngẫm cũng không có.c
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook