Lý Thích Xuân dừng bước, đôi tay không tự giác nắm chặt thành quyền, muốn xoay người nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài bỏ lại hai chữ: “Tùy cậu.”
Xiêm y đơn bạc không cản được lạnh lẽo, Lý Thích Xuân đi không xa liền đỡ thân cây mà ho khan.

Ngực ngày càng đau đớn hơn, y nắm chặt chỗ đó rồi quỳ rạp trên mặt đất thở dốc, đợi cho hô hấp trở lại bình thường, tùy tiện lau nước mắt lúc nãy ho, đứng dậy trở về Thanh Bình Điện.
Mấy hôm sau, công việc của Lý Thích Xuân bỗng nhiên dồn dập nên y rất bận, cả ngày không thấy bóng dáng đâu cả, cũng không cho Tân Đào đi theo.

Thẳng đến đêm nọ, Lý Thích Xuân đạp ánh trăng trở về, Tân Đào chờ y đã lâu, hầu hạ y dùng cơm tối, sau đó đem một phong thư tới, nói rằng Lý Thừa Thu đã đi rồi, bảo nàng đem phong thư này gửi đến tay Lý Thích Xuân.

Lý Thích Xuân có vẻ như vô cùng mỏi mệt, phất tay bảo Tân Đào đăt ở trên bàn phòng trong, chút nữa y sẽ xem, rồi sau đó đi rửa mặt.
Lý Thích Xuân ngâm mình trong bể tắm một lúc, lau khô người, mặc thêm quần áo nằm trên ghế ở hậu viện ngắm trăng.
Tân Đào đang pha trà, nghe được Lý Thích Xuân gọi mình, liền buông ấm trà trong tay đi đến cạnh ghế nằm, tư thế nửa ngồi xổm bên cạnh Lý Thích Xuân: “Công tử gọi em có việc chi?”
Lý Thích Xuân hơi hơi nghiêng nhìn mặt nàng: “Em đi theo ta bao lâu rồi?”

Tân Đào ngẫm nghĩ: “Bẩm công tử, gần chín năm rồi ạ.”
Lý Thích Xuân nhẹ nhàng “À” một tiếng: “Lâu như vậy rồi à.”
Y quay đi, nhìn bầu trời đêm xa xôi rồi thở dài, nói tiếp: “Ta phải rời khỏi Kiếm Tông.”
“Lần này đi, đoán chừng sẽ không quay lại.”
“Sao ạ?” Tân Đào kinh ngạc ngẩng đầu.
Lý Thích Xuân cười cười, không giải thích, mà là tiếp tục nói: “Ta phải trở về Thiên Cơ Đường, em có muốn về cùng ta không? Nếu Không muốn đi, ta sẽ đưa em về nhà, hoặc là đi những nơi mà em muốn đến.”
Tân Đào lắc đầu: “Công tử đi đâu, Tân Đào liền đi theo ngài đến chỗ đó.”
“Vậy cùng ta trở về Thiên Cơ Đường đi.” Lý Thích Xuân đem tay gối sau đầu rút ra, vỗ vai Tân Đào, “Em đi theo ta nhiều năm như vậy, học luyện khí cũng coi như ra dáng ra hình.

Tới Thiên Cơ Đường rồi, nếu nguyện ý thì học tiếp, tương lai đến cửa hàng của Thiên Cơ Đường làm, cũng không đến mức bị đói.”
Lý Thích Xuân nói xong, lại vỗ đầu: “Em xem ta này, nói nhiều như vậy, cũng chưa hỏi qua em có bằng lòng hay không.

Tân Đào, ý của em như thế nào?”
Tân Đào quỳ gối Lý Thích Xuân trước mặt nói: “Tân Đào đã là người hầu nữ của công tử, công tử nói như thế nào, Tân Đào liền làm như thế đó.

Đối với Tân Đào thì công tử có ân trọng như núi, vì Tân Đào suy nghĩ chu toàn, công tử cảm thấy như vậy là tốt, Tân Đào cũng cảm thấy tốt.”
Lý Thích Xuân lại thở dài, ngồi thẳng dậy khẽ vuốt tóc Tân Đào: “ ‘Tổng bả tân đào hoán cựu phù*’, khi đó lấy tên này cho em, đó là có ý tứ trừ cũ đón người mới đến.

Ngày cũ đã qua, cuộc sống mới lại đến, Tân Đào, đó mới nằm trong tay em.”
Tân Đào ngẩng đầu, ánh mắt kiên quyết: “Đi theo công tử, đó là cuộc sống mới của em.”
Ngày hôm sau, Khổng Phục Hành đi vào Thanh Bình Điện gặp mặt Lý Thích Xuân, gọi: “Công tử.”
Lý Thích Xuân ngồi sau bàn, nhẹ nhàng nói: “Hai ngày nữa ta muốn mang Tân Đào đi về nhà một chuyến, tìm chút tài liệu.


Tông chủ và ta không có ở đây, mọi việc của môn phái, cần phải cậu vag chư vị trưởng lão, các đệ tử quan tâm nhiều hơn.”
“Vâng.” Khổng Phục Hành cụp mi rũ mắt, tuy rằng cảm thấy việc này ngoài ý muốn nhưng vẫn cực kỳ kính cẩn nghe theo, “Đệ tử sẽ cố gắng hết sức.”
“Nếu gặp chuyện giải quyết không được, liền truyền thư cho ta.” Lý Thích Xuân giơ tay, ba con chim từ trên bàn bay về phía Khổng Phục Hành, hắn đưa tay nhận lấy.
Lý Thích Xuân chỉ dặn dò vài câu đơn giản, rồi bảo Khổng Phục Hành lui xuống, vào phòng trong tiếp tục thu thập hành trang.
Hai ngày sau, chưa đến giờ Dần, Lý Thích Xuân và Tân Đào tới trại nuôi ngựa của Kiếm Tông trên núi.

Lý Thích Xuân bước vào trại nuôi ngựa một lúc, Tân Đào liền nghe được tiếng vó ngựa từ xa vọng lại gần thì thấy một con ngựa trắng lao nhanh đến, được nửa sườn núi liền dang cánh bay xuống, đáp xuống gần Lý Thích Xuân, chạy lon ton tới cọ lên mặt Lý Thích Xuân.
Lý Thích Xuân giơ tay xoa đầu ngựa trắng: “Tao cũng nhớ mày.”
Ngựa trắng cọ đủ rồi, bước ngắn bước chân để vây quanh người Lý Thích Xuân, Tân Đào thở dài: “Quy Nguyệt vẫn nhớ công tử.”
Lý Thích Xuân ôn nhu mà nhìn chăm chú vào con ngựa trắng , vuốt ve bờm nó: “Là lỗi của ta, đã lâu rồi không về gặp nó.”
Lý Thích Xuân đặt yên ngựa dây cương lên thân Quy Nguyệt rồi xoay người leo lên ngựa, chân kẹp bụng ngựa chạy nhanh về phía trước, Tân Đào tung ra một con Mộc Điểu, Mộc Điểu kia trong chốc lát biến thành to, Tân Đào nhảy lên lưng nó, chỉ ngón tay lên đỉnh đầu Mộc Điểu, đi theo sau Lý Thích Xuân.
Chú thích: “Tổng bả tân đào hoán cựu phù*” được trích trong bài Tết Nguyên Đán – Vương An Thạch.

Nguyên văn:
爆竹聲中一歲除,
春風送暖入屠蘇。

千門萬戶曈曈日,
總把新桃換舊符。
Nguyên nhật
Bộc trúc thanh trung nhất tuế trừ,
Xuân phong tống noãn nhập đồ tô.
Thiên môn vạn hộ đồng đồng nhật,
Tổng bả tân đào hoán cựu phù.
Dịch nghĩa
Tiếng pháo tre nổ vang một năm đã hết,
Gió Xuân đưa hơi ấm đến trong đó có mùi rượu đồ tô.
Trong ngàn nhà, vạn gia đình, nhà nào cũng đều thắp đèn sáng sủa,
Treo thẻ đào tiễn đưa năm cũ và cầu điềm tốt lành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương