Lý Thích Xuân ngâm mình chìm vào trong làn nước ấm, cảm giác lạnh lẽo trên người cuối cùng cũng biến mất.

Y cứ ngâm mình cho đến khi nước gần như lạnh mới bước ra tùy tiện mặc xiêm y, sau đó quay trở lại ngồi xuống trước bàn, cầm chiếc gương trên bàn lên, không chút do dự, giơ tay dễ dàng giải trừ nhan thuật trên người.
Y vừa mới tắt đèn trong phòng, chỉ chừa lại một giá cắm nến, nương theo ánh nến mơ hồ trong đêm tối nhìn mình trong gương.

Y đưa lên tay chạm lên nốt ruồi đỏ dưới mắt, màu đỏ khác thường đến lạ lùng đó hết thảy là căn nguyên ngọn nguồn cho mọi thống khổ của y.

Nếu có thể, y thật sự muốn đem nốt ruồi kia đào lên.
Tuyệt đối không thể để cho Cố Khê Hàn nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, y nghĩ.
Cửa sổ không đóng, không biết từ lúc nào mà ngọn nến đã bị gió thổi tắt, chỉ có ánh trăng thê lương chảy vào trong phòng, ôm lấy người đã héo khô ngồi đó.
Biển Đông cách hồ Mộc Tố ngàn vạn dặm, người cá A Mộc đã trị thương xong, ăn no căng bụng, bơi đến vị trí đã đánh dấu trên biển lúc chạng vạng.

Đám người Phương Âm đã sớm ở đấy bày binh bố trận, chờ đám người cá Nam Hải kia xuất hiện.
Cố Khê Hàn một mình ngự kiếm đứng trên không nhìn xuống mặt biển, cả khu vực ở biển này đều nằm trong mắt hắn.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ tìm kiếm rất nhiều sách cổ, lấy đá Thanh Quang thường dùng để làm vật liệu cơ bản cản âm thanh làm thành phát khấu (cài tóc), trận pháp mới đc vẽ đã được khắc lên trên phát khấu, và ảnh hưởng của chú ngữ thật sự ít hơn.
Đám người cá Nam Hải thật sự đến như lời A Mộc, nhìn qua rất hung tàn lại không có đầu óc, không chút che giấu mà bơi nhanh về phía A Mộc, tính toán bắt cậu một lần nữa.
A Mộc nói có mười hai người cá ở Nam Hải đến, Cố Khê Hàn đếm, tất cả đều đã tới.
Hắn vung ra một đường kiếm sáng chói, ý bảo ở những người đang ẩn nấp ở chỗ khác đi cứu tộc của A Mộc.
Phương Âm và các đệ tử khác canh gác xung hung quanh cùng các trưởng lão, tự nhiên phát hiện đám người cá, liền nắm chặt trong tay kiếm, đợi cho đến khi người cá đụng tới A Mộc, mười ba sợi dây thừng đột nhiên bay ra, một lực đạo bình thường tròng lên mắt cá chân A Mộc đột nhiên kéo cậu ra khỏi vòng vây, mặt khác mười hai đạo giáo hướng về phía mười hai người cá kia.

Ở sau lưng là dây thừng, còn có các tu sĩ theo sát công kích, người cá bị dây thừng trói chặt nên không thể thoát, chỉ có thể bị đánh tại chỗ, người không bị trói cũng thể nào phá tan vòng vây, bị đánh trở vào trung tâm.
Sau đợt đầu tiên của những tu sĩ đánh xong liền rút, đợt thứ mọi người kéo lưới bắt yêu, nhân lúc đám người cá đó chưa phản ứng lại hoàn toàn thù đưa họ vào trong lưới.


Đương nhiên, đám người cá đó cũng không ngốc, phản kháng cũng rất kịch liệt, móng vuốt sắc bén kia có thể xé ra một mảng máu thịt, may mà lưới bắt yêu là nhất rất chắc tốt và chắc chắn, nếu không chỉ sợ cũng sẽ bị nó xé rách.
Các tu sĩ đều vây quanh ở xung quanh, lưới bắt yêu chậm rãi siết chặt, những người cá kia không thể thoát được, lập tức thay đổi chiến lược, một chuỗi chú ngữ tối nghĩa được niệm ra từ trong miệng bọn họ, những người xung quanh lập tức niệm tân thanh tâm chú mới học, liền phát hiện không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ điều gì.
Phương Âm vui sướng, còn thầm nghĩ tông chủ Kiếm Tông thật sự rất đáng để tin cậy, cũng không biết rốt cuộc đám người cá kua niệm cái gì, đầu hắn liền ‘ong ong’ khi nghe được.
Nhưng những người ở trên bờ không giống bọn họ có thể chống đỡ được ác chú, khi ác chú vang lên trong phút chốc liền chìm vào trong mộng, chỉ là giấc mộng của tối nay phá lệ hỗn loạn và đẫm máu, người dân sinh sống ven bờ Đông Hải khổ sở thở dốc, cau mày nhưng không cách nào tỉnh lại.
Cố Khê Hàn bay lên không trung, Thiệp Giang trong tay chém ra một đường kiếm, linh lực mang theo năng lực thanh tẩy rơi xuống vạn nhà, thoáng chốc giảm ảnh hưởng bớt ác chú.
Mọi người ở dưới nước kéo lên một lưới chứa người cá lên bờ, Cố Khê Hàn đã chờ sẵn ở bờ biển, chuẩn bị vung kiếm thì bị Phương Âm ngăn lại.
Hắn không hài lòng, nói: “Có chuyện gì?”
Phương Âm xoa xoa tay cười làm lành: “Tông chủ đừng vội, đừng vội! Bọn người cá này quá quỷ dị, có rất nhiều bí ẩn chưa giải thích được, sau khi hỏi rõ ràng thì chúng ta giết chúng cũng không muộn.

Nếu không thì chúng ta cái gì cũng không biết, sau này lại có người cá tới, không phải lại ——”
Phương Âm vỗ tay một cái: “Ngài nói đúng không?”
Cố Khê Hàn liếc hắn một cái, rồi gật đầu: “ Ừ.”
Nói xong liền liếc mắt nhìn bọn người cá tà ác một cái, đưa tay lên đánh bọn họ hôn mê.
Phương Âm hoảng sợ, vội vàng xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy mình chưa chết mới nhẹ nhàng thở phào, vẫy tay ý bảo các đệ tử kéo bọn người cá, sau đó đi theo Cố Khê Hàn trở về Phương gia.
Cố Khê Hàn đột nhiên cảm thấy có chút vớ vẩn.
Lúc ấy, nhận được thư Phương gia gửi đến, vốn tưởng rằng là phải giải quyết vấn đề lớn và khó, không nghĩ tới lại là một đám như thế, liền giải quyết xong.

Càng vớ vẩn chính là bản thân tự nhiên rơi vào trong tay đám người này.
Cố Khê Hàn hừ lạnh một tiếng, vung tay áo thúc giục Thiệp Giang tăng tốc.
Phương Âm vội vàng đuổi kịp, lại xảy ra chuyện gì.
Bọn họ không trì hoãn, sau khi trở lại Phương gia liền muốn thẩm vấn.


Phương Âm ngồi vào ghế trung, chép miệng: “Bọn họ tỉnh lại sẽ bắt đầu niệm chú nữa à, không được không được, phải cho bọn họ thuật cấm ngôn.”
Mã Trung Thố không nhịn được mà ngước mặt nhìn hắn một cái rồi cúi đầu, Cố Khê Hàn xem hắn như một kẻ ngốc mà nhìn chằm chằm: “Ngài cảm thấy móng vuốt của bọn họ dùng để viết chữ à?”
Phương Âm gật đầu một cái: “Theo ta thấy, mọi người đều bị bọn họ làm ảnh hưởng đến thần chí không rõ.

Nhưng mà, nếu bọn họ tỉnh tớilại niệm chú thì làm sao bây giờ?”
Hắn vừa dứt lời, thủ lĩnh của đám người cá kia tỉnh lại, khi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng vừa vặn chạm mắt Cố Khê Hàn.
Cố Khê Hàn cảm thấy trong lòng chấn động, sảnh lớn trước mắt dần mờ nhạt, hóa thành Điện Thanh Bình của Lý Thích Xuân, Lý Thích Xuân đứng ngay trước mặt hắn, ánh mắt đầy kinh ngạc và bi thương.
Cố Khê Hàn tầm mắt hạ xuống, nắm chặt Thiệp Giang trong tay, đâm xuyên qua tim Lý Thích Xuân.
Trong lòng Cố Khê Hàn biết đây chỉ là ảo giác, nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt của Lý Thích Xuân đẫm lệ, bàn tay cầm kiếm dừng lại một chút, chỉ là muốn tiếp tục lại thấy choáng váng, Lý Thích Xuân trước mặt hắn nâng tay trái lên đầy máu tươi, nắm lấy bàn tay đang cầm kiếm của Cố Khê Hàn mà khóc nức nở, nói: “Tại sao vậy Khê Hàn, ngài thật sự… Hận ta đến vậy sao?”
Cố Khê Hàn có chút hoảng hốt rồi lập tức tỉnh táo lại, đột nhiên rút Thiệp Giang ra: “Tà ám xảo trá!”
Cảnh tượng trước mắt hóa thành từng mảnh nhỏ, thủ lĩnh của đâm người cá đột nhiên phun ra một búng máu ở giữa sảnh, mở miệng nói rất nhiều nhưng mà bọn họ nghe không hiểu chúng đang nói gì, những người còn lại trong sảnh cũng tỉnh lại sau giấc mộng với dáng vẻ hoảng hốt, Phương Âm hung hăng bóp giữa mày mắng: “Thật đáng sợ, thật sự khó lòng phòng bị!”
Cố Khê Hàn lạnh lùng liếc hắn một cái: “Còn thẩm vấn sao?”
“Tất nhiên là còn thẩm vấn!” Phương Âm hung hăng nhổ nước miếng, vừa lật tay thì trong tay hắn xuất hiện một cây đàn nhị, “Mày không tin, ông đây không trị được mày!”
Phương Âm đánh ra một kết giới cách âm, nhốt bản thân mình và đám người cá kia vào trong đó, người bên ngoài không nghe được âm thanh bên trong, chỉ thấy Phương Âm nhắm mắt, hết sức chăm chú kéo đàn nhị, rất mau đám người cá kia vẫn còn đang hôn mê đã bắt đầu tỉnh lại, giống như thủ lĩnh của bọn họ dùng móng vuốt che lỗ tai lại, hết sức thống khổ giãy giụa.
Sau khi dùng xong một chén trà nhỏ, những người cá kia đã không còn cử động được, Phương Âm mới giải trừ kết giới, phất tay bảo người nâng A Mộc lên.
A Mộc vẫn đang ngâm mình trong bồn gỗ lớn, tuổi nó còn nhỏ, nên không thể cách nước quá lâu, sau khi bồn gỗ bị nâng đến bên cạnh đám người cá, cậu đã nói luyên thuyên một hơi với bọn họ, sau khi nhận được câu trả lời thì quay đầu lại nói với Phương Âm vàCố Khê Hàn: “Có thể bắt đầu thẩm vấn.”
Cuộc thẩm vấn kéo dài không lâu lắm, bọn người cá kia như bị áp đảo, hỏi cái gì trả lời cái đó, rất phối hợp, hoàn toàn không có bộ dáng kiêu ngạo điên cuồng như lúc trước.
Cố Khê Hàn không quá để tâm đến những thứ khác, chỉ nhặt lấy quyển trục của tên thủ lĩnh và lật xem, hiện trường đã được khắc lại một bản, hắn định lấy về nghiên cứu thêm.
Phương Âm biết Cố Khê Hàn muốn giết đám người cá này, sau khi thẩm vấn xong liền đưa mắt nhìn Cố Khê Hàn, Cố Khê Hàn tiếp nhận, lấy kiếm Thiệp Giang ra, giữa sảnh lớn thi thể chất đầy đất, nhanh đến nỗi A Mộc đứng gần nơi đó cũng chưa kịp phản ứng.
Phương Âm đã sớm sai người mở tiệc, phải cảm tạ Kiếm Tông một phen, Cố Khê Hàn ngồi trong bữa tiệc một lát, sau khi uống hai ly rượu liền trở về phòng, để các đệ tử và đệ tử Phương gia vui vẻ kết bạn.
Bọn họ dành một ngày ở lại để giúp đỡ Phương gia, ngày thứ ba liền khởi hành trở về Vân Sơn.
Khổng Phục Hành nhận được thư của Mã Trung Thố gửi đến, nên từ sớm đã chờ ngoài sảnh điện Dao Quang nơi mà Cố Khê Hàn ở, liền đi theo phía sau Cố Khê Hàn nhận kiếm.

Khổng Phục Hành vừa đi vừa nói: “Trong khoảng thời gian Tông chủ không ở đây, ở nhà không có chuyện gì lớn, chỉ có hai việc, chuyện thứ nhất là Quan Ẩn tiên sinh đã rời đi, chuyện thứ hai là ——”
“Thừa Thu đi rồi?” Cố Khê Hàn đột nhiên dừng lại bước chân, “Đi từ khi nào?”
“Sau khi ngài đi, cũng chưa đến một tháng.” Khổng Phục Hành nói, “Theo như Quan Ẩn tiên sinh dặn dò thì có để lại thư cho ngài ở trong tiểu viện, nói khi nào ngài trở về tự đến xem.

Đệ tử không dám đụng vàl, thư vẫn để ở trong tiểu viện.”
Cố Khê Hàn xoay người bước ra ngoài rồi đi nhanh về phía trước, Khổng Phục Hành vội vàng quải Thiệp Giang đuổi theo sau: “Tông chủ, còn có một chuyện ——”
“Chút nữa hãy nói.” Cố Khê Hàn đánh gãy lời hắn, ý bảo Khổng Phục Hành đừng đi cùng mình.
Khổng Phục Hành nghe vậy liền dừng bước, nhìn Cố Khê Hàn đi xa, không biết rõ tư vị gì từ đáy lòng.
Tiểu viện vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước đây, chẳng qua là người sống trong đó và đám thảo dược mà hắn hay đùa nghịch đã không thấy nữa, chỉ còn sót lại một bức thư mỏng trên bàn ở trong phòng.
Cố Khê Hàn mở thư ra xem, trong thư Lý Thừa Thu nói từ nhà y gửi thư đến, bảo có việc gấp, hắn phải trở về gấp.

Cảm tạ mấy ngày này Cố Khê Hàn đã chăm sóc cậu, thật thất lễ khi không gặp mà đã từ biệt, ngày sau sẽ đến nhận lỗi.
Cố Khê Hàn đem bức thư ngắn lật qua lật lại để kiểm tra, xác định là không có thứ khác rồi mới chậm rãi gấp lá thư lại cẩn thận, bỏ giấy vào phong thư sau đó mới nhét vào túi trong tay áo.Hắn lấy từ trong túi Càn Khôn một bầu rượu, ngồi lên ghế đá ở tiểu viện mà uống rượu, đợi cho đến khi ánh chiều tà cuối cùng của hoàng hôn vụt tắt, lắc thấy bầu rượu đã rỗng, lúc này mới chậm rãi trở về.
Khổng Phục Hành vẫn cứ canh giữ ở ngoài đại điện Dao Quang, nhìn thấy hắn đến liền vội vàng chào đón, Cố Khê Hàn hỏi: “Thừa Thu về nhà rồi, vậy Lý Thích Xuân có đi cùng cậu ta không?”
Khổng Phục Hành định nói cho Cố Khê Hàn biết chuyện Lý Thích Xuân ra ngoài, nhưng hắn nghe vậy liền sững sờ: “Không có, Quan Ẩn tiên sinh rời đi không lâu, công tử nói muốn đi xa nhà tìm chút tư liệu, một vài ngày nữa mới trở về.”
Cố Khê Hàn hơi nhíu mày, cảm thấy có chút quái dị, Lý gia có việc, chỉ gọi người em trở về nhưng tại sao không gọi luôn người anh? Nhưng mà nghĩ đến quan hệ của Lý Thích Xuân và Lý gia, tựa hồ cũng không phải là không thể lý giải được.
Khổng Phục Hành ngửi được mùi rượu trên người hắn, thử thăm dò hỏi: “Tông chủ, ngài có cần dùng bữa không?”
Cố Khê Hàn sớm đã không dừng việc ăn uống, ăn hay không ăn đều không sao, cùng lắm thì ngày thường hắn hay dùng bữa cùng với Lý Thích Xuân, cho nên hắn xua tay: “Không cần.

Lui xuống đi, tối nay ta ở lại Điện Thanh Bình.”
“Vâng.” Khổng Phục Hành nhận lệnh lui xuống, Cố Khê Hàn tự mình đi về phía Điện Thanh Bình.

Mới vừa đẩy cửa đại điện ra, hắn liền cảm thấy tựa hồ có chỗ nào đó đã thay đổi, sau khi nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở nơi Lý Thích Xuân thường treo kiếm.
Hắn bước lại gần, đem thanh kiếm tháo xuống và xem xét kỹ lưỡng.

Lý Thích Xuân không thường xuyên sử dụng kiếm, bội kiếm Triệu Nam thường được treo ở Thanh Bình Điện suốt tháng quanh năm, tuy rằng Cố Khê Hàn chưa nhìn nó, nhưng ít nhiều gì cũng có chút ấn tượng.

Bao kiếm trong tay rất đơn giản không phô trương, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, thanh kiếm này vừa dài vừa rộng, lại nặng hơn so với những cây kiếm thông thường, thân kiếm toát ra màu đỏ sậm độc đáo từ đá Hoàng Sơn, trận pháp phức tạp được người khắc lên trên thân kiếm, Cố Khê Hàn có thể cảm nhận được linh lực thuần túy ẩn chứa trong đó.
Kiếm này không phù hợp cho Lý Thích Xuân dùng, ngược lại càng phù hợp với tay hắn hơn.
Cố Khê Hàn cầm kiếm hoa trong tay, nghĩ như vậy.
Hắn nhìn chuôi kiếm, tuy rằng có một chỗ dành riêng để khắc tên mình lên kiếm, nhưng nó lại bị để trống.
Một thanh kiếm vô danh chưa thấy bao giờ.
Bội kiếm Thiệp Giang của Cố Khê Hàn là thanh kiếm cổ đại được hắn thuần phục trên sông Nguyên Hoa, trước một năm kế nhiệm làm tông chủ Kiếm Tông, bội kiếm Triệu Nam của Lý Thích Xuân có kể từ khi bọn họ kết làm đạo lữ, Cố Khê Hàn đã dẫn y đến Tàng Kiếm Các của Kiếm Tông để y lựa chọn, tuy không bằng Thiệp Giang, nhưng cũng là thanh kiếm nổi tiếng thời cổ đại, chẳng qua y không sử dụng nó thường xuyên.
Nhưng mà thanh kiếm trong tay rõ ràng là mới được đúc, có thể nhìn ra được tài hoa của người đút kiếm đã dành rất nhiều tâm huyết mới rèn ra thanh kiếm như vậy.
Là bút tích Lý Thích Xuân sao?
Cố Khê Hàn tỉ mỉ đánh giá thanh kiếm này, vô tình nhớ tới một sự kiện khi bọn họ mới vừa kết làm đạo lữ không lâu.
Khi đó, cả ngày Cố Khê Hàn phải xử lý rất nhiều việc, nên vẻ mặt khi gặp với Lý Thích Xuân cũng không được tốt, khi đó Lý Thích Xuân cố tình không biết điều, luôn nghĩ cách xuất hiện trước mặt hắn.
Có một lần Cố Khê Hàn mới vừa xử lý hết công việc, đang nghỉ ngơi ở ngôi đình giữa hồ, Lý Thích Xuân đi ngang qua trông thấy hắn, liền mĩm cười chạy tới nói rằng y muốn tự tay đúc cho hắn một thanh kiếm để đáp lễ, còn hỏi hắn thích kiểu dáng gì.
Cố Khê Hàn liếc mắt nhìn y, lạnh lùng nói: “Ta không cần.”
Lý Thích Xuân kéo tay áo hắn : “Đừng vậy mà, chàng đã tặng ta rất nhiều đồ, ta cũng phải đáp lễ.”
Cố Khê Hàn Từ cảm thấy bực bội trong lòng, đột nhiên hất tay Lý Thích Xuân ra: “Ta đã nói là không cần, em nghe không hiểu tiếng người sao?”
Tay Lý Thích Xuân đụng phải cây cột bên cạnh, y đau điếng người mà la lên một tiếng, trong mắt lập tức cảm thấy mơ hồ.

Cố Khê Hàn không nghĩ tới sẽ làm y bị thương, nên đứng đơ ra ngay tại chỗ, muốn xin lỗi nhưng lại không muốn mất mặt, cứng rắn nói: “Ta không cần, em đừng phí sức nữa.”Hắn nhanh chóng rời khỏi ngôi đình giữa hồ, không quan tâm phản ứng của Lý Thích Xuân như thế nào, cũng không biết Lý Thích Xuân đã đứng tại chỗ nhìn hắn rời đi, mãi cho đến khuất bóng hắn mới nâng tay mình lên, thổi vào chỗ đang sưng đỏ, chớp chớp mắt, cuối cùng không kiềm được mà rơi nước mắt, rớt xuống mu bàn tay.
Cố Khê Hàn nghĩ đến Lý Thích Xuân của ngày đó, khóe miệng không tự giác lộ ra một ý cười nhàn nhạt.

Hắn và Lý Thích Xuân quen biết nhiều năm như thế, trong trí nhớ của hắn, mấy tháng đầu tiên khi Lý Thích Xuân vừa đến Vân Sơn, tựa như một thiếu niên hoạt bát sôi nổi, nhưng không biết từ khi nào tinh thần lại sa sút, cả người giống như một cái hồ, không biết sâu bao nhiêu, trên trên mặt nước không nhìn ra một tia dao động, cũng không biết đáy hồ nước chảy có cuộn hay không.
Cố Khê Hàn treo thanh kiếm lên tường, ngồi xuống nơi mà hằng ngày Lý Thích Xuân hay ngồi, định xem y đang đọc sách thì lại thấy được một phong thư ở trên bàn.
Hắn bật cười, hai anh em nhà này sao lại giống nhau như thế.
Cầm phong thư lên, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, hắn liền mở phong thư ra, miếng ngọc điệp đã vỡ đôi và lá thư rơi xuống.
Dựa theo quy củ, nếu như một trong hai người giữ miếng ngọc điệp đã vỡ thành đôi, đó có nghĩa là muốn giải trừ quan hệ đạo lữ.
Nháy mắt sắc mặt của Cố Khê Hàn trở nên cực kỳ khó coi, một lúc lâu sau đó, hắn mới cầm lấy lá thư ở trên bàn, chậm rãi mở ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương