Thương Nguyên Đồ (Dịch)
-
Chapter 49 Mười tám tuổi
Cũng đã qua một năm, kể từ khi phân đường Đông Ninh của Thiên Yêu Môn bị tiêu diệt.
Sân luyện võ của Kính Hồ Mạnh phủ.
Yến Tẫn mặc áo trắng, mỗi tay cầm một thanh kiếm, trong phạm vi mấy trượng xung quanh tràn ngập hơi thở băng giá, một vùng sương mù mênh mông, hắn ta nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Mạnh Xuyên ở phía xa.
Năm nay Yến Tẫn mười tám tuổi, cũng đã đạt đến Vô Lậu Cảnh! Hắn ta đã từng khiêu chiến với một nhóm cao thủ nắm giữ thế ở Đông Ninh phủ từ lâu, thậm chí ngay cả tam đại cao thủ đã ngưng đan của Đông Ninh phủ là Vân Phù Thành, Trương Vĩnh, Bạch Thục Uyển cũng đã từng khiêu chiến, tất cả bọn họ đều bị hắn ta đánh bại! Chỉ xét về tài nghệ kiếm thuật, hắn ta có thể được coi là một trong những phàm nhân hàng đầu ở Đông Ninh phủ, hơn nữa căn cơ Thần Tôn của hắn ta rất hùng mạnh, các phương diện như sức mạnh và tốc độ đều đã vượt xa những cao thủ đã ngưng đan bình thường, tất nhiên có thể liên tiếp đánh bại tam đại cao thủ Ngưng Đan.
Nhưng mà......
Có một người mà hắn ta không thể đánh bại.
Chính là Mạnh Xuyên!
“Yến Tẫn, đây là chiêu cuối cùng chúng ta luận bàn ngày hôm nay." Mạnh Xuyên mặc áo bào màu lam đậm, tay cầm đao đứng ở phía xa, vừa nói xong thân hình đã di chuyển.
Vút!
Thân ảnh mơ hồ của Mạnh Xuyên tiến gần đến phạm vi của luồng hơi thở băng giá kia, hơi thở băng giá kết băng trên người hắn, thật sự hơi ảnh hưởng đến tốc độ, cũng ảnh hưởng đến tầm nhìn của hắn. Nhưng sấm sét trong cơ thể Mạnh Xuyên lóe lên, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Cho dù bị ảnh hưởng một chút, vẫn vượt xa Yến Tẫn.
Một ánh đao sáng lên, không có bất kỳ tiếng gió nào, không một tiếng động chém tới, tất nhiên đao pháp đạt được cấp độ này, thì ngay cả không khí cũng không còn là lực cản.
Yến Tẫn cố gắng hết sức dùng song kiếm để cản lại.
Ngay lập tức.
Xung quanh đã xuất hiện “tám” Mạnh Xuyên, chém ra tám ánh đao khác nhau, mỗi một ánh đao đều nhắm thẳng vào chỗ sơ hở trong kiếm thuật song kiếm của hắn ta. Đương nhiên trên thực tế hắn không có thuật phân thân, đây là do thân pháp của hắn tạo nên, tám ánh đao này cũng được chém ra liên tiếp, có trình tự trước sau.
Yến Tẫn xuyên qua phạm vi băng sương để áp chế bốn phương, cũng cảm giác được rõ ràng Mạnh Xuyên liên tiếp chém ra tám đao, song kiếm của hắn ta cũng liên tiếp cản lại, hắn ta cảm thấy đao của Mạnh Xuyên đang “xé rách” song kiếm của hắn ta, muốn xé ra một sơ hở. Nhưng Yến Tẫn dùng toàn lực ứng phó liên tục, đỡ được tám nhát đao, khiến cho Mạnh Xuyên không thành công lui về.
“Vèo.”
Mạnh Xuyên chợt lóe, đã đi ra ngoài cách mấy chục trượng, tốc độ này khiến mí mắt của Yến Tẫn giật giật.
Tốc độ này thật sự quá đáng sợ, ai cũng nói người tu luyện Lôi Đình Thần Thể rất nhanh, mà Mạnh Xuyên lại là một thiên tài tuyệt thế tu luyện Lôi Đình Thần Thể!
“Yến Tẫn, ngươi tu luyện Ô Quy kiếm pháp càng ngày càng lợi hại, ngay cả đao thuật của ta cũng không phá giải được." Mạnh Xuyên cười nói, "Thôi thôi, không cần phải so nữa.”
“Cám ơn ngươi." Yến Tẫn thu kiếm nhìn Mạnh Xuyên, nghiêm túc nói, "Ta biết ngươi đang giúp ta rèn luyện kiếm thuật.”
“Ha ha, ta cũng đang rèn luyện đao thuật mà." Mạnh Xuyên đi đến cạnh bàn đá rót một chén trà, uống một ngụm.
Liễu Thất Nguyệt ngồi bên cạnh bàn đá đọc sách cũng đĩnh đạc hơn một chút, nhưng mà bây giờ nàng ta lại thấp hơn Mạnh Xuyên nửa cái đầu, chủ yếu là vì Mạnh Xuyên đã mười tám tuổi, vóc dáng cũng cao hơn quá khứ rất nhiều.
“Yến Tẫn, thân pháp và đao pháp của A Xuyên đều nhanh, muốn tấn công thì tấn công, muốn đi thì đi. Ngươi hoàn toàn không thể làm huynh ấy bị thương đâu. Ngươi từ bỏ đi." Liễu Thất Nguyệt bĩu môi nói.
“Ta biết, nhưng chỉ cần kiếm pháp của ta có thể quấn lấy hắn, sẽ có hi vọng đánh bại hắn." Yến Tẫn vô cùng nghiêm túc nói.
“Thất Nguyệt, kiếm thuật âm dương băng hỏa của Yến Tẫn có uy hiếp rất lớn, ta cũng không dám quấn lấy hắn." Mạnh Xuyên nói.
Căn cơ Thần Tôn của hắn hùng mạnh, căn cơ Thần Tôn của Yến Tẫn cũng không thua gì hắn.
Bản thân hắn dựa vào “chín điều tu hành” do hắn đặt ra, theo đuổi cực hạn, phát huy “nhanh” đến cực hạn. Mà Yến Tẫn thì nhất tâm nhị dụng thi triển song kiếm thuật, càng am hiểu về chiến đấu trực diện.
Trên phương diện tu hành hắn nhanh hơn Yến Tẫn một bước.
Bản thân ngộ ra “đao thế”, nhanh hơn Yến Tẫn hơn nửa năm, cho nên lúc tỷ thí mới có thể chiếm thế thượng phong, nhưng cũng không thể nào đánh bại hắn ta.
Trừ phi sử dụng “sức mạnh linh hồn”, nhưng đó là chuyện cần phải giữ bí mật, chưa đến thời điểm quan trọng thì sẽ không sử dụng. Bình thường khi luận bàn tỷ thí, chỉ khi tỷ thí với cô tổ mẫu mới sử dụng sức mạnh linh hồn.
“Mạnh Xuyên, năm nay ngươi muốn đến Nguyên Sơ Sơn phải không?" Yến Tẫn hỏi.
“Đúng vậy." Mạnh Xuyên gật đầu.
Yến Tẫn khẽ gật đầu, lập tức nói: "Một tháng sau chúng ta lại so tài.”
Nói xong hắn ta xoay người rời đi.
“Yến Tẫn này rất cao ngạo, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế chút nào, thường xuyên tới chỗ của chúng ta, cho tới bây giờ lại chưa từng mang theo lễ vật gì. Nói chuyện cũng lạnh như băng, nói ra thì, A Xuyên còn có ân cứu mạng hắn ta đấy." Sau khi Yến Tẫn rời đi, Liễu Thất Nguyệt mới càu nhàu nói.
“Tính tình của hắn ta là như vậy, hắn ta đã rất khách khí với chúng ta rồi, nếu không hắn ta cũng sẽ không để ý tới muội. Hơn nữa ta tỷ thí cùng hắn ta, cũng bởi vì kiếm thuật của hắn ta quả thực có thể rèn luyện được đao pháp của ta." Mạnh Xuyên nói.
Hôm nay gặp lại Mộ Dung Du, cho dù không sử dụng sức mạnh linh hồn, hắn cũng có thể dễ dàng nghiền ép được.
Nhưng Mạnh Xuyên không hề kiêu ngạo chút nào.
Sau khi lật xem rất nhiều tình báo từ phân đường Đông Ninh chuyển tới, hắn đã biết hiện giờ tình hình giữa Nhân tộc và Yêu tộc khốc liệt đến mức nào, thực lực của mình vẫn phải mạnh hơn nữa. Ngay cả thời đại hiện nay này, nếu như không sử dụng sức mạnh linh hồn, thì hắn cũng không được xếp hạng trên hai mươi trong tất cả thiên tài trong thiên hạ, giống như cô tổ mẫu đã từng nói về vị công tử thứ năm của An Hải Vương kia, đó là người mười ba tuổi đã ngộ ra thế, mười lăm tuổi đã thành Thần Tôn. Vẫn còn rất nhiều người ưu tú hơn mình. Đương nhiên những thiên tài danh chấn thiên hạ này, phần lớn đã liên tiếp tiến vào Nguyên Sơ Sơn.
"Cái gì, năm trước Yêu tộc đã xâm nhập biên giới của Nhân tộc chúng ta một trăm hai mươi chín lần sao?" Liễu Thất Nguyệt nhìn thư tịch, ngạc nhiên kêu lên.
"A Xuyên, những thứ được viết trong thư tịch ở thư phòng của huynh rốt cuộc có chính xác không?"
Mạnh Xuyên liếc mắt nhìn.
Đó là một trong rất nhiều thư tịch mà cô tổ mẫu đưa tới cho hắn.
“Đúng." Mạnh Xuyên gật đầu, "Chiến tranh giữa Nhân tộc và Yêu tộc, Nhân tộc quả thực đang ở thế yếu! Yêu tộc đã cường đại hơn. Nhưng mà dù sao đây vẫn là thế giới của Nhân tộc, Yêu tộc sống ở Yêu giới, chúng phải thông qua cửa vào thế giới mới có thể tiến vào. Ở những vị trí "cửa vào thế giới" đã ổn định vĩnh viễn, Nhân tộc đã xây dựng những tòa thành rất lớn, có Thần Tôn cường đại trấn giữ ở đó.
"Cách đây một năm, Yêu tộc xâm lấn một trăm hai mươi chín lần, đó đều là những lần cửa vào thế giới xuất hiện mà không hề có dấu hiệu gì, Yêu tộc mới có thể giết vào. Mà cửa vào thế giới... phần lớn đều sẽ không ổn định, có loại chỉ tồn tại nửa ngày, có loại tồn tại mười ngày đến nửa tháng, cuối cùng đều sẽ biến mất. Những cửa tồn tại mãi mãi cực ít."
"Tỷ như Thấm Dương Quan ở Đông Ninh phủ của chúng ta, là cửa vào thế giới tồn tại vĩnh hằng ở Đông Ninh phủ trong tám trăm năm qua." Mạnh Xuyên nói.
Liễu Thất Nguyệt khép thư tịch lại.
Những thông tin trên thư tịch khiến nàng ta không rét mà run.
“Thật sự có quá nhiều người chết, mỗi lần xâm lấn đều chết rất nhiều người." Giọng nói của Liễu Thất Nguyệt khá yếu ớt.
“Lúc sáu tuổi, ta đã tận mắt nhìn thấy." Mạnh Xuyên bình tĩnh nói, "Lần đó một huyện thành bị chiếm đóng, Hơn mười vạn Nhân tộc bị tàn sát, may nhờ có Thần Tôn chạy tới. Nếu không ta cũng sẽ chết trong cuộc xâm lấn của Yêu tộc.”
Tại sao mỗi một tòa thành đều phải xây dựng Ngọc Dương cung để trấn thủ.
Chính là vì để bảo vệ những tòa thành lớn có khá nhiều người dân này, hơn nữa vào lúc quan trọng, còn có thể huy động Thần Tôn đến giúp đỡ một số huyện thành ở khoảng cách gần.
“Đúng rồi, A Xuyên, lễ hội trảm yêu của Ngọc Dương cung năm nay huynh có đi không?" Liễu Thất Nguyệt hỏi.
"Còn nửa tháng nữa là tới lễ hội trảm yêu ở Ngọc Dương cung.”
“Ta đã đồng ý với viện trưởng, đến lúc đó sẽ đi." Mạnh Xuyên cười nói.
"Muội cũng đã ngộ ra bí kỹ, có lẽ là thần tiễn thủ duy nhất ngộ ra bí kỹ trong tám đạo viện.”
Liễu Thất Nguyệt nhướng mày: "Đương nhiên, nhưng so với A Xuyên, còn Yến Tẫn kia nữa thì còn kém quá xa.”
Mạnh Xuyên mỉm cười.
Thời gian trôi qua thật nhanh, vài ngày nữa thôi đã tròn ba tháng kể từ ngày bản thân hắn đạt tới Vô Lậu Cảnh, chân khí trong thân thể cũng đã nhanh chóng hoàn toàn viên mãn, có thể thử “Ngưng Đan”.
“Không biết lần đầu tiên ta thử Ngưng Đan, có thể thành công hay không." Mạnh Xuyên thầm nghĩ.
Toàn bộ Đông Ninh phủ, dưới Thần Tôn, cũng chỉ có ba người Ngưng Đan thành công.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook