Thương Nguyên Đồ (Dịch)
Chapter 242: Vận mệnh của Hắc Nham Đại Yêu Vương

 

Lữ Việt Vương nhìn thấy Hắc Nham Đại Yêu Vương trước, đợi đến khoảng cách gần chút, mới nhìn thấy bóng người 'nhỏ bé' của Mạnh Xuyên.

 

 

Người Hắc Nham Đại Yêu Vương cao trăm trượng giống như một ngọn núi, ở trước mặt hắn, Mạnh Xuyên thực sự rất nhỏ bé.

 

 

Nhưng hai người ở trong vùng hoang dã vừa đuổi vừa chém giết, uy thế lan đến bốn phương.

 

 

“Phong Hầu sao?" Lữ Việt Vương giật mình nhìn Mạnh Xuyên hộ thể khí mang đỏ sậm: "Mạnh Xuyên thành Phong Hầu Thần Tôn? Hơn nữa tên Sơn Yêu Đại Yêu Vương này căn bản không đụng tới hắn. Hơn nữa còn vừa đánh vừa chạy.”

 

 

“Sơn Yêu Đại Yêu Vương là trốn một đằng? Còn Mạnh Xuyên thì đuổi theo sao?”

 

 

Lữ Việt Vương kinh ngạc vạn phần.

 

 

Tình hình trước mắt hoàn toàn bất ngờ. Có điều hắn vẫn chạy tới lập tức.

 

 

...

 

 

“Lữ Việt Vương." Mạnh Xuyên lôi kéo Hắc Nham Đại Yêu Vương, Lôi Từ lĩnh vực lại phát hiện xa xa một lão giả tóc đen xé gió bay tới tiến vào phạm vi năm dặm, chính là Lữ Việt Vương quen thuộc.

 

 

“Cốc sư huynh mau ra tay, giết Đại Yêu Vương." Mạnh Xuyên lập tức truyền âm qua Lôi Từ lĩnh vực.

 

 

Lữ Việt Vương tiến vào trong phạm vi năm dặm, cũng cảm ứng được sự tồn tại của Lôi Từ lĩnh vực, không khỏi thầm than: "Vị Mạnh Xuyên sư đệ mới đột phá này, còn có thủ đoạn tra xét lĩnh vực bực này?"

 

 

Lúc này Mạnh Xuyên mừng rỡ.

 

 

“Rốt cục cũng tới.”

 

 

Hắc Nham Đại Yêu Vương lại tuyệt vọng: "Vốn định chui xuống đất trốn đi, nhưng Mạnh Xuyên lại am hiểu dò xét dưới lòng đất. Muốn chạy tới thị trấn gần nhất, dùng tính mạng phàm tục uy hiếp để cầu một con đường sống... Nhưng Phong Vương Thần Tôn này lại tới.”

 

 

“Ôi, nếu ta không phải sơn yêu, mà là yêu quái am hiểu trốn chạy thì tốt biết bao." Hắc Nham Đại Yêu Vương thầm thở dài.

 

 

Ẩn núp ở Nhân tộc thế giới, chạy trốn mới là bản lĩnh quan trọng.

 

 

Sơn yêu? Tuy rằng chính diện chiến đấu mạnh, nhưng phương diện trốn chạy vẫn rất bình thường.

 

 

“Nhân tộc cầu viện, lập tức có Thần Tôn lớn mạnh chạy tới. Ta cầu viện? căn bản không có khả năng Yêu Thánh sẽ tới." Hắc Nham Đại Yêu Vương ngừng lại, lật tay một cái, bàn tay nham thạch cực lớn xuất hiện một khối lệnh bài.

 

 

Lệnh bài, chỉ có thể xác định vị trí, phán định sinh tử, cầu viện đơn giản.

 

 

Cầu viện cũng có thể phân cấp bậc, tỷ như uy hiếp Phong Hầu, uy hiếp Phong Vương, uy hiếp Tạo Hóa Cảnh.

 

 

Chỉ như thế thôi.

 

 

“Yêu tộc cầu viện, chính là điều chê cười." Bàn tay nham thạch của Hắc Nham Đại Yêu Vương nắm chặt, răng rắc, lệnh bài vỡ nát. Hắn nhìn về phía Mạnh Xuyên đã lui về một bên: "Mạnh Xuyên đã thành Phong Hầu Thần Tôn, đại thế đã thành. Với thiên phú nguyên thần của hắn... Sau này chỉ sợ sẽ càng ngày càng đáng sợ. Sẽ trở thành một đại họa cho Yêu tộc ta.”

 

 

“Ta chết rồi, quản sau này sống chết của Yêu tộc.”

 

 

Trong mắt Yêu Thánh, Đế Quân, Đại Yêu Vương cấp bốn chúng ta cũng không đáng nhắc tới. Hắc Nham Đại Yêu Vương thầm nghĩ.

 

 

Đã lâu lắm rồi.

 

 

Hắn chính là bị buộc, từ một chỗ không ổn định thế giới cửa vào lẻn vào Nhân tộc thế giới, khi đó nó mới là Yêu Vương cấp hai. Hắn không có quyền lựa chọn, dám cự tuyệt chính là chết!

 

 

Ở thế giới Nhân tộc nó ngủ đông, yên lặng tu hành, còn phải ngoan ngoãn nghe mệnh lệnh của Yêu tộc, như thế mới có thể được Yêu tộc ban thưởng bảo vật khiến con đường tu hành đi xa hơn. Hắn trở thành Yêu Vương cấp ba, Đại Yêu Vương cấp bốn... Thậm chí bây giờ có tư cách thống lĩnh tất cả Yêu Vương trong vương triều Đại Chu. Thậm chí hắn nghĩ tới, nếu có thể trở thành Thiên Yêu Vương cấp năm thì mức độ coi trọng của Yêu tộc đối với hắn sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

 

 

Lão giả tóc đen Lữ Việt Vương đứng lơ lửng trên không, từng vòng gợn sóng màu đen tràn ngập ra, làm cho Hắc Nham Đại Yêu Vương cảm thấy hoảng hốt.

 

 

“Yêu Vương, ngươi có một cơ hội sống." Lão giả tóc đen nói.

 

 

“Mạng sống sao?" Hắc Nham Đại Yêu Vương ngẩn ra.

 

 

Mạnh Xuyên và thê tử Liễu Thất Nguyệt cũng hội hợp, nghe nói như thế cũng sửng sốt.

 

 

“A Xuyên, Lữ Việt Vương muốn buông tha Yêu Vương kia sao?" Liễu Thất Nguyệt hỏi.

 

 

Mạnh Xuyên cũng bình tĩnh, bí mật thiên phú nguyên thần của hắn, tên Hắc Nham Đại Yêu Vương này biết, giết mới là tốt nhất.

 

 

“Mạng sống đúng không? Buông tha ta sao?" Hắc Nham Đại Yêu Vương cười lạnh: "Ta không nghe nói các ngươi buông tha Yêu Vương.

 

 

Để ngươi sống, có hai cách." Lão giả tóc đen mỉm cười nói: "Một, đưa ngươi đi Nguyên Sơ Sơn, ngươi cam tâm tình nguyện không chống cự, Nhân tộc ta có thể khống chế Nguyên Thần của ngươi. Từ nay về sau ngươi tuyệt đối trung thành với Nhân tộc. Đương nhiên chúng ta yên tâm với ngươi.”

 

 

“Khống chế nguyên thần của ta? Giống như những Phi Cầm Yêu Vương kia sao?" Hắc Nham Đại Yêu Vương cười lạnh, trong lòng lại đang do dự.

 

 

Kiểm soát tâm trí và trung thành tuyệt đối.

 

 

Yêu Vương không cô đọng nguyên thần, Nhân tộc rất dễ khống chế. Nhưng cô đọng nguyên thần thì phiền toái hơn nhiều, bình thường phải cam tâm tình nguyện không chống cự, mới có hi vọng làm được.

 

 

"Biện pháp thứ hai, trong Nguyên Sơ sơn ta có mấy tòa Động Thiên thế giới, cho ngươi tiến vào một tòa Động Thiên thế giới, ở trong đó sinh hoạt tu hành. Không có Nguyên Sơ sơn cho phép, ngươi không cách nào cùng ngoại giới liên lạc, nhất định phải luôn sinh hoạt ở trong đó."

 

 

“Sống ở Động Thiên thế giới?" Hắc Nham Đại Yêu Vương có chút động tâm.

 

 

Hắn biết, Hắc Sa Động Thiên chính là một tòa động thiên thế giới cỡ lớn.

 

 

Nguyên Sơ Sơn là tông phái cổ xưa nhất của Nhân tộc, cũng có rất nhiều Động Thiên thế giới, sau khi đi vào, không có Nhân tộc cho phép tự nhiên không ra được, nhưng cũng rời xa chiến tranh. Làm một đầu sơn yêu, trên bản tính vẫn là rất thích dừng lại một chỗ không nhúc nhích, chính là ngẩn người mười năm, nó cũng cảm thấy rất tốt.

 

 

“Như thế nào mới nguyện ý buông tha ta?" Hắc Nham Đại Yêu Vương nói.

 

 

Lữ Việt Vương cười nói: "Đối với Nhân tộc ta trợ giúp lớn, tự nhiên có thể cho ngươi sống.”

 

 

“Ta muốn gặp Tạo Hóa Tôn Giả." Hắc Nham Đại Yêu Vương nói.

 

 

“Được." Lữ Việt Vương mỉm cười gật đầu.

 

 

...

 

 

Hắc Nham Đại Yêu Vương cũng khôi phục thành người bình thường chiều cao. Tất cả yêu lực đều bị phong bế, hắn cũng ngoan ngoãn không làm bất kỳ chống cự nào.

 

 

“Ha ha, Mạnh sư đệ.”

 

 

Lữ Việt Vương mang theo Hắc Nham Đại Yêu Vương, bay đến bên cạnh phu thê Mạnh Xuyên.

 

 

Mạnh Xuyên, Liễu Thất Nguyệt đều nhìn Hắc Nham Đại Yêu Vương.

 

 

Lữ Việt Vương cười nhìn Liễu Thất Nguyệt: "Lần này ngươi lập được đại công, Yêu Vương cấp bốn của thế giới Nhân tộc, bình thường đều là tân tấn đột phá. Đại Yêu Vương cấp bốn có thực lực Phong Hầu đỉnh cao này... Nhất định là ẩn núp ở thế giới Nhân tộc nhiều năm mới tu hành đến nước này, số lượng cũng rất thưa thớt. Nếu không phải ngươi quấn lấy nó, sợ rằng hắn đã sớm đào tẩu, vậy thì thật sự tai họa không biết bao nhiêu phàm nhân, tai họa bao nhiêu Thần Tôn.”

 

 

“Thất Nguyệt cũng bị ép thi triển Niết Bàn." Mạnh Xuyên nói: "Ta cũng bị ép đột phá tạm thời, may mắn thành Hầu Thần Tôn, mới có thể dính chặt nó, không cho hắn chạy trốn.”

 

 

“Đột phá tạm thời sao?" Lữ Việt Vương giật mình vạn phần.

 

 

“Đúng." Hắc Nham Đại Yêu Vương ở bên cạnh nhìn chằm chằm Mạnh Xuyên, ánh mắt phức tạp: "Tên Mạnh Xuyên của Nhân tộc các ngươi này thật đúng là yêu nghiệt, dưới uy hiếp tử vong đầu tiên là đạt tới Đạo Chi Cảnh, sau đó trực tiếp mạnh mẽ đột phá đến Phong Hầu Thần Tôn. Dưới Long Thủy Vực của ta, mang theo thê tử của hắn với tốc độ nhanh hơn ta. Ta đã chui vào lòng đất, hắn lại còn có phương pháp dò xét dưới lòng đất. Thua trong tay hắn, ta thua tâm phục khẩu phục.”

 

 

Lữ Việt Vương ánh mắt sáng lên: "Mạnh Xuyên, ngươi pháp môn này có thể dò xét bao nhiêu phạm vi?"

 

 

“Hiện giờ Nhân tộc cần gấp nhất là Thần Tôn am hiểu dò xét dưới lòng đất, chiến tích một mình Bạch Ngọc Vương của Hắc Sa Động Thiên, so với các Thần Tôn khác của tông phái cộng lại đều mạnh hơn. Có thể thấy được chỗ lợi hại dò xét dưới lòng đất này.

 

 

Gần nửa dặm chung quanh, so với Bạch Ngọc Vương còn kém xa." Mạnh Xuyên nói.

 

 

“Mới nửa dặm sao?" Lữ Việt Vương khẽ nhíu mày.

 

 

Nửa dặm, ngay cả trăm trượng cũng không tới.

 

 

Mạnh Xuyên tra xét dưới lòng đất còn không kịp đuổi giết Yêu tộc.

 

 

“Cốc sư huynh, ngươi định mang theo Đại Yêu Vương đi Lạc Đường Quan sao?" Mạnh Xuyên hỏi.

 

 

“Ngươi thành Phong Hầu Thần Tôn, cũng đi theo ta." Lữ Việt Vương nói: "Đi đến đó, ngoại trừ Lạc Đường Tôn Giả, ngươi cũng có thể gặp Tần Ngũ Tôn Giả.”

 

 

“Được." Mạnh Xuyên mỉm cười gật đầu: "Ta đúng là định đi một chuyến.”

 

 

Thiên phú nguyên thần bí mật của mình, Tôn giả cũng phân phó phải giữ bí mật, Hắc Nham Đại Yêu Vương biết chuyện thiên phú nguyên thần của mình, đương nhiên sẽ bẩm báo cho Tôn giả.

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương