Tân Đào chuyển lời của Lý Thừa Thu đến Lý Thích Xuân, Lý Thích Xuân trầm ngâm một lát, nói: “Ngày mai khi em đi đưa thuốc cho đệ ấy nói rằng, ta và đệ ấy đều đang bệnh, không nên ở gần nhau, đợi đến khi dùng liều thuốc cuối cùng, ta sẽ đến gặp đệ ấy.”
Tân Đào nhận lệnh lui ra, Lý Thích Xuân đến tủ âm tường lấy ra một cái vại nhỏ, ngồi dưới cửa sổ kéo ống tay áo lên, cởi băng gạc đang quấn tự thay thuốc cho mình.

Mỗi lần y sắc thuốc cho Lý Thừa Thu phải tự rạch lên cổ tay mình để lấy máu, vết rạch kia dưới tác dụng của thuốc sẽ lành, nhưng lại bị rạch ra, tất nhiên đau đớn là chuyện không cần phải nói, may là thuốc tốt, bôi lên vết thương cũng cũng không quá đau, nên Lý Thích Xuân có thể chịu một chút.
Thuốc mỡ kia có màu xanh thẫm, đối lập rõ ràng với da thịt trắng bạch, Lý Thích Xuân thổi lên miệng vết thương, sau khi thay băng gạc sạch sẽ, xoay người đến Luyện Khí Các.
Người tiến vào cửa lớn của Luyện Khí Các sẽ đứng trên thạch đài.


Không gian ở Luyện Khí Các cao mà trống rỗng, ở giữa trung tâm là một lô đỉnh thật lớn gồm nhiều tầng, tương ứng với từng cấp độ của Luyện Khí Các, sẽ có các tác dụng khác nhau.

Thềm đá, thạch đài bay lơ lưng xoay quanh Luyện Khí Các, thềm đá và lô đỉnh cách nhau bởi một trận pháp để tránh phát sinh việc ngoài ý muốn, chỉ khi đứng trên mỗi tầng thạch đài mới có thể cảm nhận được sóng nhiệt từ lô đỉnh.
Các thợ sư ở Luyện Khí Các đều quen biết Lý Thích Xuân, y men theo thềm đá xuống dưới, những thợ sư gặp y đều cười và chào hỏi, y nhất định phải đến đây.

Chỉ khi ở Luyện Khí Các, y mới có thể cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút.
Nơi đúc kiếm nằm ở tầng thứ nhất của lô đỉnh, lúc này không người ở đây, Lý Thích Xuân đứng yên trên thạch đài thật lâu, giơ tay lên vẽ ra một lá bùa trên không, lửa trong lô đỉnh đột nhiên bùng lên rồi dịu xuống, một thanh kiếm đỏ xuất hiện giữa không trung, chậm rãi di chuyển đến trước mặt Lý Thích Xuân.
Buổi tối Tân Đào đến Thanh Bình Điện khi phát hiện trên tường có thêm một thanh kiếm, vỏ kiếm mang nét cổ xưa, nhưng đứng rất xa cũng có thể cảm nhận được trên thân kiếm truyền ra linh lực phái Bành Thủy.

Lý Thích Xuân không muốn nói với nàng, thì nàng sẽ không hỏi.

Nhưng mà nàng biết, thanh kiếm này hơn một nửa là Lý Thích Xuân rèn cho Cố Khê Hàn.

Quả nhiên y như lời Lý Thích Xuân đã nói, sau khi Lý Thừa Thu dùng liều cuối cùng thì y sẽ tự mình đem qua.

Lúc đó Lý Thừa Thu đang trong tiểu viện đùa nghịch những bông hoa và cỏ, thỉnh thoảng sẽ nhặt một hai gì đó đưa lên mũi ngửi, bộ dáng rất chuyên tâm, nên khi Lý Thích Xuân tiến vào cũng không phát hiện.
Lý Thích Xuân đem thuốc đặt ở trên bàn đá trong tiểu viện, im lặng nhìn cậu trong chốc lát mới mở miệng nói: “Ngửi thôi, đừng ăn chúng, nếu không lại trúng độc.”
Lý Thừa Thu cũng không quay đầu lại, đáp: “Chúng em là dược sư, nếu là không nếm thì làm sao có thể chế thuốc?”
“Chuyện này ta không rõ.” Lý Thích Xuân ngồi xuống bàn, tùy ý nhìn xung quanh tiểu viện vài lần, “Ta ngày ngày làm bạn với công cụ ở lô đỉnh, làm sao hiểu được quy củ của các dược sư.”
“Đại ca nói đúng, từ nhỏ đại ca đã không có hứng thú với dược, không rõ cũng là chuyện bình thường.” Lý Thừa Thu đứng dậy vỗ tay, xoay người, khóe miệng còn có ý cười.
Hai huynh đệ song sinh giống nhau như đúc đứng cách nhau mười tới bước mà nói chuyện với nhau, không giống huynh đệ tình thâm, ngược lại giống như đnag đối đầu nhau.

“A, sao nốt ruồi lệ của đại ca biến mất vậy?” Lý Thừa Thu tinh tế đánh giá gương mặt Lý Thích Xuân, tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.
Lý Thích Xuân cong khóe môi, với nụ cười của Lý Thừa Thu không có gì khác mấy: “Khó coi, nên ta đã xóa rồi.”
Lý Thừa Thu lắc đầu: “Huynh đối chính mình cũng thật tàn nhẫn.”
Lý Thích Xuân không nghĩ đối mặt Lý Thừa Thu, y không có tâm tình nói chuyện với cậu như kẹp dao giấu kiếm, chỉ tay lên mặt bàn: “Đây là chén thuốc cuối cùng, uống xong sẽ mau khỏe thôi.”
Lý Thừa Thu đi tới bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch, móc ra khăn tay áp lê khóe miệng: “Ta biết ta làm phiền huynh, ta ở lại đây tầm mười bữa nửa tháng liền đi, để huynh không thấy chướng mắt.”
“Đa tạ đại ca đã chiếu cố ta mấy hôm nay.” Lý Thừa Thu nói vọng ra khi Lý Thích Xuân đã đi đến cửa viện, “Ta không thể giáp mặt cáo biệt Cố đại ca, huỳnh cũng không cần nói với hắn, ta sẽ tự soạn phong thư, khi hắn trở về thì có thể thấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương